Ánh Trăng Nơi Viễn Đằng, Có Chúng Ta Vẫn Chờ Nhau

Chương 5: Trận đấu năng lực




Lúc này đột nhiên anh trầm mặc lại, trong lòng có hơi lặng xuống, có nhiều người gia cảnh không khá giả phải tự leo lên bằng chính sức lực của mình, anh chính là sinh ra đã có sẵn một cái thang rồi.
‘’ Cậu không cảm thấy ghét tôi à, dù sao tôi cũng chả phải người thân thiện gì!’’
‘’ Anh yên tâm đi, mọi người trong tiểu đội tốt lắm, họ chỉ không thích việc anh hốc hách và dựa vào gia cảnh thôi, nếu anh thay đổi và làm quen với mọi người, chắc chắn họ sẽ vui vẻ mà!’’
Lúc này cũng đến phòng tập võ rồi, mọi người đang thay đồ để học võ tự do, thật ra thì giáo viên dạy theo từng loại võ cũng có, tùy người muốn học võ nào thôi.
Lúc tập trung phía dưới sàn đấu, cô liền nhìn mọi người, nở nụ cười nửa miệng, nhưng không hề có một chút cảm xúc.
“Bốp bốp’’
Cô vỗ mạnh 2 tay của mình lại, sau đó bên ngoài liền có 5 người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào, bước thẳng lên sàn đấu.
‘’ Hôm nay các đồng chí phải chia nhau ra, luyện tập cùng 5 võ sĩ này, dù có thể các đồng chí không có thế mạnh về các môn võ này lắm, nhưng đây cũng chính là đang thu hẹp khuyết điểm của từng đồng chí, 7 giờ hoàn thành sẽ được ăn sáng!’’
‘’ Rõ!’’
Lúc này cô liền đi xuống phía dưới băng ghế dài ngồi xem đồng đội của mình xử lý việc này ra sao.
*Về phía 5 người con trai trước mặt*
Lúc này mọi người liền ngồi lại chơi một trò chơi nhỏ để xem ai là người chọn lựa võ sĩ đầu tiên.
Đầu tiên là Võ Việt, đối thủ của anh là một võ sĩ quyền anh, cơ thể to gấp đôi cơ thể của anh, nhưng dù vậy anh vẫn không hề có chút giao động.
Lúc tung đòn, sau khi phòng thủ với 3 4 cú của đối phương, dường như đã nắm bắt được cách tung đòn và điểm yếu của võ sĩ, anh đá thẳng một cú vào bụng làm cho võ sĩ ngã nhào ra sàn.
Sau đó anh liền tiến đến đá thẳng một phát vào đùi phải của võ sĩ, khiến cho anh ta khoing thể dùng lực đứng lên, kết thúc trận đấu rất nhanh và dứt khoác.
‘’ Đồng chí Võ Việt, dù thật sự đòn đá của đồng chí rất dứt khoác, nhưng nhìn kĩ có thể phát hiện, đồng chí tốn khá nhiều thời gian để nhìn rõ chiêu thức của đối phương, nếu ra trận mà như đồng chí thì đồng chí đã phải bỏ mạng lâu rồi! Bởi vì địch của chúng ta chính là những người được luyện võ bậc nhất, tốt nhất đồng chí nên rèn thêm về mảng này.’’
‘’ Rõ!’’
Tiếp theo chính là Cao Lương Huy, đối thủ của anh khôn quá to lớn lắm, nhưng có thể nói, từng cú đấm của võ sĩ này có thể gây chết người, thật sự không thể đùa.
Lúc lên sàn đấu có thể thấy rõ người anh ta run như thế nào, mồ hôi đổ ướt hết cả áo. Hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh, anh liền tiến đến khiêu khích đối thủ của mình.
Với sự nóng tính của đối phương, một cú đấm mạnh vung thẳng vào mặt của Lương Huy.
*Tỏng….tỏng*
‘’ Anh ấy bị chảy máu mũi rồi!’’ Khả Thắng liền khẽ nói.
Lương Huy choáng váng sau cú đấm liền ngã nhào xuống sàn, lúc này cô vẫn không thể hiện vẻ mặt lo lắng nên có, mà từ từ tiến lại sàn đấu hô lớn:
‘’ 10…
9….
8…
7…
6…
5…
4…
3…’’
*Hì*
Lúc này Lương Huy ngẩng mặt lên cười nhếch mép một cái, sơ hở lúc đối thủ đang không chú ý liền dùng lực chân đá ngang chân đối thủ, khiến hắn ngã nhào xuống sàn.
Lúc này Lương Huy hất người một cái liền trở về trạng thái thẳng người, lau vội máu mũi đang chảy, tiến đến đá thẳng vào chân đối thủ một cái mạnh khiến chân anh ta bị trật không thể đứng lên.
Một hồi lâu không có động tĩnh gì từ đối thủ, cô liền hô to:. Ch𝗎yên trang đọc tr𝗎yện ~ t r ù m t r 𝗎 y ệ n.𝚅N ~
‘’ Đồng chí Cao Lương Huy chiến thắng!’’
Vừa mới bước vài bước xuống sàn, Cao Lương Huy liền trở về vẻ đau đớn vốn có, ôm chằm lấy mặt của mình, tay xua xua bảo:
‘’ Nào Việt mã tấu, lại đỡ tôi một chút! Đau chết đi được!’’
Võ Việt liền nhanh nhẹn chạy đến đỡ vai của Lương Huy về chỗ ngồi, lúc này anh liền phì cười một cái quay qua hỏi:
‘’ Ha! Tại sao anh ta lại có biệt danh là Việt mã tấu thế?’’
Khả Thắng liền cười khẩy nói:
‘’ Trong tiểu đội chỉ có một mình Lương Huy dám đặt biệt danh cho anh ấy thôi đó, bởi vì anh ấy xuất thân là một giang hồ chợ Đô Đốc, nên sử dụng mã tấu rất thành thạo, cho nên Lương Huy liền đặt cho anh ấy cái tên như vậy!’’
‘’ Hai người đó rất thân với nhau sao?’’
‘’ Hình như là vậy đó, vả lại hai anh ấy làm gì cũng đi chung với nhau, không thân thiết mới lạ!’’
Lúc này đến lượt Chí Thành lên sàn đấu, đột nhiên anh đứng phắt dậy tiến đến phía cô đang đứng nói:
‘’ Báo cáo thủ trưởng Lưu Hạ Anh, tôi có thể đi ra ngoài một lúc được không?’’
Cô liền nhẹ nhàng quay qua, đôi mắt to tròn trong khiết liền chạm với ánh mắt bồ câu của anh, gương mặt vẫn không có chút động tĩnh, lời nói có phần chậm rãi:
‘’ Để làm gì?’’
‘’ Đi giải quyết nhu cầu sinh lý của cơ thể!’’
‘’ Tôi cho đồng chí 3 phút!’’
Sauk hi nhận được tín hiệu đồng ý của cô, anh liền chạy nhanh ra khỏi phòng, nhếch mép nở nụ cười bí ẩn.
Một lúc sau anh quay lại thì phát hiện mọi người đều đã đấu xong cả rồi, chỉ chờ mỗi mình anh.
‘’ Đồng chí Tạ Đăng Khôi! Tôi cho đồng chí có 3 phút, đồng chí đã trễ 6 phút rồi!’’
‘’ Xin lỗi đồng chí, bổi vì bụng tôi có chút đau nên tôi phải đi lâu một chút.’’
‘’ Đến lượt đồng chí rồi!’’
Nói rồi anh liền hùng hổ bước lên sàn đấu, nhìn lấy đối thủ nặng kí phía đối diện, chân mày sắc lẹm khẽ nâng lên.
Cú đá đầu tiên của đối thủ đã vung ra, mục tiêu quất thẳng vào đầu của anh, như nhìn trúng được chiêu thức, anh liền nhếch mép một cái rồi đá một cú vòng cầu về mặt đối thủ.
*Rầm*
Đối thủ liền ngã ngay xuống sàn, sau đó nhanh nhảu đứng lên, tiếp tục tung ra một cú đấm vào đầu.
Anh liền dùng một cú đá, đá thẳng vào bắp chân sau của đối phương làm anh ta ngã khụy xuống sàn, gãy chân rồi!
Sau khi kết thúc trận đấu, lúc đi xuống bục, nhìn thấy cô trước mắt, anh liền đi nhanh ghé sát vào tai cô thì thầm:
‘’ Chắc em rất bất ngờ nhỉ? Dù sao tôi cũng là đai đen Taekwondo, lúc đó chỉ là tôi nhường em một trận thôi!’’
‘’ Đừng quá kiêu ngạo, đây đều là cú đá phổ thông khi học võ cả thôi!’’
Sau khi nghe xong câu này của cô, anh liền tức giận đi cùng Khả Thắng đến canteen.
Cô vẫn đứng đó, vẫn trầm ngâm một lúc lâu, trong đầu chắc chắn có rất nhiều suy tư…
‘’ Tôi yếu đến nỗi cần anh nhường sao?’’
Cô thì thầm một câu, chắc chắn rất khó chịu, bởi vì cô chưa bao giờ muốn người khác nhường mình, khả năng của cô dù có yếu hay mạnh, đều không cần nhường nhịn, không sự mất mặt.
Tạ Đăng Khôi chính là đang động đến lòng tự trọng của cô. Sau này chắc chắn phải làm anh ta bỏ cái ý nghĩ ‘’Con gái luôn yếu đuối, chỉ nên nhường nhịn để họ không mất mặt.”
Nghĩ một lúc lâu rồi cô cũng rời đi, cô đi đến lớp học QN5, đây chính là nơi dạy học lý thuyết cho quân nhân, cô chính là giảng viên.
Lớp cô được ghép cùng với 7 nhóm khác nhau, gần 50 học viên.
Vừa vào tiết, mọi người đã im bặt nhìn về phía bục giảng cao lớn phía trước, cô đứng sừng sững trước mặt mọi người, hô to giọng giảng bài.
Hầu như tất cả mọi người đều rất quý trọng cô, sau khi kết thúc tiết học còn đi theo tặng cho cô rất nhiều quà cáp.
Nhưng thay vì vứt chúng đi, cô đều để lại ngay ngắn trong hộp bàn của từng người.
Hiện tại là giờ nghỉ trưa, mọi người đều nằm ngủ trong căn cứ, chỉ có cô đi đến một tòa cao để ngắm mọi thứ phía dưới, liền trở nên suy tư.
‘’ Hạ Anh!”
Giọng nói trầm khan vang lên, nhẹ nhàng dễ nghe, phát ra từ bên dưới tòa cao, cô liền theo phản xạ nhìn xuống tìm kiếm âm thanh phát ra.
‘’ Anh kêu tôi có việc gì?’’
Đăng Khôi đứng bên dưới gọi tên cô, sau đó cô liền phát hiện ra, dùng gương mặt không có một biểu cảm dư thừa, liền cất giọng hỏi.
Sau đó anh liền bước nhanh lên tòa cao, ngồi kế bên cô liền hỏi, giọng nói có phần đỡ cao ngạo hơn lúc trước.
‘’ Tôi có thể làm bạn với em được không?’’
Ánh mắt Hạ Anh vẫn không có một chút biểu cảm, nhưng trong lòng cô có hơi bất ngờ, bởi lẽ suốt 10 năm qua chả ai muốn làm bạn với cô, đến cả những thành viên trong tiểu đội, đều cảm giác rất xa cách.
Bởi vì cô không muốn ai bước vào cuộc sống của mình, không bao giờ cho phép họ khám phá thế giới của mình.
‘’ Không!’’
‘’ Tại sao?’’
‘’ Tôi không thích!’’
‘’ Em vẫn rất ghét những người như tôi sao?’’
‘’ Phải!’’
Dường như cô không thích phải giao tiếp với người khác ngoại trừ việc rèn luyện ra.
‘’ Tôi nên làm gì để có thể làm bạn với em?’’
‘’ Luyện tập, đừng phụ lòng đại tướng, ông nội của anh!’’
‘’ Nếu tôi làm được, em phải hứa sẽ làm bạn với tôi đấy nhé thiếu úy Hạ Anh!’’
‘’ Hãy làm chứ đừng nói! Khi nào có thành tựu tôi sẽ xem xét lại!’’
‘’ Thế nếu tôi có thể đạt thành tích xuất sắc trong đợt kiểm tra lần này tôi có thể đưa ra yêu cầu cho em không?’’
Cô trầm ngâm một lúc rồi liền nói:
‘’ Từ khi nào mà anh được quyền ra lệnh cho cấp trên thế?’’
Nói xong cô liền rời đi, để lại anh ngồi một mình ở tòa cao, liền nhìn lấy dáng người nhanh nhẹn của cô, anh liền tức giận nói:
‘’ Sao lại kiêu ngạo như thế chứ?’’
Sau khi hết giờ nghỉ trưa, đột ngột mọi người đều nhận được thông báo từ đại tướng, ông cho mọi người ba ngày nghỉ đông để về với gia đình hoặc đi đâu đó chơi, sau đó thì trở lại trại huấn luyện để chạy nước rút chuẩn bị chiến đấu.
Thế là các học viên ai cũng thở phào vì trốn được tiết của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.