At First Sight

Chương 12: Nỗi đau




Chúng tôi nhảy đến khi tiếng nhạc lại trỗi lên. Đó là một bài hát về xe trượt tuyết, với tiết tấu nhanh, và tôi nghĩ Ben sẽ buông tôi ra, nhưng anh ôm tôi sát vào và nhảy thậm chí còn chậm hơn lúc trước. Tôi có thể cảm thấy sự rắn chắc nơi cánh tay anh, sự thô nhám trên quai hàm và trên cổ anh tỳ trên má tôi. Tôi thấy Tim sốt ruột, rồi nó đứng lên và bỏ đi. Nhận thức rõ tôi đang ở thật gần và một mình với Ben khiến tôi cảm thấy lạ lùng. Trái tim tôi bắt đầu đập như điên, giống như điệu nhạc chuông xe trượt tuyết vậy, nhưng chúng tôi chuyển động cùng nhau chậm đến mức gần như đã dừng lại.
“Anh đang nhảy theo bài gì thế?” Tôi hỏi, cố cười to, hy vọng tiếng cười át được tiếng tim tôi.
“Cùng bài em đang nhảy.” Anh trả lời, giọng anh sâu lắng làm tim tôi tan chảy.
Anh ấy nói thế với tất cả con gái ấy mà, tôi nghĩ. Anh ấy biết mọi trò, giống hệt các em gái tôi. Và giống như tất cả những gã khờ cả tin của bọn nó, tôi suýt nữa đã tin những lời anh nói là dành riêng cho mình.
Tôi đột ngột lùi ra, sợ bị đau lòng. “Em… em không nghĩ thế.”
Anh kéo tôi lại phía anh. “Anh biết thế,” anh đáp. Miệng anh thật gần miệng tôi, những lời anh nói ra cứ như những nụ hôn. “Em nhắm mắt lại đi, Allie.”
“Tại sao?”
Anh cười không thành tiếng. “Để em đừng có nhìn lác cả mắt vào mũi anh.”
Em đang nhìn miệng anh đấy chứ, tôi nghĩ. Tôi nhìn qua vai anh, gắng hết sức trở về với thế giới thực, cái thế giới mà tôi thuộc về. Trong gian phòng bên kia hành lang, tôi thấy cha mẹ tôi, Julia và cô Jen đang nhìn quanh như cố tìm ai đó.
“Anh nghĩ là em muốn được hôn,” Ben nói.
“Được hôn á? Anh á?” Nếu môi tôi chạm vào môi anh, tôi sẽ không tài nào giấu được những cảm xúc mãnh liệt của mình nữa. Ba mẹ tôi và cô Jen sẽ thấy, các em gái tôi sẽ biết và tệ hơn là Ben sẽ nhận ra tôi không chỉ là một cô gái khác để lừa mà còn là một ca hoàn toàn tuyệt vọng. Nếu để môi tôi chạm vào môi anh, tôi có thể sẽ không bao giờ tỉnh trí lại được.
“Không.”
Ben nhìn tôi chăm chú, đôi mắt anh nheo lại.
“Gia đình em đang tìm em,” tôi bảo anh.
“Em biết không, anh nghĩ em khác với những cô gái khác,” Ben nói, giữ tôi gần đến nỗi tôi không thể tránh mắt anh. “Nhưng Mike nói đúng, em chơi trò khó tiếp cận như các em em vậy.”
Tôi đẩy anh ra, bị xúc phạm bởi lời lẽ của anh. “Anh nghĩ em đang chơi trò khó tiếp cận à? Em nghĩ anh đã nói nhầm người rồi đấy.”
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt sẫm màu của anh hoang mang.
“Nó kia rồi,” mẹ tôi gọi. “Này, Allie, đến lúc về rồi.”
Anh và tôi chẳng còn làm gì được ngoài việc ra vẻ chúng tôi đang dở một câu chuyện thân mật. Tôi nghe thấy tiếng anh hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra nặng nề. Chúng tôi gặp gia đình mình ở sảnh chính.
Chú Sam, Tim và Sandra đứng ở đầu kia gian sảnh, đang mặc áo khoác vào. “Sandra sẽ cùng bọn cô đi thăm viếng mọi người.” Cô Jen bảo tôi một cách phấn khởi. “Tại sao con không đi cùng luôn, Allie.”
Tôi tự hỏi ai là người đã mời Sandra rồi liếc nhìn Ben.
“Tim sẽ thích lắm đấy,” anh nói với vẻ khó nhọc.
“Cám ơn, nhưng mà thôi. Cám ơn ạ.” tôi đáp. “Anh bảo Tim là sáng mai bọn em sẽ cùng làm trò gì đó nhé.”
Ben lặng lẽ gật đầu rồi đi qua sảnh, cô Jen theo sau.
Gia đình tôi và tôi về ngay sau đó. Julia và tôi đi thăm hai nhà nữa trong im lặng, khoác bộ mặt thân thiện khi vào thăm mỗi nhà rồi lại chìm đắm trong những suy nghĩ riêng của mình khi trở lại trong xe. Cuối cùng thì chúng tôi cũng về đến nhà và im lặng leo cầu thang về phòng ngủ. Thế rồi cả hai chúng tôi quên gõ cửa, cùng lúc mở cửa phòng tắm chung từ hai phía đối diện.
“Em sẽ dùng phòng của Sandra,” nó nói.
“Không, để chị,” tôi xung phong. “Julia này, em có sao không? Em hơi yên lặng nhỉ?”
“Còn chị thì không chắc?” nó phản pháo. Nó buộc tóc lên cao như đuôi ngựa và bắt đầu rửa mặt. “Chắc em mải suy nghĩ quá đấy thôi.”
“Em có nên làm thế vào dịp Giáng sinh?” tôi trêu.
“Giáng sinh chính là điều khiến em suy nghĩ.” Nó lau khô mặt rồi chấm kem xuống dưới mắt và lau sạch chuốt mi. “Tất cả dây kim tuyến và đồ trang trí đó. Đã bao giờ chị thấy như chị đang đi vòng quanh với một nụ cười hóa đá trên mặt chưa?” Nó chùi sạch son môi. “Như chị chán phải giả vờ như thế, chán phải cư xử theo cái cách mà mọi người trông đợi ở chị, nhưng chị không biết phải khác như thế nào bởi vì chị không chắc thực sự bản thân chị như thế nào ấy?”
“Ở một số nơi nhất định, chị cũng cảm thấy giống như thế đấy.”
“Thế chị làm sao?” nó hỏi.
“Chị bỏ đi. Chị trở về nơi mà chị luôn biết mình là ai.”
“Trường Fields.” Nó đoán.
“Nhưng đó không phải là một cách giải quyết hay đâu em ạ.” Tôi nói tiếp. “Chị đáng ra phải có thể ở bất cứ nơi đâu với bất cứ ai mà vẫn là bản thân mình.” Tôi liếc nhìn gương mặt điểm trang của mình trong gương. “Nhưng chị không làm được, đặc biệt là khi trang điểm.” Nó gặp mắt tôi trong gương. “Chỉ hai chị em mình biết thôi nhé!”
*****
Khoảng sáu giờ ba mươi phút tối, Julia mặc quần áo bình thường vào rồi lái xe đi trao đổi quà với Ford và gặp gỡ mấy đứa bạn. Nó mời tôi đi cùng nhưng tôi bảo là tôi mệt. Trái tim một người có thể thấy mệt không nhỉ? Tim tôi thì có. Tất có những tình cảm tôi có với Ben sẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực được. Tôi thấy kiệt sức.
Ba tôi cuối cùng cũng có cơ hội để đọc sách, còn mẹ tôi thì vào phòng ngủ nằm xem bộ phim “Quý bà xinh đẹp” trên tivi. Tôi lục đống băng video mang ở trường về, cố tìm một phim khả dĩ khiến mình xao lãng khỏi cái thực tế là Sandra vẫn chưa về. Tôi hình dung Ben quàng tay quay người nó, miệng nói “Anh nghĩ là em muốn được hôn.” Nó nhất định không sợ theo cái kiểu của tôi rồi.
Tôi vừa chọn một phim nước ngoài trong bộ sưu tập của mình, mong việc đọc phụ đề sẽ giữ cho đầu óc tôi khỏi nghĩ gì nữa, thì chuông điện thoại reo.
“Julia, Sandra, Allie?”
“Một trong số đó.”
“Allie à ?” hắn đoán lại. “là Craig đây mà.”
“Chào Craig, Giáng sinh của anh thế nào?”
“Tuyệt lắm,” anh ta nói, “Tôi được cái máy ảnh Nikon mà tôi đã mong mỏi ba năm nay. Tôi chụp suốt ngày hôm nay - chụp hàng cuộn phim cho các loại cô dì chú bác. Tôi đang mong trời tối một chút để chụp thử - loại này đúng là chụp tốt ngay cả trong điều kiện ánh sáng tối thiểu đấy.”
“Tôi rất thích được xem ảnh Craig chụp,” tôi nói. “Đặc biệt là những bức Craig chụp Julia ấy. À, nói về Julia, nó đang không có ở nhà đâu.”
“Có phải Julia cảm thấy tôi sắp gọi nên chuồn nhanh không nhỉ?”
“Chỉ là không đúng lúc thôi.” Tôi an ủi anh ta.
“Ben đã động viên tôi rất nhiều.” Craig nói. “và nó cũng cho tôi nhiều lời khuyên về con gái nữa.”
“Chẳng gì bằng nghe lời chuyên gia đâu.” Tôi nhận xét, không thể giữ cho giọng mình nghe không mỉa mai.
“Nó là một đứa tốt, Allie ạ. Tôi biết rõ nó hơn bất kỳ ai khác - biết cả cái phần trong con người nó mà bọn bạn ở trường chưa bao giờ thấy. Allie sẽ không tìm được ai tốt hơn Ben đâu.”
Tôi không cần nghe điều này.
“Và việc trở lại đây thật nặng nề với nó.” Craig nói thêm. “Nó có tất cả mọi thứ đang phải có nếu nó ở lại đây học lớp 12 - thể thao, bạn gái, sự yêu mến của thầy cô. Nó là chàng trai vàng của trường Thornhill, Allie biết không? Ba mẹ nó biết điều đó nên để nó được chọn nó sống ở đâu. Nhưng nó cảm thấy giống như Tim cần nó nên nó đi Baltimore…”
Cuộc nói chuyện về Ben và về việc anh là chàng trai tuyệt diệu thế nào khiến tôi quá đau khổ không thể nói được lời nào.
“Còn đó không, Allie?”
“Còn.” Tôi đáp, giọng hơi run run.
“Tối nay Allie định làm gì?” anh ta hỏi.
“Xem một bộ phim Đức có phụ đề tiếng Anh về Berlin trong những năm 30”
“Một mình à?”
“Craig nghĩ có bao nhiêu người muốn xem phim này? Sandra đi chơi với Ben rồi,” tôi nói thêm.
Thế là Craig làm tôi ngạc nhiên khi hỏi. “Tôi muốn xem phim đó, có được không? Tôi không ở lại khuya đâu. Sáng mai tôi định giúp ba mẹ tôi một ngày ở cửa hàng – là ngày đại hạ giá mà.”
Tôi không quen Craig lắm, nhưng có quái gì đâu nhỉ? Anh ta có vẻ là một anh chàng tốt bụng và tôi thì không muốn cảm thấy mình cô đơn. “Được chứ, qua đây đi.” Tôi nói, “Mặc bình thường thôi nhé.”
Hóa ra là tôi và anh ta ăn mặc giống nhau y hệt, quần Jeans và áo vải thô. Tôi ôm một đĩa tú ụ khoai tây chiên và sốt chấm vào phòng giải trí gia đình trong lúc anh ta chỉnh đầu máy. Chúng tôi đã tung giày rồi nằm ườn ra lưng ghế sôpha, khoai tây chiên và cái điều khiển nằm giữa chúng tôi. Tôi thấy mình như quay lại phòng ngủ tập thể - ngừng băng lại, ăn nhồm nhoàm, nói huyên thuyên, lại xem tiếp.
Tôi chuồi một cuốn băng khác vào đầu máy thì nghe thấy tiếng cửa trước mở ra và đế giày cao gót của Sandra đi ngang phòng ngoài. “Có ai ở đây không?”
“Bọn chị đang xem phim.” Tôi gọi nó, ngồi lại xuống ghế sôpha với Craig. “Chuẩn bị phim tiếp theo đây.”
Tiếng gót giày bị nghẹn đi vì tấm thảm trong phòng khách, rồi nó thò đầu vào cửa. “Ồ, xin chào. Tôi không nghĩ anh lại ở đây.” Nó nói, mắt nhìn Craig.
Nó rất giỏi tỏ ra khiếm nhã, tôi nghĩ.
Rồi Ben bước vào phòng. Cả người tôi căng thẳng khi nhìn thấy anh. Anh trông cũng ngạc nhiên chẳng kém gì Sandra khi thấy hai chúng tôi ngồi đó.
Craig nhe răng cười với anh. “Chào Ben. Xem phim viễn tưởng không?”
“Bất cứ thứ gì hai người đang xem.” Ben đáp, anh không chịu nhìn tôi.
“Em không thích phim viễn tưởng.” Sandra bảo Ben, cứ như đây là nhà anh và anh phải làm điều gì đó cho nó.
“Ừm, đây là những phim tôi mang ở trường về,” tôi nói, cho họ xem cái hộp “còn đây là sưu tập của gia đình.”
Cuối cùng chúng tôi xem phim “Excalibur”. Nói cho chính xác, cuối cùng mọi người xem phim ấy, tôi ngó Ben và Sandra. Hai người bọn họ ngồi chung trên cái ghế đôi. Sandra thoải mái ngả người dựa vào Ben, thỉnh thoảng lại quay đầu nói với anh những nhận xét hết sức riêng tư hoặc lặng lẽ cười với anh. Tôi chuẩn bị sẵn sàng rút gươm ra với nó. Bình tĩnh nào Allie, tôi tự nhủ.
Tôi không nghĩ có bao giờ tôi lại vui mừng thấy Vua Arthur vượt qua được nỗi đau như vậy chưa. Tôi đứng lên khi phim vừa kết thúc.
“Chà, tôi phải về nhà đây.” Craig nói, đứng lên với tôi. “Cám ơn nhiều, Allie. Thật vui quá.”
“Cậu có cần đi nhờ về không?” Ben hỏi.
“Không, cảm ơn. Tôi đậu xe ngay đường đằng trước.” Craig nói.
Tôi cần chút không khí trong lành nên dẫn Craig đi qua bếp, nhặt cái áo choàng có mũ và hộ tống anh ta ra ngoài. Chúng tôi đi ngang qua Súp cà chua và đang sánh bước trên lối xe chạy vào nhà thì một chiếc xe hơi phóng vụt vào.
“Ối kìa.”
Craig nhảy phắt qua bên và giật mạnh tôi khỏi lối xe, giữ chặt lấy tôi khi Julia đạp thắng. Nó dừng két lại và mau chóng hạ cửa sổ xuống. “Xin lỗi nhé! Xin lỗi, em không nghĩ là có người ở đó.” Nó nói.
“Không phải lo,” tôi đáp, bước qua phía nó. “Đúng ra bọn chị phải nhìn đường chứ không được mải nói chuyện thế.” Tôi thò tay ra sau lưng và nắm lấy áo Jacket của Craig lôi anh ta tới phía cửa sổ ô tô. Julia nhìn chằm chằm vào anh ta bằng đôi mắt sáng như sao của nó.
“Chào em.” Anh ta nói.
“Chào anh.”
Im lặng.
“Giáng sinh của em thế nào?” anh ta hỏi nó.
“Được ạ.”
“Anh mong em có được cái mà em muốn và cả một bất ngờ nữa. Bất ngờ là quan trọng.” anh ta cuống lên. “Bởi vì khi điều gì đó tốt đẹp và bất ngờ xảy ra, nó đem lại cho em hy vọng.”
“Trừ khi đó là một loại bất ngờ khó chịu.” nó nói.
Anh ta nhìn tôi thật nhanh, cầu cứu.
“Chị và Craig vừa xem một trong những phim kỳ lạ chị đem từ trường về,” tôi nói, “và sau đó là phim Excalibur. Anh ấy đang về.”
“Em nghĩ là chị mệt mà, Allie.” Julia nhận xét, giọng nghe hơi cáu.
“Chị có mệt. Nhưng rồi Craig đề nghị bọn chị gặp nhau và xem phim video, đó có vẻ là ý kiến hay.”
“Chà, thực ra tôi không…” Craig bắt đầu.
Tôi đá anh ta. “Đi nào.” Tôi nói, dời bước đi. “Tôi thấy lạnh rồi đây.”
Craig theo tôi. Khi chúng tôi đến chỗ xe anh ta, tôi xin lỗi vì đã cắt ngang lời anh ta như vậy. “Nhưng tôi có lý do,” tôi nói, “Chẳng hại gì nếu Julia nghĩ rằng anh có cả lô cô gái để gọi điện và lượn lờ với.”
“Tôi nghĩ là Allie đúng,” anh ta đáp. “nhưng tôi không bao giờ chơi những trò chơi kiểu như vậy.”
“Tôi cũng không,” tôi nói, “và hãy xem nó đưa tôi đến đâu.”
“Đến đâu?” anh ta hỏi.
“Chẳng đến đâu cả,” tôi bảo anh ta, và anh ta mỉm cười. “Chà, vui thật, Craig, thật đấy. Craig là một chàng trai tuyệt vời, đừng quên điều đó nhé. Chúc ngủ ngon.” Anh ta lái xe đi, vẻ trầm ngâm.
Khi tôi bước ngược trở lại vào cái ấm áp trong bếp, Sandra và Ben đã ở đó, đang nói chuyện với Julia.
“Mừng vì em và Craig lại qua chơi với nhau. Nó là một thằng tuyệt vời.” Ben nhận xét với tôi.
“Phải.” tôi nói.
Trông Julia trông lại không vừa lòng, mà tôi cũng phật ý. Chuyện Ben sa bẫy Sandra đủ tệ rồi, anh không cần phải làm cho tệ hơn bằng cách đẩy tôi về phía ông bạn hàng xóm cũ của anh nữa.
Tôi cáo lỗi và đi lên gác. Sau khi thay áo ngủ, tôi tắt đèn và vén rèm bên cửa sổ. Ngọn đèn điện trên cửa sổ và ánh trăng khiến tôi cảm thấy bình yên hơn một chút. Những món quà của tôi chất đầy trên cái ghế bên cửa sổ, và tôi ngắm nghía mỗi món thêm một lần nữa, cuối cùng thì cũng nhặt cái hộp của Mike lên. Tội nghiệp Mike, tôi nghĩ, chừng nào Ben chưa về nhà thì Mike chẳng có chút hy vọng nào đâu.
Tôi lấy đôi khuyên tai ra, rồi để ý thấy một mảnh giấy được dán bên dưới đó với kiểu cách lạ đời. Tôi lấy ngón tay kéo nó ra. Bên dưới mảnh giấy là một sợi dây chuyền đung đưa cùng một quả tim vàng bé xíu. Một lời nhắn đặt bên dưới đó.
“Tôi hy vọng em tìm thấy cái này trước khi em vứt cái hộp đi. Em xem, tôi có cố gắng làm em gái của em ghen đâu.”
Tôi nâng trái tim lên và nhìn chăm chú, hết sức ngạc nhiên để nó lấp lánh trong ánh nến. Món quà giấu kín thật lãng mạn nhưng điên rồ. Tôi khó hình dung được Mike và tôi là bạn bè, đừng nói đến yêu đương. Cả hai chúng tôi đều thích thể thao, nhưng chỉ thế thôi; quan niệm của hắn về một phim nước ngoài hay chắc chắn là phim do Arnold Schwarzenegger thủ vai.
Tôi thả trái tim và sợi dây chuyền trở vào trong cái hộp, nghe thấy tiếng chân người và tiếng nói chuyện trên lối xe vào dưới cửa sổ phòng tôi. Tôi biết đó là Ben và Sandra. Tôi không muốn nhìn nhưng tôi phải nhìn.
Ben dựa lưng vào xe của anh, nói chuyện với Sandra. Nó cười và vòng tay ôm anh. Lại nói, lại cười – nó thích ở trong vòng tay anh – tôi biết cái cảm giác đó. Tóc nó sáng bóng ánh vàng nhạt trong ánh trăng. Tôi chưa bao giờ gặp anh chàng nào có thể cưỡng lại mái tóc vàng hay đôi mắt xanh hay cười của nó.
Và Ben cũng thế. Đó là một nụ hôn dài – tôi nghĩ. Sự bất tận là bao lâu nhỉ? Với tôi, nụ hôn đó dường như bất tận.
Cuối cùng Sandra cũng trở vào trong nhà. Ben định vào xe, rồi đột nhiên quay lại và nhìn lên, nhìn thẳng vào cửa sổ phòng tôi. Sợ anh nhìn thấy gương mặt tôi trong ánh nến, tôi nhanh tay che ngọn nến lại. Ben đứng thẳng người hơn. Tôi đã làm điều thật ngu ngốc. Bây giờ anh biết chắc chắn là đã có người nhìn.
Tôi buông xuôi và trượt người ngồi xuống sàn ngay bên dưới cửa sổ, cố ngăn nước mắt, biết mình đã thua và cảm thấy mình như một con ngốc. Tôi nghĩ vua Arthur đã cảm thấy thế để vượt qua nỗi đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.