Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 182: Không thể chống đỡ




Thấy cô nhiệt tình, Hàn Đông Liệt mỉm cười nói, “Vậy còn không mau đi xin lỗi?”
“Dạ, tổng giám đốc Hàn, em đi ngay!” Tuyết Nhi vui vẻ đáp lại, sau đó thích thú chạy ra ngoài.
Nhìn cô giống như một đứa trẻ, Hàn Đông Liệt cười cười lắc đầu. Nếu như lần này đi đúng hướng, tác hợp hai người họ với nhau, vậy quả thực là chuyện tốt.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thả hồn về phương trời xa.
“Tiểu Thiển, em hiện giờ làm gì? Có nghĩ đến anh không? Anh đang nhớ em đây!”
Phòng làm việc trợ lý.
“Cốc cốc cốc…!” Tiếng gõ cửa vang lên, Giang Minh Húc giật mình.
“Vào đi!” Anh nói giọng nghiêm nghị.
Cửa từ từ mở ra, Tuyết Nhi lặng lẽ cúi đầu đi tới, sau đó mỉm cười nhìn Giang Minh Húc, làm anh phát run.
Nha đầu này tính làm gì? Chẳng lẽ lại còn mưu ma chước quỷ? Nhưng anh ngàn vạn lần không muốn dính vào, đường đường là trợ lý, người khác phải ngước nhìn, nếu để họ thấy anh bị một đứa con gái sai vặt, vậy anh cong mặt mũi đâu nhìn đồng nghiệp?
Tuyết Nhi từng bước đi đến bàn làm việc của anh, sau đó dừng trước bàn, mỉm cười nhìn anh nói, “Trợ lý Giang, việc vừa nãy thật xin lỗi, tôi lần đầu tiên đi làm có nhiều chuyện chưa biết, lúc nãy đã mạo phạm, sau này tôi nhất định thay đổi, mong anh chỉ giáo nhiều hơn, giúp tôi trở thành thư ký giỏi!”
“Hả?” Miệng Giang Minh Húc há to, anh ngỡ ngàng nhìn cô.
Mình nằm mơ sao? Thiên kim đại tiểu thư lại đi nói xin lỗi? Cô uống lộn thuốc sao? Hơn nữa nụ cười kia thật quá… quá… đáng yêu, làm anh chống đỡ không nổi.
Khụ… Anh ho nhẹ một tiếng nhằm khôi phục thần thái nam tính, sau đó nghiêm túc nói với cô, “Chuyện lúc nãy coi như chưa xảy ra, sau này chúng ta hợp tác tốt, tôi sẽ truyền những gì mình biết lại cho cô!”
“Thật sao? Bao gồm tất cả về anh Đông Liệt?” Tuyết Nhi vui vẻ sáng mắt.
Hả? Thì ra cô vì cái này? Anh cứ tưởng mình có sức quyến rũ lớn, có thể khiến nha đầu tùy tiện này thay đổi, thì ra hết thảy là vì King!
Ai… Anh có chút đau lòng.
“Nếu như cô làm tốt, chuyện gì tôi cũng cho cô biết!” Anh có chút ủ rũ nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, trợ lý Giang thật là người tốt. Hay là uống cà phê đi? Chúng ta vừa uống vừa nói chuyện anh Đông Liệt đi! Được không?” Cô vui vẻ nở nụ cười.
Thấy khuôn mặt dễ thương của cô, Giang Minh Húc âm thầm thở dài: King quả nhiên có diễm phúc! Đáng tiếc, vận đào hoa lại biến thành tai họa.
Anh thật không hiểu, tại sao King muốn anh quan tâm đến nha đầu này? Liệu anh ta đang ấp ủ mưu kế gì đây?
Cảm giác bất an trong lòng Giang Minh Húc tản ra… Còn có một loại cảm xúc rối ren khác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.