Trăng đã lên cao trên bầu trời đêm, hôm nay là ngày trăng tròn xinh đẹp tỏa sáng, ánh sáng trong suốt in xuống mặt sông tạo nên khung cảnh lăn tăn sóng nước yên bình..
Dưới cảnh đêm trăng sáng quen thuộc ở thôn quê, nơi bình lặng gọi về bao ký ức của quá khứ đã trôi xa. Con sông trước mặt với bao hoài niệm, cũng mang lại cho người bao cảm xúc vấn vương man mác u sầu..
Trở về nơi đã inh ra, hôm nay nhìn lại về ký ức của thuở trước. Cảm xúc trong Lam vẫn còn nhiều điều vương vấn nhớ mãi không thôi. Hình ảnh bà ngoại đã in sâu trong trí nhớ, cái ôm dịu dàng của bà cùng những tháng ngày bên bà bao ấm áp tình thương yêu..
Thời gian trôi đi, đến nay đã là năm hai ngàn. Đất nước phát triển nhiều, con người cùng đời sống xã hội cũng ngày càng tốt hơn. Cuộc sống của Lam cũng vậy, xoay vần và thay đổi. Không thể coi là trọn vẹn nhưng Lam thấy đủ đầy về cả tinh thần và vật chất.
Sau ngày tương phùng gặp lại anh Biển cùng cậu mợ. Lam cũng được mọi người kể lại những chuyện cũ mà mọi người đã trả qua. Và những điều Lam dã trải qua đó cũng được Lam đơn giản kể lại cho mọi người..
Thật may mắn cho anh Biển đã vượt qua được đại nạn năm xưa và được người tốt cứu sống. Ngày anh trở lại quê hương sau hai năm bà ngoại mất, cũng buồn bã đau thương khi thấy cảnh còn, mà người thì chẳng thể thấy được nữa. Chỉ một thời gian sau đó, cậu mợ cũng từ hải đảo xa xôi bình an về quê hương đoàn tụ với anh..
Chỉ là những năm tháng đó Lam đã trôi dạt về nhiều phương hướng. Lam bị kẻ xấu lừa dối và bắt cóc, cùng bị bắt như Lam còn có mấy bạn nhỏ khác nữa. Chúng nhốt Lam cùng các bạn ở trong chỗ tối tăm, ngày hai bát cháo ăn chẳng đủ no. Cứ thế, Lam không biết trôi qua bao nhiêu ngày, đi qua bao nhiêu nơi, đổi qua bao nhiêu địa điểm..
Cuối cùng cũng có ngày Lam và các bạn thấy được ánh sáng, được các chú bộ đội cứu thoát. Chỉ là lúc đó bảy tuổi Lam còn quá nhỏ để có thể nhớ được con đường để quay về nhà. Nên Lam được dẫn vào chùa Thanh Bình, và được các sư cô sư thầy nhận nuôi cùng dạy học. Nhớ lại khoảng thời gian sau ngày bà ngoại mất, Lam vẫn cảm thấy chính mình trong cái không may cũng gặp được may mắn..
Giờ đây cuộc sống đã ổn định, mấy năm nay Lam có thời gian là lại về thăm ngôi chùa Thanh Bình mà Lam đã sống mười hai năm, cũng cùng mọi người hễ cứ có thời gian rảnh là cùng nhau về quê hương của mình. Ngôi nhà nhỏ lá tranh năm xưa đã không còn, thay vào đó đã đổi thành ngôi nhà lớn hơn, cũng đi theo thời đại phát triển mà đẹp đẽ hơn. Nó được anh Biển cùng cậu mợ xây dựng lại cũng đã lâu từ mấy năm trước.
Con sông làng quê vẫn như cũ, dãy tre làng vẫn in bóng xuống mặt nước cùng bóng trăng. Lần này về lại quê hương, Lam vẫn dành chút thời gian ra bến sông ngắm nhìn cảnh đêm như vậy. Ký ức ùa về khơi dậy lại nỗi lòng nhớ nhung cho người đã rời xa thế gian..
- Mẹ Lam ơi!
Tiếng gọi thanh trong của trẻ nhỏ kéo Lam từ hồi ức trở về với thực tại. Lam quay đầu lại mỉm cười, và dang hai tay ôm trọn lấy thân hình bé nhỏ chỉ mới hai tuổi của con gái.
Phía sau đó tất nhiên là chồng của Lam cùng con trai đầu của cô năm nay năm tuổi. Trên môi anh in sẵn nụ cười tươi và bước đến bên Lam ngồi xuống cạnh cô, cũng vòng tay phải ôm lấy con trai vào lòng mình, và vòng tay trái đến ôm lấy Lam và con gái.
- Mẹ Lam lại nhớ bà ngoại ạ?
Bé trai trong vòng tay của ba quay đầu sang nhìn mẹ và em gái. Cậu bé cất lên giọng nói non nớt hỏi mẹ.
- Ừ! Bà ngoại và mọi người mà mẹ yêu thương đều ở trong trái tim của mẹ. Nên là mẹ sẽ luôn nhớ tới con trai à!
Lam mỉm cười nhìn con trai của mình, ánh nhìn dịu dàng từ ái của người mẹ muốn trao đến cho con những tình cảm ấm áp nhất.
- Con biết rồi. Vậy là cả nhà ta đều ở trong tim của nhau phải không mẹ?
Cậu bé lại cười tươi hỏi mẹ mình. Nhìn thấy mẹ cười gật đầu đáp lại, cậu bé cũng vui vẻ, lại quay đầu nói chuyện với ba của mình. Bé gái trong vòng tay Lam vẫn chưa nói được nhiều. Bé chỉ bi bô mấy câu "Mẹ Lam ơi!", "Ba Ngọc ơi!" và "anh trai".
Còn anh, chồng của Lam vẫn luôn như thế, luôn chậm rãi nói chuyện cùng con trai, nhẹ nhàng với con gái. Có lẽ đối với anh, khoảnh khắc bên vợ và con như thế này, cũng là sự bình lặng hạnh phúc nhất mà anh đang và sẽ mãi trân trọng và giữ gìn..
Trăng sáng soi bóng xuống thế gian, mặt nước in bóng trăng cùng khung cảnh trong đêm như mờ như ảo ảnh. Cuộc đời con người cũng như sương như mê trong mỗi con đường cần bước đến. Đêm trăng tròn gọi về hồi ức của Lam đã trôi qua. Tất cả quá khứ đều cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Hiện tại luôn là những khoảnh khắc cần trân trọng hơn bao giờ hết.
Cô gái tên Lam đã từng trải qua bao khó khăn thử thách cùng những năm tháng đau thương nhất của cuộc đời mình. Dù không có ai ở bên nhưng vẫn mạnh mẽ lớn lên, sinh tồn cùng bao mong muốn được sống tốt. Người trải qua nhiều thì sau cùng có lẽ trong tâm hồn chỉ cần bình yên trôi qua tháng ngày là đã đủ. Lam cũng thế, điều cô cần cũng chỉ là sống tốt ở mỗi khoảnh khắc của mỗi hiện tại này mà thôi..
Đêm trăng dần trôi..
- Chúng ta về thôi em.
- Vâng!
Chồng của Lam nhìn thời gian trôi, cũng đã gần hơn tám giờ đêm rồi, đã đến lúc nên quay trở về nhà.
Gia đình nhỏ bước đi trong đêm trăng sáng tỏ, in đậm bóng người cùng mây trời gió trăng đẹp đẽ của miền quê..
Đêm khuya đến, kết thúc một ngày bằng câu:
- Chúc cả nhà ngủ ngon!
Và ánh sáng của bóng đèn tắt hẳn đi trong ngôi nhà nhỏ vùng quê. Con người dần chìm sâu vào trong giấc ngủ. Vùng quê yên bình hòa vào trong đêm tối với ánh trăng tỏa sáng cùng muôn vàn vì sao trên bầu trời..
Trăng vẫn đến hẹn lại lên in xuống mặt nước bóng trăng sáng tỏ. Người vẫn sẽ phải đối mặt với cuộc đời chính bản thân mình mà vững vàng trước mọi sóng gió bão giông..
Tạm biệt những miền ký ức đã cũ..
Không còn đau thương, vấn vương muộn phiền cũng đã trôi xa..
-HẾT-