Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 28: Dạy dỗ hắn




Không thể không tiếp tục, lần này Giang Minh Húc xem như mất hết mặt mũi trước người phụ nữ này, hắn bất đắc dĩ đem khóa quần kéo lên, sau đó xấu hổ đi đến phía sau cô, do dự nói, "Thư ký Âu, cô vội vả như vậy, là muốn tôi giúp việc gì?"
Âu Thiển Thiển vẫn không quay người lại, chỉ là cúi đầu thật sâu, nhẹ giọng mà nói, "Anh có thể mua giúp tôi một bộ đồ mới không?"
Cô vừa nói chuyện đồng thời tay cũng hướng lên trên cố gắng che những dấu hôn tràn đầy trên cổ, trên cổ vẫn còn cảm giác nóng, đau rát, tựa hồ còn có thể cảm giác được miệng Hàn Đông Liệt vẫn tàn sát bừa bãi trên thân thể cô.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của cô có chút run rẩy, Giang Minh Húc không khỏi nói, "Cái này đương nhiên có thể, nhưng.. Cô có ổ không?"
King cũng hơi quá đáng, lại có thể đối xử với con gái như vậy, thân là đàn ông cũng không đồng ý với cách làm của hắn.
Âu Thiển Thiển nghe câu nói của hắn, thân thể đột nhiên cứng đờ, sau đó từ từ quay đầu lại, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn, "Tôi không sao, cám ơn anh."
Giang Minh Húc bị nụ cười của cô làm rung động, người phụ nữ này quả thật rất kiên cường? Vào lúc này mà cô vẫn có thể vười vui vẻ như vậy, thật là hiếm thấy.
Người phụ nữ bí ẩn này, rốt cuộc cô là ai?
...
20 phút sau, Âu Thiển Thiển mặc một bộ quần áo mới tinh đi vào văn phòng tổng giám đốc, trên cổ buộc một khăn lụa màu hồng nhạt, đem những dấu hôn lớn bé che khuất lại, trên mặt của cô có chút tươi cười, vẫn bình thường nhưng chưa xảy ra chuyện gì cầm ly trà đi đến trước mặt hắn.
"Hàn tổng, trà của anh." Thanh âm của cô vẫn giống thường ngày, thanh thanh ngọt ngào, xem như không có phát sinh bất cứ chuyện gì.
Hàn Đông Liệt ngồi làm việc sau một cái bàn to giương mắt nhìn cô, 20 phút không thấy cô trở về, còn tưởng rằng cô đổi ý đi thăm người đàn ông kia rồi, thì ra là đi mua quần áo, chẳng biết tại sao, sau khi nhìn thấy cô hắn có cảm giác đặc biệt an tâm.
"Tôi nói, tôi không uống trà." Hắn giọng nói lạnh lùng, tiếp tục cúi đầu làm việc.
"Tôi đặt xuống đây trước, khi nào anh muốn uống thì uống" Âu Thiển Thiển đặt ly trà xuống, trở về vị trí của mình.
Tại nơi này trong không gian chỉ có hai người, trong óc của cô không tự chủ nhớ đến những chuyện vừa mới xảy ra, hắn thô bạo, hắn chạm vào cơ thể cô, nụ hôn của hắn... Tràn đầy trong đầu đều là loại cảm giác bẩn thỉu, ngay cả chuyện Tiểu Thiển bị bệnh cũng quên không còn một mảnh.
Mình làm sao thế này? Âu Thiển Thiển nhíu mày, cầm lấy mái tóc dài của mình.
"Đông, đông, đông!" Ba tiếng đập cửa có tiết tấu vang lên.
"Mời vào!"
Cửa bị mở ra, Giang Minh Húc cười mờ ám đi tới, "King, hết giờ rồi, chúng ta đi uống vài chén đi, thuận tiện bàn một chút việc?" Mắt hoa đào của hắn hướng về phía Thiển Thiển, ra vẻ si mê.
Hàn Đông Liệt khẽ nhíu mày, cầm lấy ly trà đã nguội trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
"Đi thôi."
Hai người một trước một sau đi ra khỏi văn phòng, vứt bỏ Âu Thiển Thiển.
Sau khi cửa vừa đóng lại, Âu Thiển Thiển vô lực gục xuống bàn, cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mõi. Thời gian dần qua cô ngẩng đầu nhìn ly trà bị hắn uống hết đặt trên bàn, không khỏi mỉm cười, thì ra hắn vẫn có một vài chỗ đáng yêu.
"Tiểu Thiển, tuy người đàn ông này rất kém cỏi, nhưng chị sẽ chậm rãi dạy dỗ hắn .. Nếu quả thật có một ngày, bệnh của em có kỳ tích xuất hiện, như vậy chị sẽ đem tất cả trả lại cho em, cũng trả cho em một Hàn Đông Liệt hoàn mỹ nhất."
Nguyện vọng của chị, chính là hy vọng em được hạnh phúc... Vì điều này, chị thế nào cũng không sao cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.