Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 22.3: (Phần 3)




Trên bãi biển có rất nhiều hoạt động tình nhân, đủ loại hình thức, nào là "nhà trên cây biển rừng", nào là "phòng tắm tình nhân hoa hồng", "phòng rộng ngút trời gối biển nghe tiếng sóng"... Nói chung là, nghe rất nhức đầu, so với cái nhịp sống ồn ào hiện tại, Thích Nguyên Hàm càng thích sự yên bình mấy ngày trước hơn.
Diệp Thanh Hà rất thích thú, chỉ vào "bồn tắm lớn lộ thiên" nói: "Có thử xem sao không, em thấy có vẻ vui."
Thích Nguyên Hàm nhìn cũng chẳng thèm nhìn, nói: "Không hứng thú."
Nàng lại chỉ cái khác, gặp cái gì chỉ cái đó, cứ hỏi Thích Nguyên Hàm có đi hay không.
Chuyển đến hoạt động cuối, là một bến đò, chỉ có lác đác vài chiếc thuyền độc mộc, thua kém hơn nhiều so với mấy cái trước, khách chỉ lại chụp ảnh lưu niệm, không có ai lên chơi.
Diệp Thanh Hà trông có vẻ không thích lắm, cũng không nhiệt tình hỏi, nhưng vẫn chỉ.
Thích Nguyên Hàm nhấc váy, đi lại hỏi cửa hàng, "Thuyền có đi được không?"
Ông chủ nói: "Hôm nay sóng to quá, chỉ có thể chèo ra xa một chút, xa quá thì không được."
Thất tịch, mọi người đều chơi mấy trò cao cấp sang trọng, chỗ này của họ cực kỳ vắng khách, ông chủ liếc một cái, hai cô gái này cũng khá gầy, lại nói: "Chở hai đứa thì chắc chắn chở được, hai đứa lên thuyền đi, tôi gọi người chèo thuyền."
Nơi này khá yên tĩnh, gió biển thổi qua, ẩm ướt mặn chát.
Thuyền rất nhỏ, hai người không thể ngồi cùng một bên, phải ngồi đối diện nhau, mặc dù trong thuyền có đồ tráng miệng, nhưng lúc ra biển thì thuyền bắt đầu lắc lư, không ăn được gì vào bụng.
Diệp Thanh Hà ngồi được lúc, cong eo nhấc người, cẩn thận xích đến gần Thích Nguyên Hàm, dựa vào Thích Nguyên Hàm nói: "Ở đây thật nhàm chán, chúng ta đi thuê một chiếc du thuyền, nằm trên boong ngắm sao, lãng mạn biết bao."
Thích Nguyên Hàm nói: "Cô không thích, chúng ta có thể quay về."
"Được thôi." Diệp Thanh Hà không hé nửa lời nữa.
Thuyền lắc lư hồi lâu, đợi quen rồi, cũng không thấy chán nữa, còn có thể ngắm biển cực kỳ gần.
Bầu trời đầy sao in xuống biển, mặt biển dường như được trang trí ánh đèn, sóng dậy ánh sáng, lòng người gợn sóng, màn đêm chìm xuống như nước, đột nhiên, mặt Thích Nguyên Hàm hơi nóng.
Diệp Thanh Hà như thể không chịu nổi rảnh rỗi, lại thổi gió bên tai cô, hỏi: "Chị, có thể hôn không?"
Thích Nguyên Hàm quay mặt đi, "Không được."
"Một chút thôi." Diệp Thanh Hà đuổi tới, cô lại lùi ra xa.
Thuyền này thật sự không vững, nhẹ nhàng cựa chút thôi là kêu cót két, lắc lư như muốn chở cả sông.
Diệp Thanh Hà còn phàn nàn với Thích Nguyên Hàm, "Chị xem, chị hôn em một chút, cái thuyền này sẽ không lắc lư nữa, chị không nghe thấy người chèo thuyền ngoài kia đang oán trách chúng ta sao."
Đây là logic kiểu gì vậy, Thích Nguyên Hàm cũng trách nàng, "Cô là ác ma cuồng hôn à? Đụng cái là muốn hôn." Đêm qua còn hôn trộm, cũng không biết trước đây có từng hôn trộm cô không.
Diệp Thanh Hà mím môi, lại chạm vào ngón tay cô, thở dài nói: "Đúng vậy, thật ra cơ thể em luôn khiếm khuyết, bản chất em là một ác ma cuồng hôn, không hôn thì cả người khó chịu, chắc chị không cười em đâu nhỉ?"
"Hả?"
Thích Nguyên Hàm vốn rất nghiêm túc, không muốn để ý đến nàng, không ngờ thật sự bị nàng chọc cười, rất phiền phức.
"Chị."
Diệp Thanh Hà nhỏ giọng gọi, cùng với tiếng lạch cạch của thuyền, mặt trăng rơi xuống biển, và giọng nói của nàng rơi vào trái tim của Thích Nguyên Hàm.
Sau đó, nụ hôn của Diệp Thanh Hà rơi lên má của Thích Nguyên Hàm.
"Được rồi." Chỉ một lát, Thích Nguyên Hàm thở gấp, dịch người đến cửa thuyền, kéo dài khoảng cách.
Cũng may là thuyền mui vòm, không thì để người ta nhìn thấy, cũng đủ chuyện.
Diệp Thanh Hà lại không chỉ dừng lại ở đó, còn hôn lên tai của cô, được voi đòi tiên nói: "Làm sao đây, em không dừng lại được, em phát bệnh rồi."
Ngón tay móc ở chân của Thích Nguyên Hàm, từ gót chân di chuyển dọc theo đường cong, không thể không hoài nghi, hôm nay nàng bảo Thích Nguyên Hàm mặc sườn xám là có dụng ý gì.
Khát vọng dâng lên như thủy triều, tràn ngập đất trời.
Ý nghĩ này rất rõ ràng.
Trước đây Thích Nguyên Hàm từng lướt thấy một bài đăng trên weibo, người đăng nói cô ấy chỉ thích đàn ông, nhưng khi nhìn thấy phụ nữ đẹp, lại cũng muốn làm với người ta.
Dục vọng bản năng con người là thế.
Diệp Thanh Hà rất biết cách hôn, Thích Nguyên Hàm luôn cảm thấy mình bị hôn cho ướt, lúc trước cô thật sự lãnh đạm tình dục...
Chỉ cần môi của Chu Vĩ Xuyên chạm vào, cô liền muốn nôn.
Hiện tại, cô chỉ cảm thấy mối quan hệ triệt để loạn tùng phèo, cái loại cảm giác hỗn loạn này làm cô rất khó chịu, khiến cô trong phút chốc rời đi.
Thích Nguyên Hàm trước tiên là quay đầu đi, Diệp Thanh Hà lại không có chừng mực, ngón tay nâng cằm của cô, quay mặt của Thích Nguyên Hàm lại.
Nàng nói: "Chị sờ xem tim chị đập có nhanh không."
Rất nhanh, thình thịch, có thể nghe thấy.
Thích Nguyên Hàm nói: "Chuyện này rất bình thường, dục vọng bản năng con người khó khống chế, cũng giống như khi sợ hãi, nhịp tim cũng sẽ tự động tăng nhanh."
Thuyền bắt đầu lắc lư, chiếc thuyền nhỏ không chịu nổi dằn vặt quá lớn.
Thích Nguyên Hàm không dám động đậy nữa, nói: "Không phải cô rất ngoan sao, vậy thì cô nghe lời đi."
Diệp Thanh Hà nói: "Không phải chị không thích người ngoan ngoãn sao? Vậy em phải hoang dã thêm chút." Nàng không nói lý lẽ mà dùng lực kéo lại, thuyền vốn đã lắc lư, Thích Nguyên Hàm lảo đảo lùi về phía sau, không muốn tiếp xúc với nàng, hai tay ôm lấy khoang thuyền.
Mặc dù giọng nói của người chèo thuyền ngoài kia rất nhỏ, nhưng họ vẫn có thể nghe thấy, người chèo thuyền nói: "Đừng di chuyển lung tung, thuyền không giữ được."
Nói xong, người chèo thuyền cảm thấy không nên nói câu này với khách, bổ sung thêm một câu, "Con thuyền nhỏ này không chịu được sóng lớn."
Thích Nguyên Hàm nói: "Phiền bác cho chúng tôi vào bờ."
Diệp Thanh Hà nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm, ánh mắt tĩnh lặng, không phải kiểu mất mát, mà là sáng ngời rạng rỡ, như thể trở về từ cõi chết, khiến cho người ta có cảm giác nhớ nhung khó chịu.
Thích Nguyên Hàm cảm thấy không thể ngồi cùng với nàng, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Lúc này, thuyền lắc lư một cái thật mạnh, Thích Nguyên Hàm ngồi lại chỗ cũ, mông va đập rất đau.
Diệp Thanh Hà nắm lấy cơ hội nói: "Có vài chuyện, em nghĩ vẫn nên nói rõ ràng, nói rõ rồi em sẽ không làm phiền chị nữa, được không, cho em một cơ hội."
Thích Nguyên Hàm sắp bị nàng chọc cười rồi, cũng không nghe xem nàng nói cái gì, còn muốn nói rõ ràng, mượn lời của người chèo thuyền ngoài kia, tuổi trẻ thật biết bày trò.
Thích Nguyên Hàm nói: "Không nói gì cả, cô vượt quá giới hạn rồi."
"Cô phải chú ý chút đến thân phận của mình."
"Hửm?" Diệp Thanh Hà khó hiểu chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên Thích Nguyên Hàm thẳng thắn nhắc nhở nàng như vậy, cô dứt khoát nhắc nhở đến cùng, nhìn vào mắt của Diệp Thanh Hà, lạnh lùng nói: "Cô không nên quyến rũ tôi, tôi cũng không muốn bị cô quyến rũ."
Diệp Thanh Hà ồ một tiếng, nói: "Tại sao lại không muốn?"
Tại sao?
Cái này còn cần hỏi tại sao hả?
Thích Nguyên Hàm đột nhiên ngẩn người, cô không nghĩ ra tại sao.
Diệp Thanh Hà lặng lẽ đi tới, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, như thể nhìn thấu tâm tư của Thích Nguyên Hàm, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hiển nhiên là có chuyện muốn nói.
Thích Nguyên Hàm vẫn muốn giữ khoảng cách với nàng, đợi khi thuyền vững, cô đi ra ngoài, đột nhiên thuyền gặp sóng, lắc lư trầm trọng hơn, cô không thể đứng vững, trong chốc lát tay chân luống cuống, Diệp Thanh Hà lập tức đến đỡ cô.
Hai người bên trong đều thiếu kinh nghiệm, con thuyền lắc lư càng mạnh hơn, người chèo thuyền bên ngoài không cầm cự được, liền nói: "Đừng cựa đừng cựa, hai người đừng nhúc nhích, đứng vững là được, haizz, đúng..."
Lời còn chưa dứt, thuyền đột ngột rung chuyển, ầm ầm mấy tiếng, vài người nối đuôi con tàu cũ nát này, cùng nhau lao xuống biển.
Giây phút rơi xuống, Thích Nguyên Hàm nghe thấy Diệp Thanh Hà hét lên tên cô, còn ôm lấy cô, sau đó hai tay buông ra, nước biển ban đêm khó thấy được ánh sáng, Thích Nguyện Hàm bị sặc mấy ngụm nước, cũng không để ý đến nàng.
Người chèo thuyền rơi cùng lúc ngoi đầu lên trước, vừa đi vớt người, vừa sốt ruột hỏi: "Hai đứa không bị thương chứ, có thể dựa lại đây không..." Xác nhận là người không sao xong, lại nhỏ giọng nói: "Tôi biết liền là không chịu nổi..."
Diệp Thanh Hà ngoi lên mặt nước, sặc mấy ngụm, tóc ướt hết cả, dính ở bên mặt, nàng dường như bị thương rồi, mày chau lại.
Thích Nguyên Hàm nhớ lúc họ rơi xuống nước, Diệp Thanh Hà đã bảo vệ cô, nếu không thì người va phải mảnh vỡ trên thuyền là cô rồi.
Người chèo thuyền đang đẩy thuyền, lấy phao cứu sinh ở trên, Thích Nguyên Hàm bơi lại, quan tâm nàng, "Cô không sao chứ."
Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, nói va phải eo rồi, sau đó ánh mắt ngước nhìn Thích Nguyên Hàm, dưới ánh trăng trắng sáng, đôi mắt nàng vụn vỡ tia sáng, chắc là bị cay mắt, lại giống như nàng đã khóc, nhìn dáng vẻ này của nàng, tự nhiên cảm thấy đáng thương. Nàng khàn giọng nói: "Em có chuyện muốn nói với chị."
Người chèo thuyền nhắc nhở: "Trời ạ, hai đứa lên bờ rồi nói, mau kéo dây."
Thích Nguyên Hàm kéo Diệp Thanh Hà bơi về phía trước, đưa phao cứu sinh cho nàng.
Diệp Thanh Hà nằm trên phao cứu sinh, giống như nàng tiên cá trên mặt nước, đã bị thương còn ve vẩy đuôi, nàng còn cố chấp nói, "Chị từ chối em là bởi vì đã động lòng rồi nhỉ?" Lại tự hỏi tự trả lời, khàn giọng nói: "Nếu như chị không động lòng, em quyến rũ chị hay không, chị sẽ không quan tâm đến."
"Đúng không?"
Cái người phụ nữ này.
Biển cả cũng không hoang dại như nàng.
Còn chưa bơi quay về, du khách trên bờ như ong vỡ tổ tràn ra, rất nhiều người phát hiện ra họ, vừa cầm điện thoại quay, vừa lớn tiếng hét, "Mau, mau, mau lên, đôi tình nhân đó ở đây, nhân viên cứu hộ nhanh lên!"
"Trời ạ, mọi người nhìn xem, Jack và Rose phiên bản đời thực."
Thích Nguyên Hàm rất muốn nói, cô biết bơi, không cần nhảy xuống đâu.
Thật đấy, trước giờ cô chưa từng có phút giây nào xấu hổ như vậy.
Thích Nguyên Hàm một mặt vì rơi xuống nước mà ngượng ngùng, hoảng hốt, một mặt bị câu hỏi của Diệp Thanh Hà làm cho choáng váng, cô đưa tay véo mạnh môi của Diệp Thanh Hà, "Cô yên phận cho tôi."
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Rose: Cho dù còn một hơi thở cuối cùng cũng phải nói cho chị biết: Yêu chị.
Thích Jack: Chỉ có thể nói là... tâm trạng phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.