(ALice: Vì chương 20 khá dài nên mình sẽ chia thành hai chương nhỏ nhé.)
Có một phần cực nhỏ đàn ông sẽ mang thai...
Mà cậu lại chính là một phần tử trong phần cực nhỏ kia...
Cha của đứa bé trong bụng cậu còn là Tịch Yếm nữa...
Đả kích liên tiếp này khiến cho Bách Nhạc đánh mất lý trí, ánh mắt cậu dại ra đứng lên, đi tới cửa mới nhớ tới còn chưa vứt que thử thai trong tay đi, lại xoay người đi vứt nó.
Thất hồn lạc phách mà trở về phòng, Bách Nhạc ngưỡng mặt một quăng mà ném mình vào trên giường. Cậu quay đầu vùi mặt thật sâu vào trong đệm chăn, cảm thấy mình hẳn là nên bình tĩnh lại, nghĩ kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
Nên xóa sạch? Hay vẫn là sinh hạ đây?
Cậu xoa bụng nhỏ của mình, vẫn cảm thấy có chút khó có thể tin, ở nơi này còn đang dựng dụng một sinh mệnh nhỏ đó?
"Anh ơi, ra ăn cơm nè!"
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa liên tiếp, là tiếng của Bách Âm.
Bách Nhạc giãy giụa bò lên, mở cửa miễn cưỡng cười vui: "Anh không đói bụng đâu, mọi người ăn đi."
"Ca, anh vẫn là xuống dưới ăn đi, bằng không ông ba lại phải nổi đóa đó."
Nghĩ đến nếu cậu cứ như vậy không ra khỏi phòng thì cửa phòng chắc chắn sẽ bị gõ nát, Bách Nhạc lại càng khó chịu.
Cậu trở tay đóng cửa lại, hữu khí vô lực mà nói: "Anh biết rồi."
Một lúc lâu sau, Bách Huy Chương mới nhìn thấy Bách Nhạc sắc mặt tái nhợt liền nhíu mày, mở miệng răn dạy: "Con nhìn sắc mặt của con xem khó coi thành cái gì rồi, đều do con không rèn luyện cả đấy. Một đại nam nhân cả ngày hoặc là lêu lổng hoặc là rúc ở trong nhà, nhìn giống cái gì hả?
Bách Nhạc hiện tại không có sức lực đấu võ mồm với ông, thậm chí chỉ ừm ừm mà đáp vài tiếng, sau đó bưng chén cơm lên bắt đầu miễn cưỡng lùa cơm.
Bách Huy Chương sắc mặt trầm xuống, biểu hiện khác thường của Bách Nhạc tự nhiên đều bị ông phát hiện ra rồi.
"Nếu bị bệnh thì phải đi gặp bác sĩ, tâm tình không tốt thì phải nói với người nhà."
Đứa con trai này của ông cũng không phải vô dụng như ông nói vậy, việc công ty báo cáo cho ông, cậu đều hoàn thành rất tốt. Diệp Tiêu Tư cũng nói so với trong tưởng tượng thì cậu tốt hơn nhiều lắm.
"Không có bệnh gì đâu, ăn cơm ăn cơm đi."
Bách Nhạc gắp đồ ăn đặt vào trong chén của Bách Huy Chương, khiến cho ông hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Cứ việc que thử thai cho kết quả như vậy, nhưng mà Bách Nhạc trong lòng vẫn tồn tại một hy vọng nho nhỏ. Rốt cuộc kết quả này vẫn có xác suất bị sai, tuy rằng có thể rất nhỏ thôi, nhưng mà xác suất cậu thuộc về bộ phận cực nhỏ có năng lực thu thai kia cũng rất nhỏ luôn mà.
Cũng đều là khả năng nhỏ như nhau, thì tại sao phải nhất định tin tưởng vào que thử thai chứ.
Nhưng hy vọng nhỏ nhoi này rất nhanh đã bị đánh nát.
Ngày hôm sau, cậu tự mình đến bệnh viện làm kiểm tra. Bởi vì trong mắt cậu, thì vẫn phải nhìn tận mắt mới có thể an tâm.
Lúc bác sĩ đem báo cáo kiểm tra đưa cho cậu, Bách Nhạc khẩn trương đến tay cũng run lên.
Cậu nhìn thoáng qua, khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy nói: "Tôi xem không hiểu, có thể nói thẳng kết quả hay không?"
Bác sĩ nhẫn nại tính tình mà đem tờ báo cáo kia lật lên, "Tờ này thì cậu cũng phải xem hiểu chứ?"
Chỉ thấy dưới báo cáo siêu âm màu viết kết quả "Sớm mang 01 thai."
Bách Nhạc trừng mắt nhìn mấy chữ to kia, đối mắt chớp cũng không chớp. Tuy rằng cậu đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng hiện tại sự thật đặt ở trước mắt, cậu muốn phủ nhận cũng rất khó, nên chỉ có thể tiếp thu sự thật mà thôi.
Cậu lau nước mắt một phen, chỉ cảm thấy buồn trong lòng nói: "Bác... bác sĩ, nhưng tôi không phải tuổi nhỏ mang thai đâu, tôi đã 22 tuổi rồi mà."
"Mang thai sớm không phải giống như cậu nghĩ vậy đâu, cái này có nghĩa là thai nhi đang ở vào giai đoạn ba tháng đầu, thuộc về giai đoạn đầu của thai kì."
Bác sĩ lại chỉ vào ảnh chụp trên phiếu siêu âm, ngữ khí mang theo từ ái, "Cậu xem đây chính là thai nhi trong bụng cậu này."
Bách Nhạc nỗ lực mở hai mắt mà xem, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, ngữ khí có chút ghét bỏ, "Tối đen như vậy tôi sao mà thấy được."
Bác sĩ nhẫn nhịn, cuối cùng lại hỏi cậu chuyện khác, "Trong thời gian mang thai, cậu có từng uống rượu hoặc hút thuốc gì không?"
Bách Nhạc mờ mịt nói: "Có uống rượu một chút, nhưng không có hút thuốc."
Bác sĩ hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu thao thao bất tuyệt với cậu, mới vừa mở miệng đã bị cậu cắt ngang.
"Dừng dừng, cái gì mà những việc chú ý trong thời gian mang thai chứ. Tôi còn chưa quyết định có muốn đứa nhỏ này không đâu."
Bác sĩ rốt cuộc lộ ra biểu tình kinh ngạc, "Làm sao lại như vậy?" Nam tính thụ thai cực kì hiếm thấy, làm sao lại có người không muốn đứa nhỏ chứ, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này đấy.
Bách Nhạc gãi gãi đầu, không biết nên giải thích với hắn thế nào về mối quan hệ phức tạp kia.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt của cậu, không biết hiểu lầm cái gì, ôn thanh trấn an nói: "Là kinh tế trong nhà khó khăn sao?"
Bách Nhạc giật mình, nghĩ nghĩ đến gia thế như kia của Tịch Yếm, lại nghĩ lại mình, lắc lắc đầu.
"Vậy là cãi nhau với ba đứa nhỏ hả?"
Bách Nhạc mặt đỏ lên, vội vàng lắc đầu: "Không đúng không đúng." Vị bác sĩ này nghĩ đi đâu vậy nha.
Bác sĩ do dự một chút, lại hỏi: "Vậy là nguyên nhân thai thứ hai sao?"
Bách Nhạc đột nhiên đứng lên, cảm thấy bác sĩ càng nói càng thái quá, lắp bắp nói: "Không... không phải bởi vì mấy cái này đâu."
Bác sĩ thấy Bách Nhạc kích động như vậy, vì thế liền trấn an bảo cậu bình tĩnh lại, nhìn thấy cậu lại ngồi xuống mới tiếp tục nói: "Nói tóm lại, cậu trở về cùng ba đứa nhỏ thương lượng cho tốt đi, việc lớn như vậy vẫn phải thận trọng suy xét một chút."
Bách Nhạc cầm lấy báo cáo ném xuống một câu "Tôi biết rồi", sau đó giống như là trốn mà chạy như bay ra khỏi bệnh viện.
Thời tiết bên ngoài vừa đúng, sau một trận mưa thì tầm nhìn cao hơn không ít. Ánh mặt trời có thể chiếu thẳng xuống dưới, nhưng mà mặt trời vào đông thì cũng không có được bao nhiêu ấm áp.
Bách Nhạc nắm báo cáo trong tay, ngửa đầu nhìn thoáng qua mặt trời, bỗng nhiên rất muốn làm ra vẻ cảm khái một chút. Mặt trời lại ấm cũng không ấm đến trong lòng của cậu được nữa rồi.
Nhưng mà những lời này vừa xuất hiện thì cậu đã bị nổi hết cả da gà, sờ sờ cánh tay của mình, vẻ mặt đưa đám.
Xong rồi, lúc này chỉ vừa mới mang thai thôi mà cậu đã trở nên không giống mình nữa rồi.
Bởi vì tâm tình cực kém, cho nên cậu cũng không muốn về nhà ngay, vì thế cậu liền cầm báo cáo sức khỏe lắc lư ở trên phố.
Bách Nhạc mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là một chiếc hoodie trắng, lại kết hợp với khuôn mặt trắng nõn tuấn tú kia, đi ở trên con đường gần trường đại học, thật sự sẽ khiến người khác nghĩ cậu chính là sinh viên ở đây.
Chẳng qua sắc mặt của cậu cực kì không tốt, mày nhíu chặt, vừa thấy chính là đang thất thần.
Có mấy cô gái thẹn thùng mà nhìn cậu hồi lâu, lại lôi kéo xô đẩy một hồi. Cuối cùng, một cô gái tóc ngắn lá gan lớn tiến lên đầu tiên.
"Tiểu ca ca anh học ở đại học nào, tôi ở S đại, có muốn kết bạn một chút hay không?"
Cô mở miệng trước, những người còn lại cũng đều mồm năm miệng mười nói lên.
"Đúng vậy, thêm Wechat được không?"
"Anh quét tôi hay tôi quét anh?"
Bách Nhạc nhìn mấy cô gái hoạt bát đáng yêu trước mắt, nếu đổi lại là trước kia cậu khẳng định đã mừng đến trong lòng nở hoa, tung ta tung tăng mà lấy di động ra rồi.
Nhưng cậu hiện tại chỉ có thể vẻ mặt chết lặng mà nói: "Tôi đã có bé con rồi."
Một câu kinh người này, đều khiến cho mấy cô gái khiếp sợ. Hiển nhiên, bọn họ đều không nghĩ tới vị tiểu ca ca thoạt nhìn cũng giống như sinh viên các cô, thế nhưng đã có bé con luôn rồi.
"A... ngại quá... Chúng tôi không biết anh đã kết hôn, còn tưởng rằng anh là sinh viên."
"Chúng tôi đi trước đây... Giúp chúng tôi chuyển lời hỏi thăm tới vợ anh nhé."
Mấy nữ sinh rất có lễ phép mà cùng Bách Nhạc cáo biệt. Nhìn bóng dáng cao chạy xa bay của các cô, Bách Nhạc lại cảm thấy trong lòng càng bi thương.
Nào có vợ gì đâu, chỉ có một Diêm Vương thôi đây nè.
Tính tình cổ quái, âm tình bất định, còn tính toán chi li, người đắc tội y kết cục đều thực sự thảm luôn.
Bách Nhạc thở dài, hơn nữa nói thật, trong bụng còn đang mang một cái lại bảo cậu cùng nữ sinh ve vãn đánh yêu, thì cậu thật sự làm không được đâu.
Lại lang thang không có mục đích đi dạo vài vòng, cậu nhìn thấy một hiệu sách, vốn định trực tiếp đi qua luôn, nhưng cũng không biết thế nào mà trong lòng vừa động, lại bước vào bên trong.
Đi vào nhà sách xong, cậu làm bộ như không có việc gì mà đi tới khu sách dành cho người mang thai, tìm kiếm hồi lâu cuối cùng cũng tìm được sách mà mình muốn.
《 88 loại nguy hại khi phá thai. 》
《 Làm sao mới có thể kích khởi được tình thương của cha? 》
Bách Nhạc vừa lòng mà kẹp hai quyển sách ở dưới cánh tay. Hiện tại chỉ có những thứ này, mới có thể khiến cậu nhịn xuống xúc động muốn xóa bỏ đứa bé mà thôi.
Kết quả vừa mới quay người lại, thì liền đụng phải một người. Bách Nhạc nhanh chóng xin lỗi, vừa ngẩng đầu xem thì ra là Diệp Phi Phi.
"Bách tổng?" Cô có chút kinh ngạc mà kêu thành tiếng, bởi vì hoàn cảnh bốn phía quá mức an tĩnh, cho nên người xung quanh đều nhìn lại đây. Đợi thấy được người gọi là Bách tổng kia lại là một chàng trai rất trẻ tuổi, thì đều có chút kinh ngạc.
Bách Nhạc nhận thấy được ánh mắt từ bốn phía, trên mặt xấu hổ giống như là bị lửa đốt qua, cánh tay lại kẹp chặt hai quyển sách, sợ một khi cậu không chú ý sẽ làm rớt xuống.
"Anh ở chỗ này làm gì?" Diệp Phi Phi cũng chú ý tới, vì thế cũng đè thấp thanh âm.
Cô lại nhìn nhìn bốn phía, nghi hoặc nói: "Nơi này là khu dành cho người mang..."
Còn chưa nói xong đã bị Bách Nhạc cắt ngang, "A... bạn của tôi sắp có bé con, cho nên tôi mới mua mấy quyển sách làm quà tặng cho hắn ha ha."
Lời này mặt ngoài cũng không có trở ngại, Diệp Phi Phi cũng nửa tin nửa ngờ. Tin chính là vì nhìn biểu tình của cậu cũng không có gì lạ, nghi chính là hào môn tặng quà mà lại keo kiệt như vậy sao?
"Cô ở chỗ này là muốn mua sách gì sao?" Bách Nhạc nhanh chóng chuyển đề tài.
Diệp Phi Phi cười cười: "Tôi muốn đến công ty kỳ hạ của Bách tổng phỏng vấn, dự định tiến vào giới giải trí làm nghệ sĩ, cho nên muốn mua một chút sách liên quan đến kĩ thuật diễn để học tập một chút."
Bách Nhạc nghe xong có chút cảm khái, thế giới này quả thật là bất đồng, trong nguyên tác nữ chủ cũng không vào giới giải trí đâu.
Nhưng mà nói thật, việc Diệp Phi Phi vào giới giải trí vẫn là có chút xem trọng. Từ góc độ lợi ích của công ty mà nói, cô lớn lên xinh đẹp, thông minh có dã tâm, luôn rõ ràng bản thân muốn cái gì, xác thật cũng rất thích hợp với giới kia.
"Vậy chúc cô may mắn, tôi cũng không thể mở cửa sau cho cô được đâu." Bách Nhạc nói đùa.
Diệp Phi Phi nhoẻn miệng cười: "Tôi đương nhiên biết chứ, hơn nữa tôi tin chắc rằng không có khả năng ngay cả sơ khảo mà tôi cũng không qua được."
Cô nói ra lời nói tự phụ như vậy, nhưng trên mặt vẫn là tươi cười xinh đẹp, tựa hồ chính là thật sự cảm thấy như vậy.
Cô vốn dĩ tính toán tiếp cận Bách Nhạc, lợi dụng cậu để vào trong công ty của cậu, lại cho cô tài nguyên, nhưng mà sau khi quen biết cô lại từ bỏ quyết định này. Tên nhóc ngốc này thoạt nhìn ngơ ngác, nhưng có chút chỗ lại cực kì thông minh nhạy bén, hơn nữa cô cũng rất thích cậu.
Bách Nhạc lại hàn huyên cùng cô vài câu, sau đó thấy thời gian đã không sai biệt lắm, vì thế nói: "Tôi đi trước đây, hôm nào lại nói tiếp."
Tùy tiện đi dạo một chút cũng đụng phải người quen, cái này khiến cho Bách Nhạc không dám lại đi lung tung khắp nơi nữa, vì thế liền nhanh chóng chạy về nhà.
Trở lại phòng, cậu nghiêm túc ngồi ở trên giường mở sách ra đọc một lần, càng xem thì mày nhăn càng chặt.
Cậu cảm thấy tình thương cha của mình, có thể là không kích khởi được đâu.
Cậu thở dài, giấu sách dưới gối đầu, lại nhìn thoáng qua báo cáo sức khỏe đang đặt ở trên bàn, tính toán hủy thi diệt tích, vì thế cậu liền xé nát báo cáo kiểm tra ném vào thùng rác.
Sau khi xử lí tốt tất cả, cậu lại nhìn thoáng qua thời gian. Biết cần phải đi ngủ, cậu ngồi dậy tắt đèn bàn xong, sau đó lại nằm lại.
Hai tay cậu giao nhau đặt ở trên bụng nhỏ, nhắm hai mắt lại, thoạt nhìn giống như là ngủ rồi.
Qua hai tiếng đồng hồ, Bách Nhạc sâu kín mà mở mắt.
Mẹ nó, hông ngủ được chớ.
Cứ như vậy lăn lộn đến 7 giờ, thì Bách Nhạc chỉ mơ mơ màng màng mà ngủ được 2 tiếng, sau đó lại mang theo một đôi mắt thâm quầng đến công ty.
Cậu hiện tại đừng nói là nói chuyện này với Tịch Yếm, ngay cả muốn đứa nhỏ này hay không cậu còn chưa nghĩ kĩ nữa luôn.
Tâm tình cực kì không xong, lúc vào công ty thì ngay cả nhân viên bên dưới cũng phát hiện ra cậu khác thường. Tuy rằng Bách Nhạc lúc bình thường đều là cà lơ phất phơ, nhưng mà rất hay cười hì hì, rất ít khi thấy cậu không lộ ra khuôn mặt tươi cười như vậy lắm.
Bách Nhạc ngồi trên ghế xoay, chống cái trán không nói gì, quanh người khí áp cực thấp.
Diệp Tiêu Tư đi vào thấy dáng vẻ này của cậu, có chút không sờ được đầu óc. Trong lòng hắn kinh ngạc, nhưng mà trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.
"Ba tôi đâu rồi?"
Bách Nhạc thấy là Diệp Tiêu Tư, liền mở miệng hỏi. Cậu vừa mới đến văn phòng của Bách Huy Chương lắc lư một vòng, cũng không thấy có người nào hết á.
"Bách đổng cùng Tịch lão gia tử gặp mặt, nói là có việc muốn thương lượng."
Vừa nghe đến chữ "Tịch" này Bách Nhạc giống như là bị kích thích, phản xạ có điều kiện mà ngẩng phắt đầu, âm trắc trắc nghiến răng nói: "Đừng để tôi nghe thấy chữ kia nữa."
Diệp Tiêu Tư cảm thấy không thể hiểu được, "Chữ nào?"
Bách Nhạc nói không nên lời vì lí do gì, nên cậu đành phải nói sang chuyện khác, "Hôm nay có an bài gì không?"
Diệp Tiêu Tư đúng sự thật mà nói: "Buổi sáng 10 giờ có một cuộc họp, sau đó buổi chiều 2 giờ có một hoạt động tuyên truyền công ích."
"Hoạt động gì?"
"Đến viện phúc lợi hỏi thăm những đứa trẻ bị bỏ rơi, đến lúc đó sẽ an bài họp báo để phóng viên chụp ảnh."
Bách Nhạc nghe xong hai mắt tối sầm, hận không thể chết ngất qua đi, ông trời có thù với cậu đúng hông.
"Tôi không đi đâu."
Diệp Tiêu Tư cho rằng cậu lại cãi nhau với Bách Huy Chương nên đang giận lẫy, liền nhíu mày khuyên nhủ: "Đây là an bài sớm đã định, cũng liên hệ với người ta xong rồi, cậu không đi sao được."
Bách Nhạc tâm như tro tàn, đã biết tới bước này rồi không thể do cậu làm bậy nữa, cuối cùng đành phải đồng ý mà thôi.
Viện phúc lợi trong miệng Diệp Tiêu Tư ở Đông giao, phóng viên đã liên hệ trước đã chờ ở trước cổng, vừa nhìn thấy xe của cậu liền sôi nổi chụp ảnh.
Bách Nhạc tươi cười có chút miễn cưỡng ứng phó vài câu phỏng vấn xong, sau đó mới đi vào viện phúc lợi.
Viện trưởng là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn cực kì hòa ái, nhiệt tình đón cậu đi vào.
Tuy rằng ở ngoại ô, nhưng mà cơ sở phương tiện của viện phúc lợi vẫn tương đối hoàn thiện. Viện trưởng mang Bách Nhạc vào một gian phòng học trong đó.
Bên trong đều là mấy đứa nhỏ lớn nhỏ không đồng nhất, lớn nhất có thể là 15 – 16 tuổi, nhỏ nhất mới 2 – 3 tuổi. Ăn mặc tuy rằng tương đối sạch sẽ, nhưng mà vừa thấy chính là quần áo cũ không vừa người, hẳn là do những nhân sĩ hảo tâm của giới thượng lưu quyên tặng.
"Còn có mấy đứa bé nhỏ hơn, đều là trẻ sơ sinh mới được mấy tháng, ở một gian phòng khác." Viện trưởng đi trước giới thiệu cho cậu.
Bách Nhạc duỗi tay, cứng đờ mà sờ sờ đầu của một bé trai chỉ chừng bốn năm tuổi.
Viện trưởng cười cười, nói với cậu: "Đây là Mộc Mộc, thời điểm nó mới tới đây cũng chỉ được tám tháng, hiện tại đã lớn như vậy rồi."
Còn lại bà cũng không nói tiếp, nhưng mà Bách Nhạc biết ý tứ của bà, hẳn là bị cha mẹ vứt bỏ.
Đứa bé gọi là Mộc Mộc kia lớn lên cực kì ngoan ngoãn, đôi mắt tròn to chờ mong mà nhìn cậu, không biết có phải là đang hy vọng Bách Nhạc có thể mang bé đi hay không.
Bách Nhạc tránh đi tầm mắt của bé, trong lòng ẩn ẩn có chút đau đớn.
"Đại ca ca, muốn chơi với em hay không?" Một bé gái còn đang nhai ngón tay kéo kéo vạt áo của cậu, đồng ngôn vô kỵ nói.
Bách Nhạc khom lưng nói với bé: "Được nha, ca ca chơi với bọn em."
Mấy đứa nhỏ trong viện phúc lợi đều cực kì thẹn thùng, bé gái vừa nãy đánh bạo kéo quần áo của cậu tên là Đồng Đồng. Bách Nhạc trực tiếp ngồi ở dưới đất chơi xếp gỗ với bọn nhóc.
Phóng viên bên cạnh thấy vậy, cũng cầm lấy cameras trong tay liên tục chụp ảnh. Diệp Tiêu Tư trong lòng cũng buồn bực, Bách Nhạc làm sao lại biết điều như vậy nhỉ. Hắn còn nghĩ rằng mình hẳn là phải nhắc nhở cậu, thì cậu mới biết được nên làm như thế nào.
Bách Nhạc lớn lên đẹp, nhìn qua tuổi lại nhỏ, rất được bọn nhỏ yêu thích. Vốn dĩ mọi người còn sợ hãi, nhưng thấy cậu bình dị gần gũi như vậy, cũng sôi nổi đánh bạo chơi đùa cùng cậu.
Bé trai gọi Mộc Mộc kia là thích cậu nhất, vẫn luôn gắt gao mà dán lấy cậu.
Lúc sắp rời đi bé còn không muốn buông tay, lập tức nước mắt lưng tròng mà nói: "Ca ca có thể mang em về nhà sao?"
Lời này vừa xong, mọi người ở đây đều là ngẩn ra. Vẫn là viện trưởng phản ứng lại trước, đem ngón tay của Mộc Mộc kéo ra, ôn tồn khuyên nhủ: "Mộc Mộc ngoan, ca ca còn có việc, hôm nào anh ấy lại đến thăm con nha."
Bách Nhạc trong lòng có chút áy náy, sờ sờ đầu bé, hứa hẹn nói: "Nói không sai, anh sẽ lại đến mà."
Mộc Mộc lúc này mới luyến tiếc mà buông cậu ra, đứng chung cùng với những đứa nhỏ khác.
Lúc rời khỏi viện phúc lợi, viện trưởng vừa đi vừa nói cho cậu: "Mộc Mộc là bị ba bé vứt bỏ, ba bé sinh hạ bé không lâu liền đem bé ném ở trên đường. Bên ngoài trừ bỏ quần áo cũng chỉ có một tờ giấy nhỏ, lúc ấy Mộc Mộc suốt một ngày cũng không được phát hiện, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi. Cuối cùng là người ta đưa bé đến bệnh viện, lại đợi vài tháng mới đưa đến viện phúc lợi."
Nếu đổi lại trước đây khi nghe thấy loại thân thế bi thảm như vậy, Bách Nhạc khẳng định căm phẫn mà bắt đầu mắng cái người không cần con kia. Nhưng mà hiện tại Bách Nhạc chỉ cảm thấy như đầu gối trúng một mũi tên, có chút không được tự nhiên mà sờ sờ cái mũi, cảm giác loáng thoáng bị người khác nói trúng.
Tuy rằng, cậu cũng không nghĩ tới việc sau khi sinh đứa bé, lại vứt bỏ nó đi.
Sau khi trở lại trong xe, không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút mỏi mệt. Diệp Tiêu Tư bên cạnh còn đang báo cáo công việc, nhưng mà cậu đã nghe không vào nữa.
Cậu sờ sờ bụng nhỏ của mình, hiện tại còn không quá rõ ràng, cậu lại cẩn thận mà đè đè một chút, cũng không có chút động tĩnh nào hết.
Cậu có chút cứng họng, lúc này mới có mấy tháng, sao có thể có động tĩnh gì được chứ.
Nhưng mà hiện tại muốn cậu tự tay bóp chết sinh mệnh nhỏ này, thì xác thật cậu không đành lòng. Bách Nhạc thở dài một cái, nhưng nếu sinh bé ra, thì tình huống sẽ trở nên cực kì phức tạp. Em gái cậu làm sao bây giờ, đến lúc đó quan hệ chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Sau khi Bách Nhạc về nhà, lúc đi ngang qua thư phòng liền nghe thấy Bách Huy Chương lớn giọng mà la một tiếng, cũng làm cậu hoảng sợ theo. Nghĩ đến hôm nay ông ấy đi gặp người của Tịch gia, Bách Nhạc liền có chút để ý. Cậu dừng bước chân, lặng lẽ mà kéo tay cầm mở ra một cái khe nhỏ, dán lỗ tai vào nghe động tĩnh bên trong.
Thì ra Bách Huy Chương cùng Trần Tố Thu đang cãi nhau, Bách Nhạc bĩu môi, cảm thấy có chút nhàm chán. Lúc đang định rời đi, thì bỗng nhiên liền nghe thấy Bách Huy Chương nhắc đến Tịch gia, cậu tức khắc giống như bị hạ định thân chú mà cứng người tại chỗ.
"Ý tứ của Tịch lão gia tử chính là nhìn trúng nhà chúng ta."
Ngay sau đó là thanh âm củaTrần Tố Thu: "Vậy lỡ như Tứ gia y không đồng ý thì làm sao bây giờ?"