Ánh Trăng Sáng Của Chồng Tôi

Chương 3:




“Đồng chí cảnh sát, chúng ta có thể huỷ bỏ vụ án không? Đây là bạn của tôi, tôi không muốn cô ấy phải ngồi tù.” Tôi hỏi.
"Tôi kiến nghị cô đừng nên làm vậy, cô xem chỗ này..." Vị cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào hình ảnh đang tạm dừng, ở góc màn hình có thể thấy một cánh tay xăm trổ.
"Đây có thể là phạm tội có tổ chức, cũng may lúc xảy ra sự việc gia đình cô không ở nhà, nếu không hành vi đột nhập trộm cắp khả năng cao sẽ trở thành cướp bóc."
“Cướp bóc!” Tôi nằm liệt ra ghế.
Vụ án lớn như vậy, cần thiết lấy lời khai. Suốt quá trình ghi chép, Khương Trì đều như hồn phách trên mây, hỏi gì cũng gật đầu, mãi đến khi cảnh sát dẫn Tô Văn tới.
“Tiểu Trì…” Tô Văn vừa thấy Khương Trì liền lệ rơi lã chã, bày ra bộ dạng khóc lóc thê lương, nhu nhược đáng thương.
Cái trò giả yếu đuối đối với Khương Trì còn dùng được, chứ với cảnh sát thì vô dụng.
Trong tình huống chứng cứ vô cùng xác thực, Tô Văn chỉ kịp thốt lên một câu đã bị “Mời đi” lấy lời khai.
“Đồng chí cảnh sát, vậy vụ án này nhờ hết vào các anh!” Tôi nói.
“Xin cô yên tâm, giữ gìn an ninh khu vực là trách nhiệm của chúng tôi, nếu vụ án có tiến triển gì nhất định sẽ sớm thông báo cho cô biết.”
Ngồi lấy lời khai suốt hai tiếng, cả nhà chúng tôi rốt cuộc cũng ra khỏi cục cảnh sát.
Đang định đưa ba mẹ đi ăn cơm lót dạ, Khương Trì lại kiếm chuyện.
“Đình Đình, anh muốn nói chuyện riêng với em một chút” Khương Trì lên tiếng.
Nhìn khuôn mặt bảy phần quật cường ba phần tủi thân của Khương Trì, ai không biết còn tưởng tôi ép người quá đáng đó.
Trong chớp mắt tâm tình ăn uống gì đều bay sạch, tôi lấy điện thoại đặt khách sạn gần nhất cho ba mẹ ăn cơm nghỉ ngơi trước.
Đợi ba mẹ đi rồi, tôi với Khương Trì tìm một bồn hoa vắng người ngồi xuống.
“Có gì nói nhanh đi.” Chuyện đã đến nước này, tôi cũng lười cho Khương Trì sắc mặt tốt.
“Em có thể viết một lá thư thông cảm cho Tô Văn được không, cô ấy có nỗi khổ riêng.” Lúc Khương Trì nói câu đó cũng không dám nhìn vào mắt tôi.
"Nỗi khổ gì hả? Nỗi khổ trả nợ, hay là nỗi khổ một khắc xuân tiêu với anh.” Tôi vặn lại.
“Em… em đã sớm biết hết, em cố ý.” Khương Trì chỉ vào tôi, hai mắt trừng to y hệt một con cóc hoảng sợ.
“Ái chà, bị anh phát hiện rồi.” Tôi giơ tay che miệng làm biểu cảm kinh ngạc.
“Bịch!” Khương Trì quỳ xuống ôm lấy chân tôi, “Anh biết anh rất có lỗi với em, nhưng Tô Văn là vô tội, cầu xin em cứu cô ấy đi, chỉ cần em bằng lòng cứu cô ấy, anh cam đoan vĩnh viễn sẽ không gặp Tô Văn nữa.”
Lúc này đêm đã khuya, ánh đèn thành thị chiếu rọi trên khuôn mặt Khương Trì, gợi lên một cảm giác sặc sỡ không chân thật.
Nghe xong câu thoại não tàn máu chó kinh điển đó, tôi đột nhiên ngộ ra, trong câu chuyện tình này, nếu Tô Văn cầm kịch bản nữ chính, một "đoá hoa trắng" chịu nhiều trắc trở vậy thì Khương Trì nắm chắc vai lốp dự phòng si tình mê muội. Mà tôi, nếu không có gì bất ngờ chính là trùm phản diện khiến người ta chán ghét nhất câu chuyện.
"Được thôi." Tôi xoa cái đầu chó của Khương Trì, khoé môi dần cong lên, “Chỉ cần cô ta có thể trả lại nguyên vẹn đồ vật đã trộm.”
Vừa nhận được câu trả lời của tôi, Khương Trì “vèo” một cái đứng dậy chạy như bay đến cục cảnh sát, anh ta nhất định rất nôn nóng muốn chia sẻ tin tốt này với Tô Văn.
Đương nhiên tôi nào phải thánh nữ lương thiện định buông tha bọn họ, tôi làm vậy là vì cánh tay xuất hiện trong video kia.
Theo hiểu biết của tôi về Khương Trì, anh ta tuyệt đối sẽ không để người thứ ba tham dự vào chuyện này, vậy chỉ có thể là Tô Văn gạt Khương Trì dẫn theo người khác.
Nếu tôi đoán không lầm, cánh tay ấy thuộc về vị cơ bắp đòi nợ kia.
Bạn đoán xem, đống trang sức đó còn trong tay Tô Văn sao?
Lúc Khương Trì phát hiện Tô Văn vốn không có cách nào trả lại mấy món đồ đó, anh ta sẽ làm gì tiếp đây? Nhất định là rất thú vị nhỉ.
Bỗng nhiên cảm thấy mình thật ác độc, thật có thiên phú đóng vai ác nha.
Tôi yêu vai ác, vai ác khiến tôi vui sướng.
Hì hì.
Chẳng mấy chốc, Khương Trì đã trở lại.
Khác hẳn sự hưng phấn vừa nãy, hiện giờ Khương Trì suy sụp như con chó hoang vô cớ bị người ta đánh một trận.
“Đình Đình, anh...”
“Hoặc là trả đồ, hoặc là ngồi tù, cầu xin thì miễn bàn.” Tôi lạnh lùng ngắt lời anh ta.
Khương Trì khó xử mà chần chờ giây lát, “Anh có thể thay Tô Văn bồi thường cho em.”
“Anh đền?” Tôi cười khẩy, “Dùng tài sản chung của vợ chồng để đền sao?”
“Vậy em muốn thế nào?” Thấy tôi cắn chặt không buông, Khương Trì nóng nảy.
“Chúng ta ly hôn, anh ra đi tay trắng!” Tôi lấy trong túi ra thoả thuận ly hôn đã sớm chuẩn bị sẵn, gằn giọng từng chữ một.
Chuyện tới bước đường này, không phải do Khương Trì không muốn ký là được. “9 giờ sáng mai, mang theo đầy đủ tài liệu, chúng ta gặp ở Cục Dân Chính!” Tôi cầm lấy giấy thoả thuận vẫy vẫy.
Tôi cũng đâu phải con ngốc, chỉ ký giấy thỏa thuận ly hôn thì ích lợi gì, ly hôn cần phải có hai bên trình diện.
Muốn thư thông cảm, vậy lấy chứng nhận ly hôn mà đổi.
Ngày hôm sau, có Khương Trì phối hợp, chúng tôi thuận lợi lấy được giấy chứng nhận ly hôn.
Mới từ Cục Dân Chính ra tới, Khương Trì liền vội vã cầm thư thông cảm rời đi.
Không cần đoán, chắc chắn là lại đi tìm Tô Văn báo tin tốt.
Nhìn bóng dáng Khương Trì xa dần, tôi không khỏi lắc đầu, gỡ xuống bộ lọc trong mắt kẻ si tình, tôi mới phát hiện, người tôi yêu mười năm lại là một tên ngu ngốc như vậy.
Cũng không nghĩ xem, sao tôi có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ thế chứ.
Một giờ, hai giờ...
Tôi nhìn đồng hồ.
“Ring ring ring…”
Điện thoại vang lên, vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng mắng chửi của Khương Trì.
Tôi sống với Khương Trì bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên bị lượng từ ngữ của anh ta làm kinh ngạc.
Tuy rằng bị Khương Trì mắng, nhưng tôi không hề tức giận.
Nếu đúng như suy đoán, vừa nãy cảnh sát đã từ chối phóng thích Tô Văn.
Tất nhiên không phải cố tình nhằm vào cô ta, chỉ tại Tô Văn với Khương Trì đôi uyên ương này quá mức ngu ngốc.
Vào nhà trộm cắp thuộc về phạm tội hình sự, cho dù tôi bằng lòng thông cảm cho Tô Văn, cô ta cùng lắm chỉ có thể miễn trừ trách nhiệm dân sự, nghĩa là không cần đền tiền.
Phóng thích thì tuyệt đối không có khả năng, đã miễn trừ trách nhiệm dân sự nhưng vẫn còn trách nhiệm hình sự, vẫn phải đi bóc lịch.
“Tôi cũng đã ra đi tay trắng rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?” Khương Trì khàn giọng hỏi trong điện thoại.
“Đương nhiên không đủ.” Nói xong, tôi cúp máy.
Mười năm, không phải mười ngày, cũng không phải mười tháng.
Thanh xuân tốt đẹp nhất của tôi đều lãng phí vì một tên đàn ông vốn không yêu tôi, còn bạn thân nhiều năm lại xem tôi như công cụ bồi thường cho tên chó liếm kia.
Người ra đi tay trắng, kẻ vướng vào tù tội sao mà đủ được chứ, chưa đâu còn kém xa lắm.
Tính kỹ thời gian, tôi xuất phát đi “thăm” Tô Văn.
Cách song sắt, nhan sắc xinh đẹp của Tô Văn đã pha chút mệt mỏi, tóc mái buông rũ từng sợi dính sát trên mặt.
“Giờ cậu vừa lòng chưa?”
Khác với Khương Trì đầy phẫn nộ, Tô Văn có chút suy sụp.
Đây cũng không phải một trạng thái tốt, kế hoạch tiếp theo của tôi còn cần cô ta phối hợp đấy.
“Đừng lo, tớ không phải đến để chê cười cậu.” Tôi nói, “Tớ đến cứu cậu ra ngoài.”
“Cậu sẽ tốt bụng như vậy?” Tô Văn trào phúng nhìn tôi.
“…” Tôi vươn người nói khẽ bên tai Tô Văn một câu.
Cô ta lập tức sáng bừng hai mắt, sau đó lộ rõ thần sắc hoảng sợ.
“Suỵt!” Tôi giơ thẳng ngón trỏ.
Hai tháng sau, Khương Trì bị kết án năm năm tù, Tô Văn bị phán hai năm được hoãn thi hành án 36 tháng, mà tôi ngồi phía dưới chứng kiến toàn bộ.
Kết thúc phiên toà, khuôn mặt Tô Văn treo rõ nụ cười vừa thoát một kiếp nạn, còn Khương Trì ngẩng cao đầu, trước lúc bị dẫn đi còn quay sang phía tôi la to: “Cô không hiểu tình yêu.”
“Thật đáng thương…” Tôi cười nhạt với anh ta.
Tôi quả thật rất nóng lòng muốn vạch trần cái mà anh ta gọi là tình yêu.
Bí mật tựa như rượu ngon, cần một ít thời gian mới có thể trở nên tinh khiết mà ngọt dịu.
Tháng thứ bảy sau khi Khương Trì ngồi tù, tôi nhận được đồ vật mình muốn.
Nhìn xấp ảnh chụp trong tay, tôi trả cho thám tử tư khoản thù lao hậu hĩnh.
Hiện tại.
Là thời điểm mời đương sự nhấm nháp chút rượu ngon này.
Dưới sự trợ giúp của luật sư, tôi xin vào thăm Khương Trì.
Cách song sắt, Khương Trì tuy hơi gầy ốm, nhưng thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ. Đôi mắt sáng đến dọa người, giống loài chó nào đó trong mấy phim phóng sự ở Châu Phi.
Nếu không phải cách song sắt, tôi thật lo anh ta sẽ nhào lại đây cắn tôi.
“Chúc mừng, Tô Văn sinh rồi, là con trai.” Tôi khẽ cười, đưa cho anh ta một bức ảnh.
Khương Trì cầm ảnh xem đến si mê.
Sở dĩ Khương Trì tự ra đầu thú mà còn bị phán nặng như vậy, nguyên do lớn nhất là vì anh ta đã ôm hết mọi chuyện vào mình.
Nhưng bất luận Khương Trì tình nguyện muốn gánh tội thay Tô Văn như thế nào, có video giám sát ở đó, Tô Văn vẫn phải ngồi tù. Việc này chỉ khác biệt ở thời gian ngồi tù ngắn hay dài, về bản chất không hề thay đổi.
Là tôi nhắc nhở Tô Văn, tội không nghiêm trọng, thai phụ có thể hoãn thi hành án.
Vì sao tôi phải đợi lâu như vậy mới cho bọn họ cơ hội trộm đồ ư? Đúng là đang đợi đứa nhỏ này.
Vào ngày thám tử tư nói cho tôi biết Tô Văn mang thai, tôi và ba mẹ đồng ý với Khương Trì cùng đi suối nước nóng.
Tô Văn không phải thủ phạm chính, cộng thêm thư thông cảm của tôi, hơn nữa lại là thai phụ, việc bị phán hoãn thi hành án liền trở nên hợp tình hợp lý.
“Anh đoán xem, tại sao tôi muốn giúp Tô Văn?”
“Là bởi vì tốt bụng sao?”
Tôi nghĩ biểu cảm của tôi chắc chắn rất đáng sợ, ngay cả luật sư cũng lùi ra sau vài bước.
"Cô muốn làm gì Tô Văn với đứa nhỏ? Có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, đừng tổn thương mẹ con họ."
Khương Trì chắc đã quen với việc tôi thường có phương án dự phòng, dù không biết vấn đề ở chỗ nào, nhưng vẫn theo thói mà sợ hãi.
"Sao tôi có thể tổn thương bọn họ chứ, nghe nói anh viết thư cho ba mẹ dưới quê, nhờ họ lên chăm sóc Tô Văn. Thật cảm động, chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa từng được ba mẹ chồng chăm sóc đó.” Tôi tựa hồ tiếc nuối thở dài.
“Mẹ tôi là lên trông nom đứa nhỏ, ai bảo cô kết hôn mười năm còn chưa có con, tôi đã công bằng với cô rồi.”
Thôi đi, Khương Trì vẫn còn lời lẽ đầy hùng hồn.
"Anh có nhớ chúng ta từng đi bệnh viện thành phố khám bác sĩ chuyên khoa không?
Đó là năm thứ ba sau khi chúng tôi kết hôn, bởi vì mãi chưa thấy tin vui, mẹ tôi nhờ người quen giúp hai vợ chồng đặt lịch khám một bác sĩ chuyên khoa.
Kết quả kiểm tra là tôi đi lấy, vì không muốn tổn thương lòng tự trọng của Khương Trì, tôi chọn che giấu kết quả.
Lúc này, tờ báo cáo kiểm tra đó được đặt trước mặt Khương Trì.
“Vô sinh, sao có thể chứ... vậy, đứa nhỏ...” Khương Trì thoạt đầu đỏ bừng mặt, rồi chuyển sang trắng bệch, sau đó nghẹn thành màu tím ngắt.
“Cô gạt tôi đúng không, cô gạt tôi đúng không…”
Khương Trì khẩn cầu nhìn tôi, ắt hẳn anh ta rất muốn nghe được đáp án phủ định từ miệng tôi nhỉ.
Tôi thương hại nhìn tên đàn ông đang trong trạng thái điên cuồng này, do dự chốc lát đưa ra tấm ảnh cuối cùng.
Trong ảnh, Tô Văn vẻ mặt thẹn thùng nằm trong lòng một người đàn ông, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt người đó, nhưng nhìn cánh tay xăm trổ ôm lấy eo Tô Văn, tôi cá là Khương Trì chắc chắn nhận ra.
Nói sao thì anh ta cũng từng tốn nửa trang nhật ký mắng chửi vị cơ bắp này cơ mà.
Khương Trì hoàn toàn điên rồi.
Lúc tôi đi ra ngoài, còn nghe thấy tiếng gọi với sau lưng, có điều, giọng gào to ấy cũng không kéo dài được bao lâu, thoáng chốc đã bị quản ngục ngăn lại.
Khương Trì chắc hẳn rất muốn tìm Tô Văn hỏi cho rõ ràng nhỉ? Giống như khoảnh khắc tôi vừa biết anh ta ngoại tình vậy. Đáng tiếc, Tô Văn sẽ không tới gặp anh ta.
Ngồi tù cũng chưa phải kết thúc trừng phạt, tôi sẽ không cho phép Khương Trì ôm hy vọng và tình yêu vượt qua năm năm này.
Anh ta nhất định phải nếm trải cuộc sống tù tội trong rối rắm, thống khổ và hối hận.
Dạy dỗ Khương Trì xong, tôi cũng không định buông tha Tô Văn.
Tôi đã nói với Khương Trì sẽ không tổn thương Tô Văn, nhưng tôi chưa từng nói sẽ không có người khác tổn thương cô ta.
Thời điểm lá thư mà Khương Trì nhờ ba mẹ anh ta chăm sóc Tô Văn vừa gửi đi không lâu, tôi cũng gửi một phong thư.
Nội dung thư chắc không cần tôi nói tỉ mỉ.
Đúng vào hôm nay khi tôi đi thăm Khương Trì, mẹ của Khương Trì, người mẹ chồng mỗi dịp lễ tết đều gọi điện xỏ xiên tôi là gà mái không biết đẻ trứng đã tới rồi.
Không cần nói nhiều, vị cựu mẹ chồng này của tôi sức chiến đấu mạnh mẽ phi thường.
Thám tử tư gửi cho tôi một video, Tô Văn bị cựu mẹ chồng nhà tôi lột sạch kéo xuống lầu, khuôn mặt trắng nõn in đầy dấu vết.
Đương nhiên, Tô Văn nào phải đoá hoa yếu đuối gì, tuy rằng mới sinh con sức khoẻ còn yếu, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, răng đảm bảo cứng, đánh không lại liền cắn.
Một già một trẻ đánh đến mức có thể tả bằng một bốn chữ xuất sắc ngoạn mục.
Dù đa số quần chúng đều đang hăm hở xem náo nhiệt, nhưng thấy tình hình đôi bên càng đánh càng tàn nhẫn, vẫn là có người tốt bụng gọi điện báo cảnh sát.
Chẳng mấy chốc cảnh sát đã đến đưa cả hai đi.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, mẹ chồng cũ của tôi sẽ bị tạm giam vài ngày, nhưng không có vấn đề gì to tát. Tô Văn thì khác, trong thời gian hoãn thi hành án lại ẩu đả ở nơi công cộng, tính chất vô cùng nghiêm trọng, án này có lẽ không hoãn được nữa, đoán chừng sẽ trực tiếp trở về lãnh án.
Còn về phần vị cơ bắp kia sao, tiếp theo sẽ có “công dân nhiệt tình” tố cáo hắn ta.
Nếu có duyên, nói không chừng còn có thể hội ngộ Khương Trì trong nhà đá ấy chứ.
Đến lúc đó giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Thật là nghĩ thôi cũng thấy kích thích.
Về sau, nghe nói đứa bé kia đã được một cặp vợ chồng trung niên hiếm muộn nhận nuôi.
Cũng tốt, có thể có một khởi đầu trong sạch.
_HẾT_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.