Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 169: Tức giận?




Hàn Đông Liệt đột nhiên cau mày thật chặt, trong lòng phức tạp, không tự chủ, anh mỉm cười nhìn về phía Tuyết Nhi đang ở bên cạnh, nói: “Sau này làm việc cùng nhau, nhờ cậy em!”
Tuyết Nhi không ngờ anh sẽ nói như vậy, tâm tình trở nên vui vẻ, thân mật lôi kéo cánh tay của anh. Mà Âu Tiểu Thiển hơi xoay người, đưa lưng về phía bọn họ, nên không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô.
“Tiểu Thiển!” Hàn Đông Liệt cố ý gọi, muốn nhìn nét mặt hiện tại của cô.
Nhưng Âu Tiểu Thiển vẫn không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, phòng của tôi vẫn như cũ phải không, tự tôi đi là được rồi!”
Cô nói xong liền vội vã đi về phía phòng mình.
Hàn Đông Liệt thấy cô né tránh, cũng muốn đuổi theo, nhưng cánh tay lại bị Tuyết Nhi nắm chặt, còn nũng nịu: “Anh Đông Liệt, anh ở Mĩ nhất định gặp anh trai em, anh ấy hiện tại thế nào?”
Hàn Đông Liệt phiền lòng cau mày, thấy cô chạy vào phòng, trả lời Tuyết Nhi: “Ừ, anh ấy vẫn sống tốt!”
Mấy giờ sau, sắc trời từ từ tối, Hàn Đông Liệt rốt cục tìm được cớ né tránh Tuyết Nhi, liền đi tới trước cửa phòng Âu Tiểu Thiển, vốn định đẩy cửa vào, nhưng còn do dự một chút, vươn tay gõ lên cửa vài cái.
Trong phòng lẳng lặng không truyền ra bất kỳ âm thanh nào, anh có chút lo lắng muốn đẩy cửa ra, lúc giơ tay lên thì cửa cũng vừa được mở.
Âu Tiểu Thiển đứng sau cửa, khách sáo nói: “Tìm tôi có chuyện gì không?
“Không có chuyện thì không thể tìm em sao?” Thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, anh nổi giận trong lòng, nhớ lúc nãy Tuyết Nhi thân mật với mình như vậy, mà cô lại không có phản ứng, lửa giận trong lòng càng tăng thêm.
Ở Mĩ cô không phải đã biểu lộ tâm ý của mình sao? Cô hẳn đã thích anh, nhưng sao hiện tại lại không có phản ứng? Chẳng lẽ người đàn ông mình thích thân mật cùng phụ nữ khác, cô cũng không quan tâm sao?
“Không có chuyện gì thì mai gặp, giờ tôi rất mệt!” Cô vừa nói vừa đóng cửa. Nhưng Hàn Đông Liệt đưa tay cản lại, kiềm lại lửa giận nói: “Tối nay anh muốn ngủ ở đây!”
Âi Tiểu Thiển kinh ngạc nhìn anh: “Anh nói gì? Tôi chỉ đáp ứng cùng anh trở về, chứ không đáp ứng mọi yêu cầu của anh!”
“Vậy thì sao? Anh chính là muốn ngủ chung một chỗ với em, em ngăn cản việc này được sao?” Anh lộ ra vẻ bá đạo, tức giận nhìn cô.
Nhìn bộ dáng tràn đầy lửa giận của anh, Âu Tiểu Thiển thở dài nói: “Tôi không biết sao anh lại tức giận, nhưng đừng có phát tiết trên người tôi, hơn nữa tôi chưa đồng ý gả cho anh, anh quên rồi sao!”
“Em nói không biết tại sao anh tức giận? Rõ ràng chính em chọc giận anh, lại giả bộ cái gì cũng không biết?” Anh rống to với cô.
“Anh muốn tôi trở lại, tôi đã trở lại, muốn tôi về nhà họ Hàn, tôi về nhà họ Hàn, muốn làm gì tôi cũng đã làm, anh có gì mà phải tức giận? Tại sao phải tức giận? Người nên tức giận phải là…” Cô cũng rống to, nhưng nói đến đây đột nhiên dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.