App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 16: Loại cặn bã gì thế này?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo
Mặc dù là một gian phòng, nhưng có hai cái giường, Tần Linh thu thập xong đồ đạc của mình, nằm uỵch xuống giường, thở dài, không thoải mái giường của chính mình, còn muốn cho hệ thống bồi thường tinh thần, làm sao bây giờ? Hệ thống vẫn có năm nghìn trong tay.
Mục Huyền Cảnh lấy đồ ngủ ra, “Cậu đi tắm không?” 
Tần Linh mở game, “Anh đi trước đi, tôi không vội.”
Mục Huyền Cảnh bắt đầu cởi quần áo, cơ lưng cân đối, đường nét hoàn mỹ, lại còn có cơ bụng … Tần Linh ước ao trở mình, làm sao ma ốm có vóc người tốt như vậy? Điều gì khiến thân thể này thành một người khỏe mạnh như vậy? Điều quan trọng nhất là, làm sao để nhìn lén ai đó đang cởi quần áo? Cũng không quan tâm hoa trên bệ cửa sổ có chịu được không. 
Mục Huyền Cảnh liếc nhìn bóng lưng của cậu, lắc đầu mỉm cười.
Sau khi nghe thấy tiếng nước, Tần Linh nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, lưu lại một hồi ngượng ngùng.
Một lúc sau, Mục Huyền Cảnh lau tóc đi ra, “Đi thôi, dép lê cho cậu ở cửa, cẩn thận trượt.”
Tần Linh bước tới cửa phòng tắm, đột nhiên quay người lại, “Mục Huyền Cảnh, anh có bạn gái chưa?” 
Động tác Mục Huyền Cảnh ngừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu, không biết tại sao đột nhiên hỏi như vậy.
Tần Linh cười nói: “Anh cẩn thận như vậy, biết nấu ăn. Bạn gái anh sau này sẽ rất hạnh phúc.”
Vẻ mặt của Mục Huyền Cảnh rất nghiêm túc, “Tôi chưa từng nấu ăn cho ai.” 
“Ồ.” Tần Linh không hiểu ý của anh, nghĩ thầm tìm khách trọ biết làm cơm là tốt rồi, bất cứ lúc nào có thể quỵt cơm, cậu đang muốn chơi game liền vội vàng đi tắm.
Mục Huyền Cảnh bất lực, để cho tên đầu gỗ này một lần thông suốt là điều không dễ dàng mà phải chờ đến hai lần.
Tắm rửa xong, Tần Linh chơi game một hồi, đợi đến mười một giờ, ông chủ Tần tức giận ném điện thoại, chửi bới nói: “Không đánh nữa! Chiêu hồn!”
Mục Huyền Cảnh liếc cậu một cái, đây là đánh không vui rồi.
Tần Linh đem một tia oán khí thả ra, cắm hương chiêu hồn, chẳng mấy chốc, một bóng xanh đã xuất hiện trước mắt cậu. Tần Linh vẫy tay với Mục Huyền Cảnh đang nằm trên giường, “Đến xem, sao tôi nhìn có chút màu tím? Nhìn không ra màu xanh.”
Mục Huyền Cảnh chưa thức dậy, dựa vào đầu giường nhìn cậu dằn vặt, “Hẳn là ở trong bụng nghẹn chết, tím tái cả người.” 
“Thật đáng thương.” Thành hình lại không sinh ra, cơ thể mẹ hẳn là mang theo oán hận tự sát, loại anh nhi này dễ hấp thu oán khí hơn, hình thành oán linh.
Khi quỷ ảnh sắp thành hình, Mục Huyền Cảnh giơ tay, năm ngón tay một khép lại, oán khí hình thành bàn tay lớn nắm lấy anh nhi, lúc này mới lộ ra toàn bộ dáng dấp của quỷ anh, bản thể nhỏ vô cùng, nhưng đã thành hình rồi, thân mình màu tím, mắt đỏ như máu, miệng to còn có một hàm răng dài. Khi bị bắt thì không thành thật, há to miệng muốn cắn. 
Lực trong tay của Mục Huyền Cảnh trở nên mạnh mẽ hơn, quỷ anh bị chèn ép hét ầm lên, Tần Linh tuy rằng đồng tình nó, thế nhưng ầm ĩ như thế cũng không được, vì vậy bỏ ra hai tích phân đổi một cục gạch. Quỷ anh có một cái miệng, vì vậy cậu liền nhét gạch vào miệng nó. Sau vài lần, quỷ anh không dám gọi nữa. 
Hệ thống thông cảm cho quỷ anh, khó có thể tìm ra kẻ ác như ký chủ.
Mục Huyền Cảnh lúc này nói: “Cái này là bản thể, không nghe lời liền đánh một trận, không dễ chết đâu.”
Hệ thống: “…”
Còn có người ác hơn.
Tần Linh khẽ mỉm cười, cầm viên gạch hù dọa quỷ anh, “Nhãi con, từ trong bụng mấy cô bé kia đi ra, nếu muốn, ta liền đánh mày thành bánh khoai tím.”
Quỷ anh chật vật, không hiểu được lời nói của Tần Linh, nhưng nó có thể hiểu được tình cảnh của mình, nếu không chạy thoát, anh sẽ gặp nguy hiểm. Giãy giụa mấy lần đều không tránh ra được, còn bị viên gạch tát mấy lần, quỷ anh đột nhiên ngừng cử động. Tần Linh đang buồn bực, cậu chỉ hù dọa một chút, sẽ không đem vật nhỏ này đánh hỏng chưa, lúc này, quỷ anh đột nhiên phát ra một tiếng quỷ kêu thảm thiết.
Nó đang cầu cứu!
Tần Linh cười khổ, “Chúng ta sẽ không đánh đứa nhỏ, thế mà gọi đứa lớn tới.”
Mục Huyền Cảnh không nhúc nhích, trêu chọc nói: “Tôi chỉ cầm lấy nó, là cậu ra tay.”
Tần Linh trừng anh: “Anh làm sao có thể không coi nghĩa khí ra gì như thế!”
Mục Huyền Cảnh nhếch miệng lên đến, thu quỷ khí trên người, thả quỷ anh ra, thành thật nằm ở trên giường, giọng điệu thoải mái, “Tôi là bệnh nhân.”
Tần Linh vội vàng giữ quỷ anh, dùng quỷ anh làm trung tâm, một luồng âm phong thổi tới, ngay sau đó, một con quỷ ảnh từ trong thân thể quỷ anh chui ra, Tần Linh buông ra quỷ anh, lanh lợi hướng bên cạnh nhảy một bước dài, trông ghê quá!
Một thân ảnh ma nữ dần dần hiện ra, ngay sau đó, một trận âm phong đánh về phía Tần Linh, Tần Linh lại lấy ra ô giấy dầu màu đỏ, dùng nó như dùng gậy đập, “Vừa thấy mặt đã động thủ, không nói lễ phép như thế, cẩn thận không ai thèm lấy!”
Sau một tiếng hét, ma nữ lại lao về phía trước, Tần Linh nhận ra có gì đó không ổn, ma nữ này giống như không biết đau, trừ phi bị người khác khống chế, không có ý thức, bằng không bình thường cũng sẽ sợ.
Mục Huyền Cảnh đã ngồi dậy, một bên chăm chú nhìn Tần Linh, một bên bồi thêm một câu: “Cẩn thận nếu làm hỏng khách sạn, cậu sẽ phải bồi thường.”
Tần Linh phì cười, “Lúc đó tôi liền nói là anh làm hỏng, anh không có tiền, liền để anh ở đây cọ toilet trả nợ.”
Mục Huyền Cảnh “Hứ” một tiếng, không có chút ôn nhu nào, cũng không phải do cậu muốn vậy sao? 
Trong khi nói chuyện, ma nữ lại bị Tần Linh đánh đến mấy lần, ma nữ này giống như không có tỉnh táo, hoàn toàn là tư thế đồng quy vu tận. Tần Linh lui về phía sau hai bước, ngắt cái chỉ quyết, làm cho chính mình một cái phòng hộ, vừa định lấy phù, quỷ anh từ phía sau cậu vòng qua, há to mồm, bay về phía sau gáy của Tần Linh.
Mục Huyền Cảnh phất tay, một đạo đao gió do quỷ khí hình thành bay tới, chém đứt nửa đầu của quỷ anh, trong nháy mắt đã tới phía sau Tần Linh, giẫm lên quỷ anh, quỷ ảnh kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Sau đó Mục Huyền Cảnh nắm lấy cổ tay Tần Linh kéo về phía sau, khi anh giơ tay lên, ngón tay bọc quỷ khí nhéo cổ ma nữ. Lúc này, Tần Linh cũng phóng ra chỉ quyết, một đạo lôi quang màu tím, bổ vào đỉnh đầu ma nữ, đem oán khí ma nữ đánh bay hơn nửa, đồng thời, Mục Huyền Cảnh buông tay ra, một mặt bất đắc dĩ nhìn cậu.
Tần Linh chớp mắt, “Làm sao vậy?”
Mục Huyền Cảnh bất lực hỏi: “Khi còn bé, cậu đã trộm lười biếng bao nhiêu lần?”
Tần Linh hiểu được, đối phương đang nói mình tay nghề kém cỏi, Tần Linh bĩu môi. “Sư phụ thương tôi, nói luyện công quá khổ, thân thủ thiếu cũng không sao, có thể dùng đại chiêu, có thể đánh chết tất cả. Ông ấy còn nói mệnh tôi tốt, sau này sẽ có người không quản sống chết bảo vệ tôi.”
Tần Linh cây ngay không sợ chết đứng nói, nhưng không biết người hết lòng bảo vệ mình ở đâu? Là nam hay nữ, trẻ hay già?
Mục Huyền Cảnh đột nhiên mỉm cười, nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy. 
Tần Linh lúc này mới phát hiện, đạo lôi quang cạu bổ xuống kia, cũng đồng thời bổ vào trên người Mục Huyền Cảnh, trên người anh vốn nhiều sát khí cùng oán khí, đối với cậu không đề phòng, cũng không dùng công đức bảo vệ mình, còn bị thương.
“Ôi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Tần Linh nắm tay Mục Huyền Cảnh thổi, sau khi thổi xong có chút xấu hổ, nhanh chóng đặt xuống. Trên thực tế, từ trước đến nay cậu đều rất kháng cự tiếp xúc với người khác, bởi vì thích người cùng giới, cậu không bao giờ chủ động tiếp xúc người khác. Cùng Mục Huyền Cảnh quen biết cũng chưa được mấy ngày, cậu không biết mình sao lại không đề phòng như vậy, đôi khi tay phản ứng còn nhanh hơn cả não. 
Mục Huyền Cảnh run tay, sắc mặt tái nhợt nói: “Tôi không sao.” Sau đó Tần Linh liền nhìn thấy, Mục Huyền Cảnh từ trong bọc của mình móc ra một cuộn băng, bao tay của mình thành bánh chưng, thoạt nhìn bộ dáng bị thương rất nghiêm trọng.
Tần Linh càng áy náy.
Ma nữ bị đánh nát phách không thể nhúc nhích, quỷ anh bị chém đứt nửa đầu, linh hồn gần như trong suốt, như sắp tản ra. Hơn nữa, ma nữ thế mà đang mặc đồng phục học sinh, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, ngang ngửa với Vương Giai Giai.
Tần Linh trước tiên thu hồn phách tiểu quỷ, hỏi ma nữ: “Ngươi … bao nhiêu tuổi?” 
Ma nữ bây giờ không có ý liều mạng, cũng biết sợ, run lập cập dịch về sau, “Mười, mười bảy tuổi.”
Tần Linh giơ chiếc lọ, “Đứa nhỏ này của ai?”
Ma nữ lắc đầu, “Ta không biết.”
“Không biết mà ngươi tới cứu nó?”
Ma nữ cúi đầu, sợ sệt nói: “Ta sinh, thế nhưng ta không biết cha nó là ai.”
Tần Linh: “…”
Nhìn thấy nhiều chuỗi nhân quả trên người cô, Tần Linh đứng dậy, cầm lấy một chai nước, sau khi uống hai ngụm mới lấy lại tinh thần. “Nói một chút đi, trước kia xảy ra chuyện gì, ngươi tại sao chết, cắt đứt những nhân quả này, để cho ngươi được giải thoát.”
Ma nữ đờ đẫn im lặng, Tần Linh tức giận hỏi: “Ngươi không nói thì làm sao ta biết giải quyết đứa nhỏ này như nào? Nó đang khống chế ngươi sao?”
Ma nữ gật gật đầu, tên tiểu quỷ này là từ trong bụng của cô bò ra ngoài, nhưng oán khí so với cô còn lớn hơn, cô cũng không biết làm sao bây giờ.
“Ngươi cho rằng chuyện này nếu không giải quyết, nó có thể thả ngươi đi? Đời này bởi vì ngươi tự sát, nó không thể đi đến nhân gian liếc mắt nhìn, bản thân ngươi liền thiếu nợ nó nhân quả, ngươi đời này không giải quyết, đời sau đầu thai, vẫn là nợ nó.” Tần Linh cầm lấy chai nước khoáng muốn gõ vào đầu cô gái ngốc này hai cái, đồ ngốc! Làm sao có thể ngu như vậy!
Ma nữ im lặng một hồi, cuối cùng lấy hết can đảm, “Ta, ta, ta đã thích một nam sinh từ hồi cấp hai. Ta rất thích anh ấy. Anh ấy học rất giỏi. Để có thể sánh ngang với anh ấy, ta ngày đêm ôn thi và cùng anh ấy thi đậu vào trường cấp 3 trọng điểm. ” 
Hệ thống giải thích: “Mười năm trước, trường học này là trọng điểm của thành phố.”
Tần Linh thúc giục: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, ta lấy hết can đảm và tỏ tình với anh ấy, anh ấy đã từ chối ta.”
Điều mà Tần Linh quan tâm là: “Đứa nhỏ này từ đâu đến?” 
Ma nữ lại dấy lên oán khí, có thể thấy được trong lòng cô không phải không có hận, mà chính là nhát gan. Nếu can đảm hơn, sẽ không đợi đến ngày này, chết rồi mới báo thù.
“Khi đó, chủ nhật chúng ta có thể về nhà. Một hôm sau khi tan học, anh ấy đột nhiên rủ ta đi cùng. Ta rất vui vẻ đi.” Cô gái nắm chặt tay, oán khí ngày một lớn hơn, đến nơi đó mới phát hiện.” Ở đó, anh ta đã giao du với một nhóm hổ lốn. Những tên côn đồ đó thường tống tiền, đòi tiền anh ta. Lần này họ uống rất nhiều rượu và nói rằng, chỉ cần anh ta rủ một bạn nữ cùng lớp ra ngoài chơi là họ sẽ để hắn đi.”
Tần Linh lạnh lùng nói: “Cho nên, hắn nghĩ tới ngươi.” 
Cô gái bắt đầu khóc: “Vâng, anh ấy gọi cho ta, nhìn thấy họ víu quần áo của ta, anh ấy đã bỏ chạy. Ta nghĩ anh ấy sẽ gọi cảnh sát hoặc gọi người quay lại để cứu ta. Chỉ cần anh ấy gọi ai đó, anh ấy nhất định sẽ cứu ta. Nhưng … anh ấy đã không. Anh ấy đã bỏ chạy và không bao giờ nhìn lại. “
Trái tim Tần Linh như bị chặn lại, đây là thứ cặn bã gì! 
“Ta không biết đứa trẻ đó thuộc về ai. Họ nói nếu ta dám lên tiếng thì sẽ tung video. Ta không dám báo cho gia đình hay gọi cảnh sát. Sau này ta mới biết mình có thai. Ta không dám nói với gia đình. Ta không biết phải làm sao cũng không dám nói với mẹ ta, ta là gia đình độc thân, mẹ ta đặc biệt khổ cực, nàng quản ta cũng đặc biệt nghiêm, ta không dám nói. Nhìn cái bụng cứ lớn dần lên, các bạn cùng lớp tai bắt đầu chĩa mũi dùi vào ta và nói rằng ta không biết xấu hổ, mới bị người làm lớn bụng, ta thật sự sống không nổi nữa, liền nhảy lầu.”
Tần Linh không biết nói gì, trong lòng cảm thấy bất lực. Nếu gọi cảnh sát sớm, hoặc báo cho gia đình sớm hơn, thì hậu quả này sẽ không xảy ra. Tại sao lại tin những kẻ ngu ngốc đó, không tin gia đình mình, hay cảnh sát?
“Sau khi chết, ngươi trở thành phược linh, cứ lặp đi lặp lại cảnh chết chóc, ngươi có sợ không?”
Cô gái gật đầu, “Có.” 
*Địa phược linh là người hoặc vật thể khác sau khi chết linh hồn có khu vực hoạt động bị hạn chế, bị trói buộc ở một chỗ, loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải, cho nên trở thành ác linh.
Tần Linh thở dài, tự sát căn bản không thể thoát khỏi chuyện này, so với đau đớn khi tự sát, đau đớn nhất chính là loại tuyệt vọng lặp đi lặp lại này. Tầng trệt ở trường không cao, cô gái bị ngã và tử vong tại chỗ, nhưng đứa trẻ không chết, sau khi tiếp thu oán khí của người mẹ, đã trở thành quỷ anh.
Tần Linh mặt lạnh hỏi cô: “Thằng nhóc đó tên gì?”
Cô gái mím miệng cúi đầu, như không muốn nói chuyện.
Tần Linh không nhịn được nữa gõ vào đầu đối phương hai cái, “Mau lên! Chuyện năm đó cứ như vậy xong? Hắn đem ngươi hại thành như vậy, tối thiểu hắn phải đến báo cảnh sát, chỉ ra và xác nhận một chút năm đó gây án gồm những ai, dựa vào cái gì ngươi chết, mà bọn họ đều nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?”
Cô gái thì thào: “Ta sợ, nếu mẹ ta biết …”
“Nếu mẹ ngươi biết, bà ấy đã gọi cảnh sát từ lâu rồi, không đợi ngươi nhảy khỏi tòa nhà. Con gái quý giá được nuôi nấng bao nhiêu năm rồi cũng không còn gì nữa.” Tần Linh tức giận thúc giục., “Hoặc là ngươi tự trả thù, xé xác họ, hoặc là nói cho ta biết, tên của hắn ta là gì?” 
Cô gái thì thào: “Anh ấy tên là Lạc Văn Nam, anh ấy sẽ không đi.”
Tần Linh chế nhạo, “Vậy thì hắn không giúp được gì đâu.” Cậu thả tiểu quỷ ra, dán lá bùa cho nó rồi lại nhét vào trong lọ, “Nuôi hồn cho tốt, ngày mai dẫn ngươi đi tìm cha ngươi.”
Sau đó, Tần Linh yêu cầu hệ thống điều tra nam sinh kia là ai, hiện tại ở nơi nào.
Hệ thống: Mười điểm có thể đổi lấy thông tin mà ký chủ muốn kiểm tra.
Lúc này tâm trạng của Tần Linh không tốt, liền chế nhạo hai lần, “Haha.”
Hệ thống rợn cả tóc gáy, nó lấy hết can đảm nói: “Cậu chỉ đổi ba viên gạch lấy 100 tích phân đó, còn có 94, có thể dùng.”
“Nói như vậy còn được,” Tần Linh cầm cục gạch đứng trước hệ thống, mặt không hề cảm xúc xem nó, “Sáng mai ta muốn thông tin của người đó.”
Hệ thống: “… Dạ! Ông chủ, hành động của ngài thật đẹp trai! Uy vũ bạo ngược! Đẹp trai nứt trời!”
Mục Huyền Cảnh không biết đã đứng ở phía sau từ khi nào, chọc vào gáy Tần Linh, “Đây là con mèo gì?” 
———————
Mọi người ơi  mình không post chương mới trên lap hay PC được, không biết sao luôn á  Chương này mình post bằng điện thoại á, may mà nó vẫn post được 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.