"Xin chia buồn và thương tiếc báo tin: Chủ tịch Hiệp hội phong thủy Trung Quốc, phong thủy sư nổi tiếng Giang Tùng tiên sinh tháng trước qua đời do xuất huyết não, hưởng thọ 75 tuổi."
"Vì tranh giành gia sản mà anh em tương tàn, thế gia trăm năm có nguy cơ chia rẽ."
"Thật là khiến người đời khiếp sợ! Một chung cư được mở tại đất tuyệt hậu, liệu trong đó có ẩn tình gì chăng?"
Màn đêm sâu thẳm, mưa bụi mịt mù, một chiếc xe hơi đi trên con đường ngoại ô vắng vẻ, đèn xe như sao băng cắt qua đêm tối.
Nam sinh ngồi tại ghế phó lái vô cùng buồn chán, ngáp một cái, lấy di động ra lướt web, thấy mấy cái tiêu đề này không khỏi mở rộng tầm mắt.
"Này này này! Cậu nhìn này!" Hứa Nam nói với người bạn đang lái xe của mình nói "Cái bài báo này không phải đang nói đến gia đình của đàn anh Giang Chước ở trường mình à?"
Theo lời đồn thì vị đàn anh này xuất thân từ thế gia phong thủy có lịch sử trăm năm, gia chủ Giang Tùng là ông nội của cậu, chính là người vừa được đưa tin qua đời tháng trước kia.
Mà họa vô đơn chí chính là trong thời điểm này Giang gia lại bị tuôn ra một vụ bê bối, bảo rằng đoạn đường chung cư mà hai năm trước Giang Chước chọn là đất tuyệt hậu, sống ở đó sẽ đoạn tử tuyệt tôn, nhà tan cửa nát.
Nay chung cư đã xây xong, sắp được bán, tin tức này không nghi ngờ gây ra phản ứng rất lớn, nếu chuyện này là thật thì không bán được nhà là chuyện nhỏ, chỉ sợ rằng Giang Chước sẽ thân bại danh liệt.
Thiệu Kì đang lái xe vẫn nhìn về phía trước, không yên lòng nói: "Ừ, tôi cũng có nghe nói qua về người này, chị họ tôi hình như còn từng theo đuổi anh ta. Có điều chuyện gia đình nhà họ phức tạp, mấy tin tức kia cũng chưa chắc là thật."
Cậu ta chưa nhìn thấy Giang Chước bao giờ, chỉ biết là vị thiếu gia này từ nhỏ đã được mọi người cưng như cưng trứng, cũng có em trai cùng cha khác mẹ, hiện tại không còn chỗ dựa vững chắc, không biết có thể đối phó nguy cơ lần này không.
–dù sao thì cũng không liên quan đến cậu ta.
Đường đi bên ngoài dính mưa đến mức như đầm lầy, khiến xe xóc nảy không ngừng. Quan tâm lớn nhất của Thiệu Kì bây giờ là bao giờ mới có thể lái xe về đến trường trong cái thời tiết như gặp quỷ này.
Nếu không thì sẽ không kịp giờ...
"Cũng đúng..."
Hứa Nam cũng theo đó mà chuyển chủ đề: "Đường không dễ đi sao? Thật là, nếu không phải để kịp cho ngày tựu trường thì cái vùng thôn quê hoang vu này chắc đến cả một bóng người cũng không có."
Cậu ta vừa nói xong cụm "thôn quê hoang vu", trong lòng cũng cảm thấy hơi sợ hãi, nhịn không được mà nhìn thoáng qua cửa sổ xe.
Hai bên đường là bóng đêm đen kịt không chút biến đổi, trong bóng tối giống như có gì đó ngầm cử động, đúng lúc này, Hứa Nam bỗng mở to hay mắt–
Hình như cậu ta vừa thấy một nhóm người mặc áo trắng đi ngoài đường!
Mỗi người đều đội mũ, vẻ mặt đờ đẫn xanh mét, tay giơ lên một đồ vật trông như cờ chiêu hồn trong truyền thuyết.
Không, không thể nào, chắc chỗ kia là một con hào nào đó đi?!
Một luồng khí lạnh đến tận xương tủy từ lòng bàn chân len lỏi lên, máu toàn thân như chay ngược, toàn thân Hứa Nam phát run, lắp bắp nói với bạn mình: "Cậu, cậu mau nhìn ra cửa sổ..."
Xe đột nhiên bị phanh lại.
Thiệu Kì chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, bống nhiên há miệng, lộ ra hàm răng trắng ởn.
Hắn 'tươi cười' nói với Hứa Nam: "Cậu – nói – cái – này – à -?"
"A!" Hứa Nam nhịn không nổi mà kêu lên, sau đó ngay lập tức lấy tay bịt kín miệng, cảm giác như từng lỗ chân lông đều đang run rẩy.
Ngay sau đó, cổ tay hắn bị một bàn tay lạnh như băng nắm lấy: "Lão Hứa? Cậu bị gì thế?"
Hứa Nam run run, vội lui về phía sau, đến khi tập trung nhìn lại, phát hiện Thiệu Kì kinh ngạc nhìn mình, bộ dáng có chút bối rối, giống như bị cậu ta dọa sợ, hoàn toàn không thấy vẻ quỷ dị vừa rồi.
Hứa Nam nói: "Cậu, cậu, cậu..."
Chẳng lẽ do cậu tự bổ não quá nhiều nên xuất hiện ảo giác?
Cậu lấy lại bình tĩnh, nói: "Cậu tự nhiên phanh làm gì? Làm tôi sợ muốn chết!"
Thiệu Kì chỉ về phía sau Hứa Nam, Hứa Nam quay đầu nhìn, lại hét một tiếng "Oái!" — ngoài cửa sổ phía sau hắn có mặt người hé ra.
Thiệu Kì tức giận nói: "... Làm gì mà giật mình thế? Xe của anh ấy bị hỏng, muốn đi nhờ xe, có đồng ý không?"
Hứa Nam lúc này mới kịp phản ứng, chỉ thấy ven đường cách đó không xa lờ mờ có một chiếc xe bị kẹt trong vũng bùn, chắc nhìn đường không cẩn thận đâm vào, may mà người lái xe không bị thương, ở đây tìm người đi nhờ.
Cậu ta vẫn còn sợ hãi chuyện vừa rồi, có chút muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, ở ngoại thành vào buổi tối như này thì nửa ngày cũng không có nổi một chiếc xe đi qua, nếu bỏ người ta lại thì lương tâm không khỏi day dứt.
Hứa Nam hạ cửa kính xe, vừa đánh giá người kia vừa hỏi: "Anh đang muốn đi đâu thế?"
Vừa hỏi xong thì cậu ta cũng thấy rõ diện mạo đối phương, không khỏi hơi run rẩy.
Cho dù Hứa Nam là một thẳng nam, thích con gái, nhìn đến vẻ ngoài của người này, trong đầu cũng phải hiện ra cụm từ 'mĩ nam'.
Người nọ nhìn khoảng hơn 20 tuổi, trên người mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây bình thường, đeo balo, sống mũi thẳng tắp, phía dưới là đôi môi mỏng.
Ánh sáng nhàn nhạt trong xe xuyên qua làn mưa bụi chiếu vào gương mặt người kia, tạo ra chút ánh sáng vụn vỡ, lông mi dài hơi chớp, mặt mày thanh tú mà sắc bén, ở trong bóng tối đẹp như một bức tranh.
Cậu mang khí chất không nhiễm bụi trần, lại có vài phần lạnh bạc đến bất cần, quả thật không giống như đang đứng trong thời thiết ảm đạm âm trầm như này.
Mĩ nam gật đầu với Hứa Nam, lễ phép nói: "Tôi là sinh viên Hoa Đại, vốn định quay về trường học. Liệu tôi có thể đi cùng xe với hai bạn học không?"
Hứa Nam vừa nghe là bạn học thì chút do dự kia biến mất, cho phép người ta lên xe, Thiệu Kì nhanh chóng mở cửa xe.
Người ngồi sau xe vô cùng yên lặng, sau khi ngồi xuống chỉ nói cảm ơn rồi im lặng, cúi đầu mở di động, trên màn hình có mấy kí tự hiện lên:
[ Xin chào, hoan nghênh ngài sử dụng APP phát sóng trực tiếp đa thế giới
Trở thành streamer, kiếm công đức, lựa chọn hoàn hảo cho những người xui xẻo.]
[ Stream đầu tiên: cứu vớt thiếu niên khờ dại bị tình bạn plastic* mê hoặc. ]
*Tình bạn giả dối, mình thấy để chữ plastic nghe nó cute.
Hóa ra người đi nhờ xe này đang phát trực tiếp, xem ra Hứa Nam và Thiệu Kì chính là đối tượng của cậu.
Hứa Nam không hề phát hiện chuyện này, lại tùy tiện cùng Thiệu Kì thảo luận đôi ba câu về Giang gia, cảm thấy hơi buồn ngủ bèn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tại chỗ ngồi phía sau hắn, nam sinh đi nhờ xe vẫn đang nhìn màn hình không ngừng lóe sáng—
[ Các thế giới đang kết nối.
Thế giới tương lai tinh tế kết nối thành công, chào mừng chủ bá vào phòng trực tiếp! ]
Ở trong màn hình trực tiếp, quá trình hắn đi nhờ xe thành công đều được chiếu lên cho khán giả ở thế giới khác, có mấy bình luận hiện ra:
[ Stream của người mới này chán thế! ]
[ Chẳng lẽ chủ đề lần này thật ra là 'Làm thế nào để đi nhờ xe' sao? Thật là không đủ kích thích! ]
[ Nhàm chán, lại còn chả liên quan. ]
Người xem trực tiếp không nhiều lắm, sau khi có mấy dòng [ +1 ] thì cả phòng liền lặng như tờ, mọi người đều không hề có hứng thú gì.
Nam sinh đi nhờ xe kia — cũng chính là chủ phòng trực tiếp, tùy tiện lướt qua những bình luận này, cũng không hề để ý tới, nhắm mắt dưỡng thần.
Chiếc xe trầm lặng lướt qua đường cái, không biết đã qua bao lâu, Hứa Nam bị Thiệu Kì vỗ vai: "Lão Hứa, đến trường rồi, xuống xe đi."
Hứa Nam giật mình mở mắt, phát hiện mình không biết ngủ quên lúc nào, mơ mơ màng màng dụi mắt, nói: "Đến rồi á? Nhanh vậy!"
Cậu ta cởi dây an toàn quay đầu nhìn về phía sau, kình ngạc hỏi: "Ơ bạn học đi cùng chúng ta đâu?"
Thiệu Kì cười cười: "Cậu ngủ say đến thế, tôi gọi cả nửa ngày mới tỉnh, người ta vào trường từ lâu rồi."
Không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười này của hắn Hứa Nam lại nhớ tới nụ cười đầy răng quỷ dị trong ảo giác lúc trước, không khỏi run run một chút, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, mau vào cổng trường thôi!"
Đêm nay quả thật là rất tà môn, Hứa Nam đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi Thiệu Kì, vội vàng xuống xe, thấy đèn đường tại cổng mới nhất thời trấn định.
Chỉ cần vào trong trường, chỗ nào cũng là học sinh, thì hẳn sẽ không sợ nữa.
Bởi tâm tình quá bức bách, Hứa Nam vội vã đi trước, Thiệu Kì khóa xe xong cũng đuổi kịp, mắt thấy trường học gần trong gang tấc,
Nhưng lúc này ở trong màn hình trực tiếp lại là cảnh tượng hoàn toàn khác —
Không hề có ánh đèn đường mờ nhạt hay sân trường quen thuộc nào, nơi xe đỗ lại vẫn là giữa vùng nông thôn hoang vu như trước
Thiệu Kì nói nam sinh đi nhờ xe đã vào trước, khán giả thấy rõ ràng cậu vẫn ngồi kia, nhắm mắt dưỡng thần, ghế tài xế và phó lái trống không, nhưng lại có cái bài vị được treo một bông hoa trắng,
Thế nhưng Hứa Nam và Thiệu Kì như không phát hiện ra những thứ đó, vừa nói chuyện vừa xuống xe, đi về hướng bóng đêm mịt mờ.
Cẩn thận chú ý thì thấy bước chân bọn họ căn bản không chấm đất.
Cách đó không xa, nhóm u linh áo trắng im lặng chờ đợi bọn họ.
Chuyển biến như thế vừa xuất hiện, phòng trực tiếp vừa rồi còn trầm mặc ngay lập tức nổ tung:
[ Trời ạ! Ta vừa thấy cái gì? Cứ tưởng là nhàm chán, ai ngờ lại dọa người thế? ]
[ Chủ bá đang ngủ hay tạch rồi? ]
[ Vãi, đây là gặp quỷ thật à? Ta chẳng nhẽ đang xem trực tiếp từ một thế giới thần quái à? Có vào sai phòng không??? ]
[ A a a a a a a a a sao buổi tối ta lại xem cái thể loại này? ]
[ Đừng chắn màn hình nữa, chủ bá xuống xe rồi kìa, để ta xem hắn muốn làm rì... ]
Vừa rồi còn ghét bỏ stream nhàm chán, bây giờ đúng là bị kích thích lớn. Chẳng những một số ít ỏi khán giả lúc trước đột nhiên trơn tròn mắt, số người vào phòng trực tiếp cũng bắt đầu lục tục tăng lên.
Mọi người thấy chủ bá vốn đang nhắm mắt ngủ ngồi dậy, đẩy cửa xe lặng lẽ theo phía sau, hồi hộp đến mức quên bình luận.
— Rốt cục chuyện gì xảy ra với Hứa Nam và Thiệu Kì, nam sinh đi nhờ xe ban đêm thần bí này sẽ xử lý như thế nào?
Tâm tình Hứa Nam nôn nóng, bước nhanh về phía cổng trường, kết quả khiến cho cậu ta cảm thấy vô cùng kì quái, bất kể đi bao nhiêu cũng không thể nào đến gần đèn đường cách chính mình không xa không gần kia.
Khoảng cách không đến 200 thước, lại trở nên vô cùng xa xôi.
Bốn phía lặng yên, tiếng bước chân hỗn độn vang trên mặt đất vọng lại, càng khiến cho không khí trở nên quái lạ.
Hứa Nam lạnh cả người, liều mạng chạy về phía trước, lại phát hiện xung quanh sương mù dày đắc chậm rãi vây quanh, giống như con nhện tiêu hóa con mồi, vây cậu ta trong đó.
"Chuyện gì thế này? Trường học đâu?!" Hứa Nam không nhịn được kêu lên.
Cậu ta xoay người bắt lấy Thiệu Kì, thất kinh hỏi han: "Chuyện quái gì đang xảy ra thế?...Kì Tử, cậu, cậu rốt cuộc..."
Trong mắt Thiệu Kì lóe lên cảm xúc không rõ, gỡ tay Hứa Nam xuống, nhẹ giọng nói một câu: "Thực xin lỗi."
Hứa Nam ngẩn ra, đầu tiên cảm thấy tay Thiệu Kì lạnh đến kì lạ, ngay sau đó thì thấy khuôn mặt vốn quen thuộc trước mắt bỗng nhiên thay đổi, máu tươi chậm rãi từ đỉnh đầu chảy xuống, miệng mở to, khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Thanh âm của hắn mơ hồ lung lay, không ngừng quanh quẩn trong gió: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi...."
"A!"
Hứa Nam sợ hãi kêu một tiếng, vội vã quay đi bỏ chạy, không ngờ phát hiện nhóm người mặc đồ trắng như đưa tang hắn vừa thấy đang lẳng lặng đứng ở ven đường chờ hắn, mà ở sau nhóm người đó là một con hào!
Cậu ta vừa nãy nghĩ mình đi vào trường, căn bản chỉ là ảo ảnh.
Kì thật chỉ cần đi thêm vài bước, cậu sẽ rơi xuống sông rồi chết đuối!
Hai mặt giáp công, tiến thoái lưỡng nan! Hai hàm răng Hứa Nam lập cập cọ vào nhau, hai chân cũng run rẩy, phần bình luận cũng theo đó trở nên bối rối:
[ Vãi, có phải cậu bạn kia bị quỷ nhập không? ]
[ Sợ thế, làm sao bây giờ, căn bản không thể nào chạy được! ]
[ Chủ bá đâu rồi? Chúng ta có thể thấy cảnh này tức là chủ bá cũng đi đến nơi rồi đúng không?! Có phải muốn cứu người không, cứu không nổi thì báo cảnh sát cũng được! ]
Thấy bình luận cuối cùng kia, những khán giả bị kinh hách kia mới nhớ đến sự tồn tại của chủ bá.
Chủ yếu là do vị streamer này cũng rất độc đáo, không hề mở miệng giải thích, xuất hiện trong màn ảnh cũng không nhiều, người xem thấy được cái gì đều là tùy duyên, cả stream tràn ngập bá khí "xem thì xem không xem thì phắn", khiến cho bản thân chủ phòng thường quên bị quên mất.
Hứa Nam rõ ràng không muốn đi tiếp, nhưng đối mặt với sự kêu gọi đến từ nhóm người áo trắng, hai chân như không còn là của cậu nữa, không thể khống chế nổi mà bước từng bước xuống dòng sông lạnh băng.
Nước sông tràn đến mắt cá của cậu ta, rồi lên đến cẳng chân...
Đang vô cùng tuyệt vọng, bỗng nhiên Hứa Nam nghe thấy một tiếng niệm nhẹ vang lên: "Lôi đình hóa ảnh, chư tà lui tránh, phá!"
Theo một đạo ánh sáng đỏ phóng lên cao, sương mù dày đặc bốn phía chợt tan, những bóng trắng kia tiêu tán, đất trời trong lúc ấy cũng trở nên trong sạch hơn, thậm chí ngay cả mưa bụi vẫn luôn không dứt từ trước dường như có một khắc dừng lại.
Nhóm quỷ kia bị một mảnh ánh sáng lạnh quét qua, trong chớp mắt tiêu tán vào không khí.
Thiệu Kì chấn động, lập tức lùi vài bước rồi chạy như điên về phía Hứa Nam.
Một bóng người đuổi theo hắn, đột nhiên dùng sức nhảy lên, chân mượn lực thân cây bên cạnh, bay lên rồi đá Thiệu Kì một cái ngã lăn ra, khi hạ xuống đất còn đững vững ở trước mặt Hứa Nam, tùy tay kéo một cái liền giúp cậu ta thoát khỏi con sông đoạt mệnh kia.
Liên tiếp mấy động tác sạch sẽ lưu loát, sinh động như mây bay nước chảy.
Hứa Nam lảo đảo một cái, khó khăn lắm mới đứng vững, trong tầm mắt chỉ thấy góc áo màu trắng, theo làn mưa dần dần chậm rãi bay xuống.
Không khí xung quanh tươi mát, không còn dấu hiệu của trời mưa, ánh trăng ẩn ẩn sau mây đen thả xuống chút ánh sáng màu bạc mỏng manh, nhuộm một màu trắng sữa lên cây cối, con sông và mặt cỏ xung quanh.
Yên tĩnh, mĩ lệ, cùng với cảnh tượng kinh khủng vừa rồi chẳng khác nào là chuyện của mấy đời trước.
Hứa Nam tựa vào một gốc cây đại thụ, thở phì phò, nhìn thấy gương mặt vô cùng thanh tú dưới ánh trăng kia, nhất thời không nói lên lời.
Người đã cứu hắn đúng là nam sinh cùng trường đi nhờ xe kia.
Đối phương ở trước mặt cậu ta búng tay một cái, trên ngón tay trơn bóng sáng lên một ngọn lửa tái nhợt, đảo mắt: "Bạn gì ơi, hồi hồn thôi!"
Hồi hồn không chỉ có Hứa Nam mà còn có đám khán giả trong phòng trực tiếp.
[.... Vãi, chuyện gì đấy??? ]
Sau một hồi an tĩnh, rốt cục cũng có một bình luận hiện ra, phát ra tiếng than đầy sợ hãi, lập tức có những người khác đáp lại.
[ Chủ bá lợi hại thế!! Không ngờ là võ lâm cao thủ luôn. ]
[ Võ học truyền thống của Địa cầu quả nhiên là siêu cuốn! ]
[ Hồi hộp! Kích thích! Vừa rồi ta còn chê stream này nhàm, không ngờ bị vả mặt nhanh thế. ]
Cũng có người không nhịn được mà oán hận: [ Đều là nhìn từ xa, kì thật ta muốn nhìn rõ chủ bá hơn cơ! ]
Tuy rằng màn phấn khích nhất đã qua đi, số người vào xem trực tiếp vẫn tăng không ngừng, chủ bá thần bí vẫn khích thích chí tò mò của mọi người.