Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 195: Nhớ lại 1




Trải qua hai tiếng súng vang lên gần như cùng lúc, sảnh chính biệt thự liền trở nên an tĩnh, không đầy một giây sau, ngực Lôi Minh bắt đầu chảy máu không ngừng, mặt nạ của Hoàng Viêm cũng rơi xuống, lộ ra toàn bộ gương mặt hắn.
Đó là một gương mặt xấu xí, sẹo chằng chịt, nơi duy nhất nhẵn nhụi là một nốt ruồi lớn.
Âu Tiểu Thiển thấy mặt hắn, còn có nốt rồi kia, cô đột nhiên mở to hai mắt, trong não đã hình thành thứ gì đó, khiến cho cô nhớ tới chuyện ngày trước.
“Là ông!”
Cô trợn to mắt nhìn Hoàng Viêm, chuyện của Trần Phong bắt đầu tua lại trong đầu cô.
Trong giây lát cô nhớ lại rất nhiều thứ tưởng chừng như đã bị quên lãng từ lúc năm tuổi…
Khi ấy
Tiểu thư, đừng chạy nhanh như vậy, coi chừng té! Một người mặc đồng phục hầu gái, khẩn trương đuổi theo cô nương năm tuổi.
A Lăng, chị mau nhìn đóa hoa xinh đẹp này! Âu Tiểu Thiển năm tuổi đứng trong bụi hoa, hái một đóa rất đẹp nhưng không biết tên loài hoa là gì.
Tiểu thư, đừng chạy quá xa, cha em sẽ lo lắng! A Lăng cau mày.
A Lăng, chị nói xem, em tặng đóa hoa này cho mẹ, mẹ sẽ rất vui đúng không?
Dĩ nhiên, mẹ em chắc chắn sẽ vui!
Nhưng nếu cha đưa cho mẹ, mẹ sẽ vui hơn, hì hì!
Tiểu thư, em lại tính làm trò quỷ?
Hi hi! Không có! Thôi, chúng ta về!
Hai người vui vẻ đi vào biệt thự, cô bé nhỏ đem đóa hoa đặt vào tay cha mình, nhỏ giọng nói, ba mau đi cắm hoa lên tóc mẹ, mẹ sẽ rất xinh đẹp!
Quỷ nhỏ này! Người đàn ông nhìn con gái, không khỏi véo mũi cô bé một cái.
Hì hì! Cô bé xinh đẹp trộm cười.
Sau đó đứng từ xa nhìn cha mình đặt đóa hoa lên đầu mẹ, mẹ vui vẻ nhìn ba, tặng ông một nụ hôn, rồi hai người ôm nhau thật chặt. Cô bé cười vui vẻ.
Nhà là nơi bé thích nhất, có ba, có mẹ, có chị Lăng… Chỉ cần họ vĩnh viễn ở chung, bé sẽ mãi vui như vậy.
Nhưng ngày tháng tươi đẹp vội vã qua đi, bé căn bản không tưởng tượng được!
Mấy ngày sau, bé cùng a Lăng ra ngoài chơi đùa, về đến nhà đã thấy người giúp việc té ngổn ngang trước cửa.
Đây rốt cục là chuyện gì? Hai người hốt hoảng tiến lên, nhưng lại phát hiện mấy người kia đã chết, cổ họng mỗi người đều có một phát súng, máu không ngừng chảy ra.
Thấy máu, cô bé kinh hoàng rống to, ba mẹ!
Bé vội chạy vào biệt thự, sảnh chính cũng có mấy người giúp việc nằm ngổn ngang như ngoài cửa, thân thể bé bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn chạy vào bên trong.
Tiểu thư, em không nên vào đó! A Lăng đuổi theo, lòng hốt hoảng, cô đại khái đoán được chuyện đang diễn ra.
Cô lập tức quay đầu, không đuổi theo bé nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.