*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo
Không có gì ngạc nhiên, Vương Tiểu Mỹ đã bị hồn phi phách tán, không còn một sợi lông. Tần Linh gọi Nhan Khang, “Ông không cần đi tìm ma nữ kia nữa. Tôi đập chết nó rồi, hồn phi phách tán.”
Nhan Khang cường điệu tru lên: “Không phải chứ, ác vậy!”
Tần Linh tức giận nói: “Ai bảo nó coi thường tôi! Nó dám tới tìm tôi, ba người chúng ta đứng cùng nhau, nhìn tôi yếu ớt như vậy sao? Nơi nào yếu?!”
Nhan Khang không dám nói, nếu nói ra sự thật có bị đánh không?
Lúc này, Mục Huyền Cảnh giật điện thoại và hỏi Tần Linh: “Có bị thương không?”
“Chỉ dựa vào nó?” Tần Linh nghiến răng, tức giận vỗ bàn.
Mục Huyền Cảnh an ủi: “Nếu như cậu không sao là tốt rồi, tôi sẽ trở lại tìm cậu, đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon.”
Tính tình hung bạo của Tần Linh bị câu nói này xoa dịu, Tần Linh cũng thấy kỳ quái, không quản cậu vì sao không cao hứng, Mục Huyền Cảnh vẫn luôn dỗ dành cậu, bất kể trạng thái gì, đối phương cũng có thể dùng một câu nói đè xuống tính xấu của cậu. Nếu giấc mơ đó chỉ là giấc mơ, chẳng lẽ cậu rất thích Mục Huyền Cảnh mà không biết sao?
Vẻ mặt Tần Linh dịu đi, “Anh không cần trở lại, anh đi cùng Nhan Khang sao? Tôi đi tìm các người.”
Mục Huyền Cảnh nhẹ nhàng nói: “Tách thì tách. Không cần cậu tới xử lý. Chờ tôi ở nhà.”
“Không phải chuyện này, tôi muốn đi dạo ở gần đây.” Tần Linh luôn cảm thấy ở đó rất quen thuộc, có cảm giác khi bước tới đó, có thể nghĩ đến điểm gì.
Sau khi cúp điện thoại, Nhan Khang bất lực buông hai tay, “Anh xem, anh không để cho cậu ấy đến, cậu ta lại muốn tự mình đến thay. Đây đều là duyên phận. Điều tôi lo lắng là, nếu cậu ta nhớ, anh sẽ không bị bạo hành gia đình đâu nhở? “
Mục Huyền Cảnh nhìn thấy sự hả hê trong mắt hắn, khịt mũi, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ: “Tôi tình nguyện.”
Sau đó anh đi ra ngoài đợi Tần Linh, Nhan Khang vừa bàn bạc với anh một chuyện, nhưng anh không quan tâm đến nó.
Nhan Khang đứng tại chỗ không ngừng mấp máy miệng, âm thầm miệng phun hương thơm với Mục Huyền Cảnh, cuối cùng giơ ngón giữa lên. Lòng nói anh đi dạo đi, để Tần Linh nhìn thấy người mà anh không muốn gặp, đừng trách huynh đệ không nhắc nhở anh.
*Miệng phun hương thơm (口吐芬芳): từ thông dụng Internet, đề cập đến các từ chửi thề hoặc từ chửi thề, các lựa chọn thay thế từ chửi thề thông thường. Thơm, ý nghĩa của mùi thơm. Nói chung, ngôn ngữ thô tục được gọi là “hôi miệng”, và thuật ngữ ” thơm ” là một sự mỉa mai có chủ ý của ngôn ngữ thô tục.
Sau khi Tần Linh đến, cậu không vào căn hộ mà đi loanh quanh. “Nơi này đem tới cho tôi cảm giác rất quen thuộc, trước kia có phải tôi đến đây thường xuyên không?”
Mục Huyền Cảnh quay đầu nhìn sang chỗ khác, “Ừ.”
Tần Linh nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một biệt thự nhỏ hai tầng mái ngói đỏ son, cách đây không xa, xung quanh có một khu vườn nhỏ hình tròn, dưới ánh đèn đường là hoa mận đỏ và hoa mận trắng đang nở rộ. Cạnh đó có một cây cầu vòm bằng đá nhỏ, bên dưới có dòng sông nhỏ, nhìn thoáng qua có thể thấy người sống ở đó sẽ được hưởng thụ cuộc sống, tài vận hanh thông, không chỉ tuyệt vời về mặt phong thủy, mà còn thơ mộng.
Tần Linh liếc mắt một cái liền thích, “Căn biệt thự nhỏ đó thật sự rất đẹp. Nếu như làm việc ở đây, thì đó là một nơi tuyệt vời để sống.”
Mục Huyền Cảnh không nói gì, nhưng nhìn sâu vào đó, đó là nhà của họ. Tất cả đồ trang trí trong nhà đều do Tần Linh sắp đặt, hoa mận, thu hải đường, hoa hồng … đều do Tần Linh chọn, năm nay đều nở, nhưng cậu không thể nhìn thấy.
Mục Huyền Cảnh quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Tần Linh sờ sờ đỉnh đầu, “Đau đầu không?”
Tần Linh ngượng ngùng che đầu, hành động này quá mức thân mật, “Không đau, sao anh luôn sợ tôi đau đầu vậy?”
“Không đau thì đi bộ nhiều hơn tí.” Mục Huyền Cảnh nắm lấy tay Tần Linh, rất tự nhiên.
Tần Linh liếc mắt một cái, đột nhiên nhớ tới các loại chuyện sau khi Mục Huyền Cảnh tới, trước đây không nghĩ tới chuyện này, cậu cũng không nghĩ nhiều, hiện tại ngẫm lại liền cảm thấy có gì đó không đúng.
“Hai chúng ta trước đây chỉ là bạn bè bình thường?”
Mục Huyền Cảnh không đáp lại, như thể anh ấy không biết phải trả lời như thế nào.
Tần Linh nhìn sắc mặt của anh, “Tôi thấy anh rất có khí chất, không cười với người khác, người khác chào hỏi thì anh cũng lạnh lùng. Nhan Khang quen như vậy, nói nhiều hai câu anh đều đánh hắn. Nhưng anh đối với tôi lại đặc biệt kiên trì. Anh nấu ăn cho tôi, đưa tôi đi mua sắm, tôi làm cái gì anh cũng nói tốt… Mặc dù thời gian chung đụng không lâu nhưng tôi luôn cảm thấy anh đối xử với tôi khác với những người khác. “
Mục Huyền Cảnh dừng lại, quay đầu nhìn Tần Linh, đôi mắt trong veo đầy thăm dò và thắc mắc. Mục Huyền Cảnh đột nhiên cảm thấy đau lòng, Tần Linh đối mặt với anh luôn thẳng thắn, lúc hai người mới quen nhau, Tần Linh đã hỏi thẳng anh: Anh đối với tôi tốt như vậy, có phải anh thích em không? Anh thích tôi thì nói đi, anh không nói làm sao tôi đáp ứng? Nhưng bây giờ, Tần Linh lại đang thăm dò anh.
Mục Huyền Cảnh không muốn giấu cậu nữa, để cậu biết sự thật, hai người nên cùng nhau gánh chịu hậu quả, miễn cho cậu đoán già đoán non, “Tôi…”
Mục Huyền Cảnh mới vừa mở miệng, liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo vui vẻ vang lên: “Mục ca! Anh trở lại!”
Mục Huyền Cảnh khẽ nhíu mày nhìn thấy người đứng cách đó không xa, kéo Tần Linh rời đi.
Tần Linh liếc nhìn lại, một nam tử rất thanh tú, nhìn còn trẻ, mới mười tám chín tuổi, da trắng, mắt sáng, Tần Linh khó hiểu: “Anh quen?”
Mục Huyền Cảnh rất bình thản, “Gặp qua mà thôi.”
Người kia đuổi kịp nhìn thấy Tần Linh, ánh mắt hơi có chút không tự nhiên, chỉ có điều trong nháy mắt, hắn nhiệt tình nói: “Tần ca, anh cũng về rồi, thật tốt.”
Tần Linh không rõ, “Cậu là?”
“Anh không nhận ra em sao?” Cậu bé cười nói: “ Tần ca thực sự là quý nhân hay quên chuyện xưa, em là Điền Gia. À mà, em quên mất anh chuyện mất trí nhớ rồi, anh trở về từ khi nào thế? Lâu rồi không gặp. “
Tần Linh đột nhiên có loại cảm giác chán ghét, đứa nhỏ này khá ngoan, ăn nói lễ phép, có điều chỉ cho cậu cảm giác rất không chân thành. Cậu không ghét những đứa trẻ thông minh lanh lợi, cũng không ghét những đứa trẻ ăn nói vụng về, nhưng loại trẻ hay giả vờ khắp nơi như thế này khiến cậu không thích.
Tần Linh không nói chuyện, Điền Gia cũng không quan tâm, nhìn Mục Huyền Cảnh, hai mắt sáng lên, thoạt nhìn có chút chật vật, “Mục ca, anh có khỏe không?”
Mục Huyền Cảnh không thèm để ý, chỉ nhìn Tần Linh, nghĩ cách giải thích cho cậu nghe, để cậu không tức giận, có thể trở lại như lúc ban đầu vậy.
Tần Linh liếc nhìn Mục Huyền Cảnh, “Đứa nhỏ này đang nói chuyện với anh.”
Mục Huyền Cảnh nhướng mày, “Làm sao vậy?”
Tần Linh đột nhiên muốn cười, anh thế mà không có nghe một chút nào.
Điền Gia có chút sốt ruột, tiến lên hai bước, “Mục ca, cám ơn anh lần trước đã cứu em, anh chừng nào thì rảnh rỗi, em muốn mời anh ăn cơm.”
Mục Huyền Cảnh cuối cùng cũng liếc hắn một cái, “Không cần.”
Điền Gia nói gấp: “Ân cứu mạng, làm sao có thể thuận miệng nói chuyện, em vất vả lắm mới gặp được anh, hôm nay thật là có duyên, nếu không, đi liền ngày hôm nay đi.”
“Không cần,” Mục Huyền Cảnh đã không nhịn được, kéo Tần Linh rời đi, “Bộ ngành đều cứu người, cậu đi đi, không cần để ở trong lòng.”
“Mục ca, anh đừng đi! Anh sợ Tần ca hiểu lầm sao? Em không có ý gì khác, Tần ca rộng lượng như vậy, nhất định sẽ không hiểu lầm đâu.”
Tần Linh khó hiểu, liên quan gì đến cậu?
Nhìn vẻ mặt bối rối của Tần Linh, Điền Gia che giấu sự giễu cợt và tính toán dưới ánh mắt, ” Tần ca, nghe nói anh bị mất trí nhớ, bây giờ còn nhớ không?”
Tần Linh liếc mắt một cái, đột nhiên nở nụ cười, “Đoán xem?”
Điền Gia trong lúc nhất thời không đoán được Tần Linh có nhớ hay không, cũng không dám nói lung tung, hắn ước ao nói: “Mục ca thực sự tốt với anh, ngay cả khi anh mất trí nhớ, ảnh vẫn ở bên chăm sóc anh, nghe nói ảnh xuất viện xong liền đi tìm anh, em thực sự quá ước ao như anh, nếu ảnh có thể nhìn em nhiều hơn … Em không có ý gì khác, em là nói anh không có chuyện gì là tốt rồi.”
Tần Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Mục Huyền Cảnh, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không dám nói. Cậu cười nói: “Nghe nhóc nói, anh nghĩ ngay đến một loại trà. Ngày nay, những cô gái mảnh mai cũng không chơi trò này. Nhóc là đàn ông, có chuyện nói thẳng được không? Đừng như con bitch thế. “
Nguyên văn: “biểu” (婊)có nghĩa là “đĩ, gái đĩ, gái điếm”.
Mục Huyền Cảnh sủng nịch nhìn Tần Linh, nói quá đúng.
Điền Gia trợn mắt lên, trong lòng giấu đi hận ý với Tần Linh, oan ức nói: “Em không có, Tần ca, sao anh lại xúc phạm em như vậy? Em vẫn luôn tôn trọng anh! Mục ca, em … Em không có ý khác, em không nói gì, Tần ca thật sự hiểu lầm em.”
Tần Linh chỉ vào Mục Huyền Cảnh: “Anh thích nhóc sao? Chán ghét tôi?”
Điền Gia xấu hổ liếc nhìn Mục Huyền Cảnh, nói nhỏ: “Em không có nhiều suy nghĩ như vậy, em chỉ cảm kích Mục ca đã cứu mạng em thôi.”
Tần Linh mỉm cười, “Này dòng thứ trà xanh, ánh mắt của nhóc không phải là nói như vậy. Ảnh không thích nói chuyện, không thích tiếp xúc với mọi người, trông rất lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng không máu lạnh như vậy, có người gặp phải nguy hiểm trước mặt, ảnh nhất định sẽ ra tay, nhóc không cần lấy cái này làm cái cớ để tiếp cận ảnh, lần sau khi nhóc gặp anh, không cần phải che giấu việc không thích anh, nhóc cứ ưỡn ngực đường đường chính chính nói lên suy nghĩ của mình, anh sẽ cảm kích nhóc rất nhiều. Tạm biệt! “
*Nguyên văn: 小普洱: Tiểu phổ nhĩ (Phổ Nhĩ là một loại chè được làm từ chè đen, qua một quá trình lên men giúp cho các vi sinh vật có lợi phát triển, giống như rượu vang, càng để lâu thì chất lượng càng được nâng cao.)
Điền Gia siết chặt nắm đấm, oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi của Tần Linh, nghiến răng nghiến lợi. Hắn nghe nói Tần Linh mất trí nhớ liền rời khỏi bộ. Hắn vừa mừng vừa mất, cái mất là tại sao Tần Linh lại không chết trong nhiệm vụ đó? Không chết cũng không sao, cậu bị mất trí nhớ, không thể nhớ rõ Mục Huyền Cảnh là ai, hai người họ không thể ở bên nhau được nữa. Những tâm tư thầm kín của hắn cuối cùng cũng không phải giấu nữa. Không ngờ, Mục Huyền Cảnh cũng đi theo cậu.
Hai người đã đi rồi, nhìn thấy bóng lưng của họ hài hòa dị thường, Điền Gia nhìn bóng lưng của Mục Huyền Cảnh, hai mắt đỏ hoe. Thực ra bọn họ đã gặp nhau rất sớm, sớm hơn rất nhiều so với Tần Linh. Mục Huyền Cảnh không chỉ cứu hắn một lần, mà đã cứu hắn ba lần! Nhưng mà đối phương một lần cũng không nhớ rõ, thậm chí hắn chủ động chào hỏi còn bỏ qua, tại sao Tần Linh quên mất anh rồi mà anh vẫn đi tìm cậu? Tại sao không liếc nhìn hắn một cái?
Tần Linh không quay đầu lại cũng có thể cảm giác được ánh mắt rơi vào trên người mình, “Hình như nhóc ta rất thích anh.”
Mục Huyền Cảnh không muốn tiếp tục chủ đề này, người này khi nói chuyện với người khác ra mặt bảo vệ Tần Linh, nhưng thực sự là ngầm gây xích mích, loại người này trong ngoài bất đồng. Tần Linh trước nay không thích loại người này, anh cũng rất chán ghét. Anh ấy thích tính khí hào hiệp, dễ gần, lười biếng, kén ăn, tuỳ hứng, ngay cả khi mất bình tĩnh cũng không có mưu mô, tính toán của Tần Linh, anh không thích loại người phức tạp, tham lam, chỉ có Tần Linh là ngoại lệ.
Tần Linh nhìn anh, cười: “Vẻ mặt của anh thật đáng ghét, anh rất ghét nhóc ấy?”
Mục Huyền Cảnh nhíu mày, “Tôi nghĩ ai cũng không thích?”
“Sao tôi biết được?”
“Tôi nghĩ cậu không thích.”
Tần Linh không ngờ anh lại trực tiếp như vậy, cẩn thận quan sát biểu hiện của Mục Huyền Cảnh, nói: “Anh, trước đây anh thích tôi sao?”
Mục Huyền Cảnh nghiêm túc nói: “Cậu nên hỏi hiện tại.”
Tần Linh lập tức đỏ mặt, cái này khác gì với tỏ tình trực tiếp chứ? “Anh thẳng hay cong?”
Mục Huyền Cảnh như trước nói lời kinh người: “Tùy cậu quyết định.”
Tần Linh không dám hỏi, cậu hiểu tại sao không thể nói về mình suốt, bởi vì người bên kia không biết xấu hổ, không thể tự mình hỏi ra được.
Mục Huyền Cảnh kéo cậu, nếu cái đề tài này đã bắt đầu, thì phải thẳng thắn làm rõ “Tôi thích em, từ trước khi em mất trí nhớ đã thích em rồi. Không quan trọng là tôi thẳng hay cong, người tôi tìm kiếm chính là em.”
Tần Linh nhất thời không biết nên nói cái gì, quá thẳng thắn, thẳng thắn làm sao có thể trả lời?
Mục Huyền Cảnh trịnh trọng nói: “Có thể em đã nhận ra, chúng ta đã …”
“Đừng nói nữa,” Tần Linh vội vàng dừng đề tài lại, “Tôi cần tỉnh táo, bình tĩnh một chút rồi tôi sẽ đàm luận với anh.”
Mục Huyền Cảnh nhếch khóe miệng, “Em thông minh như vậy, xem ra đã phát hiện.”
Tần Linh đỡ trán, đã nói rõ ràng như vậy rồi, ngay cả tiểu trà xanh nói cậu rộng lượng cũng sẽ không hiểu lầm. Tại sao cậu lại hiểu lầm? Chỉ có một lý do duy nhất có thể được giải thích, đó là mối quan hệ của cậu với Mục Huyền Cảnh hoàn toàn không phải là một tình bạn bình thường. Hồi tưởng đến cái cách mà Mục Huyền Cảnh nhìn cậu, cậu mà không phát hiện ra thì đúng là tên đại ngốc.
Mục Huyền Cảnh cũng không ép buộc cậu, cùng Tần Linh trở lại cửa hàng, Tần Linh mãi đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ, tuy nhiên cậu vẫn mơ mơ màng màng, lần này giấc mơ lại rơi vào trong biệt thự nhỏ kia, buổi trưa Tần Linh cáu kỉnh ném gối, phát điên mất!
Huyền thuật sư bình thường không nằm mơ, nằm mơ giống như sẽ có chuyện xảy ra sinh, nhưng cậu lại mơ thấy cùng một người hai ngày liên tiếp. Các chi tiết chân thật cậu nhớ rất rõ ràng. Nếu những giấc mơ này là ký ức mà cậu đã mất trước đây, thì hai người họ không chỉ là người yêu của nhau, mà còn sống cùng nhau!
Tần Linh vốn muốn ngủ đủ giấc để trấn tĩnh lại cùng Mục Huyền Cảnh nói chuyện, bây giờ nên nói chuyện gì đây? Nói tôi xin lỗi, tôi quên hết rồi, để quá khứ qua đi, vậy cậu cũng giống như một tên tra nam quá rồi!
Hệ thống lúc này kêu bíp hai lần: Phát hiện nhiệm vụ mới!
Tần Linh tức giận nói với nó: “Tâm tình ta không tốt! Không làm!”
Hệ thống: “Bình tĩnh, ông chủ, bình tĩnh.”
“Bình tĩnh em gái mày! Ông đây ngủ dậy phát hiện 80% có bạn trai mà ta còn không biết những gì đã xảy ra trước đó, làm sao ta có thể bình tĩnh được? Chờ ta lấy được bazooka thì không làm nhiệm vụ nữa, để mày kiếm tiền cho ta, ta không chỉ có tiền tiêu mà còn có thể hoàn thành nhiệm vụ, muốn đổi cái gì thì đổi, ta không làm đâu! “
Hệ thống:!!!
Mục Huyền Cảnh nghe thấy bên trong rộn ràng, gõ cửa, “Tỉnh rồi?”
“không!”
“Vậy em nói mới gì đấy?”
Tần Linh: “…”
Mục Huyền Cảnh đứng ngoài cửa hỏi: “Khi nào thì nói chuyện với tôi?”
Tần Linh mở cửa tức giận hỏi: “Nói chuyện gì?”
Mục Huyền Cảnh tiến lên một bước, chặn Tần Linh ở cửa, cười nói: “Nói về chủ đề của chúng ta tối hôm qua, tôi đã đợi cả đêm rồi.”
Tần Linh đầu óc ong ong, tại sao nói chuyện lại ở cự ly gần như vậy? Nói thế này rồi, Tần Linh cũng không phải là đạo đức giả. “Hai chúng ta đã từng ở bên nhau chưa? Tôi đi đến bộ ngành đó thì bắt đầu mơ thấy, giống như những mảnh vỡ, không biết là mơ hay ký ức nữa, tôi muốn xác định một chút.”
Mục Huyền Cảnh tò mò hỏi: “Em mơ thấy gì?”
Tần Linh nghiến răng: “Đừng hỏi!”
Mục Huyền Cảnh sờ đầu của cậu, “Nằm mơ có đau đầu không?”
Tần Linh hất tay anh ra, “Không đau.”
Mục Huyền Cảnh nhếch miệng đẩy Tần Linh về phía trước, “Thay quần áo đi, tôi đưa em đến một nơi, có thể phân biệt những mảnh vỡ đó là ký ức hay là mơ.”
Chúng ta đã có thể vỗ tay cho sự xúc tiến mới này rồi! Quãng đường để Tần Linh nhớ lại 100% còn xa lắm Mà tin buồn cho team thèm thịt là chúng ta không có một xíu thịt nào đâu, cua đồng cũng méo có. Có hôn hít chít chít thôi.
mận đỏ
mận trắng
thu hải đường