Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 52: Thật là một đám bạn nhỏ đáng yêu!




“Một ngày không gặp như cách ba thu, tính ra cũng đã nửa năm rồi.”
Thì Phỉ trở về ký túc xá, cây kẹo mút đã ăn xong từ lâu, trong miệng dường như vẫn còn dư vị ngậm kẹo mút không tan biến.
Đại Nhiên đang chơi game vội vàng nhìn anh: “Cậu cai thuốc sao?”
“Không có.”
“Tôi còn tưởng cậu nghiện thuốc lá, nên ngậm kẹo cho đỡ thèm.”
“Đồ ngốc, đây là kẹo mút có được không?!”
Đại Nhiên dường như không nghe thấy Thì Phỉ đang mắng mình, tiếp tục hướng về phía máy tính mà chiến đấu, gõ bàn phím lạch cạch: “Mau tới giúp tôi đánh ván này, tôi sắp chết rồi.”
Thì Phỉ đi tới sau lưng Đại Nhiên, cúi người xuống nhìn vào màn hình máy tính, cậu ta đang ở vị trí xạ thủ, chọn anh hùng tương đối chậm nhiệt, bây giờ cậu ta muốn phát triển thì lại không thể phát triển, muốn trang bị thì lại không có trang bị, còn chết năm lần.
“Cậu cứ viết mã của cậu cho tốt đi, chơi game gì chứ.”
Đại Nhiên đứng lên, kéo Thì Phỉ ngồi xuống trước máy tính, đẩy kính nói: “Tôi cảm thấy ván này còn có thể cứu được.”
Thì Phỉ không nói gì, nhưng nếu đã ngồi xuống, thì bất kể tình huống có thảm hơn nữa, cũng phải dốc toàn lực chiến đấu. Thì Phỉ đeo tai nghe lên, bên trong lộn xộn một trận, nhưng cũng không có trọng điểm gì, ầm ĩ đến mức đau não, anh phải dùng hết sức bình sinh mới miễn cưỡng không tháo tai nghe xuống.
Nói chung, trận này do phụ trợ hoặc đánh dã chỉ huy, nhưng mà ván này đánh quá tệ, anh không thể không đứng lên chỉ huy tác chiến.
Dưới sự chỉ huy của Thì Phỉ, ván này liền ngược gió lật bàn. Tất cả mọi người cùng đội đều cảm thấy khó tin, vốn tưởng rằng sẽ chết chắc, nhưng kết quả lại thắng?!
Kết thúc trò chơi, Thì Phỉ tháo tai nghe xuống ném cho Đại Nhiên: “Cậu có rảnh rỗi thì lên mạng tìm vài video học người ta chơi thế nào đi.”
“Còn có video để học?” Đại Nhiên có chút khó tin.
Thì Phỉ không nói gì, đẩy cậu ta ra đứng dậy.
Đại Nhiên nhắm mắt đi theo đuôi: “Hay là cậu dạy tôi đi.”
“Cậu cảm thấy tôi rất rảnh?”
“Video cậu nói ở đâu?”
Thì Phỉ thuận miệng nói tên của hai trang web, bảo Đại Nhiên tự tìm kiếm.
Sau khi loay hoay một lúc lâu, Đại Nhiên than phiền nói: “Khó tìm quá, cất sâu như vậy. Nhưng mà thật sự không tệ, tôi muốn giới thiệu cái này cho đồng đội của tôi, mọi người cùng nhau tiến bộ.”
Đầu tháng này Đại Nhiên đã trúng tuyển nghiên cứu sinh của Đại học C, chuyên ngành khoa học máy tính và công nghệ. Sau khi thi xong, Đại Nhiên cho rằng đã lãng phí quá nhiều thời gian cho kỳ thi, muốn dành mấy tháng trước khi vào học để thư giãn, mà cách thức thư giãn của cậu ta chính là chơi game.
Trong thời kỳ Thì Phỉ xưng bá ở Liên minh Vương giả, các nam sinh ở Đại học C gần như không có ai là không chơi Liên minh Vương giả, mà Đại Nhiên thì nằm trong số những người không chơi. Hôm nay lần đầu được tiếp xúc, thì cảm giác chỉ hận gặp nhau quá trễ, vì vậy từ sáng sớm đến khuya, chơi đến không biết mệt.
“A Phỉ, đồng đội của tôi đều khen cậu chơi rất hay, muốn thêm cậu vào nhóm. Tôi có nên nói cho bọn họ biết, cậu chính là TIME không?”
Thì Phỉ bật máy tính lên, gõ một bộ chữ và số đăng nhập vào game: “Cậu nói thì người ta cũng sẽ không tin.”
“Tại sao?”
Thì Phỉ liếc nhìn cậu ta: “TIME sao có thể có một người bạn yếu như cậu?”
Đại Nhiên cảm nhận được sự ác ý đập thẳng vào mặt, quá bắt nạt người ta!!
Thì Phỉ vừa mới ngồi xuống không bao lâu, thì Chung Sở An gọi điện thoại tới hỏi anh đang ở đâu.
Chưa đầy 20 phút sau, Chung Sở An đã hấp tấp xông vào ký túc xá.
Đại Nhiên ngạc nhiên: “Hôm nay rốt cuộc có cơn gió nào vậy? Sao cả hai đều về?”
Chung Sở An không thèm quan tâm Đại Nhiên, mà kéo ghế ngồi trước mặt Thì Phỉ. Anh ta đã chạy cả một đường để lên đây, nên bây giờ ngồi thở hổn hển, lắp ba lắp bắp: “Xâm xâm xâm phạm quyền…”
Thì Phỉ nhìn anh ta một cái: “Cậu cậu cậu cậu nghĩ cho kỹ rồi nói…”
“Á ha ha ha ha!” Đại Nhiên ở phía sau cười to không chút thương tiếc.
“Im miệng.” Chung Sở An quay đầu mắng một câu, hơi thở bình thường trở lại: “Chuyện xâm phạm quyền là thế nào?”
Đại Nhiên đột nhiên đi tới: “Xâm phạm quyền cái gì?”
Chung Sở An đẩy Đại Nhiên đang tựa đầu vào vai mình, phớt lờ cậu ta.
“Đọc tin đi”
“Bọn họ đòi bồi thường bao nhiêu?”
“Năm triệu.”
Chung Sở An “sh” một tiếng rồi đứng dậy, ngạc nhiên hét lên: “5 triệu? Quá độc ác rồi? Chúng ta kiếm được tổng cộng bao nhiêu chứ?”
Đại Nhiên ở bên cạnh khẽ nói: “Mỗi một lỗ chân lông của nhà tư bản đều nhỏ giọt máu bẩn.”
Chung Sở An lại ngồi xuống ghế, thở dài nói: “Nhiều tiền như vậy à, để tôi nghĩ cách.”
Thì Phỉ từ chối lòng tốt của Chung Sở An: “Tôi đã xoay tiền rồi, chị họ của tôi đã tiếp nhận, có lẽ có thể giảm được khoản bồi thường xuống.”
Chung Sở An: “Cái sọt này là tôi đâm, tôi không thể làm ngơ không quan tâm đến được, nhưng mà tôi cũng không chắc mình có thể xoay tiền được bao nhiêu, tôi sẽ cố gắng hết sức. Nếu như lúc ấy không phải là tôi nói làm merch, thì cũng sẽ không có những chuyện lộn xộn như thế này, đều do tôi.” Chung Sở An dừng lại một lúc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi thật sự không nghĩ tới sẽ xâm phạm quyền.”
Đại Nhiên khịt mũi: “Cậu có thể nghĩ ra cái gì?”
Chung Sở An tức giận: “Sao hôm nay cậu nói nhiều vậy?”
Đại Nhiên làm bộ đáng thương giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi: “Bình thường ngay cả một người nói chuyện với tôi cũng không có, nên chức năng nói chuyện của tôi cũng sắp thoái hóa rồi. Bây giờ hai người đều trở về, tôi đương nhiên phải nói thêm mấy câu.”
Thì Phỉ cũng không muốn giấu giếm nữa, bây giờ anh quả thật rất cần tiền, trong tay anh cũng chỉ còn lại hơn 1 triệu, trong chốc lát cũng không biết có thể bán được nhà hay không, cho dù Thì Lam có giảm số tiền bồi thường xuống khoảng 2 triệu, thì tiền trong tay anh cũng đưa hết cho Phi Tấn, điều này tương đương với việc lấp kín đường sống của chiến đội. Hôm nay anh cũng đã thăm dò ý của Ôn Tu Viễn rồi, anh ấy có vẻ sẽ không cho anh vay thêm tiền nữa, nếu Chung Sở An thật sự có thể xoay tiền được thì dĩ nhiên là tốt nhất, có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết của anh.
“Chuyện xâm phạm quyền tôi sẽ chịu trách nhiệm chính, nhưng tôi thật sự cần tiền của cậu, số tiền này coi như là tôi vay cậu, chúng ta ký thỏa thuận, sau này tôi chắc chắn sẽ trả cả vốn lẫn lãi.”
Chung Sở An rất hăng hái, vung tay lên: “Là tôi nên đưa tiền, không cần trả!” Cứ như đã có được tiền.
Thì Phỉ lại kiên quyết: “Hay là coi như cậu trở thành cổ đông, tự cậu chọn đi?”
Đại Nhiên lại gần nói: “Trở thành cổ đông đi, tôi cảm thấy sau này A Phỉ chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức nhanh chóng.”
Chung Sở An: “…”
Thì Phỉ: “Chúng ta ký thỏa thuận đi, nếu như cậu không chịu, thì tôi cũng không cần tiền.”
“Vậy… vậy cũng được.”
Chung Sở An biết tính khí của Thì Phỉ, cũng không khăng khăng nữa. Coi như là anh ta trở thành cổ đông đi, sau này có thể kiếm được thì kiếm được, không kiếm được cũng được thôi, mất tiền cũng không thành vấn đề. Chẳng qua là, anh ta còn chưa xác định có thể khiến cho lão hồ ly Chung Hằng đó nôn ra bao nhiêu tiền.
Chung Sở An nói rõ với Thì Phỉ: “Nếu như bố tôi gọi điện thoại cho cậu, thì cậu nhất định phải đổ hết chuyện này lên đầu tôi, nói càng nghiêm trọng càng tốt. Biết không?”
Thì Phỉ: “…”
“Bây giờ không phải là lúc để nói nhân nghĩa, hãy nghĩ về tiền bạc đi, nói trách nhiệm của tôi càng lớn, thì lão hồ ly kia mới có thể rút tiền từ trong túi ra.”
====
Sáng hôm sau, Thì Phỉ đang ở trong lớp, Thì Lam gọi điện thoại nói cô ấy đang ở căn cứ, muốn nói chuyện với anh một chút.
Thì Phỉ bỏ tiết học tiếp theo, lái xe trở về căn cứ.
Thì Phỉ mới ra khỏi thang máy, thì đã nghe thấy tiếng nô đùa huyên náo, hóa ra là đám nhãi con trong đội đang dẫn Thì Lam chơi. Thì Lam ngồi trước máy tính, vẻ mặt nghiêm túc, tinh thần tập trung cao độ.
Thì Phỉ đành phải ngồi sang một bên chờ. Kỹ thuật của Thì Lam quả thực quá tệ, nếu đổi lại là người khác, thì đám nhóc con kia đã sớm bắt đầu mắng chửi rồi. Có lẽ là biết thân phận của Thì Lam, cho nên đặc biệt tôn trọng cô ấy, thậm chí còn chủ động dâng đầu người cho cô ấy, cũng xem như là an ủi động viên cô ấy, bầu không khí đúng là không thể hài hòa hơn.
Lúc lật đổ được viên pha lê của đối thủ, Thì Lam kích động giơ hai tay lên.
Thì Lam lúc này mới nhìn thấy Thì Phỉ, lấy tai nghe xuống nói: “Em đến khi nào?”
“Khi chị bị chém chết vào lần thứ ba.”
Thì Lam hung dữ nhìn Thì Phỉ bằng đôi mắt đẹp của cô ấy.
Thì Lam chỉ vào vị anh hùng trên màn hình nói: “Vị anh hùng này chị chơi thế nào cũng không tốt, Nam Tụng đã dạy chị cách chơi đó, Nam Tụng quá tuyệt vời!”
Nam Tụng hiếm khi nói bằng giọng điệu ngọt ngào: “Vẫn là năng lực của chị cao, một chút là hiểu.”
Thì Lam không giấu được sự phấn khích nói: “Các bạn nhỏ ở chỗ em đều rất lợi hại, dẫn chị lên top, nằm thắng đó! Chưa bao giờ được thắng mà sảng khoái như thế này!”
“Chị quá khiêm tốn rồi.”
“Chị chơi rất khá.”
“Chị thêm bạn tốt đi!”
Bọn họ một câu chị chị hai câu chị chị khiến cho Thì Phỉ nghe mà nổi da gà, nhưng Thì Lam lại vô cùng hưởng thụ.
Đợi bọn họ thêm bạn tốt xong, Thì Phỉ mới chen vào nói: “Không phải có chuyện muốn nói sao? Phòng họp đi.”
Thì Lam lúc này mới mới nhớ ra mình tới là vì có chuyện chính sự, vội vàng đi theo Thì Phỉ vào phòng họp, đi được vài bước mới nhớ ra cặp táp vẫn còn để cạnh máy tính, vừa quay người lại thì Hà Ngộ đã đưa cặp táp cho cô ấy.
Thật là một đám bạn nhỏ đáng yêu!
Nhìn thấy Thì Phỉ và Thì Lam lần lượt đi vào phòng họp, đám nhóc con vốn đang cười híp mắt kia, lập tức lộ ra vẻ khổ sở, cũng không biết lần này WDF có thể gặp dữ hóa lành hay không.
Thì Lam lúc chơi thì chơi, lúc làm việc thì vô cùng nghiêm túc. Cô ấy ngồi đối mặt với Thì Phỉ, mở máy tính ra: “Ngày hôm qua quá gấp, có rất nhiều chi tiết chưa thảo luận. Chị có mấy câu hỏi, em phải nói cho chị, không được thiên vị, càng không được giấu giếm.”
“Chị hỏi đi.”
“Ai là người đầu tiên đề xuất thiết kế hình ảnh phiên bản chibi của chiến đội?”
“Em.”
“Em bảo Mộc Hề vẽ?”
“Đúng vậy.”
“Làm sao em biết cô ấy biết vẽ?”
“Cô ấy thiết kế logo, đồng phục cho chiến đội.”
Thì Lam gật đầu đồng ý, là một cô gái giỏi giang.
“Ai đã đưa các yếu tố của Liên minh Vương giả vào hình ảnh của phiên bản chibi?”
“Em.”
Thì Lam nhìn anh một cái, ngón tay gõ bàn phím lạch cạch: “Vậy em có biết đây là phạm pháp hay không?”
“Lúc ấy không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy hình ảnh của phiên bản chibi sẽ sống động hơn.”
“Đem những sản phẩm thiết kế hình ảnh phiên bản chibi ra bán công khai, là ai đề xuất?”
“Cũng là em.”
Ánh mắt của Thì Lam chuyển từ màn hình đến khuôn mặt của Thì Phỉ, trịnh trọng nói: “Chị hỏi những câu hỏi này không phải là kéo càng nhiều người vào, chị cần phải hiểu rõ tất cả các chi tiết, tìm những sơ hở có lợi nhất với em, chị hy vọng em có thể nói đúng sự thật cho chị.”
“Bất kể những chi tiết này là ai đề cập, thì người đưa ra quyết định cuối cùng là em, em hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Thì Lam thấy vậy, biết không hỏi ra cái gì, nên nói: “Em đưa cho chị một bản ghi chép bán hàng, ghi chép giao hàng của công xưởng, nhật ký giao dịch ngân hàng.”
“Được, chuẩn bị xong sẽ cử người đưa đến công ty luật của chị.”
Trò chuyện với Thì hỉ một lúc, Thì Lam mới rời đi. Trước khi đi, đám bạn nhỏ còn thịnh tình mời cô ấy sau này thường xuyên đến chơi.
Xe của Thì Lam vừa chạy ra khỏi ga ra, thì gặp được Tô Mộc Hề.
Thì Lam hạ cửa kính xe xuống, huýt một tiếng sáo với Tô Mộc Hề: “Tiểu mỹ nữ, nói chuyện một chút không?”
Tô Mộc Hề nhìn thấy Thì Lam, thì nở một nụ cười rực rỡ như một ngôi sao.
Cùng một câu hỏi, nhưng câu trả lời của Tô Mộc Hề hoàn toàn khác với Thì Phỉ, mặc dù hình ảnh theo phiên bản chibi là do Thì Phỉ đề xuất, nhưng đưa yếu tố của Liên minh Vương giả vào là do cô tự quyết định, sau đó làm ra merch cũng là ý tưởng của cô.
“Khoảng thời gian đó Thì Phỉ đang dẫn đội chuẩn bị cho cuộc thi cấp quốc gia, hoàn toàn không có thời gian để lo những việc này.”
“Còn ai khác liên quan không?”
“Không có.”
Thì Lam mỉm cười: “Công xưởng làm ra đồ merch cũng là em liên hệ sao? Có thông tin liên hệ sao?”
Tô Mộc Hề khẽ cắn môi dưới, im lặng không lên tiếng.
Sau khi Tô Mộc Hề và Thì Lam tạm biệt nhau, thì cô cảm thấy hình như bản thân đã nói quá nhiều rồi, càng nghĩ lại càng lo lắng. Sau khi trở về căn cứ, cô đã nói hết cho Thì Phỉ.
Thì Phỉ mặt không cảm xúc nghe, anh vốn không muốn để cho Thì Lam biết chi tiết như vậy, nhưng mà nếu như đã biết, thì cũng không sao.
“Có phải em đã nói quá nhiều rồi không? Em vốn không muốn kéo Sở An vào, nhưng mà…”
“Không sao, Thì Lam là người của chúng ta.” Thì Phỉ đặt tay lên bả vai cô an ủi cô, sau đó nói cô chuẩn bị tài liệu mà Thì Lam dặn, cuối cùng, khẽ bóp cái mũi xinh xắn của cô.
“Vậy em sẽ đến cửa hàng trực tuyến chuẩn bị tài liệu, buổi chiều liền đến ngân hàng.”
Tô Mộc Hề và Thì Phỉ vốn đang ngồi đối mặt với nhau, nhưng Tô Mộc Hề vừa nói xong thì chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua Thì Phỉ, thì bị anh nắm lấy cổ tay, anh dùng chút sức, cô liền ngã vào vòng tay của anh.
“Đã lâu không gặp như vậy, mà vừa gặp đã nói những chuyện này sao?”
“Không phải chỉ mới nửa ngày sao?”
“Một ngày không gặp như cách ba thu, tính ra cũng đã nửa năm rồi.”
“Ồ, vậy anh muốn nghe cái gì?”
“Em không biết?”
Tô Mộc Hề mím môi nhẹ, hai má ửng hồng. Cô nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt đen sáng ngời của anh, ánh mắt anh tựa như có ma lực, khiến cô luôn không dám nhìn thẳng quá lâu, sợ mình sẽ bị hút vào.
Cô nhướng mày không dám nhìn anh nữa, một lúc sau, nghiêng người hôn anh thật nhanh. Vốn tưởng rằng như vậy là được rồi, nhưng tay của anh vào giây phút cô định rời đi, thì lại giữ cổ của cô, dùng sức kéo qua phía mình, một nụ hôn sâu.
Cửa phòng họp khép hờ, Cố Nam Sơn đến gọi bọn họ đi ra ăn cơm, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Mộc Hề ngồi trên đùi lão đại, hôn đến quên tất cả, cậu ấy bình tĩnh lui ra ngoài, ngoài ra còn đóng cửa lại.
“Gọi bọn họ chưa?”
Cố Nam Sơn ngồi xuống, cầm đũa lên chuẩn bị ăn, “Chưa. Đang bận.”
“Bận?” Hà Ngộ thông minh lanh lợi cười đểu nhướng mày: “Sẽ không phải là?”
Thạch Đầu cũng ngầm hiểu mà cười xấu theo: “Sẽ không phải là?”
Phùng Ly vỗ bàn một cái: “Đi xem một chút!”
“Mấy người đừng làm như vậy.” Nam Tụng ôm trán, ba người bọn họ giống như ngựa hoang đứt giây cương vậy, muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Tổ hợp Đường dài mới biết sức ngựa” kích động đi tới trước phòng họp, khẽ đẩy hé cửa ra, ba cái đầu chụm lại một chỗ, còn chưa kịp nhìn rõ, thì cửa đã bị mở ra từ bên trong.
Thì Phỉ nhìn ba người khom lưng xếp chồng lên nhau ở cửa, giọng điệu lạnh lùng nói: “Làm gì vậy?”
Hà Ngộ phản ứng đầu tiên, nhìn chằm chằm vào ổ khóa cửa nói: “Nam Sơn nói cửa hỏng, không mở được, bọn em tới kiểm tra.”
Thạch Đầu nói liều theo sau: “Có lẽ là ổ khóa bị gỉ.”
Phùng Ly: “Em thấy tốt hơn là tìm một thợ khóa tới xem.”
Hà Ngộ: “Đúng, chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đi!”
Thạch Đầu: “Lão đại cũng tới ăn cơm đi, đều nấu xong rồi.”
Ba người nói xong, thì biến mất như một làn khói.
Thì Phỉ quay đầu nhìn Tô Mộc Hề đang trốn ở phía sau, thẹn thùng không ngóc đầu lên được, lỗ tai đỏ bừng.
“Chúng ta lập ba điều quy ước đi.”
“Cái gì?”
“Sau này ở căn cứ không được phép.”
“Không được phép cái gì?”
“Không được phép giở trò lưu manh!” Tô Mộc Hề tố cáo.
Cặp mắt của cô long lanh, tựa như có thể vắt ra nước vậy, đôi môi đỏ mọng như màu đỏ của hoa anh đào tháng 5, Thì Phỉ không nhịn được cúi người lại hung hăng hôn cô một cái: “Không được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.