Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Chương 9: Bánh pudding




“Làm bác sĩ mà, bận rộn cũng là chuyện thường tình thôi.” Giọng của Chu Phán Phán không rõ ràng lắm, giống như vừa mới thức dậy: “Không biết sao lại thế này, hôm qua lúc gọi điện thoại thì Tống Thanh nói bận, sáng nay gọi lại thì không kết nối được, hay là chúng ta đến đó xem sao?”
Tống Thanh không phải là người địa phương, thuê nhà trọ cùng một người bạn khác. Nhưng gần đây hình như người bạn kia của cô ấy đang đi công tác, khá lâu rồi chưa trở về, hiện giờ cô ấy đang ở đó một mình.
Lỡ như có bị đau đầu hay cảm sốt gì đó thì Tống Thanh ở một mình sẽ không dễ dàng gì.
“Đi thôi!” Đường Quỳ ngáp một cái thật dài: “Lát nữa tớ sẽ tự lái xe đến đó, cậu cũng đi thẳng tới đó luôn đi!”
Đã ba ngày liên tiếp, Giang Trúc chưa tới cửa hàng bánh ngọt.
Lúc Đường Quỳ muốn thử một chút thì đối phương lại không xuất hiện.
— Đại khái là vận số không tốt.
Được cái là mẹ Đường không còn sắp xếp đối tượng xem mắt cho cô nữa.
Bà coi như đã nhìn trúng Giang Trúc, chỉ dặn Đường Quỳ một tiếng, bảo cô cư xử với anh tốt một chút. Đường Quỳ vâng dạ ngoài miệng, nhưng trong đầu lại chẳng thèm nhớ.
Nhà trọ của Tống Thanh không xa lắm, đi chẳng bao lâu đã đến nơi. Đây là một khu dân cư đã lâu đời, bảo vệ có cũng như không, Đường Quỳ đi thẳng vào trong. Một con husky đang nằm rạp ra đất phơi nắng ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó lại nằm sấp lên hai chân trước. Chủ nhân của nó ở bên cạnh vuốt lông cho nó, vuốt thẳng một đường từ đầu đến tận đuôi.
Mãi mới leo thang bộ lên đến tầng năm, sau khi đứng trước cánh cửa đánh số 502, Đường Quỳ giơ tay gõ cửa, cốc cốc cốc ba tiếng.
Một phút đồng hồ trôi qua mà vẫn không có người trả lời.
Cốc cốc cốc.
Rốt cuộc lần này cũng có động tĩnh, có người lỗ mãng kéo mạnh cửa ra từ bên trong: “Ai thế?”
Giọng nói chẳng có chút ý tốt.
Một người đàn ông cởi trần nửa thân trên đứng đối diện với cô, sắc mặt chẳng kiên nhẫn.
Đường Quỳ hoảng sợ, theo bản năng định nói “rất xin lỗi”, giương mắt nhìn biển số nhà, 502, đúng mà.
“Xin hỏi… Đây có phải nhà của Tống Thanh không?” Đường Quỳ cẩn thận lên tiếng.
Rốt cuộc người đàn ông kia cũng dời ánh mắt cao ngạo lên trên người Đường Quỳ, bĩu môi, kéo cửa ra, ý bảo cô tự đi vào, sau đó lại nghênh ngang đi về phía phòng ngủ, gọi với vào bên trong: “Này, bạn của em đến tìm em kìa.”
Sau lưng anh ta là một đống vết cào cấu giăng khắp nơi.
Đường Quỳ có chút xấu hổ.
Lần trước lúc gặp Tống Thanh không hề nghe cô ấy nhắc đến chuyện đã có bạn trai.
Đường Quỳ ngồi trong phòng khách, đưa mắt nhìn quanh, trên sàn nhà hơi lộn xộn, quần áo vứt bừa bãi trên sofa, thậm chí còn có nội y bị xé hỏng…
Đường Quỳ thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm lên hoa văn trên sàn nhà, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Một lát sau, Tống Thanh từ trong phòng ngủ ló đầu ra, đầu tóc lộn xộn, mắt to da trắng, dáng vẻ như con thỏ trắng bị dọa sợ: “A, Quỳ Quỳ, cậu đến rồi sao…”
Giọng nói hơi khàn.
Cô ấy đi ra, thuận tay đóng cửa phòng ngủ lại, thoáng nhìn đống quần áo trên sofa, luống cuống thu dọn lại, bỏ vào trong cái rương ở gần đó: “Ngại quá, trong nhà hơi bừa bãi.”
Đường Quỳ không dám ngồi lên sofa, chỉ ngồi xuống một cái ghế mây nhìn có vẻ bình thường, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có bạn trai từ bao giờ thế, tại sao không nói cho bọn tớ biết một tiếng?”
Tống Thanh nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, rót một cốc nước ấm đặt vào trong tay Đường Quỳ, vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nói: “Thật ra cũng không phải bạn trai tớ –”
“Thình thịch – – ”
Cửa phòng ngủ bị giật mạnh ra, Tống Thanh hoảng hốt, cả người run rẩy, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đi tới, vẻ mặt phẫn nộ chỉ vào Tống Thanh: “Em giỏi lắm, ăn sạch sành sanh rồi lại định không chịu trách nhiệm phải không?”
Tống Thanh nói như chém đinh chặt sắt: “Đây là vị hôn phu của tớ.”
Đường Quỳ suýt chút nữa đã phun nước ra khỏi miệng, may mà kịp kiềm chế, nhưng lại bị sặc, rút khăn tay ra che miệng, ho khụ khụ không ngừng.
Tống Thanh vội vàng vỗ lưng cô.
Người đàn ông kia nhìn Tống Thanh, đôi mắt cũng cong như vầng trăng khuyết. Lúc Đường Quỳ đã trở lại bình thường, anh ta ngồi xuống ngay sát bên cạnh Tống Thanh, hỏi: “Không biết nên xưng hô thế nào?”
“Đường Quỳ.” Đường Quỳ nói: “Đường trong nhà Đường, Quỳ trong bông hoa.”
Không biết anh ta móc từ đâu ra một tấm thiệp mừng, ngoáy ngoáy viết lên mấy chữ, đưa cho Đường Quỳ: “Ba ngày sau là hôn lễ của tôi và A Thanh, mong rằng Đường tiểu thư có thể tới tham dự.”
Đường Quỳ cảm thấy thế giới quan của mình sắp sụp đổ đến nơi: “Gấp gáp như vậy sao? Lúc trước không hề nghe chút tin tức nào cả…”
Nói xong, cô nhận lấy tấm thiệp kia – nói cho đúng thì là thiệp mời đám cưới, chữ viết trên thiệp như rồng bay phượng múa, đẹp thì có đẹp, nhưng mà không được rõ ràng lắm.
À…, thì ra người đàn ông trước mặt tên là Trịnh Thâm.
“Không gấp không gấp!” Trịnh Thâm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi đã nhờ người xem rồi, đó là ngày tốt ngàn năm có một.”
Mặt Tống Thanh sắp nhăn thành quả mướp đắng luôn rồi.
Đang nói chuyện thì bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, Tống Thanh vội vàng ra mở cửa, Chu Phán Phán hưng phấn thò đầu vào: “A, Quỳ Quỳ cũng đến rồi sao, Tống Thanh cậu –”
Cô nàng còn chưa nói hết câu thì đã thấy Trịnh Thâm, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời kinh hãi đến mức không thốt nên lời.
Mãi một lúc lâu sau mới nói được một câu.
“Cậu ở chung với anh chàng này hả?”
Trịnh Thâm hỏi rõ tên Chu Phán Phán, lại viết một tấm thiệp mời đưa tới. Đương nhiên Chu Phán Phán cũng kích động không kém gì Đường Quỳ, sau khi nhận thiệp mời thì cẩn thận nhìn một lúc lâu, sau đó thì thầm: “Quỳ Quỳ à, cậu xem Tống Thanh người ta kìa, im ỉm chưa nói tiếng nào đã chuẩn bị kết hôn, cậu nhìn lại cậu đi, đã đi xem mắt bao nhiêu lần rồi…”
Trịnh Thâm mở miệng: “Đường Quỳ cũng vội muốn kết hôn sao? Tôi có một người anh họ, đến nay vẫn còn chưa kết hôn, vừa hay gần đây cũng đang đi xem mắt, chi bằng…”
Tống Thanh đứng lên, xoa xoa tay: “Ôi, hôm nay tớ hơi mệt, cũng còn chuyện khác phải làm, bao giờ chúng ta có thời gian thì nói chuyện sau có được không? À… Hôn lễ của tớ, hy vọng các cậu có thể tới dự, làm phù dâu của tớ, có được không?”
“Tớ thì không thành vấn đề.” Đường Quỳ gật gật đầu, nhẹ nhàng ôm cô ấy một cái, thấp giọng nói bên tai cô ấy: “Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tớ.”
Tống Thanh đờ đờ đẫn đẫn gật đầu.
Chu Phán Phán cũng thấy bầu không khí có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm Trịnh Thâm một hồi, anh ta mỉm cười hiền lành.
Chu Phán Phán bóp bả vai Tống Thanh, hỏi: “Anh ta ép cậu sao?”
Tống Thanh gãi gãi tóc, nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không phải như vậy… Ừm, chuyện này để nói sau.”
Tống Thanh nhìn có vẻ thật sự rất mệt mỏi, vành mắt cũng đen đến mức con ngươi như muốn rớt ra ngoài đến nơi, nhưng có thể thấy được tinh thần vẫn rất tốt. Đường Quỳ và Chu Phán Phán nói chuyện phiếm với cô ấy một lát, sau khi xác nhận Trịnh Thâm thật sự không làm ra chuyện xấu xa độc ác gì thì mới ra về.
Ra đến cửa, Chu Phán Phán vẫn có vẻ chưa thể tin được: “Quỳ Quỳ, cậu cấu tớ một cái.”
Đường Quỳ nhéo mu bàn tay cô nàng một cái.
Chu Phán Phán hét lên một tiếng, phồng má thổi thổi. Thổi cả một lúc lâu, cô nàng lại bắt đầu ủ rũ mặt mày: “Ôi, cậu xem, chớp mắt một cái mà Tống Thanh chuẩn bị kết hôn rồi, cậu cũng đã có thầy Giang –”
Đường Quỳ bật cười: “Bát tự còn chưa xem đâu, còn nữa, đã mấy ngày rồi bọn tớ chẳng liên lạc gì.”
Chu Phán Phán vẫn cứ lảm nhảm: “Ôi, thật là bất công quá…”
Chẳng bao lâu sau, Tống Thanh gọi điện đến, nói là muốn nhờ Đường Quỳ và Chu Phán Phán đi chọn áo cưới với cô ấy.
Đường Quỳ và Chu Phán Phán trừng mắt nhìn nhau.
Trời ơi, tốc độ này chẳng phải là nhanh quá sao?
Cửa hàng áo cưới nằm ở vùng trung tâm tấc đất tấc vàng của thành phố, kiến trúc cổ xưa nhưng dưới bàn tay thiết kế khéo léo của kiến trúc sư lại mang đến không ít cảm giác mộng mơ.
Nói là chọn, nhưng thật ra là đi thử.
Ba người vừa vào bên trong cửa hàng đã có người ra đón tiếp, đưa vào phòng khách quý ở tầng hai.
Bộ áo cưới kia đặt ở bên trong.
Váy dài chạm đất, từng lớp vải trắng xếp chồng lên nhau, Tống Thanh đi thử, phần eo không vừa lắm, lập tức có người mang đi, bảo là đưa đi sửa lại, ngày mai sẽ đưa đến.
Đổi lại thì trang phục phù dâu cần phải chọn, hai người bàn bạc hồi lâu, quyết định chọn chiếc váy dài đính đá, vạt váy dài đến mắt cá chân, tránh không nổi bật hơn cô dâu.
Lúc hai người đang thử váy thì Tống Thanh ngồi ở trên ghế sofa bên ngoài, vì Trịnh Thâm không ở đây nên cô ấy phun ra hết: “Các cậu biết không, Trịnh Thâm kia thật sự không phải người, thật là quá đáng sợ! Không phải tớ chỉ uống rượu hơi nhiều, nhầm anh ta thành bạn trai cũ mà ngủ một giấc thôi sao? Vậy mà tên khốn kia lại cứ quấn lấy tớ…”
Chu Phán Phán vừa hít vào một hơi, vừa cố gắng kéo khóa lên, nghe vậy thì bỉ ổi cười một tiếng, hỏi: “Cậu nói thật xem, phương diện kia của anh ta thế nào?”
Đường Quỳ cũng cảm thấy hứng thú, chống lỗ tai lên nghe.
Hai cô gái chưa biết mùi đời, đến bây giờ vẫn còn chưa từng có mối tình đầu, đối với chuyện này trước giờ vẫn chỉ biết từ trong sách vở, rốt cuộc bây giờ cũng có người từng trải, đương nhiên là vô cùng tò mò.
Tống Thanh kìm nén hồi lâu, rặn mãi mới tìm ra mấy chữ để hình dung: “Máy móc tốt!”
Chu Phán Phán òa lên một tiếng.
Đường Quỳ tò mò hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
“Ừm… Rất là khó nói… Này này này, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, tên khốn kia cứ y như kẹo mè xửng vậy, dính vào rồi là không gỡ ra được! Còn nữa, Quỳ Quỳ à, người anh họ kia của Trịnh Thâm, mặc dù tớ chưa từng gặp nhưng đoán chừng là tính tình cũng giống anh ta thôi, cậu phải suy nghĩ cho cẩn thận –”
Tiếng nói của Tống Thanh bỗng nhiên ngưng bặt.
Vừa đúng lúc Đường Quỳ đã mặc đồ xong xuôi, kéo rèm ra, từ góc độ của cô, vừa khéo nhìn thấy hai người đang đẩy cửa đi vào.
Trịnh Thâm với vẻ mặt bực dọc, còn có Giang Trúc với vẻ mặt nghiêm túc.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều sửng sốt.
Đường Quỳ thốt ra tiếng: “Giang tiên sinh.”
Trịnh Thâm đi tới, nhìn Tống Thanh, thấp giọng nói: “Về nhà sẽ xử lý em sau!”, sau đó quay sang nhìn Giang Trúc với biểu cảm đã hòa nhã hơn, cười nói: “Thì ra anh và Đường tiểu thư quen nhau sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.