Đánh giá: 9.9/10
từ 4988
lượt
Thể loại: Ngọt ngào, thụ mất trí nhớ, vườn trường, đường trộn thủy tinh, cưới trước yêu sau (giả), gương vỡ lại lành (thật), HE.
Nguồn: Trường Bội
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành
Edit bìa: Chanh
Edit: Apricity
CP: Từ Ngạn Hoàn 🌙 x Du Tâm Kiều 🎹 (Luật sư công x nghệ sĩ piano thụ)
Văn án
Từ nhỏ tới lớn, năm nay 24 tuổi, Du Tâm Kiều chưa từng trải qua sóng gió, biến cố gì.
Có lẽ vì thế mà nó gom vào một lần, làm cậu gặp tai nạn trên đường, khi mở mắt ra lần nữa, đại não gặp trục trặc, khiến kí ức của cậu lùi về năm 18 tuổi.
Khi Du Tâm Kiều biết mình thành một nghệ sĩ diễn tấu nổi tiếng, bản thân tự nhiên lược qua sáu năm khổ luyện, trong lòng mình thầm, cho rằng mình quá là hời.
Lời hơn nữa là— Cậu kết hôn rồi, đối tượng kết hôn còn là người mà khi niên thiếu mình muốn nhưng không có được.
Niềm vui qua đi, Du Tâm Kiều lại cảm thấy buồn bực. Từ Ngạn Hoàn lạnh hơn cả núi băng, năm đó Du Tâm Kiều rầm rộ theo đuổi anh làm cả trường biết hết. Có một lần cậu tự tay đánh bóng một viên đá “Ánh trăng xanh” tặng anh. Từ Ngạn Hoàn liếc cái tay được băng bó thành đòn bánh tét của Du Tâm Kiều, chỉ nói hai chữ: “Tránh ra.”
Du Tâm Kiều cố gắng lấy lại trí nhớ: “Tụi mình gặp lại nhau ở đâu thế?”
Từ Ngạn Hoàn đáp: “Ở công ty luật.”
Du Tâm Kiều: “Chẳng lẽ em tới gây phiền cho anh hả?”
Từ Ngạn Hoàn: “Em không biết anh làm việc ở đó.”
Du Tâm Kiều: “Thế sao chúng ta kết hôn được?”
Từ Ngạn Hoàn: “Em cầu hôn anh.”
Du Tâm Kiều: “Anh đồng ý lời cầu hôn của em? Anh tự nguyện ư? Không phải em dùng thủ đoạn gì đó ép anh chứ?”
Từ Ngạn Hoàn: “…”
Từ Ngạn Hoàn không biết rằng, cậu chủ nhỏ nhà họ Du sống nửa đời ngỗ ngược phóng túng, không hề biết “kiên trì bền bỉ” là như thế nào, duy chỉ cố chấp với hai chuyện—— Một là đàn piano, hai là Từ Ngạn Hoàn.
Du Tâm Kiều cũng không biết rằng, năm ấy sau khi cậu nản lòng rồi bỏ đi, năm phút sau Từ Ngạn Hoàn đã đi vòng về, khom lưng nhặt viên đá ánh trăng xanh bị vùi trong bùn đất kia, vẩy sạch bụi bẩn rồi bỏ vào túi.
“Thế sau khi cưới nhau, tụi mình có… hôn nhau chưa?”
“Ừm.”
“Thỉnh thoảng à?”
“Không, hằng ngày.”