Ảo Mộng Tru Yêu

Chương 21:




Trong điện Minh Hoa trang trọng yên tĩnh, màn rủ che kín, hương khói vấn vít, chỉ có tiếng đàn du dương khởi, thừa, chuyển, hợp vang lên rất khẽ.
Phong Thác Hi đứng ở giữa điện, nhìn màn che tầng tầng lớp lớp nhuộm thẫm một màu vàng rực óng ánh giống như một quả cầu màu vàng khiến chàng nhìn mà choáng váng.
Ánh mặt trời tắt dần, cái bóng trên mặt đất dần dần nhỏ dần, ngắn dần.
Cuối cùng, sau tấm màn màu vàng có người phất tay, tiếng đàn du dương ngừng.
- Phong tướng quân có việc gì mà lên triều nhưng lại không tấu?
Trong giọng nói ẩn chứa sự bất mãn.
Phong Thác Hi vội quỳ xuống trả lời:
- Vừa rồi…
- Được rồi, mau tấu đi.
- Vâng! Ngày hôm trước Lãnh hộ vệ đi lên Kim Việt Sơn đến nay sinh tử chưa rõ, theo như người đi cùng nói rằng, Kim Việt Sơn có người thuần dưỡng nhiều độc vật, thần đặc biệt đến xin ý chỉ được lên lục soát Kim Việt Sơn.
- Có chuyện này sao?
Trong giọng điệu nữ chủ có chút hoảng hốt run rẩy, tầm màn rủ tơ lụa gợn sóng không dứt, trong yên lặng như mơ hồ có gì gờn gợn.
- Vô cùng chính xác!
- Nếu đã vậy, Phong tướng quân hãy dẫn người đi làm đi.
- Thần lĩnh chỉ, xin cáo lui!
Sự căng thẳng trong lòng Phong Thác Hi trùng xuống.
- Khoan đã!
Phong Thác Hi vội quay người lại:
- Bệ hạ còn gì phân phó?
Giọng nói sau tấm màn che trở nên biếng nhác:
- Phong công đi Kim Việt Sơn cũng nửa tháng rồi phải không? Ông ta cùng Bộ tiên sinh thật sự là tình nghĩa thâm hậu, ngươi có biết…mỗi ngày bọn họ trò chuyện về cái gì không?
Tim Phong Thác Hi nảy lên:
- Việc này, thần cũng không biết, chắc là những việc nhàn nhã như phẩm trà chơi cờ trò chuyện kỳ văn thôi.
- Ha hả…
Trong tiếng cười lại toát lên thâm ý khó hiểu:
- Ngươi đi đi.
Phong Thác Hi khom người lui ra, quay về cung. Vừa mới bước vào Thiên môn, xuống ngựa đã thấy có một bóng người từ đầu tường đi vào. Chàng thất kinh vội lén đi theo. Thấy một nữ tử lén lút đi về hướng Tả Ngọc Các, toàn thân dính đầy bùn đất đen kịt, lại có mái tóc dài màu đậm rực rỡ khác với nữ tử Tang quốc, vô cùng bắt mắt.
Chàng không nhận ra nữ tử này chính là thư đồng của Thẩm Đa Tình, nên bất thình lình một chưởng tập kích vào sau lưng, miệng quát:
- Là ai? Đứng lại cho ta?
Thẩm Hi Vi nghe tiếng chưởng phong, vội nghiêng người né tránh, môi cong lên hứ một tiếng, nói:
- Là ta!
Phong thác Hi nghe giọng nói quen quen, nhưng thấy trên mặt nàng đầy bùn đất, giật mình hỏi:
- Ngươi là ai?
Lúc này, từ bên trong cánh cửa vọng đến tiếng bước chân, Thẩm Hi Vi vội tránh ra sau lưng Phong Thác Hi.
Thẩm Đa Tình mở rộng cửa:
- Thác Hi, ngươi đang nói chuyện với ai?
Không đợi Phong Thác Hi trả lời, Thẩm Hi Vi đã lấy ngón tay chọc vào lưng chàng, ý bảo chàng che giấu hộ. Đáng tiếc, Phong Thác Hi trời sinh tính ôn hòa thuần hậu, không quen nói dối, nên ấp úng mãi không nói nên lời.
Thẩm Hi Vi thở dài, bước ra. Thẩm Đa Tình thấy bộ dạng nàng như vậy, cả kinh nói:
- Sao toàn thân lại đầy nước bùn bẩn thế kia?
Thẩm Hi Vi không dám nói thật:
- Không cẩn thận bị ngã.
Thẩm Đa Tình không tin:
- Hừ! Món nợ trước còn chưa tính với muội, giờ không biết còn gặp phải chuyện gì nữa?
- Không đâu, giờ muội đi thay quần áo!
Thẩm Hi Vi đã mệt mỏi rồi nên đi thẳng vào trong.
Phong Thác Hi nhìn theo lưng của nàng, nghi hoặc:
- Thẩm huynh, nàng là?
Thẩm Đa Tỉnh cười khổ, xin lỗi nói:
- Thật không dám giấu diếm, nàng chính là xá muội Hi Vi, tính tình ngang bướng, lần này cứ nằng nặc đòi theo ta nhập quan.
Phong Thác Hi bừng tỉnh hiểu ra:
- A, thì ra là Hi Vi quận chúa.
Thẩm Đa Tình đỏ mặt, chợt nhớ ra:
- Đúng rồi, trong triều thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này Phong Thác Hi mới đem chuyện Phù Phong quốc cử binh đi xâm phạm biên giới, còn mình thì xin lệnh đi lên lục soát Kim Việt Sơn.
Trong lòng Thẩm Đa Tình trước sau vẫn có sự nghi hoặc với chuyện Lãnh Quan Ngữ đã chết, nghe vậy nói ngay:
- Ngươi định bao giờ đi lục soát, ta đi cùng với ngươi.
Phong Thác Hi trầm ngâm:
- Kim Việt Sơn núi non trùng điệp, ta định điều hai ngàn người đi lục soát toàn bộ Kim Việt Sơn, buổi trưa ngày mai xuất phát.
Lúc này, quản gia đến báo:
- Tiêu tướng quân đang chờ gặp bên ngoài!
Phong Thác Hi ngẩn ra:
- Hắn tới khi nào vậy?
Hai người vừa mới vào cổng vòm thì thấy Tiêu Vô Cấu đang bước tới, như là có việc gấp.
Phong Thác Hi vội đi nhanh vài bước tới, chắp tay:
- Tiêu tướng quân!
Tiêu Vô Câu đáp một câu, lại quay sang Thẩm Đa Tình:
- Thẩm công tử, không biết tiểu Dung đã về chưa?
Thẩm Đa Tình cười:
- Vừa về, lẽ nào muội ấy đi về mà không nói với huynh tiếng nào? Đứa nhỏ này thật sự là càng lúc càng không có quy củ.
Sắc mặt Tiêu Vô Cấu đỏ bừng, vội vàng nói:
- Có thể để ta gặp nàng ấy được không?
Thẩm Đa Tình càng cười:
- Đã nhiều ngày làm phiền Tiêu huynh rồi, ta nên gặp Tiêu huynh để tạ ơn, để ta đi gọi muội ấy.
Tiêu Vô Cấu biết tính tình của nàng nhất định sẽ không gặp mình, vội mở miệng:
- Ta đi cùng với Thẩm công tử.
Phong Thác Hi cùng hai người đi tới hướng Tả Ngọc Các, trong lòng cũng thấy kỳ lạ: Tiêu tướng quân sắp xuất chinh rồi còn tới đây tìm một tiểu thư đồng làm gì?
Thẩm Đa Tình nhớ ra toàn thân tiểu muội mình đầy nước bùn đất, cũng có chút khó hiểu, nghĩ thầm: Không phải là đã xúc phạm gì với vị Tiêu tướng quân này đấy chứ. Vì vậy liền nói:
- Có chuyện này không dám gạt Tiêu huynh, vị thư đồng kia của tiểu đệ chính là xá muội, từ nhỏ được gia phụ nuông chiều, tính tình ngang bướng, nếu có đắc tội với Tiêu huynh, mong Tiêu huynh bỏ quá cho.
Tiêu Vô Cấu nghe vậy sững người, vốn tưởng nàng là thị nữ đi theo Thẩm Đa Tình, nào ngờ đâu lại là muội muội của Thẩm Đa Tình, vậy chẳng phải chính là quận chúa Bắc Vương Tây Vực đó sao. Trước không nói mình còn có ý niệm mạo muội cầu hôn nàng trong đầu, sau lại tát nàng một cái, nàng có bằng lòng tha thứ cho mình hay không.
Thẩm Đa Tình thấy hắn không trả lời, cho rằng mình đoán đúng, vội dừng bước nghiêm trang nói:
- Có phải muội ấy lại gây họa gì cho quý phủ Tiêu huynh không?
Tiêu Vô Cấu vội xua tay:
- Không có, mà là ta có chút mạo phạm, đặc biệt đến xin lỗi.
Đi tới trước Tả Ngọc Các, Thẩm Đa Tình gõ cửa, không thấy trả lời, liền đẩy cửa vào xem, trong phòng không có ai.
Phong Thác Hi thấy trong viện có một tiểu nha hoàn đang tưới hoa, vội gọi tới hỏi, nha hoàn nói:
- Vừa đi đến thiên môn phía bắc rồi, nói là đi dạo mua sắm.
Thẩm Đa Tình đoán rằng nàng sợ mình gặng hỏi, vì thế giậm chân:
- Nha đầu kia, thật không lúc nào yên mà.
Phong Thác Hi cười:
- Xem ra quận chúa Thẩm Hi Vi rất thích Toàn Hoa Thành, gia phụ mỗi khi nhắc đến hôn sự của Dật Quân và quận chúa, vẫn thường lo lắng quận chúa không quen được thời tiết nóng ẩm Trung thổ, hiện tại xem ra đã lo lắng quá nhiều rồi.
Ngay tức khắc, sắc mặt Tiêu Vô Cấu biến đổi. Trong ngẩn ngơ tựa như có vật gì sắc nhọn đâm vào trong tim hắn, đáy lòng giống như bị một bánh xe từng tấc từng tấc nghiền nát, sự đau đớn sâu sắc như vết băng rạn nứt toác ra, hoặc giống như bờ biển một lần rồi một lần bị sóng lớn trắng xóa ụp tới bao trùm lấy, sự tuyệt vọng này tươi đẹp mà thấu triệt, tàn khốc mà mặc ý.
Thẩm Đa Tình quay lại nhìn hắn, chợt ngẩn ra: người đàn ông này sao đột nhiên như già đi rất nhiều.
Tiêu Vô Cấu cố gượng cười chắp tay:
- Nàng đã không ở đây, ta cũng cáo từ.
Nói xong đi thẳng ra cửa, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của hai người.
Hắn đờ đẫn đi ra khỏi Phong Thiên phủ, hỗn loạn đi trong thành không phương hướng. Trong tiếng ồn ào náo nhiệt trên đường mơ hồ như có tiếng đàn sáo réo rắt như có như không vọng đến, tiếng ca của nữ tử phong trần không biết tên cất lên đầy quyến rũ, trong âm điệu du dương ẩn chứa sự bi thương và tang thương.
Lúc này vừa qua chính ngọ, nơi này là hoàng thành đế đô phồn hoa nức tiếng khắp thiên hạ đã nhanh chóng giăng đèn kết hoa khoác lên mình tấm dải lụa đỏ rực rỡ, ánh đêm mờ ảo, hình ảnh xung quanh mình chuyển động không ngừng, rực rỡ phù hoa, phú quý lả lướt.
Tiêu Vô Cấu ngẩng đầu mờ mịt nhìn tất cả trước mắt, mỗi một gương mặt thoáng qua, trên mặt họ đều tràn ngập sự vui sướng không tên, không biết là bận rộn gì mà đi lại vội vã, giống như tuyệt đối không có chuyện gì mà dừng lại. Toàn Hoa Thành năm Nguyên Võ thứ hai mươi sáu, xe ngựa như nước đi trên đường cuồn cuộn chuyển động trên cơ thể khổng lồ, lại từ trong phong trần cuồn cuộn chảy tới.
Không biết do đâu, hắn nhớ tới sự an bài quá nhanh chóng đầy đủ hai mươi lăm năm nay của mình, vô cùng rùm beng, thậm chí chưa từng có cảm giác được một giấc ngủ ngọt ngào yên ổn, năm này tháng khác đã đem sinh mệnh với tinh lực hắn tiêu hao, hiện tại cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Ý niệm này xuất hiện trong đầu khiến hắn sợ hãi. Bởi vậy, hắn tiếp tục đi về phía trước, mặc dù chưa từng nghĩ cả đời này rốt cuộc đi đến đâu mới là điểm cuối cùng?
Hắn đã sắp ba mươi tuổi, cuộc đời trải qua nhiều ngựa chiến, sinh tử, tự hỏi bản thân sớm đã kinh qua toàn bộ hành trình của một đời người, nghĩ rằng lòng đã thờ ơ với mọi thứ, nhưng vì lẽ gì khi gặp nàng, lại như cây khô nảy mầm. Phần lý tưởng hào hùng này như ngựa đang phi ba vạn lý, bỗng chốc gặp phải nàng liền bắt đầu chậm rãi tiêu hao mài mòn, con người thiết huyết rắn rỏi ngang dọc sa trường năm xưa có một sợi dây mềm trói buộc, tựa như một con ngựa hoang bị trói buộc, tay nắm dây cương lại không phải là hắn.
Sắc trời trong khoảnh khắc dần tối, trong thành dường như có tầng khói nhẹ như có như không tụ lại.
Thẩm Hi Vi đứng dưới mái hiên một dịch quán ở đường cái phía tây, ngơ ngác nhìn Đường lâu Kim ngọc mãn đường xa hoa lộng lẫy phía đối diện, ngẫu nhiên có trận gió nhẹ ôn hòa thổi tới, một chuỗi Phong linh dưới mái hiên liền phát ra hai tiếng “đinh đang’ rất khẽ, đơn điệu, lạnh lẽo, giống như tâm sự của thiếu nữ bí ẩn không thể nào nói nên lời.
Loại cảm giác khó hiểu này khiến nàng không thể lý giải được này trong vô thức mơ hồ muốn kháng cự lại. Mười bảy năm qua, nàng được yêu thương bao bọc chặt chẽ, vì quá nuông chiều đến phóng túng, nuông chiều đến mức nàng chỉ biết hưởng thụ, trả công và dành cho nàng là bao điều không hiểu.
Trong đôi mắt sáng như sao của nàng lộ ra sự thống khổ lẫn mờ mịt, nhớ đến cái tát sáng nay, sự ấm ức lại trào lên, không có chỗ phát tiết, đành phải xoắn mạnh tấm khăn đỏ trong tay.
Bóng tối đã hoàn toàn bao trùm lấy, trên đường phố ánh đèn rực rỡ, tiếng ồn ào sôi động, ánh đèn dầu trải dài, khắp bầu trời tràn ngập cầu vồng.
Dưới bóng tối mênh mông, khuôn mặt thiếu nữ tỏa sáng trong ánh đèn đêm, thật là một cô gái nhỏ còn chưa biết thế đời.
Tại phía sau nàng, có một đôi mắt đen kịt thâm trầm an tĩnh đang nhìn nàng, kiềm chế sự đau đớn lẫn thống khổ sâu đậm, do dự không bước ra. Bao nhiệt huyết sôi trào vừa mới xung động trong lý trí muốn qua thuyết phục và khuyên giải nàng đều tan biến.
Ba ngày sau, hắn phải xuất binh viễn chinh, đối thủ của hắn dũng mãnh, không thể khinh thường. Hắn có thể chiến thắng trở về giống như ngày xưa không cũng không biết, huống hồ nàng đã là hôn thê của người khác, tội tình gì tăng thêm phiền não cho mình và người ấy.
Có lẽ, người duy nhất hắn cần chịu trách nhiệm, chính là hắn. Dù cho bọn họ bị bao cách trở bởi sơn thủy trùng điệp, bị thời gian băng lạnh vô tình quên, nhưng mối tình này sẽ sống mãi trong lòng hắn, trên có bầu trời, dưới có hoàng tuyền, bất tử bất diệt, duy nhất nàng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.