Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 167: Lo lắng




Âu Tiểu Thiển vẫn không nhúc nhích, mà Hàn Đông Liệt giống như đứa trẻ nằm trong lòng cô, mặt mỉm cười hạnh phúc.
Thời gian từ từ trôi, Âu Tiểu Thiển cảm thấy thân thể mình tê cứng, cô khó chịu nhíu mày, oán giận nói: “Hàn Đông Liệt, anh vô lại, còn không mau đứng lên, toàn thân tôi đều đã tê rần!”
Hàn Đông Liệt miễn cưỡng mở mắt, sau đó chậm rãi rời khỏi người cô, ngồi bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp thân thể cho cô, cười nói: “Bà xã, sau này chúng ta già đi, chắc cũng giống như vầy nhỉ?”
“Cái gì?” Âu Tiểu Thiển kinh ngạc đứng dậy, cảm giác tê đau đột nhiên lan tỏa, cô khó chịu cau mày, hung hăng nói: “Tôi cũng chưa có đồng ý gả cho anh, không cần gọi tôi là bà xã.”
“Mặc dù lúc này em chưa phải vợ anh, nhưng anh đã quyết định, cả đời sẽ gọi em như vậy.” Anh bá đạo tuyên bố, vui vẻ nhìn cô cười.
“Vô lại!” Âu Tiểu Thiển mắng, chịu đựng đau đớn trên người, đi xuống giường.
“Em đi đâu?” Anh kích động hỏi.
Âu Tiểu Thiển đi tới cửa, quay lại nói: “Tôi đi chuẩn bị hành lý, không phải nói hôm nay sẽ trở về sao?”
Hơn nữa, cô khẳng định Three lúc này không ở nước Mĩ, anh sẽ đi đâu? Rốt cục xảy ra chuyện gì? Lần gặp cuối cùng sắc mặt anh ấy cỏ vẻ không tốt, chả lẽ anh mắc bệnh? Thực sự lo lắng cho anh! Mà có lẽ anh ấy đã trở về Đài Loan, dù sao anh cũng là người Đài Loan!
Đã đến lúc… Trở về!
Âu Tiểu Thiển ra khỏi phòng, Hàn Đông Liệt nằm lại trên giường vui vẻ cười không ngừng, chưa bao giờ nghĩ hạnh phúc sẽ đến nhanh như vậy, cuộc sống như cái xác không hồn trước đây cũng kết thúc.
Lúc này anh nhất định phải nắm chắc cơ hội, nhất định làm cho cô đồng ý làm vợ mình, nhất định làm cho cô cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mình.
Giữa trưa, trên phi cơ…
Âu Tiểu Thiện cùng Hàn Đông Liệt ngồi cạnh nhau, Âu Tiểu Thiển hơi cúi đầu, vẻ mặt u sầu!
Hàn Đông Liệt nhìn ra tâm sự của cô, đưa một tay ra ôm cô, sau đó dịu dàng nói, “Em lại lo lắng cho Three?”
“…” Âu Tiểu Thiển không nói, chỉ cúi đầu càng sâu.
Hàn Đông Liệt đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu cô, an ủi nói: “Em yên tâm, anh đã cho người đi tìm, hơn nữa thời điểm anh ta đưa thư cho anh, anh đã để ý rồi, anh nghĩ rất nhanh sẽ có tin tức của anh ta, em không cần lo lắng, anh nhất định giúp em tìm anh ta!”
Người đàn ông đã ở cạnh mình chín năm, đột nhiên biến mất, cô nhất định sẽ rất lo lắng, tuy nghĩ vậy khiến anh có chút ghen tuông, nhưng vì cô, ăn giấm chua cũng không sao, anh chỉ muốn nhìn cô cười mà thôi!
Âu Tiểu Thiển chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này giống như một bến bờ an toàn, luôn vì cô che gió che mưa, luôn an ủi cô vào thời khắc đau khổ, mặc dù thực bá đạo, thực vô lại, nhưng là… cũng rất ấm áp.
“Cám ơn anh…!” Cô nhẹ nhàng nói, sau đó nhắm mắt lại tựa đầu vào vai anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.