Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 64: Pubg 6




Chu Nhất Phàm có một người bạn gái tên Tô Dao, ngoại hình đẹp như ngôi sao trên tivi. Một chàng trai bình thường như Chu Nhất Phàm được cô ta để mắt đến, anh ta luôn coi đó là chuyện đáng kiêu ngạo. Bạn bè cũng rất hâm mộ anh ta, cho là may mắn cả đời đều dồn vào việc tìm được cô bạn gái xuất sắc này.
Hai người rất yêu nhau, cùng nhau vạch ra một tương lai hết sức tốt đẹp. Nhưng vào thời điểm hạnh phúc nhất, Nguyễn Văn Khải lại cướp đi Tô Dao từ tay anh ta.
Từ đó Chu Nhất Phàm có động cơ giết người. Nhưng khi cảnh sát theo lời khai của anh ta đi điều tra thì phát hiện, Tô Dao chỉ là một cô gái ham hư vinh ham giàu có, lúc hai người quen nhau, Chu Nhất Phàm phải chơi thay rất nhiều ván mới có thể làm ra tiền để cô ta tiêu xài. Bạn của anh ta đều nói Tô Dao chỉ vì tiền của anh ta mà vui đùa chút thôi, nhưng Chu Nhất Phàm nghĩ rằng bọn họ ghen tị nên không tin.
Khi Tô Dao và Nguyễn Văn Khải quen nhau, không biết ai chủ động trước, một người thích tiền của đối phương, một người thích nhan sắc của đối phương, vậy nên bên nhau.
Từ đó mỗi ngày Tô Dao đều mang túi xách hàng hiệu, quần áo đồ trang sức đều không thiếu, nhưng lúc này cô ta vẫn chưa nói chia tay với Chu Nhất Phàm, mối quan hệ giữa cô ta và Nguyễn Văn Khải bị phát hiện.
Chu Nhất Phàm biết những thằng con trai nhà giàu này thế nào nên đinh ninh rằng Tô Dao không sai, nghĩ rằng Nguyễn Văn Khải bắt ép Tô Dao. Thế nên anh ta đi tìm Nguyễn Văn Khải náo loạn một trận. Bị gây sự, Nguyễn Văn Khải cảm thấy mất mặt trước bạn mình nên sau đó đã chia tay với Tô Dao, còn phun ra phí chia tay không hề nhỏ.
Sau đó Tô Dao trở về bên Chu Nhất Phàm, anh ta lại càng giữ vững suy nghĩ bạn gái mình bị Nguyễn Văn Khải ép buộc. Nhưng anh ta không biết Tô Dao lại âm thầm câu một tên nhà giàu khác. Mà cô ta có thể quen nhiều tên con nhà giàu như vậy bởi vì Chu Nhất Phàm là người chơi thế thân cho Nguyễn Văn Khải...
Nhưng dù thế nào thì mối hận của Chu Nhất Phàm với Nguyễn Văn Khải vẫn mãi ở đó, khi Tô Dao "quay về", bởi vì phải gánh nặng phải kiếm tiền cho cô ta tiêu xài, Chu Nhất Phàm lại phải tiếp tục làm nhiều công việc. Trong đó, việc chơi thay cho Nguyễn Văn Khải có thù lao cao nhất. Anh ta rất muốn bỏ quách công việc phụ giúp tên đàn ông định cướp bạn gái mình nhưng không thể, Chu Nhất Phàm không muốn cô gái mình yêu thất vọng, không muốn thấy cô ấy vì không mua được túi xách yêu thích mà đau buồn, cho nên anh ta cắn răng tiếp tục làm việc cho Nguyễn Văn Khải.
Còn về Nguyễn Văn Khải, Tô Dao chỉ là một trong số hàng tá bạn gái nên anh ta không thèm để ý, cũng để Chu Nhất Phàm tiếp tục làm việc. Có lẽ nhìn cảnh kẻ thù phải cắn răng làm việc cho mình thì lòng càng hả hê.
Lòng tự ái và tâm lý của Chu Nhất Phàm đồng thời bị hành hạ dần dần hóa đen, nỗi hận thù đạt đến đỉnh điểm, anh ta rốt cuộc không nhịn được nữa, dự tính kế hoạch mưu sát.
Đối với tội trạng của mình, Chu Nhất Phàm khai hết không kiêng kỵ, mười người trên đảo là do anh ta giết, còn lại hai người là bị giết lầm. Chu Nhất Phàm mang bao tay giết mười người xong thì đặt súng vào tay Nguyễn Văn Khải, trên mặt súng có dấu tay của Nguyễn Văn Khải. Bộ phận kiểm chứng căn cứ vào dấu vân tay, kết luận là Nguyễn Văn Khải giết người.
Không thể không nói, kế hoạch của anh ta rất hoàn mỹ, thực hiện cũng vô cùng cẩn thận, nếu không phải nhờ quạ đen nói cho Sơ Ngữ biết trên đảo có mười ba người thì không chừng cảnh sát đã bị anh ta lừa gạt.
"Vậy mười một người còn lại thì sao, bọn họ đâu có đắc tội với anh?" Lâm Lang hỏi.
"Ha ha," Chu Nhất Phàm cười lạnh, "Bọn con nhà giàu có tiền trừ ăn uống vui đùa, gieo họa cho con gái nhà lành ra thì còn có thể làm gì nữa? Đều là con sâu trong xã hội, giết một người là giết, giết mười hai người cũng là giết, tôi còn vì dân trừ hại nữa đó."
Hận giàu, lý do đơn giản như vậy nhưng cũng khiến người khác lạnh sống lưng, Lâm Lang cảm thấy thà anh ta có thù hằn sâu với những người còn lại hơn là chỉ vì lý do đơn giản đó.
Mặc dù Lâm Lang cũng thường xuyên hâm mộ và ghen tị với người có tiền nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Anh không biết rốt cuộc căm ghét bao nhiêu mới có thể ra tay giết mười một người? Đây không phải đơn giản là ghét bỏ mà là mất trí.
Giản Diệc Thừa khoanh tay đứng bên ngoài nhìn xuống phòng thẩm vấn, nội dung câu trả lời đều nghe rõ ràng. Anh cau mày như đang suy ngẫm gì đó. Bỗng nhiên anh cử động, đi tới gõ cửa phòng thẩm vấn để Lâm Lang đi ra.
Lâm Lang lò đầu ra, nghi ngờ hỏi, "Sao vậy lão Giản, tớ sắp hỏi xong rồi."
"Cậu hỏi anh ta xem làm sao biết Nguyễn Văn Khải cất súng, còn mật mã phòng ngầm nữa? Camera trong biệt thự ai làm hư? Còn tại sao anh ta có chìa khóa ca nô?"
Nguyễn Văn Khải và Chu Nhất Phàm là quan hệ giữa chủ và người làm thuê, hai người còn từng có thù hằn, sao Nguyễn Văn Khải nói mình cất súng cho anh ta nghe được?
Hiển nhiên Lâm Lang cũng nghĩ đến điều này, anh ta gật đầu, không nói nhiều xoay người trở vào phòng thẩm vấn. Chu Nhất Phàm vẫn cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm còng tay rồi ngẩn người, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu nhưng vẫn phối hợp với cảnh sát.
Anh ta vuốt ve còng tay, lần đầu tiên nhìn Lâm Lang, "Anh hỏi nhóm súng kia à? A, loại người ỷ có tiền thích làm chuyện trái pháp luật, còn ra vẻ rất đáng tự hào, hận không thể nói cho toàn thế giới nghe, tôi biết thì có gì lạ đâu?"
Lâm Lang cười nhạo, "Chuyện về đống súng biết thì có thể nhưng sao anh biết mật mã để vào phòng ngầm?"
Nếu không phải người quen thì tuyệt đối không thể nào biết. Ngón tay vuốt ve còng tay của Chu Nhất Phàm khựng lại một chút, sau đó lại khôi phục như thường, "Có lần đến đó lấy tiền ngẫu nhiên nhìn thấy."
Lâm Lang cười lạnh, "Vậy thì trùng hợp quá." Đối với câu giải thích này Lâm Lang tin chết liền, đừng nói là Nguyễn Văn Khải, người bình thường cũng không ai để cho kẻ thù biết mật mã nhà mình đâu. Huống chi dưới phòng ngầm còn giấu súng, anh ta không sợ Chu Nhất Phàm gọi cảnh sát đến bắt à?
"Camera trong biệt thự là ai phá?"
"Tôi làm."
"Vậy anh thật là tài, đến nhà Nguyễn Văn Khải một lần, vừa biết mật mã phòng ngầm nhà anh ta vừa thấy hết tất cả vị trí camera."
Chu Nhất Phàm cúi đầu không nói lời nào, đến chết cũng nhận là lỗi của mình, bao gồm cả ca nô cũng thừa nhận là mình trộm. Anh ta làm Lâm Lang tức nghiến răng. Lúc muốn anh ta khai ra anh ta lại chơi chiêu yên lặng là vàng, kết quả khai ra rồi thì tội gì cũng nhận, nhất định là tới phá rối cảnh sát!
"Tức chết người, anh ta thiếu đòn mà!" Lâm Lang nổi giận.
Lý Trường Phong cũng biết khoảng thời gian này bọn họ cực khổ, vì vậy nói, "Được rồi, các cậu về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, người đã ở đây rồi cũng không chạy thoát, ngày mai lại tới thẩm vấn."
"Vậy không được, tụi em đã điều tra lâu vậy rồi, chỉ chút nữa thôi là vào được nhà, không cạy được miệng anh ta em ngủ không yên!" Bất ngờ, người đầu tiên phản đối lại là Lâm Lang.
Lý Trường Phong lắc đầu, cái đứa nhỏ này khó tính quá. Lúc này Giản Diệc Thừa đột nhiên mở miệng nói, "Có thể tra hỏi Tô Dao, mười hai mạng người anh ta không quan tâm, chỉ quan tâm có người phụ nữ này."
Vì vậy cảnh sát lại ngựa không ngừng vó đi thăm dò Tô Dao, tra một cái đã ra được vấn đề, hai ngày trước trong tài khoản của Tô Dao bỗng nhiên nhiều them hai chục triệu.
Lúc được mời đến cục Tô Dao còn chưa biết chuyện gì xảy ra, gần đây cô ta vừa qua lại với một tên nhà giàu, ngay cả Chu Nhất Phàm bị gì cũng không biết.
Cô ta đẹp thật, hèn gì Chu Nhất Phàm say đắm.
"Liên quan tới việc trong tài khoản của cô có thêm hai chục triệu, cô giải thích vấn đề này thế nào?" Cảnh sát đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo.
Ánh mắt Tô Dao né tránh, cuối cùng không chịu nổi áp lực áp lực của cảnh sát mới biết điều khai báo, "Là bạn trai cũ tôi cho."
Hai ngày trước cô ta đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Nhất Phàm, nói đã gửi cho cô hai chục triệu nhân dân tệ, hỏi cô nhận được chưa. Lúc ấy Tô Dao giật mình, bởi vì cô biết hoàn cảnh của Chu Nhất Phàm, đừng nói hai chục triệu, hai triệu anh ta cũng không có. Nhưng vì anh ta dễ dụ nên cô mới giữ liên lạc, lỡ mà sau này không tìm được người có tiền để kết hôn thì còn có một vỏ xe phòng hờ.
Cho nên lúc nhận điện thoại Tô Dao cũng biết Chu Nhất Phàm có thể đã làm chuyện gì, nếu không tuyệt đối anh ta không có nhiều tiền như vậy.
Cô ta cũng không hỏi nhiều, anh ta cho thì cầm, dù sao là anh ta tự nguyện, có xảy ra chuyện gì cũng không dính líu tới mình. Không ngờ vì chuyện này mà lại bị cảnh sát gọi đến.
"Tôi và Chu Nhất Phàm đã chia tay, tôi cũng không biết anh lấy tiền đâu ra, anh ta cho thì tôi lấy, anh ta phạm tội thì mấy người đi tìm anh ta đi, tìm tôi làm gì?"
Tô Dao nhanh chóng phủi sạch quan hệ, giống như đã tìm về được lí lẽ, thái độ cũng cương quyết. Lâm Lang và Tôn Toàn trố mắt nhìn nhau, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tội Chu Nhất Phàm.
Phì Phì, tên giết người không đáng thương cảm, đã là người lớn rồi, có thể tự quyết định, vì người đàn bà này mà chôn vùi mười hai mạng người, tội lỗi do tự anh ta chịu!
Lời của Tô Dao cũng có tác dụng, sau khi cho Chu Nhất Phàm xem, anh ta bị kích thích, càng tức giận, sau đó khai ra tất cả.
Chuyện giết người đúng là anh ta có làm, nhưng có người sau lưng trợ giúp. Người kia nói cho anh ta biết mật mã và nơi cất giấu súng dưới phòng ngầm, làm hư camera và cung cấp ca nô, cũng là cùng một người.
Người này chính là Nguyễn Văn Hạo, anh trai ruột của Nguyễn Văn Khải, nguyên nhân không phải do mấy chuyện xấu xa của con nhà giàu như Lâm Lang nói.
"Ba tôi chia cổ phần công ty ra làm hai, nhưng nó không biết một chữ về kinh doanh, cho nó cổ phần chỉ tổ làm công ty phá sản. Tôi không muốn giết nó, chỉ là một lúc kích động, tôi hối hận rồi, rất hối hận..."
Tổng giám đốc Nguyễn thị áo mũ chỉnh tề chôn mặt vào hai tay, nước mắt nước mũi chảy ra. Dù bây giờ có hối hận thì em trai anh ta cũng không về được nữa.
"Đã điều tra xong, Nguyễn Văn Hạo biết Chu Nhất Phàm muốn giết em trai mình nên trợ giúp anh ta, cũng đồng ý sau khi chuyện thành công sẽ cho Chu Nhất Phàm hai chục triệu để anh ta cao bay xa chạy. Nguyễn Văn Hạo không biết Chu Nhất Phàm muốn giết tất cả người trên đảo, hơn nữa đã có ý nghĩ mạng đổi mạng, hai chục triệu cũng định để lại cho Tô Dao..."
Chỉ có thể nói trời xui đất khiến, suy nghĩ nông nổi đã làm ác ma thức dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.