Quý Không nắm chặt lấy tay cô, kéo cô vào một góc ban công, nhẹ nhàng ấn đầu cô vào vòng tay mình.
Một lúc lâu sau, anh véo mặt cô, dịu dàng nói “Có anh ở đây rồi, không thoải mái thì em cứ khóc ra.”
Mũi Tô Nhất Nhuế có chút chua xót, không kìm nổi được mà bật khóc.
Vừa rồi, cô cảm thấy mình rất có năng lực tỏ ra thản nhiên nhưng cô biết bản thân không mạnh mẽ đến thế, trong lòng cực kì uất ức nhưng không thể làm gì, bây giờ mới có chỗ phát tiết ra.
Khóc đủ rồi, Tô Nhất Nhuế bắt đầu nghĩ đến những gì anh vừa nói, cảm xúc trong lòng rối loạn: “Vừa rồi thật sự cảm ơn anh, nhưng liệu bạn gái anh sẽ nghĩ sao?”
“Vậy em thì sao? Em có để ý không?” Quý Không khẽ cười, hỏi lại.
Cô lắc đầu: “Em không để tâm.”
“Ừm, bạn gái anh đã nói rằng, cô ấy không nghĩ điều đó quan trọng.”
Tô Nhất Nhuế sững sờ một lúc mới định thần lại, trong đầu cô như có pháo hoa nổ tung, tâm trí cô vỡ tan, không thể nghĩ thêm điều gì khác
Cô nhăn mặt chỉ vào đồng hồ đeo tay của anh với vẻ hoài nghi: “Họ nói là do bạn gái anh tặng, nhưng đó không phải là món quà em tặng anh.”
“Một chiếc đồng hồ đã được đeo trong bảy năm, dù dây đeo có tốt đến đâu không có khả năng chịu đựng được đâu! Cái này là sau này anh đổi lấy.”
“Còn …”
“Việc em đến bệnh viện tỉnh thực tập là do anh đi cửa sau. Đây là lần đầu tiên và duy nhất anh làm việc này.”
Tô Nhất Nhuế nhấp môi: “Em đã rất buồn khi anh hành động một cách thờ ơ như vậy.”
Quý Không hận đến nghiến răng nghiến lợi, há miệng cắn một cái vào má cô:
“Sao em lại không biết xấu hổ mà nói anh như vậy? Được rồi, anh thừa nhận rằng anh có lỗi khi đã vì sự nghiệp của mình mà không quan tâm đến em, nhưng đây là lý do mà em gọi điện chia tay khi anh đang ở nước ngoài sao? Em có biết anh đã trải qua những ngày tháng ở nước ngoài như thế nào không? Còn em thì sao, hết đổi số rồi lại chuyển nhà, em quyết tâm không liên lạc với anh cả đời này hả?Tô Nhất Nhuế, em còn lương tâm không vậy?”
Lông mao Tô Nhất Nhuế dựng đứng lên, cô bất bình đỏ mắt chỉ vào anh: “Làm sao anh lại mắng em! Không được phép mắng người ta!”
Anh cắn lấy ngón tay cô một cái, cuối cùng nén lại cơn tức giận, ôm cô thủ thỉ bằng giọng tủi thân: “Nhuế Nhuế, anh nhớ em, rất nhớ em… Anh giận vì những gì em đã làm khi đó, anh muốn bỏ mặc em, không muốn quan tâm hay để ý đến em nhưng không thể nào kìm nén mình ngừng nhớ em. “
“Cho nên anh cố ý gọi em là Tiểu Tô, chỉ là để chọc giận em sao? Cố ý đưa cho em một chồng bệnh án để thu dọn, nhưng lại muốn ở bên em nên tạm thời đổi ca? Để kích thích em, nên cố tình để em thấy đồng hồ trên tay ? Để bảo vệ em, nên cố ý giáo huấn em, không cho vào căn phòng bệnh đó? “
“Ừ” Anh thành thật thừa nhận.
“Mật khẩu máy tính của anh, có phải là sinh nhật của em không?”
“Ừ.” Qúy Khôg sờ sờ chóp mũi, vẻ mặt không được tự nhiên.
Cô nghĩ tiếp rồi nghiêm mặt nói: “Buổi tối hôm trực ca đó, anh còn hôn trộm em.”
Mặt Qúy Không đỏ bừng với tốc độ nhanh chóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh đặt tay lên môi, ho khan vài tiếng, ngập ngừng vài lần rồi cũng không nói tại sao.
Tô Nhất Nhuế bật cười vui vẻ.
Quý Không nhìn cô, đôi mắt dần tối đi không rõ, anh ấn gáy cô cô, bất ngờ hôn lên.
“Hôn bạn gái của mình có cần phải trộm không?”
*
Sau đó, Tô Nhất Nhuế được giải oan, nhưng cân nhắc nhiều lí do nên cô được chuyển đến Khoa Nội.
Cá nhân cô không để ý, đối với bác sĩ thực tập, việc luân chuyển các phòng ban là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Quý Không lại rất không vui, anh ngồi phịch xuống ghế văn phòng, ngẩng đầu nhìn cô, vừa uất ức vừa tức giận: “Em nói xem, anh để em ở bên cạnh mình dễ dàng lắm sao? Em mới ở vài ngày đã phải rời đi! “
Tô Nhất Nhuế xoa xoa đầu anh , cười khuyên nhủ: “Dù sao quan hệ của chúng ta cũng đã công khai rồi, hơn nữa khoa nội với khoa ngoại thần kinh cũng đâu có cách quá xa. Lúc hội chẩn chẳng phải anh cũng gặp được em sao?”
Hai mắt anh sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Có lý.”
Tô Nhất Nhuế nhanh chóng thích nghi với công việc thực tập tại Khoa nội thần kinh.
Điều duy nhất tôi không quen là Quý Không đến quá thường xuyên.
Đương nhiên có hội chẩn là chuyện bình thường, nhưng nếu không có hội chẩn, anh cũng sẽ cố tình tạo cơ hội để đến hội chẩn cho bằng được.
Hết lần này đến lần khác, anh lại chạy đến văn phòng bác sĩ khoa nội thần kinh, cực kì nhiệt tình hỏi han: “Gần đây không có hội chẩn à?”
Nếu Tô Nhất Nhuế tình cờ có mặt ở đó, thì nụ cười trong mắt anh sẽ càng sáng hơn.
Điều này làm cho Tô Nhất Nhuế cảm thấy rằng nếu anh có một cái đuôi, nói không chừng đang vẫy rất siêng năng.
Một ngày nọ, Tô Nhất Nhuế được chỉ định đến phòng bệnh án để giao hồ sơ bệnh, cô phải vật lộn cả buổi sáng với nó
Khi quay lại, giữa đường bị Quý Không đen mặt chặn lối đi, người vẫn đang mặc bộ đồ phẫu thuật, có vẻ vừa rồi anh mới kết thúc xong công việc trong phòng mổ.
“Anh đến tìm em ngay sau khi xuống bàn mổ, nhưng em không có ở đây. Sao em nỡ bỏ rơi anh cả buổi sáng!” Anh than phiền tố cáo, y như một con chó lớn đang bất bình vì không được quan tâm
“Anh tìm em có việc gì thế?” Tô Nhất Nhuế cầm một xấp hồ sơ bệnh án dày cộp, tiếp tục đi không ngoảnh đầu lại.
Giọng điệu như đang làm việc của cô khiến anh bực mình, anh giật lấy bệnh án trên tay cô rồi tức giận đi lên phía trước: “Không có gì cả, anh có thể tìm em làm gì chứ! Cũng chẳng cùng một khoa!”
Cô chợt nhận ra rồi bật cười, nhanh chóng đuổi kịp dỗ dành anh: “Em xin lỗi, em xin lỗi mà, em nói sai rồi! Anh đừng giận!”
Anh đi chậm lại, chờ cô đuổi kịp ôm lấy anh, khóe miệng đang mím chặt khẽ nhếch lên vui vẻ.
Anh từ từ quay người lại, cúi đầu nhìn cô, đã cố nhịn mà vẫn kìm lòng không được, bèn vùi đầu vào hõm cổ cô, khẽ cọ: “Anh nhớ em.”
Hai người ôm nhau ngọt ngào, cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng nhắc nhở tốt bụng: “Bác sĩ… đồ của hai người rơi xuống đất rồi.”
“…”
*
Thời gian trôi qua, Tô Nhất Nhuế làm bác sĩ thực tập được hơn nửa năm. Cô nghiêm túc, tỉ mỉ và hiền lành nên được lòng nhiều bác sĩ. Họ đã không còn coi cô như một thực tập sinh nhỏ mà sẵn sàng giúp đỡ chỉ bảo cô ấy nhiều thứ hơn.
Đồng thời, vì giờ làm việc khác nhau và công việc quá bận rộn, cô và Quý Không ngày càng ít có thời gian dành cho nhau.
Nhưng lúc này, cô không còn sợ hai người sẽ xa cách như trước nữa.
Bởi vì, cô đang cố gắng đuổi kịp bước chân của anh.
Nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng cuộc sống bình yên tốt đẹp như vậy lại bị phá vỡ.
Hôm nay, khi đang viết bệnh án, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông.
Người gọi đến là một vị bác sĩ khoa ngoại thần kinh.
Vị bác sĩ này là người phụ trợ của Quý Không, hai người thường hợp tác trong các cuộc phẫu thuật.
Nếu anh ấy gọi cho cô thì chắc chắn là việc liên quan đến Quý Không.
Cô hơi ngẩn người, sau đó liền nghe thấy người đối diện nói gấp : “Bác sĩ Tô, chủ nhiệm Quý vừa ngất sau khi hoàn thành ca mổ, cô mau đến ngay!”
Cô vô cùng hoảng loạn, không còn tâm trạng mà suy nghĩ lỗ hổng trong câu nói, cô bỏ lại công việc chạy thật nhanh đến phòng phẫu thuật.
Khi vào phòng mổ cô phải mặc quần áo phẫu thuật rồi sát trùng, toàn bộ quá trình Tô Nhất Nhuế đều như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Cô hỏi y tá trong phòng mổ: “Hôm nay ca mổ của bác sĩ Quý ở phòng nào vậy? Vẫn là phòng số 18 thần kinh ngoại đúng không?”
Cô y tá tỏ vẻ khó hiểu: “Chủ nhiệm Quý hôm nay không có ca phẫu thuật!” còn chưa kịp nói ra thì Tô Nhất Nhuế đã đợi không kịp chạy đi nhanh như gió.
Khi đến phòng phẫu thuật khoa thần kinh ngoại số 18, cô trông thấy một đám người vây quanh, cô hoảng sợ chen vào thì thấy Quý Không đang nằm trên mặt đất.
Cô sợ tới mức hai chân run rẩy, ngã khuỵ xuống đất, quỳ xuống khóc nức lên: “Quý Không , anh làm sao vậy? Anh dậy trả lời em đi”
Giây tiếp theo, anh mở mắt ra, vẫn nằm thẳng, nhưng không biết anh lấy ở đâu ra một chiếc hộp.
Sau khi mở ra, nó là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Anh cười hì hì một cách ranh mãnh: “Tô Nhất Nhuế , gả cho anh đi! Nếu em không lấy anh, anh sẽ không ngồi dậy!”
“…”
“Chỗ này chính là nơi anh đã thực hiện ca mổ đầu tiên trong đời và cứu sống bệnh nhân đầu tiên. Căn phòng mổ này gánh hết sức nặng sự nghiệp y học của anh, dù là xúc động sau khi ca mổ thành công, hay bất lực khi thất bại. Mọi cảm xúc đều chứa ở đây, không gì thay thế được.”
“Cho nên, anh chọn nơi này để cầu hôn em. Sinh mệnh của người khác là do anh cứu, còn sau này sinh mạng của anh là của em.”
“Tô Nhất Nhuế, anh yêu em, gả cho anh nhé!”
Giữa những tiếng vỗ tay cười vang, Tô Nhất Nhuế vừa khóc vừa cười
“Vâng! Quý Không em đồng ý !”
~Hoàn toàn văn~