*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo
Diêu Thái sáng sớm vừa mới mang đạo cụ về, thu dọn, sắp xếp lại hiện trường đến giữa trưa, chuẩn bị cho ngày mai chính thức khai trương. Nhìn thấy Tần Linh đi tới, hắn ta vội vàng chào hỏi, “Ông chủ Tần, ngọn gió nào đưa ngài tới đây, mời vào trong đi!”
Tần Linh mỉm cười, “Chúng tôi tới đây chơi, vé vào cửa bao nhiêu?”
Diêu Thái sửng sốt hỏi: “Các vị định chơi à?” Hai đại sư bắt quỷ đến nhà ma tìm kích thích? Bình thường không đủ kích thích sao?
Thấy ý của Tần Linh không giống như nói đùa, hắn ta vội vàng nói: “Ngài đến chơi miễn phí, miễn phí trọn đời!”
“Không được,” Tần Linh xua tay, “Tôi không nợ ân tình anh đâu.”
Diêu Thái lúng túng cười, hắn rất muốn cùng cùng đại sư giữ gìn mối quan hệ, việc này cũng không phải nịnh bợ. “Nếu như vậy, tôi cũng không khách khí. Bảng giá mới, ngài xem xem, bình thường chơi theo đội, vì sợ người bị hù ít nên một đội ít nhất 8 người. Một người là 280, bạn bè lập nhóm, giảm giá 30%, nếu không thì không có chiết khấu. “
Mục Huyền Cảnh chọc Tần Linh, chỉ vào tấm biển ở cửa cho cậu xem, tình nhân hiện đang giảm giá 30%, “Cậu có muốn tiết kiệm tiền không?”
Tần Linh nhìn anh, rồi nhìn tấm biển, tính toán một chút, có thể tiết kiệm 168 tệ, đủ mua sáu cân xương sườn.
Tần Linh chỉ vào tấm biển, “Chúng tôi chọn cái này.”
Diêu Thái thu tiền, ánh mắt ám muội nhìn hai người bọn họ, “Hai vị chờ một chút, tôi sẽ cho nhân viên công tác vào chỗ, coi như mở hàng sớm, các vị bắt lỗi cho chúng tôi với, khi ngài trở ra chúng tôi sẽ trả lại tiền.”
Tần Linh quan tâm hỏi: “Trả lại là bao nhiêu?”
“Tôi sẽ giảm giá vé 30% cho các vị. Trước đây chúng tôi làm ăn thì cũng tìm người chơi thử”.
Đó là ba lạng thịt đấy, không cần thì phí, Tần Linh cười nói: “Vậy tôi nói thật nhé.”
Diêu Thái cảm thấy có một tia thương cảm trong đôi mắt lạnh lùng của Mục Huyền Cảnh.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Diêu Thái đích thân đưa họ vào, vừa đóng cửa Tần Linh vẫn vui vẻ, nói với Diêu Thái trên bộ đàm: “Máu này giả ghê, đều là thuốc màu, máu động vật không nỡ mua à? Máu là thứ không thể thay thế bằng thứ khác, không khí u ám có tính âm của máu, không cần những thứ khác để làm nổi bật, chỉ cần nó thôi. Còn có, địa phương nặng âm khí chiêu cô hồn dã quỷ, sau khi bọn họ tới, anh không cần hiệu ứng đặc biệt, khí thế tự nhiên sẽ có, người bình thường nhìn không ra, chẳng phải là một công đôi việc sao?”
Diêu Thái run lên, cô hồn dã quỷ… Thật sự có quỷ?!
Tần Linh tiếp tục giúp hắn tìm lỗi, “Chu sa này, giả, bùa này nguyền rủa, ha ha ha làm sao có thể trấn được cương thi? Đây là chuông trấn hồn sao? Giả, chuông trấn hồn như không có tiếng vậy, người bình thường rung cũng chả vang, nghe đi. ” Tần Linh rung chuông, chuông leng keng, leng keng, thanh âm truyền ra xa, Tần Linh cười nói: “Cái này chỉ có thể dọa chuột thôi.”
Mục Huyền Cảnh gật đầu: “Cương thi thật cũng không phải như vậy. Chất lượng làm đạo cụ quá kém.”
Các chủ sở hữu và nhân viên của ngôi nhà ma ám, những người giám sát an ninh bất cứ lúc nào, đều im lặng. Đây là cảnh tượng mà họ mới làm, lẽ nào thực sự không hiệu quả?
Lúc này, đám người Tần Linh đã đến phòng bên cạnh, có một cái quan tài ở giữa, trên đó có vẽ những phù văn màu đỏ, Tần Linh lại vui mừng, “Làm sao có vẽ một thứ như hoa loa kèn trên quan tài để trấn hồn được? Có bao nhiêu ác quỷ đều chạy ra ngoài hết.”
Lúc này, nắp quan tài được đẩy ra, Mục Huyền Cảnh nhìn vào bên trong, có nhân viên đã trang điểm xong, đang nằm sẵn sàng hù dọa mọi người, Mục Huyền Cảnh ghét bỏ, “Là người thật.”
Nhân viên nằm trong quan tài nhẫn nhịn lúng túng, do dự nửa phút giữa động hay không động, với tinh thần chuyên nghiệp mà lắc lư đứng dậy, Tần Linh lại đẩy hắn xuống, đưa cho hắn một viên kẹo, “Nằm xuống, chúng ta đi cửa ải tiếp theo, khổ cực rồi.”
Nhân viên công tác xấu hổ che mặt, khách hàng này không sợ hãi chút nào! Còn cho hắn kẹo! Không dọa được người, sau này còn có mặt mũi nào làm NPC?!
Hai người đi tới cầu Nại Hà, phía trên có cảnh báo đừng nhìn xuống, phía dưới thây chất thành núi, máu chảy thành sông, hiệu ứng đặc biệt 3D khá chân thực, Tần Linh không chút do dự nhìn xuống, hiếu kỳ hỏi Mục Huyền Cảnh, “Địa phủ thực sự có phải như vậy không? Thật đẫm máu? ”
Mục Huyền Cảnh nhún vai, khinh khỉnh nói: “Thời này rồi, hàng năm có nhiều người chết như vậy, nếu âm phủ không được xây dựng bằng khoa học kỹ thuật, số người chết sẽ không thể tìm ra.”
Tần Linh gật đầu đồng ý, liền kết luận: “Cầu Nại Hà này giả quá.”
Có một nhân viên ăn mặc như một bà lão đang ở đầu cầu, đang nấu canh trong nồi, thấy hai người đi tới, thâm trầm nói: “Uống chén canh Mạnh bà này, chuyện cũ trước kia đều quên hết đi.”
Tần Linh cũng đưa cho cô một viên kẹo, chân thành cho cô lời khuyên, “Tôi đề nghị nên thay bột vừng bằng bột củ sen. Bột củ sen ngon hơn.”
Mạnh Bà: “…”
Đang đi về phía trước, có một chỗ ngoặt, Mục Huyền Cảnh chỉ ra phía sau, ra hiệu có người.
Tần Linh hiểu ý, lặng lẽ đi tới, đột nhiên nhảy dựng lên, “Quỷ!!!”
NPC bị Tần Linh làm cho sợ hãi hét lên một tiếng, bỏ chạy, mới chạy được hơn mười mét mới phản ứng kịp, hắn phải hù khách hàng mới đúng chứ.
Tần Linh cười híp mắt nhìn NPC chạy lại, đưa cho hắn một viên kẹo thì thấy Mục Huyền Cảnh mở cánh cửa cứu hoả trên tường giả ra, từ trong lôi ra một con quỷ bị treo cổ.
Các nhân viên của nhà ma hiện tại sinh ra hoài nghi với bản thân, “Ông chủ, chúng ta không phải không làm được, nhìn phản ứng của họ, không đáng sợ chút nào.”
Diêu Thái sắc mặt nghiêm túc, nếu hiệu quả thật sự quá tệ, lần tu bổ đúng là thất bại, ngày mai cũng không thể mở cửa khai trương, “Chờ chút, kịch hay còn ở phía sau.”
Phía sau là đạo cụ hắn ta mua từ chỗ Tần Linh, thứ nhất là nữ quỷ để lại mặt quỷ trên người, nó vừa bay ra ngoài liền bị Mục Huyền Cảnh nắm cuống họng, lần này anh không tháo cổ nó ra, mà là nhét vào trong quan tài, đậy nắp lại, để nó không thể trèo ra ngoài.
Tiếp theo là tân nương quỷ, Tần Linh biết nó có đức hạnh gì, liền nhảy ra phía sau Mục Huyền Cảnh, nhìn Mục Huyền Cảnh tát bay nhân yêu, Tần Linh ghét bỏ, “Lúc bảo dưỡng nên thiến nó.”
Thứ ba là quỷ anh tìm cha mẹ, thấy có người tới liền nhào vào ngực, Tần Linh bắt lấy quỷ anh nhếch mép, nhét vào trong tay Mục Huyền Cảnh, “Con trai của anh!”
Sau khi Mục Huyền Cảnh bắt được nó, ghét bỏ hỏi: “Không phải cậu không sinh con sao? Sao con lại xấu như vậy?”
“Tôi …” Tần Linh cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, tại sao anh lại đùa như vậy?
Sau đó nhóc con xấu bị ghét bỏ nhét vào một cái hộp tro cốt, Tần Linh đè hai cái bình lên trên, lỡ nó lại chạy đến.
Người bình thường có thể chơi nhà ma trong một giờ, hai người bọn họ có thể dễ dàng vượt qua màn trong 20 phút. Tiếng hét duy nhất trong toàn bộ quá trình là do NPC cung cấp.
Cuối cùng, khi điền vào phiếu trải nghiệm, Tần Linh đã vẽ một ngôi sao, “Với tư cách là khách hàng, tôi sẽ cho anh một sao, bởi vì nó không đáng sợ chút nào. Đương nhiên đối với người bình thường như vậy là đủ rồi. Lúc mở cửa nhớ cắm biển, huyền thuật sư không thể vào bên trong.”
Diêu Thái: “…”
Đã bị đả kích không muốn nói chuyện.
Tần Linh giục hắn, “Mau, hoàn tiền.”
Hai người coi như dùng nửa giá chơi nhà ma, Tần Linh than thở: “Quả nhiên, hạnh phúc của người bình thường không thể so với trải nghiệm của huyền thuật sư, không biết khi nào con rối bóng sẽ xuất hiện trên thị trường nhỉ?”
“Lúc xuất hiện trên thị trường cũng vậy thôi. Cậu đi chơi cũng không có gì đáng sợ”.
Tần Linh bĩu môi, “Chờ tôi có tiền, tôi sẽ mua một tiểu khu, chiêu mộ hàng trăm con quỷ khác nhau, sau đó đưa khách hàng vào để mạo hiểm, như vậy mới kích thích.” (Ẻm không nói đùa đâu =)))
Mục Huyền Cảnh cười cậu, “Cậu đây là dùng quỷ phát tài.”
“Tôi cho bọn họ đèn nhang cung phụng rồi, cô hồn dã quỷ lúc thường đều ăn không đủ no, tôi cũng tỏ lòng hảo tâm…” Hai người vừa đi vừa tán gẫu, thậm chí không nghĩ đến việc bắt taxi, đi thẳng đến một cửa hàng bánh ngọt, “Trưa nay ăn bánh không đủ, mua thêm một cái đi.”
Trong lúc hai người đợi làm bánh, đi ăn cơm tối rồi cùng mang bánh trở về, hôm nay trời không có gió, mặt trăng cũng lớn, ánh trăng lành lạnh chiếu vào hai người, kéo cái bóng dài ra. Tần Linh vừa đi vừa nghĩ, cảm giác này chân thật đến mức không thể lý giải được. Cậu nhìn Mục Huyền Cảnh, trên khuôn mặt lạnh lùng kia hiếm thấy dịu dàng, cho dù hai bọn họ có giận nhau đi nữa thì Mục Huyền Cảnh cũng không lạnh mặt với cậu.
Mục Huyền Cảnh không rõ nhìn cậu, “Làm sao vậy?”
Tần Linh mỉm cười, “Hai chúng ta đã từng quen biết nhau chưa? Tôi đã mất đi hai năm trí nhớ. Mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều có cảm thấy giống như đã từng quen biết. Hơn nữa, có một số chuyện hai người chúng ta quá ăn ý.”
Mục Huyền Cảnh dừng bước, dưới ánh trăng ôn hòa nhìn cậu, cười cười, “Có quen.”
Tần Linh bất mãn, “Sao trước đây anh không nói?”
Mục Huyền Cảnh nhìn vào mắt cậu, ánh mắt kiên định và tập trung, “Nếu cậu đã quên rồi, thì cứ quen biết lại một lần, dù sao chúng ta đều còn sống, tôi không ngại chờ.”
Tần Linh đột nhiên cảm thấy tim mình chậm lại nửa nhịp, sau đó một cảm xúc chua xót ập đến trong lòng, có chút lo lắng, có chút vui mừng, lại có chút xấu hổ, Mục Huyền Cảnh có ý gì? Nếu chỉ là bạn bè thì có phải là, quá mập mờ không.
Ngay khi Tần Linh còn đang do dự hỏi Mục Huyền Cảnh mối quan hệ của họ trước đây tốt thế nào, liền nghe thấy một cô gái hét lên: “Cứu! Cứu mạng!”
Mọi sự ám muội đều bị đánh vỡ, hai người vội vàng chạy đến nơi phát ra tiếng kêu cứu, từ xa đã nhìn thấy một cô gái chừng hai mươi tuổi đang giẫm lên ‘hận trời cao’, chạy về phía này như điên, sau khi nhìn thấy người, cô gái thất kinh hô: “Cứu tôi với! Có thứ gì đó đang đuổi theo tôi!”
*恨天高: Là một từ phổ biến trên internet chỉ các đôi giày cao gót, đặc biệt là những đôi giày có gót trên 10cm.
Tần Linh nhìn về phía sau cô, quả nhiên có một bóng đen, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
“Có nhìn thấy không?” Tần Linh tưởng mình hoa mắt, không thấy rõ là vật gì.
Mục Huyền Cảnh gật đầu: “Thứ đó đã chạy mất rồi.”
Cô gái chạy đến gần họ, sắp khóc, “Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy người sống!” Cô kinh hãi liếc nhìn về phía sau, không tìm thấy thứ gì đuổi theo cô, không để ý hình tượng ngồi dưới đất, cởi giày ra. Phía trên đã bị mài ra hai vết máu, cô gái nhe răng trợn mắt, thở hổn hển vì đau, “Tiên sư nó, đau chết mất!”
Tần Linh nhìn trán cô ấy, cô gái lớn lên xinh xắn, có khuôn mặt thuần khiết, không phải loại mặt đã đụng dao kéo, cũng không phải loại giả vờ vặn vẹo, từ khí chất của cô ấy có thể biết được, chính là thật đẹp, từ trong ra ngoài, trái tim cũng đẹp, thật đơn thuần. Chỉ có điều, trán đều đen, nếu không phải gặp bọn họ, đêm nay thiếu nữ này chết chắc, “Cô đắc tội với người nào à?”
Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn thấy tướng mạo của hai người họ, đôi mắt sáng lên, “Không có, tôi là người tốt.”
Tần Linh khóe miệng giật một cái, cô gái này sao lại không tim không phổi như vậy?
“Cô bị đồ vật quấn lấy, mạng nhỏ này không bảo đảm.”
Cô gái sắc mặt còn đang tái nhợt, nghe được lời nói của Tần Linh, kích động đứng lên, “Anh có phải cũng nhìn thấy thứ đuổi theo tôi?”
Tần Linh đưa danh thiếp cho cô, “Đương nhiên là tôi có thể nhìn thấy, tôi chính là làm việc này.”
“Đại sư! Đại sư sống!” Đôi mắt kích động của cô gái mở to, “Anh có thể giết thứ muốn bắt tôi sao? Gần đây tôi cảm thấy có thứ gì đó đang theo dõi tôi, nhất là khi tôi soi gương, tôi cảm thấy người trong gương như là nhìn chằm chằm vào tôi, biểu hiện khác với tôi, sợ đến mức tôi không dám nhìn vào gương. Tôi nói với gia đình và bạn bè thì họ đều nói rằng tôi bị áp lực trong công việc, sinh ảo giác, họ bắt tôi đến gặp bác sĩ tâm lý. Mỹ nhân đại sư, có phải anh đến đây vì nhìn thấy quỷ ở đây không? ”
Khóe miệng Tần Linh giật giật, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên này, từ trong túi lấy ra một lá bùa, nói: “Mua bùa không? Phòng quỷ phòng sát, có thể cứu mạng.”
Cô gái thậm chí không ngần ngại, “Mua!”
“Thật sự là mua sao?” cảm thấy ngoài ý muốn, không rõ nhìn Mục Huyền Cảnh, “Cô không phải nên mắng tôi có bệnh sao? Nào có ai ở trên phố lớn bán bùa chú chứ?”
Cô gái cười, “Trông anh đẹp như vậy, hẳn không nói dối đâu”.
Tần Linh không nói nên lời, đây đúng là một ngốc bạch ngọt
Nhưng loại ngốc bạch ngọt này lại khiến người ta yêu thích, Tần Linh cười, “Hôm nay tâm tình tốt. Lấy cô một ngàn, đảm bảo cứu cô một mạng.”
“Một ngàn?” Cô gái bán tín bán nghi, “Nó thực sự có hiệu quả sao?
Tần Linh vui vẻ nói: “Không có tác dụng thì tôi bán cho cô làm gì? Cô không phải nói tôi đẹp, không nói dối sao? Hiện tại sao lại đề phòng* rồi?”
*Nguyên văn 长心眼
Cô gái oan ức nói: “Nhưng tôi nghèo, nếu tôi có tiền thì đã tình nguyện bị anh lừa rồi, bị lừa còn có thể vui vẻ giúp anh đếm tiền. Chỉ cần anh cười với tôi, tôi có thể vì anh vung tiền như rác. Đáng tiếc, tôi là một con đỗ nghèo khỉ độc thân, không thể hám sắc mà làm lu mờ ý nghĩ được.”
Tần Linh càng nghe càng cảm thấy, lời này nghe sao lại biệt nữu như vậy?
Nhìn sang bên cạnh, mặt Mục Huyền Cảnh đều đen lại.
Cô gái do dự một hồi, khẽ cắn răng, “Thôi, mệnh gần như không còn, vạn nhất thật sự cứu mạng tôi thì sao? Tôi mua! Nếu là anh nói dối tôi, tôi sẽ chúc anh cả đời làm thụ, mỗi ngày không xuống được giường!”
Tần Linh trợn tròn mắt, một cô gái, nói những điều như vậy cũng không đỏ mặt, còn có … cmn, đây là tiếng người à?
Sắc mặt Mục Huyền Cảnh đột nhiên tốt hơn, “Miệng cô ta nghiệp quá, cậu vẽ cho cô ta một cái giả thôi.”
Tần Linh bất giác đỏ mặt, con mẹ nó anh cũng không làm người?
*Nguyên văn: Miệng nợ (嘴欠) là một từ ngữ thông tục của Trung Quốc, dùng để chỉ việc nói năng thô bạo, không thấu óc, nói những điều vô nghĩa.
Hệ thống leng keng hai tiếng, ký chủ chú ý, nhiệm vụ mới đã được kích hoạt: Ai là người ngủ bên cạnh bạn?
Thời gian nhiệm vụ: 7 ngày
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ: Thưởng 100 tích phân, số người được cứu x 10 điểm công đức.
Ô giấy dầu màu đỏ, tùy cơ chữa trị.
Nhìn thấy tên nhiệm vụ này, Tần Linh đặc biệt chán ghét, những nhiệm vụ hệ thống giao cho càng ngày càng trừu tượng, khiến người ta không thể đoán được đây là loại nhiệm vụ gì.
Lại nhìn cô gái này, rõ ràng là nhân vật trong nhiệm vụ, Tần Linh càng ghét bỏ, cô gái lớn lên xinh đẹp như vậy, trên miệng lại nghiệp, giống như hai lời cô ấy vừa nói, nên để cô ấy bị xã hội bem chít đi.
Mình thích chị gái này ghê, đây là một nhiệm vụ chưa kịp sợ đã thấy buồn cười rồi. Chị gái này giống như mình vậy á, tức (yêu) cái tính Tần Linh vl mà đâu dám mắng đâu. Vì chen cảm nghĩ vào thì rối mắt người đọc.
chè bột vừng
chè bột củ sen
hận trời cao