Nghĩ về nó một chút cũng đủ làm cô ngốc ra, bị vẻ ngoài của anh làm mê muội, mà không thấy rõ bản chất lòng dạ đen tối của anh. Anh keo kiệt như vậy, vì tiết kiệm tiền mà kéo cô vào chiến đội, bảo cô làm cái này làm cái kia, cuối cùng ngay cả công việc của bạn gái cũng làm. Thật đáng buồn thật đáng tiếc!
Dì giúp việc chuẩn bị bữa tối như thường lệ xong liền rời khỏi căn cứ.
Bảy tám người quây quần bên bàn ăn dùng bữa tối, làm cho cái bàn ăn đã nhỏ nay càng nhỏ hơn.
Thạch Đầu không tập trung mà ăn, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Thì Phỉ và Tô Mộc Hề, hai người bọn họ ăn uống bình thường giống như không có chuyện gì, nhưng anh ta thì ngược lại càng ngày càng ngồi không yên. Xem ra anh ta thật sự không thích hợp với việc giữ bí mật, biết một chút bí mật mà lòng khó chịu đến tim cào phổi.
Cuối cùng, Thì Phỉ gắp đồ ăn cho Tô Mộc Hề, bị anh ta nhìn thấy được!
“Bọn họ!” Thạch Đầu đột nhiên hét lên.
Tất cả mọi người đều không rõ nhìn anh ta, Thạch Đầu mặt đầy phấn khích chỉ Thì Phỉ và Tô Mộc Hề: “Hai người bọn họ!”
Mọi người theo ánh mắt của Thạch Đầu mà cùng nhìn về phía Thì Phỉ và Tô Mộc Hề, không phát hiện ra điều gì không ổn.
Phùng Ly không nhịn được nói: “Bọn họ thế nào? Anh đừng quá phấn khích được không? Đang ăn, thì lại bị anh dọa đến nghẹn.”
Thạch Đầu hít sâu một hơi: “Lão đại, em thật sự, em không nhịn được nữa, nếu anh không nói, thì em sẽ nói thay anh.”
Hà Ngộ: “Nói cái gì? Nói mau nói mau.”
Nam Tụng: “Hai người bọn họ đang quen nhau.”
Thạch Đầu vốn đang đắc ý, lời cũng đã đến môi rồi, thì lại phải nuốt về, mặt bứt rứt đến đỏ bừng. Anh ta không cam lòng, không thể tưởng tượng được hỏi Nam Tụng: “Sao cậu biết?”
“Giác quan thứ sáu.” Nam Tụng có chút đắc ý nhướng mày, vừa cười vừa nói với Tô Mộc Hề: “Chúc mừng.”-
Đa Lan cũng nhẹ nhàng nói lời chúc mừng, dường như cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm.
Tô Mộc Hề cố gắng kìm trái tim đang đập loạn lại, miễn cưỡng nở nụ cười.
Một đám con trai to lớn hú hét vì không thể tin được.
“Hai người?”
“Mẹ ơi.”
“Quen nhau khi nào?”
“Hoạt động ngầm!”
“Chúng ta đều không biết!”
Gia Cát Lượng Hà Ngộ nói: “Em đã cảm thấy hai người có gì không đúng rồi mà!”-
Chu Chính rất vui mừng nói: “WDF chúng ta cuối cùng cũng có chuyện mừng!”
Phùng Lỵ: “Có cần mua chữ Hỉ dán lên cửa không?”
Hà Ngộ: “Cái đó kết hôn mới dùng, đồ ngốc!”
Thạch Đầu: “Kéo một tấm vải đỏ, ăn mừng một chút.”
“Cái này thì có thể.”
Tô Mộc Hề lấy tay áo che mặt, cô thật sự nghe không nổi nữa, muốn tìm một chỗ chui vào.
Đám con trai từ bất ngờ, đến phấn khích, chỉ hận không thể ném chén, hất bàn, lúc này Thạch Đầu mới cảm thấy lòng nhẹ đi một chút.
“Nam Tụng! Cảm giác quan trọng như vậy sao không chia sẻ với mọi người?” Hà Ngộ đột nhiên kêu lên.
Nam Tụng tức giận trừng nhìn cậu ta: “Ai bảo cậu không phải phụ nữ?”
Hà Ngộ: “…”
“Mời khách!”
“Uống rượu!”
“Đi Vinh Uyển đi!”
Cố Nam Sơn có chút lúng túng xen vào nói: “Em muốn hỏi một chút, mọi người đang nói ai?
“Nam Sơn cậu có phải ngốc không?”
“Cậu đến tìm cảm giác tồn tại sao?”
Hà Ngộ bóp mặt Cố Nam Sơn: “Cậu thật là đáng yêu.”
Cố Nam Sơn bị bóp mặt vẫn không biết gì, cậu ấy thật sự không hiểu bọn họ đang nói ai. Không thể nói những điều tốt đẹp sao? Tại sao lại ra vẻ bí hiểm chứ?! Thật là không hiểu nổi!
Thì Phỉ mỉm cười từ đầu đến cuối, nhìn mọi người nhảy dựng lên, anh kéo tay Tô Mộc Hề đang che mặt ra: “Chờ chuyện giải đấu liên đoàn lắng xuống, thì cùng nhau ăn mừng.”
Lúc này Cố Nam Sơn mới lộ ra vẻ mặt thì ra là như vậy, nếu nói sớm hơn, thì cậu sẽ hiểu mà!-
“Khó trách.” Cố Nam Sơn lẩm bẩm một mình.
Nam Tụng ngồi bên cạnh cậu nghe được, hỏi cậu: “Khó trách cái gì?”
Cố Nam Sơn nói: “Cố Du Nhiên từng hỏi em, Mộc Hề có phải là bạn gái của lão đại hay không.”
Hà Ngộ kinh ngạc: “Wow, giác quan thứ sáu của phụ nữ chính xác như vậy sao?”
Thạch Đầu cũng hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Cố Du Nhiên suy nghĩ một chút, hình như chính là qua năm mới, Cố Du Nhiên đưa cậu đến căn cứ, sau đó, chị ấy đã hỏi cậu, Thì Phỉ và Tô Mộc Hề có phải là một cặp hay không.
Phùng Lỵ cười gian: “Hóa ra lúc đó hai người đã… hehehe!”
Tô Mộc Hề cũng sửng sốt, làm sao Cố Du Nhiên lại phát hiện ra? Bọn cô mới gặp nhau chỉ hai lần mà thôi! Hơn nữa khi đó, bọn họ rõ ràng không có quan hệ gì!
“Em đã nói rồi, hai người không có gì cũng chui vào phòng họp, hóa ra là … hehehe!”
“Hóa ra mỗi lần hai người cùng đi ra ngoài, thật ra đều là đi hẹn hò … hehehe!”
“Nói như vậy, thì hai người cùng cứu Phùng Ly, tương đương với chuyến đi hưởng tuần trăng mật!”
“Ngu ngốc, sau khi kết hôn mới là tuần trăng mật!”-
Tô Mộc Hề đành chịu mà đỡ trán, Thì Phỉ cũng không ngăn lại, đối với đủ loại YY của bọn họ, hai mươi năm trong sạch của cô … e là không tẩy sạch!
Hà Ngộ giơ nắm tay tới trước mặt Thì Phỉ, làm bộ phỏng vấn: “Với tư cách là thành viên thứ nhất và thứ hai trong đội thoát FA, hai người có cảm nghĩ gì?”
Thì Phỉ nhìn Tô Mộc Hề, nghiêm túc nói: “Cảm ơn món thịt bò hầm khoai tây của nhà ăn số ba.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, thịt bò hầm khoai tây là cái quái gì vậy?
Tô Mộc Hề cúi đầu thật thấp, đỏ mặt tía tai. Lần thứ hai gặp mặt của bọn họ, chính là ở nhà ăn số ba, anh xếp hàng trước mặt cô, mua tám phần thịt bò hầm khoai tây, anh còn ký tên lên tay cô.
Trong lúc ngẩn ngơ, thời gian đã trôi qua hơn nửa năm, lúc đó cô chắc chắn sẽ không nghĩ đến, tương lai có một ngày, anh sẽ trở thành bạn trai của cô.
Nghĩ về nó một chút cũng đủ làm cô ngốc ra, bị vẻ ngoài của anh làm mê muội, mà không thấy rõ bản chất lòng dạ đen tối của anh. Anh keo kiệt như vậy, vì tiết kiệm tiền mà kéo cô vào chiến đội, bảo cô làm cái này làm cái kia, cuối cùng ngay cả công việc của bạn gái cũng làm. Thật đáng buồn thật đáng tiếc!
====
Buổi tối, Thì Phỉ đưa Tô Mộc Hề về nhà, anh đỗ xe bên ngoài tiểu khu, tay trong tay tiễn cô đến dưới lầu. Anh vốn định giữ cô lại một lát, nhưng lại thấy hai bóng người đứng dưới lầu.
Một người trong số đó, chính là mẹ của Tô Mộc Hề.
Lúc Tô Mộc Hề nhìn thấy bọn họ, thì lập tức buông tay Thì Phỉ ra. Thì Phỉ bất mãn buồn bã nhìn cô.
“Anh đi về trước đi.” Tô Mộc Hề thấp giọng nói.
Thì Phỉ nhìn thấy Đỗ Thanh Linh đang nhìn về phía bọn họ, còn có một bóng người khác cũng nhìn sang.
Thì Phỉ nói, “Đã đến đây rồi, không chào dì, có phải quá bất lịch sự không?”
Thì Phỉ nhận thấy sự kháng cự tản ra từ người Tô Mộc Hề, vẻ mặt cũng không thoải mái tươi tỉnh như vừa rồi, mà những thay đổi này không phải là bởi vì anh, càng không thể nào là bởi vì mẹ cô, như vậy chỉ có thể đến từ người bên cạnh mẹ cô.-
Người đàn ông trông khoảng chừng bốn mươi tuổi, áo quần bảnh bao, đeo mắt kính. Sau khi đến gần, anh phát hiện, lông mày và đôi mắt của người đàn ông đó có mấy phần giống với Tô Mộc Hề.
Thì Phỉ lễ phép chào: “Chào dì. Con đưa Mộc Hề về.”
Đỗ Thanh Linh có vẻ hơi lúng túng, cười nói: “Cảm ơn cháu, có lòng rồi.” Bà do dự một lúc, mới giới thiệu với Tô Bá Tuyền bên cạnh: “Cậu ấy là bạn học của Mộc Hề, Thì Phỉ.”
Thì Phỉ lễ phép chào hỏi: “Chào chú.”
Tô Bá Tuyền cũng gật đầu mỉm cười: “Xin chào.”
Tô Bá Tuyền quan sát kỹ người thanh niên trước mặt, nếu như nhớ không lầm, thì đêm giao thừa hôm đó, người đưa Mộc Hề về, cũng là cậu ấy.
Đối mặt với ánh mắt quan sát của Tô Bá Tuyền, Thì Phỉ vẫn đúng mực: “Vậy cháu về trước.”
Trước khi đi, Thì Phỉ nói nhỏ với Tô Mộc Hề: “Anh đi đây, đợi một lát nữa nhắn tin cho em.”
Tô Mộc Hề lơ đãng gật đầu một cái.-
Thì Phỉ chào tạm biệt Đỗ Thanh Linh và Tô Bá Tuyền, sau đó quay người rời đi.
Thì Phỉ đã đi xa rồi, nhưng Tô Mộc Hề vẫn đứng yên tại chỗ không nói lời nào, cũng không nhìn Tô Bá Tuyền.
Đỗ Thanh Linh khẽ gọi một tiếng: “Mộc Hề. Tại sao không nói chuyện?”
Tô Mộc Hề quật cường nhìn đi chỗ khác, vẫn không muốn lên tiếng như cũ.
Tô Bá Tuyền ôn nhu nói: “Ba tới gặp con với mẹ con, tưởng hôm nay con không về, đang định đi. Hôm nay cũng muộn rồi, hai ngày tới nếu như có thời gian, thì chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Thấy Tô Mộc Hề vẫn im lặng, Tô Bá Tuyền cũng không tức giận, nói tạm biệt Đỗ Thanh Linh, rồi rời đi.
Tô Bá Tuyền vừa rời đi, thì Tô Mộc Hề lập tức bước tới cầu thang, đi một hơi lên tầng ba.
Tô Mộc Hề và Đỗ Thanh Linh một trước một sau vào nhà, Tô Mộc Hề lúc này mới lên tiếng hỏi: “Ông ta đến đây làm gì?”
Đỗ Thanh Linh nói: “Ông ấy từ nước ngoài trở về, rất nhớ con, cho nên đến gặp con.”
“Con đã đồng ý ăn cơm với ông ta sao?”-
Đỗ Thanh Linh khẽ thở dài: “Mộc Hề, ông ấy là ba của con, con không nên thù địch ông ấy như vậy.”
“Chẳng lẽ bảo con nhào tới ôm ông ta gọi bố sao?” Tô Mộc Hề vừa nói, nước mắt trào ra hốc mắt, cô cố gắng nhẫn nhịn, không chịu chớp mắt, cẩn thận không để nước mắt rơi xuống, như vậy, cô không tính là khóc.
Đỗ Thanh Linh ngồi xuống ghế salon nói: “Mẹ và cha con ly hôn, không phải như con tưởng tượng, là mẹ nói ly hôn. Bất kể quan hệ giữa mẹ và ông ấy là như thế nào, thì cũng không thể thay đổi quan hệ của hai người, ông ấy mãi mãi là cha của con.”
“Nếu như ông ta thật sự có trách nhiệm làm một người cha, thì những năm nay cũng sẽ không bỏ mặc không hỏi chúng ta, sẽ không để cho chúng ta sống vất vả như vậy. Bây giờ chúng ta sống rất tốt, ông ta cũng không cần tới làm ra vẻ, người cha này không cần cũng được.” Tô Mộc Hề nói xong, thì đi thẳng vào phòng ngủ.
Tô Mộc Hề đặt cặp sách xuống, ngồi vào bàn thở dài. Tô Bá Tuyền sao có thể mặt dày vô sỉ như vậy chứ, vậy mà còn có thể xem như không có chuyện gì mà năm lần bảy lượt đến tìm bọn họ? Cô thực sự cảm thấy chẳng đáng thay mẹ, mẹ đã chịu đựng nhiều cực khổ như vậy, nhưng tới ngày hôm nay, vẫn còn nói chuyện cho ông ấy.
Tô Mộc Hề rửa mặt xong, thì cầm điện thoại nằm xuống giường, năm phút trước Thì Phỉ đã gửi một tin nhắn, hỏi cô đã ngủ chưa.
Tô Mộc Hề đáp lại một chữ: Chưa.
Thì Phỉ nhanh chóng trả lời: Đang nghĩ đến anh?
Tô Mộc Hề lười phản bác, vì vậy sảng khoái thừa nhận: Đúng.
Thì Phỉ: Thật trùng hợp, anh cũng vậy.-
Trái tim Tô Mộc Hề ấm lên, ngón tay gõ nhẹ bàn phím: Ngủ sớm đi.
Thì Phỉ có thể phát hiện ra tâm trạng không tốt của cô, đối với cảnh tượng vừa rồi, cô dường như không muốn nói gì thêm, anh cũng không có ý định truy hỏi, mà chỉ đáp: Anh có lẽ không ngủ được. Bọn họ thừa dịp anh đưa em về, mua rất nhiều đồ uống, định để cho anh nói về món thịt bò hầm khoai tây.
Chiến đội có quy định rõ ràng, trong lúc huấn luyện không được uống rượu bia.
Khóe miệng Tô Mộc Hề hơi nhếch lên, tâm trạng cũng tốt lên một chút. Cô có thể tưởng tượng ra mặt mũi của đám Hà Ngộ Phùng Ly, có lẽ đã hoàn toàn choáng ngợp trước tin tức cô quen Thì Phỉ.
Tô Mộc Hề: Vậy anh định làm gì?
Thì Phỉ: Anh định để cho bọn họ high tới sáng.
Sáng sớm hôm sau, mọi người trong WDF ORZ [1].
[1] ORZ: Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất. Ý nghĩa của Orz này là “hối hận”, “bi phẫn”, “vô vọng”, ngoài ra còn thêm ý nữa là “thất tình”.
Hỏi chuyện riêng tư của lão đại? Sợ sợ!
Nói một chút chi tiết tình yêu? Không dám không dám!