Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 73: Tuần trăng mật vui vẻ




Hôn lễ ngoài trời kết thúc vào chập tối, mọi người đều mệt và say. Sau khi chờ mọi người về hết chúng tôi mới trở về nhà. Về việc tại sao lại đến hôn lễ muộn sếp Diệp đã giải thích với mọi người, mọi chuyện không như dự tính ban đầu buộc sếp Diệp phải hủy bỏ phần nghi thức kết hôn trong nhà thờ. Suốt cả ngày hôm nay tôi vô cùng mệt mỏi nên vừa về tới nhà không kịp thay váy cưới đã lăn ra ngủ.
Gần đây có vô số chuyện mà tôi không thể kiểm soát được, kịch bản mà tôi biết đã ngoài tầm tay với. Hiện tại mới chính là cuộc sống của tôi, quá nhiều việc xảy ra khiến tôi không thể tập trung đầu óc năng lực bị hạn chế rất nhiều. Thậm chí có đôi khi tôi không thể dùng được siêu năng lực di chuyển một chiếc cốc nhỏ.
Diệp Gia Thành từ phòng tắm đi ra thấy tôi đang ngủ say anh mỉm cười nhẹ nhàng ngồi xuống một bên giường kéo chăn phủ lên người tôi. Tôi mơ màng cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy mình, tôi dụi đầu vào ngực anh đưa tay ôm chặt lấy anh an tâm chìm vào giấc ngủ.
Tôi tỉnh dậy bởi ánh mặt trời chói chang từ cửa sổ, nhìn qua bên cạnh đã không thấy bóng dáng Diệp Gia Thành. Vừa định bước xuống giường thì sếp Diệp mở cửa bước vào:
“Sao em không ngủ thêm một lát!” Diệp Gia Thành cầm một quyển sách dày đặt xuống bàn gần đó.
“Anh còn nói, nếu muốn em ngủ thêm sao còn kéo rèm ra. Nắng chói chang như vậy làm sao em ngủ được!” Tôi bĩu môi lên án.
“Em hiểu lầm ông xã mình rồi, rèm cửa vốn dĩ được kéo ra từ hôm qua, anh mệt quá nên chưa kéo lại!” Diệp Gia Thành ôm lấy tôi hôn nhẹ lên trán.
“Sếp Diệp, anh thật xấu!” Tôi nhìn quần áo trên người mình kêu lên, hôm qua tôi nhớ vẫn mặc váy cưới đi ngủ vì không kịp thay ra vậy mà hôm nay nhìn lại thì váy cưới đã được thay bằng một bộ đồ ngủ gợi cảm.
“Anh thấy em mặc váy cưới ngủ không thoải mái cứ cựa quậy làm phiền đến giấc ngủ của anh, anh không chịu được nên cởi ra thôi!” Diệp Gia Thành nhún vai tỏ vẻ không là gì.
“Đồ thấy ghét!” Tôi mắng yêu anh một tiếng sau đó nhanh chóng ngồi dậy đi rửa mặt. Diệp Gia Thành bật cười.
“Anh để hình ảnh các địa điểm du lịch ở đây khi nào em ra nhớ xem rồi chọn địa điểm chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật!” Tiếng nói trầm ấm của sếp Diệp vang lên sau lưng tôi.
Tôi bất ngờ quay đầu mở to đôi mắt sáng ngời nhìn anh:
“Sếp Diệp, ông xã anh nói thật không? Khi nào thì chúng ta đi?”
“Bất cứ khi nào em muốn!” Diệp Gia Thành nhếch môi.
“Ông xã, em biết anh tốt với em nhất mà!” Không kìm được kích động tôi chạy nhanh đến lao vào lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh hôn một cái thật kiêu lên má.
“Được rồi, mau đi rửa mặt đi. Em xem em có giống con mèo hay không?” Diệp Gia Thành véo má tôi.
“Anh lại ghẹo em, chờ đó đi lát nữa tính sổ với anh sau!” Tôi trợn to mắt hăm dọa anh.
“Anh ở đây chờ em xử tội sẽ không chạy đâu hết!” Diệp Gia Thành phất tay ra hiệu tôi vào nhà vệ sinh. Tôi lè lưỡi với anh rồi nhanh chân chạy vào toilet đóng cửa lại.
Hạnh phúc đôi khi chỉ có thế, sớm mai mở mắt tỉnh dậy có thể nhìn thấy anh, thấy nụ cười của anh là đủ để chứng minh rằng anh vẫn ở bên tôi.
Phân cách tuyến...
Nước H...
Tôi sung sướng mở tung cánh cửa khách sạn cao cấp cúi người ra ban công nhìn ngắm bờ biển bên dưới. Vừa đến nước H chúng tôi đã đặt chân đến khách sạn cao cấp nhất đảo C, Diệp Gia Thành hài lòng ôm lấy tôi từ phía sau:
“Thế nào, bà xã có hài lòng không?”
“Rất hài lòng!” Tôi gật đầu vươn hai tay ra đón cơn gió vừa thổi qua.
“Nơi này là một trong 10 nơi đẹp nhất thế giới có rất nhiều danh lam thắng cảnh đẹp, ngoài ra còn có rất nhiều trò hay để chơi. Rất nhiều cặp đôi chọn nơi này làm địa điểm hưởng tuần trăng mật và du lịch!” Diệp Gia Thành cất giọng nhẹ nhàng mà chậm rãi.
“Ông xã, em muốn đi xuống dưới!” Tôi quay đầu nhìn anh rồi một tay nắm lấy tay anh, một tay chỉ về phía biển.
“Mới vừa tới chưa kịp nghỉ ngơi em không mệt sao? Hửm?” Anh xoa đầu tôi.
“Không, em không mệt! Anh quên công việc của mình cũng thường xuyên bay qua bay lại khắp châu lục hay sao? Ngồi trên máy bay suốt mấy tiếng cũng không thể làm em mệt!” Tôi ôm lấy anh mè nheo.
“Ông xã, em muốn xuống dưới đó đi dạo trên bờ biển!” Tôi dụi đầu vào người anh sử dụng chiến thuật mê hoặc đối phương.
“Được, em mau vào thay đồ đi anh dẫn em xuống đó!” Diệp Gia Thành mỉm cười. Không thể không lùi bước trước gương mặt đáng yêu của vợ.
“Ông xã anh là số 1! Chờ em một chút!” Tôi nhanh chân chạy đi đến bên giường rồi mở vali chọn lấy một chiếc váy sát tay nhẹ nhàng, mềm mại màu xanh nhạt bên ngoài có một tầng lụa mỏng.
5 phút sau tôi bước ra với chiếc váy năng động, dễ thương. Nhìn bên ngoài cửa sổ có thể thấy màu của ánh mặt trời đang ngã về chiều, tôi kéo lấy sếp Diệp đang nhàn hạ ngồi trên sô pha đọc báo:
“Gia Thành mau đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi. Chúng ta đi xuống dưới biển ngắm trời chiều đi!”
Diệp Gia Thành nhìn tôi mỉm cười, anh đưa tay vén tóc tôi ra phía sau, chỉnh lại váy cho tôi gọn gàng rồi nắm lấy tay tôi:
“Đi thôi, nếu không đi bà xã anh nóng lòng làm lòng anh cũng nóng theo!”
Tôi bật cười kéo lấy anh ra khỏi cửa. Trên đường đi mọi người đều nhìn theo chúng tôi, họ chỉ là những công dân bình thường đương nhiên sẽ không biết chúng tôi là ai nhưng sự anh tuấn và hành động yêu thương, ánh mắt trìu mến mà Diệp Gia Thành dành cho tôi đã gây sự chú ý cho không ít người.
Chúng tôi đi dọc bờ biển hưởng thụ không khí mát lành cùng những cơn gió mát rượi từ biển thổi vào. Tôi rất thích nghịch nước nên từ khi đặt chân xuống biển là tôi nhanh chóng mang cả giầy xuống nước. Từng con sóng biển chạm vào chân tôi khiến tôi vô cùng thích thú:
“Ông xã, mau đến đây đi!” Tôi quay đầu nhìn Diệp Gia Thành đang ở trên bờ cát.
Diệp Gia Thành mỉm cười ôn nhu rồi bước về phía tôi, nhìn chân anh dần ngập chìm trong nước tôi cười thật tươi cúi người dùng tay lấy nước tạt về phía anh. Diệp Gia Thành không hề né tránh nên trúng mấy đòn liên tiếp đầu anh ướt rũ rượi, trên tóc rơi xuống vài giọt nước.
“Ông xã, trông anh bây giờ như một chú cún rơi xuống nước vậy!” Tôi trêu ghẹo anh.
“Hôm nay em to gan thật, dám đùa giớn với uy danh lãnh chúa à?” Diệp Gia Thành bắt lấy vòng eo của tôi ôm chặt.
“Ahhh... em không dám, không dám... xin anh đại lượng tha cho!!!” Tôi cười vang cố thoát khỏi đôi tay mạnh mẽ của anh.
Diệp Gia Thành buông tôi ra, anh đưa tay gạt đi những giọt nước đang lăn dài trên má tôi.
“Bà xã, cả đời này anh sẽ khiến em sống trong hạnh phúc!” Giọng nói chân thành, ấm áp của anh truyền đến tai tôi khiến lòng tôi vô cùng ấm áp và hạnh phúc, tôi ôm lấy anh thỏ thẻ:
“Chỉ cần có anh, anh là hạnh phúc của em!”
Anh mỉm cười, chúng tôi cứ thế đứng dưới bờ biển người ướt sũng ôm lấy nhau dưới trời chiều dịu dàng, êm ái.
Phân cách tuyến...
Tuần trăng mật ngày thứ hai, Diệp Gia Thành đưa tôi đi tham quan các kiến trúc độc và đẹp lạ trên đảo C. Có rất nhiều kiến trúc được xây dựng ở cuối thế kỷ 21 đến nay vẫn được bảo tồn kiên cố dù đã trải qua nhiều biến cố lịch sử.
“Ông xã, anh cười đi!” Tôi giơ điện thoại lên tạo dáng.
Diệp Gia Thành bình thường trầm ổn, tỏ ra lạnh lùng nhưng mấy ngày qua anh dường như thay đổi thành một con người khác luôn chìu theo những gì tôi muốn, có đôi khi còn làm những chuyện trẻ con mà trước đây chưa từng có trong lịch sử của sếp Diệp. Anh mỉm cười cùng tạo dáng chụp ảnh với tôi.
Ngày thứ ba, chúng tôi lấy ăn uống làm điểm chính, đi thưởng thức tất cả các món đặc sản của đảo. Từ thức ăn nhanh, hải sản, đồ nướng, các món ăn ven đường cho đến nhà hàng ao cấp. Ăn nhiều đến nỗi tối về khách sạn khi ngủ tôi đã nằm mơ. Sáng dậy Diệp Gia Thành đã nói trong lúc ngủ tôi đã nói “Ông xã, em không muốn ăn nữa...bụng em to lắm rồi...!” nghĩ lại thật xấu hổ làm sao.
Tuần trăng mật ngày thứ tư sếp Diệp dẫn tôi đi tham quan bảo tàng du lịch lớn và duy nhất ở đảo C. Nơi này có rất nhiều thứ tôi chưa từng nhìn thấy qua, bảo tàng rất rộng khiến tôi đi đến mỏi chân, bụng kêu lên vì đói nhưng vẫn chưa tham quan hết. Cuối cùng ông xã yêu dấu của tôi lại phải cõng tôi ra ngoài tìm một nhà hàng lấp đầy bụng của tôi trước.
Đến ngày thứ năm thì tôi đã không còn sức lực và tinh thần để vui chơi ở bất cứ nơi nào nữa rồi. Thế là hai vợ chồng son ở lại khách sạn ôm chăn ngủ cả ngày, ăn thì nhờ cả vào sự phục vụ của khách sạn.
“Ông xã! Anh vẫn còn sức lực chứ?” Tôi nằm ôm chăn đưa mắt nhìn sếp Diệp sắp xếp các món ăn trên bàn.
“Anh đâu yếu đuối như em!” Diệp Gia Thành mỉm cười.
“Ai nói, bình thường em vẫn rất mạnh nha, có lẽ do mấy ngày nay đi nhiều nơi và đặt nhiều tinh thần quá nên em hơi mệt một chút thôi!” Tôi tung chăn ngồi dậy.
“Nếu em hơi mệt vậy thì mau rửa mặt rồi ăn tối!” Sếp Diệp tiến lại nhấc bổng tôi lên mang tôi vào toilet.
“Ngoan, mau vệ sinh cá nhân đi!” Anh vỗ vỗ đầu tôi như trấn an một đứa trẻ.
Tôi mở to hai mắt đứng yên lặng trước hành động của Diệp lão đại, càng ngày anh đối xử với tôi càng giống như đối xử một đứa bé. Sau khi vệ sinh xong bước ra thì tôi đã có một bàn ăn thịnh soạn đầy những món ngon hấp dẫn.
“Oa, mấy con tôm thật to...mấy con cua cũng thật là to!” Nhìn lên bàn ăn tôi kinh ngạc thốt lên.
“Ông xã, đĩa hải sản xào này có phải quá to không? Có cả mực, tôm, sò, ốc...!” Tôi ngồi xuống phía đối diện sếp Diệp trầm trồ.
Diệp Gia Thành mỉm cười nhìn một lượt các món ăn trên bàn rộng lớn:
“Có tôm hùm, cua biển, hải sản xào, cá hấp...còn đây là gà quay gọi riêng cho em!” Diệp Gia Thành chỉ về phía tay phải.
“Wow, ông xã anh đối với em thật tốt!” Tôi xuýt xoa.
“Anh là ông xã của em!” Sếp Diệp nhướn mài.
“Hihi, chúng ta ăn thôi!” Tôi cầm lấy đũa thúc giục. Chúng tôi bắt đầu đầu chiến đấu với một bàn ăn đầy ấp.
Sau khi ăn no tôi thật sự chẳng muốn đi đâu hết, một ngày nữa lại sắp trôi qua. Ngày thứ bảy đồng nghiệp, anh em trong PW sẽ đáp máy bay sang đây để chung vui cùng chúng tôi. Đó cũng là ‘ân huệ’ to lớn của ‘bệ hạ’ Diệp Gia Thành dành cho đám ‘quần thần’ trong những ngày làm việc vất vả.
Hai ngày trước tôi nhận được tin Hà Bác Viễn bỗng dưng trở nên điên loạn đi khắp nới quấy nhiễu người khác, người dân báo cảnh sát nên đã bị bắt. Hiện nay chắc ông ta đang ở bệnh viện tâm thần, gương mặt ngơ ngác ngồi ở ghế đá hay gốc cây nào đó nhìn lên bầu trời mà không biết mình nhìn cái gì rồi. Gương mặt như vậy tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra. Cũng có thể ông ấy đang cùng những người bạn trong đó chơi cướp bắt hay trèo cây hái ổ kiến vàng, hoặc là ông ta đang la hét và chạy khắp nơi.
“Bà xã!” Diệp Gia Thành ôm lấy tôi làm tôi sực tỉnh.
“Anh tắm xong rồi sao, vậy chúng ta mau đi ngủ thôi. Ngày mai em muốn đến Lâu đài ma!” Tôi nhìn anh, hai mắt sáng rực..
“Trước khi đi ngủ chúng ta cần vận động cho dễ tiêu hóa!” Diệp Gia Thành nhìn tôi, ánh mắt anh như đang phát sáng.
“Không cần đâu, em vốn không bị khó tiêu!” Nhận ra được tia nguy hiểm tôi tìm cách trốn.
“Nhưng anh dường như sẽ bị đó, em là vợ em phải đứng ra giúp chồng chứ!” Sếp Diệp mặt dày vô đối lên tiếng. Lời nói vừa dứt thì người đã hành động.
“Ối...Diệp Gia Thành, anh không được cắn em!” Tôi cười lớn.
Một đêm hạnh phúc lại trôi qua... ngày thứ 6!
Lâu đài ma là một lâu đài được xây dựng từ cuối thế kỷ 21, nó vốn là một khách sạn. Sau trận biến cố cuối thế kỷ đó khiến hàng trăm người trong Lâu đài phải thiệt mạng. Đến nay, nó đã trở thành địa điểm du lịch hấp dẫn, miễn phí mà không ít người muốn khám phá nhưng chưa một ai đi lên đến đỉnh. Điều đặc biệt là nó thật sự có ma.
Điều đó rất đáng để chú ý bỡi lẽ phần lớn những người gan to, thích chinh phục khám phá và những nhà tâm linh, pháp sư giỏi thuật pháp thường đến đây để nghiên cứu nhưng chưa một ai đi hết tòa lâu đài huyền bí này. Vì thế tôi rất muốn khám phá nó.
Chúng tôi tiến vào tòa lâu đài với rất nhiều người, mọi người sau khi vào điều muốn tự mình thể hiện cảm giác mạnh mẽ, tự trãi qua cảm giác sợ hãi khi gặp nhưng hồn ma nên vừa bước vào sảnh lớn họ đã tự tản ra. Tôi đứng giữa đại sảnh rất rộng nhìn ngắm kiến trúc xung quanh.
Đột nhiên mọi thứ trước mắt tôi trở nên mờ ảo rồi biến mất thay vào là một khung cảnh mà đối với tôi nó hết sức quen thuộc. Quen đến từng nhành cây, ngọn cỏ.
Tôi đang đứng trước cửa nhà mình, ngôi nhà của tôi vẫn không thay đổi gì so với ngày tôi đột nhiên ‘xuất hồn thoát xác’. Không hiểu vì sao khi đứng trước ngôi nhà của mình tôi lại không thể vui vẻ, không thể có cảm giác được quay về mái ấm mà là sự sợ hãi đến tột cùng. Tôi quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Diệp Gia Thành.
Không thấy anh đâu, tôi hốt hoảng gọi lớn:
“Gia Thành, Gia Thành!!!” Nước mắt tôi bắt đầu tuôn.
“Bà xã, em làm sao vậy? Thấy không thoải mái à?” Giọng nói trầm ấm thân quen vang lên, tôi được ôm vào vòng tay quen thuộc.
Tôi không nói gì chỉ biết ôm anh thật chặt, mọi thứ xung quanh vừa xuất hiện khi nảy chợt biến mất. Tôi vẫn chưa hết kinh sợ nói:
“Đột nhiên em thấy không khỏe, em muốn về khách sạn!”
“Được, chúng ta về khách sạn!” Diệp Gia Thành gương mặt đau lòng khi thấy tôi khóc, anh dìu tôi ra ngoài.
Phân cách tuyến....
Sự việc ngày hôm qua khiến tôi không ngừng suy nghĩ, gần đây tôi thường hay nhìn thấy những hình ảnh của quá khứ hiện lên rất rõ nét. Tối hôm qua tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ nhưng trong mộng tôi lại thấy rất nhiều việc của quá khứ.
Sáng sớm tôi đứng nhìn hình ảnh mệt mỏi, bơ phờ vì thiếu ngủ của mình mà hết cả hồn. Gương mặt thì tái, đầu tóc thì rũ rượi. Diệp Gia Thành đã đi đón mấy anh, chị trong PW từ sớm để thuận lợi sắp xếp chổ nghĩ ngơi cho họ. Tôi cầm chiếc cốc lên hớp một ngụm nước, bất chợt tôi nhìn thấy hình ảnh một người con gái trong gương. Đôi mài cong cong, gương mặt thanh tú, mái tóc màu đen dài khỏi vai. Cô ấy đang nhìn tôi, tôi quay đầu nhìn xung quanh không có một ai, nhìn lại trong gương vẫn thấy cô ta. Tôi thót tim, mở to hai mắt kinh hãi cầm chiếc ly đập vỡ mặt gương rồi lui về sau mấy bước.
Chiếc gương rạng nức, tôi lấy lại bình tĩnh tiến về phía nó. Cô gái ấy đã không còn trên mặt gương đầy vết nứt chỉ có gương mặt của tôi – Lô Ái Thi.
Cô gái vừa xuất hiện trong gương là Hạ Như Mai, cũng chính là tôi của TK21. Tôi vô cùng hoang mang.
“Bà xã! Chuẩn bị đi thuyền ra biển thôi!” Tiếng nói của Diệp Gia Thành từ bên ngoài vọng vào, tôi giật mình đưa tay vốc nước lên mặt mình để lấy lại tinh thần.
“Em ra ngay!” Tôi lên tiếng.
40p sau...
“Mọi người mới đến sau lại gấp ra biển vậy anh?” Tôi nhìn sếp Diệp.
“Người của PW đã quen chịu cực khổ huấn luyện, một chuyến bay chỉ là chuyện nhỏ! Mọi người đang rất háo hức!” Diệp Gia Thành nhếch môi.
“Vậy chúng ta đi thôi đừng để mọi người chờ!” Tôi cố nở nụ cười.
“Em thật sự đã hết mệt rồi chứ?” Diệp Gia Thành nắm tay tôi lại.
“Em không sao mà, em cũng rất muốn đi thuyền!” Tôi ôm lấy cánh tay anh.
“Được, đi thôi!” Diệp Gia Thành mỉm cười.
Mọi người hôm nay đều tề tụ rất đông, chúng tôi thêu hẳn một du thuyền thật lớn đi ra biển. Cảnh biển dưới trời chiều vô cùng đẹp, chúng tôi mở tiệc ngay trên thuyền. đón gió biển là điều tôi thích nhất, thật mát làm tôi quên hết mọi ưu phiền.
Nhìn mọi người ồn ào, náo nhiệt tôi đột nhiên cảm thấy rất đau đầu nên đã đi tới mạn thuyền nhìn ngắm phong cảnh từ phía xa. Một cơn choáng ván đầu óc ập đến, tôi không còn biết gì ngã người rồi rơi thẳng xuống biển.
“Ái Thi!” Tiếng Diệp Gia Thành hô lớn, tôi rất muốn tỉnh nhưng dường như điều đó là không thể, cảm giác lạnh buốt toàn thân lan dần rồi lan dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.