Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 57.2: Chúng ta là nhà vô địch!!!




“Yêu yêu yêu, anh yêu em nhất.”
Đội viên của hai bên ngồi ở hai bên sân khấu, màn hình lớn ở hiện trường xuất hiện khâu B&P. Ngoài màn hình lớn trên sân khấu chính ra, thì còn có bốn màn hình lớn trên sân, lần lượt quay về bốn hướng, tiện cho các khán giả ở xa sân khấu xem rõ trận đấu.
Trước khi ông Hà đến, đã đặc biệt bảo Hà Ngộ dạy cho ông ấy một tiết học, mặc dù hiểu biết vẫn lơ mơ, nhưng cũng biết B&P là chọn dùng tướng, chọn ai không quan trọng, dù sao ông ấy cũng không biết. Là đại diện phụ huynh duy nhất còn có chút nền tảng, nên ông ấy phụ trách giải thích cho mọi người hiểu.
Ông Hà: “Chúng ta là đội đỏ, màu đỏ là người của chúng ta. Trên đầu mỗi người có một cái dải nhỏ, tượng trưng cho lượng máu, lượng máu mà cạn thì sẽ chết. Thạch anh của bên nào nổ trước, thì bên đó thua.”
Các bậc phụ huynh khác đều cố gắng hiểu những gì ba của Hà Ngộ nói, nhưng lại có quá nhiều rào cản, vốn còn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng trận đấu đã chính thức bắt đầu, bầu không khí ở hiện trường càng ngày càng nóng, mỗi một lần tấn công, đều sẽ có những tràng pháo tay và trầm trồ khen ngợi, mọi người ngồi chung một chỗ nhưng đều phải nói chuyện bằng cách hét lên, bọn họ đành phải từ bỏ việc thảo luận.
Ngồi phía sau bọn họ là một nhóm người trẻ tuổi cầm bảng đèn của WDF, đồng thanh hò hét cổ vũ cho WDF. Vì vậy, các phụ huynh liền dựa vào mức phấn khích của nhóm người trẻ tuổi ở phía sau để phán đoán ai đang dẫn đầu, ai thắng trận đấu.
Lúc WDF thắng được ván đầu, những người trẻ tuổi xung quanh đều phát cuồng, hò hét kêu WDF là nhà vô địch, trong đó còn kèm theo tên của đội viên.
Đội thắng ở ván thứ hai là IN. Ván này IN là đội đỏ, nên lúc đội đỏ đánh đổ thạch anh xanh, thì các phụ huynh rất vui mừng, nhưng các bạn trẻ xung quanh lại tỏ vẻ rất không vui, hóa ra ván này WDF thua, không phải nói chúng ta là đội đỏ sao?
Ông Hà giải thích: “Đỏ xanh mỗi một ván đều phải chọn, ván đầu tiên WDF là bên đỏ, ván thứ hai là bên xanh.”
Triệu Mỹ Cầm lập tức vỗ đùi nói: “Sau này đều chọn màu đỏ đi, màu đỏ cát lợi.”
Sau khi thua ván thứ hai, các cổ động viên vẫn hò hét “WDF cố gắng lên”, trái tim của các bậc phụ huynh đều bị nắm chặt, mặc dù vẫn xem không hiểu trận đấu, nhưng vô hình trung, bọn họ đã bị kết quả của trận đấu làm ảnh hưởng, lúc thắng thì kích động, lúc thua thì buồn, bọn họ chưa bao giờ mong đợi WDF có thể giành thắng lợi như ngày hôm nay.
Ván tiếp theo WDF dẫn trước 2:1, IN sau đó lại san bằng tỷ số, hòa 2:2.
Ở ván đấu quyết định, bầu không khí ở hiện trường lên tới đỉnh điểm, các bậc phụ huynh nhìn màn hình lớn mà nín thở, nhóm các bạn trẻ xung quanh hò reo cỗ vũ như muốn xé cổ họng.
Không còn nghi ngờ gì, WDF và IN đều đã là đội tuyển chuyên nghiệp hàng đầu Trung Quốc, xét về thực lực, thì ai cũng có thể giành được vô địch. Cho dù trong ván đấu quyết định, chiến tích của hai bên luôn giằng co, không có lợi thế tuyệt đối, mặc dù một đội đang dẫn trước, nhưng chỉ hơi lơ là một chút, là sẽ bị đối thủ vượt mặt, vào thế bất lợi.
Trận đấu kéo dài đến phút thứ 38, WDF cuối cùng cũng nắm được một sai lầm nhỏ của IN, vả lại còn thành công biến sai lầm của đối phương thành món vũ khí sắc bén tấn công đối phương, đoàn chiến 2 chọi 5, dẫn đến một đòn tiến đánh hủy diệt IN.
Sau đó, IN cũng không thể nào ngăn cản đòn tấn công của WDF được nữa, thắng bại đã định, khán giả ở hiện trường đều đứng lên, hô vang “WDF là nhà vô địch”.
Khoảnh khắc thạch anh của IN vỡ tung, máy quay tập trung vào các đội viên của WDF, trên màn hình lớn, bọn họ kích động nhảy cẫng lên, Phùng Ly, Nam Tụng đã khóc, Thì Phỉ, Chu Chính và Tô Mộc Hề, còn có các đội viên dự bị đều vọt lên sân khấu từ hậu trường, mọi người ôm nhau thật chặt, nhảy, hò hét, không có từ ngữ nào có cách diễn tả tâm trạng của bọn họ lúc này.
Bọn họ đã làm được, bọn họ là nhà vô địch.
Ngay cả bình luận viên cũng kích động hò hét, hò hét đến khản cả giọng. Chiến đội trẻ tuổi mới thành lập chưa đầy một năm này, đã vượt khó, một đường vượt mọi chông gai, vượt qua những khó khăn mà người ngoài khó có thể tưởng tượng được, giành chức vô địch toàn quốc. Đúng là không tưởng tượng nổi, quá làm người ta phấn khích. Những người trẻ tuổi này thật sự quá tuyệt vời!
“Vĩnh viễn vĩnh viễn, không nên đánh giá thấp một người trẻ tuổi.”
Các bậc phụ huynh ở dưới khán đài đã phấn khích đến bật khóc. Cố Du Nhiên cũng bị lây nhiễm, chưa bao giờ cảm thấy chấp nhận cho Nam Sơn đánh chuyên nghiệp như bây giờ.
Cái mà trận đấu ngày hôm nay mang lại cho các bậc phụ huynh, chính là sự chấn động cả đời, lật đổ sự hiểu biết cả nửa đời người của bọn họ. Cứ luôn cho rằng trò chơi hủy hoại con cái, nhắc tới trò chơi là ghét cay ghét đắng, cảm thấy con cái không tiến bộ, tự chủ kém, không cưỡng lại sự cám dỗ của trò chơi, bọn họ đã trách móc con cái quá nặng nề, chưa bao giờ cố gắng hiểu con cái, chưa bao giờ yên tâm khơi thông nói chuyện thật tốt với con cái, mà chỉ biết mù quáng tranh cãi, uy hiếp, thậm chí còn gửi đi cai Internet. Lúc con cái nói muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp, thì bọn họ càng lo lắng bất an, nếu như hôm nay không được tận mắt chứng kiến, thì bọn họ vẫn luôn tự cho mình là đúng, có lẽ thứ hủy hoại con cái không phải là trò chơi, không phải bọn trẻ tự chủ kém, mà là do bọn họ làm cha mẹ đã quá tự cho mình là đúng.
Sau khi thắng các đội viên của WDF và IN lần lượt bắt tay nhau, đi tới giữa sân khấu, các dải ruy băng vàng lơ lửng trên không trung giống như một cơn mưa vàng, bao quanh bọn họ như một giấc mơ vậy.
Hà Ngộ đỏ mắt nói: “Em không phải đang nằm mơ chứ.”
Cố Nam Sơn phối hợp bóp mặt của Hà Ngộ, Hà Ngộ đau kêu một tiếng: “Đau.”
Người dẫn chương trình nói: “Các bạn là WDF, là kỳ tích, hãy nâng chiếc cúp vô địch thuộc về các bạn đi!”
Trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, WDF đã cùng nhau nâng cao chiếc cúp vô địch toàn quốc, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, tối nay thuộc về bọn họ, tất cả vinh quang đều thuộc về bọn họ. Những nỗ lực mà bọn họ bỏ ra cuối cùng cũng được công nhận, bọn họ cuối cùng cũng có thể không cố kỵ mà lớn tiếng hô, biến tất cả những uất ức và nước mắt thành câu này: Chúng tôi là nhà vô địch.
Phùng Ly thể hiện tốt nhất trong trận đấu, được trao giải MVP chung cuộc. Cậu ấy đã trả lời phỏng vấn trên sân khấu: “Cảm ơn lão đại, cảm ơn anh Chính, cảm ơn Mộc Hề, nếu không có những nỗ lực của bọn họ, thì sẽ không có chiến thắng của WDF. Cảm ơn sự ủng hộ của fan hâm mộ, lúc gặp phải khó khăn, sự động viên đã giúp đỡ chúng tôi. Cuối cùng phải gửi lời cảm ơn bố mẹ của chúng tôi.” Phùng Ly hít một hơi thật sâu, nâng cao chiếc cúp MVP, hét lên:” Ba mẹ, hai người đã thấy chưa? Chúng con là nhà vô địch!”
Một tràng pháo tay mới vang lên dưới khán đài, từng đội viên trên sân khấu đỏ mắt, kích động đến mức không thể kìm chế được. Các bậc phụ huynh dưới khán đài cũng đã khóc nức nở.
====
WDF tổ chức một bữa tiệc ăn mừng ở Vinh Uyển, tất cả mọi người đều đến tham dự.
Triệu Mỹ Cầm nhân cơ hội hỏi Hà Ngộ: “Con thật sự không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học sao?”
“Con phải tham dự Chung kết Thế giới, không có thời gian.”
Triệu Mỹ Cầm vẫn có chút mất mác, mặc dù Hà Ngộ giành được chức vô địch bà ấy thật sự rất vui, bà ấy cũng không còn phản đối cậu ấy chơi game nữa, nhưng dù sao trò chơi cũng không thể chơi được cả đời, không có bằng đại học, sau này giải nghệ thì làm gì?
Triệu Mỹ Cầm lấy lui làm tiến: “Vậy con nhớ đọc sách đó, nói không chừng năm sau có thể thi.”
Hà Ngộ: “Mẹ, mẹ đang nguyền rủa bọn con sang năm không vào được Giải vô địch thế giới sao?”
Triệu Mỹ Cầm: “…”
Hà Ngộ liếc nhìn Thì Phỉ đang ở cách đó không xa: “Đừng nói bậy bạ, ông chủ của con đều nghe đấy.”
Triệu Mỹ Cầm vội vàng giải thích: “Mẹ không có ý đó, mẹ chỉ là… chỉ là… thôi quên đi, con tập luyện thật tốt thi đấu thật tốt, chỉ cho phép thắng không cho phép thua.”
“Tuân lệnh!” Sau khi nhận được kim bài lệnh tiễn [1] của Triệu Mỹ Cầm, Hà Ngộ vui vẻ ôm bả vai của bà ấy, hôn thật mạnh.
[1] Lệnh tiễn (令箭): tượng trưng cho quân lệnh.
Thì Lý và Ngụy Tri Thu cũng đến tham gia tiệc ăn mừng, bọn họ ngồi ở bàn của cha mẹ, lúc các phụ huynh khác biết bọn họ là cha mẹ của Thì Phỉ, thì rối rít hỏi bọn họ cách giáo dục con cái? Tại sao Thì Phỉ lại ưu tú như vậy, học vừa giỏi, lại là nhà vô địch thế giới.
Thì Lý và Ngụy Tri Thu chỉ có thể mỉm cười, Thì Lý nói: “Nói ra thì thật xấu hổ, tôi với mẹ của thằng bé bận rộn nhiều việc, rất ít quan tâm thằng bé.”
“Thì Phỉ thật sự xuất sắc, A Ngộ nhà tôi mà có một nửa của cháu ấy thì tôi cảm thấy mỹ mãn rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, Thạch Đầu không tốt nghiệp trung học, học hành quá kém, chỉ thích chơi game, tôi và bố của nó cũng không thể tìm được một công việc tốt cho nó, chỉ có thể đi tới quán cà phê Internet để làm quản trị viên web.”
Điều khiến cho Thì Lý và Ngụy Tri Thu không nghĩ tới là, đứa trẻ tồi tệ trong mắt bọn họ, ở trong mắt người ngoài lại ưu tú như vậy. Từ trước đến nay luôn cố chấp cho rằng anh chơi game là bôi đen bọn họ, khiến cho bọn họ không thể ngóc đầu lên với người thân và bạn bè, không ủng hộ anh chơi thể thao điện tử, có cơ hội liền quở trách anh.
Thì Phỉ đang cầm ly rượu nói chuyện ở phía trước, Thì Lý và Ngụy Tri Thu cùng nhìn lại, giống như cách một đời.
Từ lúc nào, mà con trai của bọn họ đã có thể một mình đảm đương một phía rồi? Anh không chỉ giành được giải vô địch thế giới, dẫn chiến đội giành chức vô địch toàn quốc trong vòng một năm, tương lai còn sẽ chinh chiến thi đấu ở giải thế giới. Bọn họ còn nghe nói, anh đã lấy được quyền phân phối của một thương hiệu về thể thao điện tử ở Đại Trung Quốc, ngay cả Tu Viễn cũng có ý định hợp tác với anh.
Bao nhiêu năm nay, bọn họ thể hiện tình cảm với anh quá ít, nhưng luôn muốn để cho anh phát triển theo hướng mà bọn họ muốn, sắp xếp mọi thứ cho anh, một khi anh lệch mất phương hướng, thì bọn họ liền chỉ trích anh sa đọa, thậm chí trách anh không hiểu nỗi khổ tâm của bọn họ. Bọn họ chưa bao giờ chịu ngồi xuống, mở lòng trò chuyện với anh, bọn họ không hiểu giấc mộng của anh, thậm chí còn muốn anh vứt bỏ giấc mộng đó.
Không ủng hộ, không tán thành, thậm chí vào lúc anh cần tiền nhất, đã rút củi dưới đáy nồi, ép anh đành phải mở cửa hàng online để kiếm tiền trợ cấp cho chiến đội, cuối cùng còn rơi vào kết cục xâm phạm quyền. Khi đó người làm cha như ông ấy đã nói gì? Ông ấy đã nói, rất thất vọng về anh.
Trên con đường trưởng thành của anh, điều bọn họ làm luôn phản tác dụng. Trớ trêu là, cha mẹ của những người khác lại muốn hỏi cách giáo dục con cái của bọn họ.
Khi Thì Phỉ đến chúc rượu các bậc phụ huynh, nhóm cha mẹ rất kích động, ông Hà kéo tay của Thì Phỉ, cặp mắt ươn ướt, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Ngoại trừ cảm ơn bác không biết nói gì nữa, đều ở trong rượu rồi.” Nói xong, ngửa cổ lên, uống cạn rượu trong ly.
Triệu Mỹ Cầm nói: “Bác và ông Hà đều là người thô lỗ, không biết nói chuyện, bọn bác chưa bao giờ nghĩ rằng Hà Ngộ cũng có ngày hôm nay, là nhờ cháu cho Hà Ngộ cơ hội tái sinh, nếu không phải gặp được cháu, thì Hà Ngộ năm nay chắc chắn cũng không thi lên đại học, càng không thể nào giành giải nhất, hoặc là cứ tiếp tục ôn thi đại học, hoặc là tiếp quản quán ăn nhỏ, giống như bọn bác vậy, tầm thường cả đời.”
Thì Phỉ cầm ly rượu, đúng mực nói: “Là bản thân Hà Ngộ xuất sắc, vốn là vàng, thì sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng.”
“Cháu chính là Bá Nhạc, thì Hà Ngộ mới có cơ hội trở thành Thiên lý mã.” Cha của Thạch Đầu cũng đứng lên nói.
“Bác khen quá rồi.”
Ông Hà: “Không sai chút nào, Bá Nhạc, nếu như không có cháu, thì đám tiểu tử này có thể có ngày hôm nay sao?”
Cha của Phùng Ly cũng đứng lên, ông ấy vốn cũng không biết nói chuyện, lúc này lại kích động không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ nói lặp đi lặp lại: “Cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu không từ bỏ thằng bé.”
Thì Phỉ bắt tay cha của Phùng Ly: “Cháu cũng có chỗ làm không đúng, cảm ơn bác đã không so đo với cháu.”
Cha của Phùng Ly lắc đầu: “Bác và mẹ nó đều là người vô học, nếu như không phải là cháu kiên quyết dẫn nó đi, thì bọn bác có thể đã hại nó.”
Ngay trước khi bọn họ đến, trường cai nghiện Internet từng bắt Phùng Ly đã đóng cửa bởi vì có học sinh nhảy lầu tự tử bị nhà nước ra lệnh cưỡng chế đóng cửa, sau đó bọn họ mới biết, cái gọi là trường cai nghiện Internet đó hoàn toàn không tuân theo chính sách của quốc gia, cái gọi là liệu pháp sốc điện đó, lại không được luật pháp quy định cho phép.
Bọn họ quá mong muốn thay đổi Phùng Ly, bị người ta đầu độc, chọn phương pháp phi lý nhất, lúc ấy bọn họ đều bị tẩy não, ngay cả Phùng Ly tự sát cũng không thu hút sự chú ý của bọn họ, nếu như lúc đó không phải bọn họ lén đưa Phùng Ly ra, thì hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ đến nay vẫn còn nhớ rõ lời cô gái nhỏ kia nói, Phùng Ly thật sự rất tốt.
Thì Lý và Ngụy Tri Thu nhìn mọi thứ trước mắt, vô cùng xúc động, trong lòng có cảm giác có lỗi.
Thì Phỉ cầm ly rượu, đi tới trước mặt cha mẹ mình. Thẳng thắn mà nói, thì sau khi kết thúc trận đấu nhìn thấy bọn họ, anh thật sự rất bất ngờ, thật sự không nghĩ tới bọn họ sẽ đến.
Thì Phỉ cầm chai rượu rót mời cha mẹ.
Ngụy Tri Thu kéo tay của Thì Phỉ, rơm rớm nước mắt nói: “Tiểu Phỉ, mẹ nên hiểu con sớm hơn.”
“Không sao, bây giờ cũng không muộn.”
“Sau này bất kể con làm gì, chúng ta đều ủng hộ.”
“Cảm ơn.”
Thái độ của Thì Phỉ khiến cho Ngụy Tri Thu rất khó chịu, anh đối với bọn họ, cũng hời hợt, khách sáo giống như thái độ đối với những bậc phụ huynh khác, tựa như bọn họ, về căn bản không phải là cha mẹ của anh vậy. Tuy nhiên, điều này cũng không thể đổ lỗi cho người khác được, vào lúc anh cần bọn họ, bọn họ đã chọn không đồng hành, không thấu hiểu, tất cả mọi thứ bây giờ đều là kết quả của những gì bọn họ làm trước đây, khoảng trống này, e rằng vĩnh viễn cũng không lấp đầy được.
Tối nay vui vẻ, nên mọi người đều uống rượu. Tô Mộc Hề cũng uống, tửu lượng của cô không tốt, uống vào là lại tiếp tục uống, bị bên trái kính một ly bên phải kính một ly, chẳng mấy chốc liền say.
Cô uống nhiều cũng không quấy, chỉ yên lặng mà ngủ, nhưng hôm nay cô lại cao hứng không ngủ được, ôm đầu nhìn Thì Phỉ. Thì Phỉ đi đến đâu, cô nhìn chỗ đó, càng nhìn càng cảm thấy, mắt của mình thật là tốt, chọn được một người con trai anh tuấn như vậy, thật là bội phục bản thân.
Thì Phỉ vất vả lắm mới kính xong một vòng rượu rồi quay lại, lúc thấy người vốn vẫn ổn khi anh đi nhưng bây giờ đã say khướt, thì đầu nhất thời rối bời. Ai bảo cô uống nhiều rượu như vậy? Có phải cô không biết là mình không biết uống rượu không? Rõ ràng là có nước trái cây, uống rượu gì chứ.
Anh tức giận, nhưng cô vẫn hồn nhiên không biết gì, mỉm cười chúm chím, nói: “Tối nay anh thật đẹp trai.”
Mọi lửa giận trong bụng gần như tan biến bởi một câu nói say xỉn của cô, bất đắc dĩ hỏi ngược lại: “Ngày nào mà anh không đẹp trai?”
“Hôm nay đẹp trai nhất!”
Thì Phỉ bị chọc cười, bóp mặt cô dịu dàng cảnh cáo: “Không được phép uống nữa,” rồi cầm ly rượu đi, đặt ly nước trái cây tới trước mặt cô: “Uống cái này.”
Tô Mộc Hề ngoan ngoãn gật đầu, nhưng làm nũng nói: “A Phỉ, em chóng mặt.”
Thì Phỉ ôm cô: “Anh đưa em về trước nhé?”
Tô Mộc Hề thuận thế bám lên người anh, cạ cạ xương quai xanh của anh: “Không muốn, em muốn đi cùng anh.”
Cô ở trong vòng tay của anh cọ cọ, thành công cọ ra lửa trong người anh, cô uống rượu, anh lại không thể đẩy cô ra, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Đừng lộn xộn.”
Cô vừa nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của anh, thì lập tức cảm thấy tủi thân, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, khóe mắt rưng rưng: “Anh quát em.”
“Anh không có, anh không phải…”
“Có phải anh không còn yêu em nữa không?”
Thì Phỉ liếc nhìn xung quanh, lúc anh nhìn sang, mọi người ở đây đều nhanh chóng tránh ánh mắt sang chỗ khác, dấu vết cũng không quá rõ ràng. Anh chỉ có thể bất lực nói với người trong vòng tay: “Không có.”
Người trong tay không chịu bỏ qua: “Vậy anh có yêu em không? Nói mau, có yêu em không?”
“Yêu yêu yêu, anh yêu em nhất.”
Người trong vòng tay nghe được những lời yêu thương thì giống như mèo con vậy càng cọ càng hăng say, nũng nịu cười: “A Phỉ tốt nhất! Em cũng yêu anh nhất!”
Thì Phỉ lại không dám mắng cô, chỉ có thể thấp giọng dỗ dành: “Nghe lời, đừng lộn xộn.” Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!
Những người khác lén nhìn Tô Mộc Hề giống như con bạch tuộc ôm lấy Thì Phỉ, ở trong vòng tay của anh mà cọ cọ, mặt anh đầy vẻ cưng chiều, dịu dàng dỗ dành, ngón tay thon dài xinh đẹp, vuốt vuốt lưng của cô, ánh mắt tràn ngập dịu dàng gần như có thể ngấy chết người.
Mẹ ơi chết mất! Lão đại và Mộc Hề công khai show ân ái, còn bày tỏ trực tiếp, buồn nôn quá!!! Chậu cẩu lương này tôi không ăn đâu!!!!!
Toàn bộ WDF, bao gồm cả cha mẹ, tất nhiên bao gồm cha mẹ của Thì Phỉ, đều chính mắt nhìn thấy cô gái nhỏ trắng trẻo bá chiếm Thì Phỉ giống như một con bạch tuộc, ở trong vòng tay của anh mà cọ cọ, còn anh thì mặt đầy sự cưng chiều mà ôm cô, dịu dàng dỗ dành, ngón tay thon dài xinh đẹp, vuốt vuốt lưng của cô, ánh mắt tràn ngập dịu dàng gần như có thể ngấy chết người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.