Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Chương 2: Bánh tẩm vừng




“Tại sao đi vệ sinh lại lâu thế? Không biết còn tưởng rằng cậu bị rơi xuống bồn cầu luôn rồi đấy.”
Chu Phán Phán rướn nửa người ra, giữ chặt lấy tay cô: “Ở trong kia Khương Linh càng nói càng vô lý, cô ta khoe khoang cái gì chứ, thật là…”
“Chẳng mấy khi chúng ta mới họp lớp một lần, cứ để cô ta nói đi, dù sao cậu cũng đâu có mất lạng thịt nào.” Đường Quỳ thật sự không để tâm, mỉm cười: “Vừa rồi mẹ tớ gọi điện thoại đến nên mới đi lâu như thế.”
Chu Phán Phán bĩu môi: “Cậu cũng hiền quá, vừa nãy cả đống người ngồi ở đó, có ai là không biết Khương Linh chẳng qua chỉ đang cố ý nói cho cậu nghe. Tiếc là cô ta nghĩ nhiều rồi, Đường đại tiểu thư của chúng ta ấy à, căn bản là không vừa mắt với Bạch Nam, chỉ có mấy kẻ kiến thức hạn hẹp như bọn họ mới coi anh ta như của báu.”
“Vào thôi!” Đường Quỳ kéo tay Chu Phán Phán, chẳng hề để bụng: “Đừng nói chuyện này nữa.”
Hai người quay lại phòng bao, ngồi xuống lần nữa, thi thoảng lại có vài bạn học nam lúc trước đi tới hỏi han, quanh đi quẩn lại cũng không tránh được chủ đề công việc gần đây. Lúc Đường Quỳ bị hỏi thì chỉ trả lời ngắn gọn: “Bán bánh ngọt.”
“Không phải chứ Đường Quỳ?”
Người hỏi còn chưa lên tiếng, Khương Linh đã cao giọng: “Đường Quỳ, tớ nhớ rõ năm đó cậu thi đỗ Đại học y S mà, tại sao bây giờ lại lưu lạc đến nỗi phải đi bán bánh ngọt rồi?”
“Là do kiến thức chuyên ngành của tớ không tốt.” Đường Quỳ vô ý đổ tội cho trường cũ, cười trả lời: “Làm bánh cũng là sở thích của tớ, đâu có ai quy định sau khi tốt nghiệp thì phải tìm việc đúng chuyên ngành đâu, phải không?”
“Đúng vậy!” Một anh chàng ngồi bên cạnh cũng kể khổ: “Bây giờ làm bác sĩ đúng là rất mệt, nếu không phải không thể tìm được việc khác thì tớ cũng muốn đổi việc.”
Nói này nói nọ, chủ đề nhanh chóng bị lái sang hướng khác. Tiếc là Khương Linh kia không biết có phải do ngứa miệng không mà không chịu buông tha cho Đường Quỳ, lại hỏi: “Đường Quỳ à, không biết đến lúc nào thì có thể uống rượu mừng của cậu?”
Đường Quỳ nghiêm mặt: “Tạm thời tớ vẫn chưa có ý định kết hôn.”
Lúc đó, thậm chí Đường Quỳ còn cho rằng Khương Linh đã bị mẹ mình mua chuộc, hết nói con gái nhà này gả cho ai, con gái nhà kia gả cho người thế nào, quay một vòng lại cười tít mắt hỏi tới cô.
Có ông trời làm chứng, nói ra cũng không sợ bị người ta chê cười, đến giờ Đường Quỳ còn chưa được nếm trải mùi vị của mối tình đầu, vẫn còn vẹn nguyên không sứt mẻ.
Cô vừa nói ra lời này, Vương Đại Vân ngồi bên cạnh chậm rãi nâng ly rượu lên, trên mặt hiện ra ý cười khó hiểu. Cô ta tiện tay đặt chiếc ly sang một bên, nhìn cô với ánh mắt sâu xa: “Vậy tức là bây giờ Đường Quỳ vẫn còn độc thân sao?”
Vẻ mặt Khương Linh đầy ẩn ý, ánh mắt dính chặt trên người Đường Quỳ: “Chắc không phải là vẫn còn nhớ –”
“Mấy người nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Chu Phán Phán lên tiếng trước khi Đường Quỳ kịp mở miệng: “Đường Quỳ người ta đã có bạn trai lâu rồi, chẳng qua là không nói ra mà thôi. Vừa cao to vừa đẹp trai, lại còn chu đáo nữa.”
Đường Quỳ lặng lẽ nhéo Chu Phán Phán một cái, Chu Phán Phán vỗ vỗ tay cô.
Từ lúc còn đi học, Chu Phán Phán và Khương Linh đã chẳng ưa gì nhau, bây giờ thấy cô ta oán hận Đường Quỳ, Chu Phán Phán quyết dùng hết sức trả lại nỗi oán giận này: “Ngày nào cũng cầu hôn Đường Quỳ, nhưng mà Đường Quỳ không đồng ý, nói rằng không muốn kết hôn sớm như vậy. Nếu đổi lại là người khác thì chắc hẳn đã khoe khoang khắp nơi rồi.”
Vẻ tươi cười trên mặt Vương Đại Vân lập tức tắt ngấm, cô ta cầm lấy chai đồ uống, rót cho mình một ly. Mái tóc rủ xuống, che khuất nửa khuôn mặt cô ta, không cách nào nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt.
Khương Linh lầm bầm lầu bầu, không nghe ra chữ gì.
Thời gian còn lại, Khương Linh không nhắc đến chuyện này nữa, bỏ sang chỗ khác không nói chuyện. Trái lại thì Đường Quỳ lại nói chuyện với mấy người bạn cũ khác rất vui vẻ. Thoáng cái đã chín giờ tối, mọi người đã ăn uống no nê, vẫn lưu luyến không rời kéo nhau đi xuống bên dưới.
Không biết là vô tình hay cố ý mà Khương Linh và Vương Đại Vân đi ngay sau lưng Đường Quỳ, hai người một hỏi một đáp, giọng nói không cao không thấp, vừa đủ để mọi người xung quanh đều nghe được rõ ràng.
“Chà chà chà, Bạch Nam quả thật là chu đáo quá, đã muộn thế này rồi mà vẫn còn vượt nửa thành phố đến đón cậu, đích thân đưa cậu về nhà.” Khương Linh nói: “Cậu nói xem sao số tớ lại không thể tốt được như vậy chứ? Thật là, người so với người thì kiểu gì cũng có người tức chết!”
Ra đến cửa mới phát hiện ra bên ngoài tuyết đã rơi dày và lớn hơn. Những người khác đều đã lục tục rời đi, bây giờ ở trong đại sảnh chỉ còn lại vài ba người. Đường Cách nhắn tin tới, bảo rằng trên đường đang bị kẹt xe, bảo cô yên tâm chờ thêm một lát.
Mấy cô gái đứng bên cạnh đều đã ra về, Khương Linh quay đầu sang vừa cười vừa hỏi Đường Quỳ: “Sao, bạn trai cậu không tới đón cậu sao?”
Đường Quỳ gật gật đầu: “Ừ, công việc của anh ấy rất bận. Lát nữa anh tớ sẽ tới, không phải làm phiền anh ấy.”
Đang nói chuyện thì trước cánh cửa xoay tròn của khách sạn xuất hiện một người, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu nâu, bên trong là quần áo màu lam nhạt, trên cổ quấn một chiếc khăn màu cà phê nhạt, dáng người cao cao, anh ta đưa mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở phía này, chạm phải Đường Quỳ thì cả người khẽ lay động, sau đó lại mỉm cười nhìn Vương Đại Vân rồi đi tới.
Mắt Khương Linh sáng lên: “Bạch Nam à, rốt cuộc anh cũng tới rồi, Đại Vân đã chờ anh lâu lắm rồi đấy.”
Trên người Bạch Nam nhuốm một tầng hơi lạnh, giọng nói của anh ta đầy vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, anh tới muộn rồi.”
Vương Đại Vân thuận thế khoác tay anh ta, vô cùng thân thiết nói: “Không sao đâu, dù sao em cũng không vội. Trái lại là anh đấy, đã đi làm cả ngày rồi, bây giờ còn phải chạy đến tận đây.”
“Cần phải vậy mà.” Bạch Nam theo bản năng nhìn sang Đường Quỳ, đã nhiều năm không gặp, cô vẫn xinh đẹp như vậy, ở giữa đám đông mà chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Vương Đại Vân nhéo tay anh ta một cái.
Lúc này Bạch Nam mới giống như vừa bị giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng, bắt đầu chào hỏi mấy người có quen biết. Lúc đến chỗ Đường Quỳ, yết hầu anh ta khẽ động một cái: “Đã lâu –”
“Quỳ Quỳ?”
Một giọng nam giòn giã truyền đến, Đường Quỳ theo tiếng nhìn lại thì thấy Đường Cách đang sải bước đi tới, lướt qua Bạch Nam, đến xoa xoa đầu cô: “Đi, về nhà nào!”
Vò xong lại nhìn về phía Chu Phán Phán, cười tít mắt: “Phán Phán cũng ở đây sao? Cùng lên xe đi, anh đưa em về.”
Chu Phán Phán vô cùng nhanh chân, chạy theo Đường Quỳ, bắt kịp Đường Cách. Cô nàng cũng không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với Khương Linh.
Nửa câu chưa kịp nói của Bạch Nam bị nghẹn lại trong miệng, vô cùng khó chịu.
Vương Đại Vân càng khoác tay anh ta chặt hơn.
Phòng trọ hiện giờ của Chu Phán Phán cũng không xa nhà họ Đường lắm, vừa hay tiện đường. Cô nàng ngồi phía sau cùng Đường Quỳ, không ngừng dạy dỗ cô: “Tớ nói cậu chứ Đường Quỳ, tính cách cậu thế này không phải là quá mềm yếu rồi sao? Bọn họ rõ ràng là oán hận cậu, ngồi trước mặt cậu chế giễu như vậy mà cậu vẫn cứ như thể không có việc gì ấy.”
Đường Cách động động lỗ tai: “Sao thế, hôm nay có người bắt nạt em sao?”
“Cũng không phải là bắt nạt, không liên quan gì tới anh đâu, chỉ là mấy kẻ lắm mồm thôi.” Chu Phán Phán vung tay lên: “Đây chỉ là chuyện giữa phụ nữ bọn em thôi, không cần làm phiền tới Đường ca ca đâu!”
Đường Cách cười cười, không nói gì nữa, chỉ nhìn Đường Quỳ qua gương chiếu hậu, cô cúi nửa đầu, có vẻ như buồn ngủ rồi.
“Cậu xem Khương Linh đi, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên*. Hơn nữa, không phải chỉ là gả cho Bạch Nam thôi sao? Có gì đáng để khoe chứ? Là do cô ta không thấy năm đó thi đại học xong thì Bạch Nam đã theo đuổi cậu –”
* “một người đắc đạo, gà chó thăng thiên” có ý gần giống như “một người làm quan, cả họ được nhờ”, nhưng mang nghĩa châm biếm.
“Đều là chuyện đã qua rồi, còn nhắc lại làm gì nữa.” Đường Quỳ ngáp một cái, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái: “Sau này cũng chẳng dính dáng gì tới bọn họ, cậu tức giận làm gì. Cậu giận thì chính là bọn họ đã đạt được mục đích rồi đấy. Cách tốt nhất chính là thờ ơ, để mặc bọn họ muốn nói gì thì nói.”
“Cậu đấy!” Chu Phán Phán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đưa tay chọc chọc lên đầu cô: “Nhìn cái bộ dạng không để ý đến cái gì của cậu này, còn bao lâu nữa thì cậu đắc đạo thành tiên hả Đường trưởng lão?”
“Cái hơi sức này của cậu mà lớn thêm chút nữa thì cũng sắp lên Tây Thiên luôn rồi đấy!” Đường Quỳ cười tít mắt: “Thôi, không nói đến chuyện này nữa. Hai ngày nữa có một bộ phim mới, có Từ Cẩn tham gia đấy… Cậu có muốn rủ thêm Tống Thanh rồi ba chúng ta cùng đi xem không?”
Chu Phán Phán đáp chắc nịch: “Muốn!”
Tiễn Chu Phán Phán xong, cũng chỉ thêm một đoạn nữa là về đến nhà. Có lẽ là vì đã khuya nên lúc này trên đường lại thông suốt.
Nhà họ Đường ở ngoại ô, là một căn biệt thự nhỏ có ba tầng, phía sau là một cái hồ tự nhiên, vào mùa hè có thể nhìn thấy những con chim nước mỏ dài, hiện giờ là mùa đông, mặt hồ đã đóng thành băng, hai hàng lau sậy bên bờ hồ đã khô vàng, nhìn rất hiu quạnh.
Mẹ Đường còn chưa ngủ, đang ngồi đan một chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt. Đường Cách gọi “dì” một tiếng, mẹ Đường đặt cuộn len sang một bên, cười nói: “Vừa rồi mẹ mới nấu một nồi canh hạt sen, vẫn đang ninh trong bếp, nếu hai đứa uống thì tự đi lấy nhé.”
Đường Cách đáp lại một tiếng, đặt áo khoác sang một bên, nới cà vạt, đi vào phòng bếp. Đường Quỳ đang muốn lên lầu thì bị mẹ Đường gọi lại: “Nào, đi tới bên này.”
Mẹ Đường dịch người sang một bên, chừa ra cho cô một chỗ trống vừa phải, Đường Quỳ ngồi xuống bên cạnh bà, lần mò sợi len: “Mẹ đang đan cho ba sao?”
Mẹ Đường “ừm” một tiếng, nhìn từ trên xuống dưới một lượt: “Ngày mai con đừng có đến cửa hàng bánh ngọt, buổi sáng mẹ sẽ đưa con đi mua quần áo, giữa trưa còn phải gặp mặt Giang tiên sinh.”
Lúc này Đường Quỳ mới nhớ tới cuộc gọi kia, không tỏ ý phản đối: “Quần áo thì không phải mua đâu ạ, con vẫn đang còn rất nhiều. Bên phía cửa hàng bánh ngọt thì con vẫn phải qua xem thử, dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không tốn nhiều thời gian.”
“Cái gì gọi là chỉ là một bữa cơm hả?” Mẹ Đường không vừa ý: “Ăn cơm xong, nếu thấy người ta thuận mắt thì không thể cùng đi xem một bộ phim hoặc đi dạo một lát sao? Cái cửa hàng kia của con quan trọng hay là chuyện kết hôn quan trọng?”
Đường Quỳ sờ sờ mũi: “Cửa hàng quan trọng.”
Mẹ Đường chĩa tay vào gáy cô.
“Cho dù thế nào thì ngày mai cũng phải nói chuyện đàng hoàng với Giang tiên sinh đấy, à, ở đây mẹ còn có ảnh chụp của Giang tiên sinh, con xem –”
Nói xong, mẹ Đường liền mò mẫm mở điện thoại ra, Đường Quỳ đứng lên: “Thôi mà, không cần đâu, con tin tưởng ánh mắt của dì Liễu mà. Mẹ, con hơi mệt, đi ngủ trước đây ạ.”
“– Con nhóc chết tiệt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.