Vào tuần thứ hai của kỳ thực tập, Tô Nhất Nhuế bắt đầu trực ca đêm.
Trên thực tế, là bác sĩ thực tập, việc trực ca đêm có hơi vô nghĩa. Tuy nhiên Quý Không đã nói rằng đây cũng là một phần của quá trình thực tập.
Tô Nhất Nhuế trợn tròn mắt, vậy tại sao cô lại là người duy nhất phải trực ca đêm trong số những người thực tập?
Khi kết thúc việc kiểm phòng, Quý Không yêu cầu Tô Nhất Nhuế đến phòng trực ban.
“Về phòng trực ban của tôi mà ngủ” Anh nói một cách bình thản giống như chỉ tuỳ tiện nói bừa.
Khi nói thì Quý Không vẫn đang ký y lệnh của bác sĩ, Tô Nhất Nhuế còn chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy giọng mất kiên nhẫn của anh : “Phòng trực bên kia mọi người ngủ chật hết rồi, nếu em không muốn ngủ thì đến chỗ hộ lý ngồi trông đi.”
Tô Nhất Nhuế cũng không ngốc, từ khi bắt đầu kì thực tập, thứ cô thiếu nhất chính là giấc ngủ, nếu có thể ngủ ngon, tại sao phải ngược đãi chính mình?
Vì vậy, cô cầm cuốn sổ của mình rồi lại chìa tay hướng Quý Không.
Anh nhướng mày: “Không phải tôi nói em ngủ trước sao? Tôi sẽ đến sau.”
“…Ý em là đưa chìa khóa.”
“…”
Quý Không đập chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay cô, quay người bỏ đi với khuôn mặt u ám.
Sau khi cô đi, anh mới gỡ vẻ mất tự nhiên trên khuôn mặt xuống.
Nhìn xuống ba chữ bị ký sai trong cột chữ ký y lệnh của bác sĩ, anh bực bội một hồi, tâm trí rối loạn, giận giữ nói: “In thêm một bản nữa, để tôi ký lại”.
Quý Không dù sao cũng là phó chủ nhiệm, vậy nên phòng trực ban cũng tốt hơn bác sĩ bình thường.
Giường đơn sạch sẽ, bàn làm việc lớn, ghế ngồi thoải mái, một chiếc tủ lạnh nhỏ và lò vi sóng, còn có cả phòng tắm riêng biệt.
Tô Nhất Nhuế quá buồn ngủ nên cô cũng chẳng muốn hy sinh thời gian ngủ để nghiên cứu cuộc sống của người khác làm gì, cô vui vẻ tận hưởng cách đãi ngộ của cấp bậc phó chủ nhiệm.
Ngủ đến nửa đêm thì cô lờ mờ nghe thấy tiếng động.
Dường như có ai đó nhẹ nhàng bước vào rồi đứng trước giường cô. Mùi nước khử trùng quyện với mùi nước rửa tay, cả hơi thở sạch sẽ, cùng với tiếng hít thở nhẹ nhẹ ổn định, từng chút từng chút vây lấy cô.
Chính hơi thở quen thuộc đã khiến cô yên tâm.
Vừa định mở mắt ra, cô đột nhiên cảm thấy hai mắt ấm lên, đó là lòng bàn tay ấm áp.
Ngay sau đó, anh hơi cúi đầu, kề sát đến, nhẹ giọng nói: “Không sao, em ngủ đi.”
Sự dịu dàng quen thuộc đã mất từ lâu này khiến người ta không thể không mê muội, cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, Tô Nhất Nhuế cảm giác được lòng bàn tay rời đi, nhưng hơi thở ấm áp vẫn còn đó, dường như anh đang đứng bên giường nhìn cô.
Một lúc sau, khi đã chìm vào giấc ngủ sâu, đang trên bờ vực không thể phân biệt được đâu là thực và đâu là mơ, cô lại cảm thấy mắt mình bị che lại, hơi thở gấp gáp và ấm áp từ từ đến gần. Trên môi là một mảnh ướt át, mát lạnh.
Nụ hôn này giống như một giấc mơ.
Nhưng niềm khao khát và tình yêu chứa đựng trong đó lại triền miên vô tận.
Giống như tất cả đều là sự thật.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tiếng chuông đồng hồ điểm 9 giờ. 8 giờ là giờ giao ban, vậy mà cô ngủ đến chín giờ.
Cô nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi cấp tốc chạy đi.
Thời gian giao ban đã sớm kết thúc, cô nhìn thấy Quý Không trong chiếc áo trắng và quần tây đen sạch sẽ đoan chính, đang bị một nhóm người vây quanh, anh lúc này tỏa sáng rực rỡ.
Ánh mắt anh thoáng lướt qua khuôn mặt cô nhưng không dừng lại một giây nào.
Cô xoa xoa mái tóc giống ổ gà của mình, cười tự giễu.
Vì sao?
Vì sao cô lạ nghĩ rằng chính Quý Không là người đã hôn mình đêm qua?
Cô tự cười nhạo bản thân rồi bước ra ngoài, lúc đi qua bảng thông báo ca trực thì thoáng nhìn qua.
Tối hôm qua, tính cả cô, có sáu người trực, nhưng hai phòng trực lại cộng lại có … tám chiếc giường.
*
Sự việc trong phòng trực ban cũng không làm Tô Nhất Nhuế suy nghĩ quá lâu, vì chẳng bao lâu sau những chuyện khác đã ập đến với cô.
Đó là, cô bị đuổi việc.
Nếu là bác sĩ chính thức, trừ trường hợp sơ suất y tế đặc biệt nghiêm trọng, nếu không sẽ không đến mức sa thải. Nhưng nếu bạn là một thực tập sinh và mắc sai lầm, bạn không cần phải lo lắng nhiều về điều đó.
Đơn giản là bạn sẽ bị đuổi đi.
Bạn đến từ đâu thì sẽ phải biến về đó.
Nhưng cô thậm chí còn không biết mình đã mắc tội gì.
Mãi cho đến khi cái gọi là cuộc họp phê bình được tổ chức, cô mới hiểu toàn bộ câu chuyện.
Thì ra một bác sĩ thực tập đã mắc một sai sót nhỏ trong quá trình đổi thuốc cho bệnh nhân, tuy không phải là sơ suất y tế nhưng bệnh nhân kia là người có quyền thế.
Và người thực tập xui xẻo này chính là cô .
Bác sĩ phải đeo khẩu trang khi ra vào phòng bệnh, mà cô và Hồ Ny Na lại có thân hình khá giống nhau, lại còn là bác sĩ thực tập nên cảm giác tồn tại khá ít, vì vậy người nhà bệnh nhân rất dễ đưa ra gợi ý và nhận ra nhầm người.
Nói cách khác, nếu đã sai vậy thì cứ để sai luôn đi. Tính cách Tô Nhất Nhuế mềm mỏng, rất phù hợp làm người thế tội.
Và người nhà kia chính là người nhà của bệnh nhân bị xuất huyết dưới màng cứng mà cô luôn muốn đi khám nhưng không được.
Hèn chi Quý Không không để cô đi theo anh ấy đến phòng bệnh đó, có lẽ rằng anh đã nghĩ đến trường hợp này rồi.
Anh đang bảo vệ cô.
Trong lòng cô có chút ấm áp.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô và Hồ Ny Na đều dưới trướng của Quý Không, và nếu muốn đuổi ai đi, làm sao có thể không có sự đồng ý của anh?
Nghĩ đến đây, chút ấm áp kia cũng dần biến mất.
Cuộc họp phê bình hơi dài dòng, người nhà bệnh nhân hách dịch, gây gổ, các bác sĩ không liên quan thì ngoảnh mặt làm ngơ. Chỉ còn lại cô đứng ở giữa và trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Xấu hổ, bối rối, oan ức, tức giận.
Tất cả dường như hội tụ đủ, và nó dường như cũng không hề ít.
“Tiểu Tô, xin lỗi gia đình họ đi!”
Chủ nhiệm lên tiếng có ý muốn thu xếp ổn thỏa mọi chuyện. Theo ý của họ, cô chỉ một thực tập sinh nhớ không tiếng nói, không có hậu thuẫn, tự nhiên không có quyền lên tiếng ở đây.
(Editor: Đọc mà tức ah, mấy ông này mang tiếng là bác sĩ mà làm thế đấy!!!Tứccccc)
Cô nghiến răng, muốn làm căng một trận nhưng lại sợ Quý Không bị liên lụy.
Vậy nên cô cúi đầu, chằm chậm cúi xuống, nhẹ nhàng thở một hơi khí đục trong phổi, nước mắt đầm đìa, nhưng vẫn liều mạng chống đỡ.
Không sao đâu, không phải chỉ là một câu xin lỗi thôi sao? Dù sao lão phu cũng sẽ không làm nữa!
“Xin…”
“Rầm!”
Cửa phòng họp bị đá tung, tiếp theo là giọng nói gấp gáp của Quý Không: “Tôi muốn xem ai có tư cách nhận được lời xin lỗi của cô ấy!”
Anh vẫn đang mặc bộ đồ phẫu thuật, vẻ mệt mỏi vừa kết thúc ca mổ còn chưa tan, lúc này lại thêm rất tức giận, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.
Ngay cả nhiệt độ của toàn bộ phòng họp cũng giảm vài độ.
Người nhà bệnh nhân biết Quý Không, nghĩ rằng Quý Không nhất định sẽ chiếu cố anh ta nên lưng thẳng lên, giọng điệu càng trở nên kiêu ngạo: “Chính là cô gái này, khi cô ta thay thuốc cho bố tôi …”
“Câm miệng cho tôi!” Giọng Quý Không không cao, nhưng từng từ từng chữ đều từ đều từ kẽ răng rặn ra, không khỏi có phần bức người.
Anh hung hăng nắm chặt tóc, hai mắt híp lại, cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận: “Người thay thuốc cho ba cậu là Tiểu … À, Tiểu Hồ, Tô Nhất Nhuế từ đầu đến cuối đều chưa từng ở trong căn phòng này. Người tôi dẫn dắt làm sai, tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng mấy người lại vu oán cho người của tôi mà tôi không hề hay biết , lại còn tự ý đuổi người, thật quá quắt lắm rồi! “
Thấy có điều không ổn, chủ nhiệm liền vội vàng trấn an: “Mọi người không có ý đó, chỉ là Tiểu Hồ, con bé là cháu gái chú Mã của cháu, chúng ta chăm sóc nó là điều nên làm …”
“Cho nên, cô ta phạm sai lầm rồi để người khác nhận lỗi, ý của viện trưởng Mã là kêu chúng ta chăm sóc như vậy sao?”
“Không phải vậy, cậu nhìn đi, Tiểu Tô cô ấy…”
Qúy Không kéo cổ áo, nhắm hờ mắt, giọng điệu mỉa mai: “Cô ấy không có chỗ dựa, lại là người mỏng manh , như vậy đáng bị vu oan? Vậy nếu chủ nhiệm cứ khăng khăng như vậy, tôi sẽ cho mọi người biết chỗ dựa của cô ấy.”
Những người bên dưới đều sững sờ, ngay cả bản thân Tô Nhất Nhuế cũng sửng sốt, thầm nghĩ anh vì muốn bảo vệ cô, chẳng lẽ lại bịa chuyện nói dối sao?
Sau đó, anh sải bước về phía cô, ôm lấy vai cô và nói từng chữ “Cô ấy là bạn gái tôi.”
Vừa dứt lời, mọi người hít một ngụm, cực kì bất ngờ.
Tô Nhất Nhuế nghe thấy nhịp tim từ lồng ngực anh, đột nhiên cảm thấy ba chữ “bạn gái” thật chói tai.