Ai cũng không biết ngày đó Tịch Yếm tạm dừng video hội nghị, rốt cuộc là bởi vì cái gì. Mọi người ở đầu khác của video, chỉ nghe thấy tiếng cửa bị người không chút khách khí mà đẩy ra một phát.
Sau đó, liền thấy Tịch Yếm sắc mặt vốn dĩ lãnh đạm đang trách cứ người khác, lúc nhìn thấy người tới kia trong nháy mắt liền hơi giật mình, ngay sau đó thì màn hình tối sầm lại.
Người trong văn phòng đều cảm thấy không thể nghĩ ra được, cũng chẳng hiểu kiểu gì. Cũng may không bao lâu sau video lại được kết nối lại, khuôn mặt của Tịch Yếm lại xuất hiện ở trên màn hình.
Mọi người muốn từ vẻ mặt của y nhìn xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng đáng tiếc chỉ phí công mà thôi. Thần sắc của y so với lúc thường, thì cũng chẳng có bao lớn khác biệt.
Bách Nhạc ngoan ngoãn mà ngồi ở một bên nhìn y mở họp, trong tay vẫn đang nắm lấy tờ giấy hơi mỏng kia, đầu óc vẫn còn đang ở trong khiếp sợ.
Không nghĩ tới, phương pháp để Tịch Yếm thỏa hiệp vậy mà lại nhẹ nhàng như vậy luôn é.
Nghĩ đến đây, sống lưng của cậu không khỏi thẳng hơn rất nhiều, liếc liếc mắt nhìn Tịch Yếm một cái xong, lại nhịn không được mà cẩn thận thu hồi tầm mắt.
Nhưng mà cậu lập tức liền giật mình, hận không thể tự cho mình hai bàn tay. Túng như thế làm gì cơ chứ, không phải vừa rồi mới nói phải lớn gan hơn một chút sao.
Tịch Yếm cũng không biết, trong nội tâm cậu lúc này đang hoạt động phong phú, lúc căn dặn xong một việc cuối cùng, liền kết thúc video hội nghị. Y nhìn nhìn đồng hồ, sau đó mới đi đến chỗ Bách Nhạc, cúi đầu rũ mắt sờ sờ đầu của cậu.
Giống như là đang khen ngợi cậu kiên nhẫn nghe lời vậy, Bách Nhạc không thích phương thức này đâu, vì thế liền hơi hơi nghiêng đầu tránh đi.
Tịch Yếm giật mình nhìn bàn tay trống không của mình, Bách Nhạc thấy thế thầm nghĩ không tốt, liền vội vàng duỗi tay một phen nắm lấy tay y.
"Tui đói bụng rồi nè."
Tịch Yếm phục hồi tinh thần lại, nhìn cậu, ngữ khí nhàn nhạt: "Không phải mới ăn rồi sao?"
Bách Nhạc một nghẹn, nhưng vẫn cố đúng lý hợp tình nói: "Tui lại đói bụng nữa rồi, không được sao?"
Tịch Yếm đương nhiên không có khả năng không cho cậu ăn, ngược lại còn thực hy vọng cậu ăn uống tốt nữa. Thể trọng hiện tại của Bách Nhạc so với những người cùng tháng thì nhẹ hơn rất nhiều. Tứ chi của cậu cũng mảnh khảnh, nếu như không nhìn bụng, thì xác thật đều sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng cậu bị hỏng thai rồi cũng nên.
Những ngày trên đảo trong lúc vô tình thế nhưng đã đến lúc kết thúc, Bách Nhạc cảm thấy thu hoạch lớn nhất trong khi ở đây chính là học xong việc không phải thật cẩn thận nữa. Cậu phải học được luôn cả việc không cần xem sắc mặt của Tịch Yếm nữa cơ.
Bởi vì có nguyên tác thêm vào, nên thái độ của Bách Nhạc đối với y vẫn luôn rất phức tạp, có chút sợ hãi rồi lại nhịn không được muốn hiểu biết y, mà cái đã biết này cũng uy hiếp cậu.
Cậu cảm thấy mình có tự tin rồi, không hề giống như trước kia chỉ cần một ánh mắt lạnh căm căm của Tịch Yếm quét tới, thì cậu liền lập tức trở nên túng lộc cộc nữa đâu.
Sau khi trở lại quốc nội, thì Bách Nhạc đương nhiên là phải ở tại dinh thự của Tịch Yếm. Lúc trước cậu đã từng tới chỗ này, cứ luôn cảm thấy nơi này tử khí trầm trầm. Cho dù là lúc có người hầu quét tước vệ sinh, thì cũng sẽ không phát ra một tí ti thanh âm nào cả, an tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy áp lực luôn.
Muốn nửa đời sau của cậu ở chỗ như vậy, thì Bách Nhạc chắc chắn sẽ cảm thấy không vui. Vì thế, cậu liền đao to búa lớn quyết định cải tạo tòa dinh thự này một chút, ít nhất phải có cảm giác cho người ở mới được.
Tịch Yếm đối với mấy thứ này đều không để bụng, vì thế y liền mặc cậu lăn lộn. Vừa lúc y cũng cảm thấy Bách Nhạc gần đây nhàn đến mốc meo, cả ngày đều chỉ nằm ở trên giường, giờ lại vừa vặn có thể hoạt động một chút.
Đầu tiên, Bách Nhạc tìm người chuyển hoa tươi mới nhất trong mùa này, sau đó tự mình mân mê cắm cho tốt rồi đặt ở trên bàn cơm. Cuối cùng, cậu nhìn tác phẩm cắm hoa của mình, vừa lòng mà gật gật đầu.
Mà người hầu ở một bên nhìn mấy đóa hoa kiều diễm bị biến thành giương nanh múa vuốt kia, thì khóe miệng co rút, nhưng mà cũng không dám mở miệng nghi ngờ thẩm mỹ của cậu.
Sau đó, cậu lại bảo người thay toàn bộ rèm trong nhà. Rèm lúc trước thuộc loại màu tối lại dày nặng, thoạt nhìn cực kì áp lực, thì giờ cậu đổi thành loại rèm màu nhạt lại nhẹ nhàng.
Thảm cũng tương tự như vậy, từ hoa văn phức tạp lúc trước đổi thành nguyên bộ cùng màu, bích họa treo trên tường cũng từ danh họa thế giới đổi thành vật trang trí khác.
Cuối cùng, nhìn nhà ở vừa được đổi mới toàn bộ, Bách Nhạc cảm thấy lúc này mới miễn cưỡng có cảm giác sinh hoạt nè. Bởi vì nhà ở quá lớn, vật trang trí lạnh như băng sẽ chỉ càng khiến người khác cảm thấy áp lực mà thôi.
Cậu đang nằm ở trên ghế nằm ở thảm cỏ bên ngoài, trong tay còn cầm một quyển tập san tạp chí thời trang. Chẳng qua bìa mặt kỳ này có chút lộ liễu, lúc Bách Nhạc nhìn thấy còn phải tấm tắc vài tiếng nữa cơ.
Vào đông Mặt trời khó được lúc xuất hiện, cả người đều phơi đến mơ màng sắp ngủ. Bách Nhạc đang định đắp tạp chí lên trên mặt ngủ gật, bỗng nhiên liền nghe thấy một giọng nữ chói tai vang lên.
"Cậu là ai?"
Bách Nhạc đặt tạp chí xuống để lộ ra khuôn mặt của mình, nhìn người phụ nữ xuất hiện trước mắt. Ước chừng khoảng bốn năm chục tuổi, tuy rằng bảo dưỡng không kém mẹ cậu, nhưng vẫn có thể từ trên khuôn mặt của bà ta nhìn ra được sự mỏi mệt.
Đàm Liên Tâm nhìn người không hiểu ra sao lại xuất hiện ở trong nhà bà ta lại còn đang phơi nắng này, thì cũng đang ngầm đánh giá. Lúc tầm mắt dừng lại ở trên bụng nhỏ bị thảm lông che lại của cậu, thì không khỏi giật mình.
Vừa rồi bà ta thật sự không chú ý tới, không nghĩ tới cậu thế nhưng đã mang thai.
Bà ta lập tức liền nghĩ tới Tịch Yếm và con trai của Bách gia phụng tử thành hôn, thì không khỏi chau mày. Cũng khó trách ngay từ đầu bà ta không nhận ra được, bởi vì bà ta thậm chí ngay cả hôn lễ cũng không được mời tham gia mà.
"Ngài là... mẫu thân của Tịch Yếm sao?" Bách Nhạc đặt tạp chí xuống, hiển nhiên cũng nhận ra bà ta.
Đàm Liên Tâm lộ ra tươi cười miễn cưỡng, "Thì ra là Tiểu Bách à, ta chính là mẹ của Yếm Yếm. Trước đó không lâu bởi vì sinh bệnh mới không tham gia hôn lễ của hai con, thật sự là ngại quá. Quà tân hôn để lúc nào ta lại bù cho con."
Bách Nhạc đương nhiên có thể nhìn ra lời này của bà ta, là thật tình hay là giả ý, vì thế cũng giả bộ mà cười cười.
"Ngài đừng nói như vậy mà, cũng không phải là việc gì lớn đâu."
Đàm Liên Tâm lại cùng với Bách Nhạc cứng đờ hàn huyên vài câu xong, thì thật sự nói không nổi nữa, vì thế liền cầm lấy túi xách vội vàng cáo từ.
Nhìn bóng dáng bà ta hoảng loạn rời đi, Bách Nhạc hơi hơi nhíu mày.
Nếu nói ai là người thương tổn Tịch Yếm lớn nhất, ai là người biến y thành dáng vẻ như bây giờ, thì Đàm Liên Tâm kia chắc chắn chính là đầu sỏ gây tội.
Buổi tối, chờ đến khi Tịch Yếm trở về, Bách Nhạc liền gấp không chờ nổi mà triển lãm cho y xem thành quả cả ngày vất vả của mình.
Tịch Yếm nhìn thoáng qua bình hoa bị tra tấn thảm không nỡ nhìn kia, mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt, khen nói: "Đẹp."
Dừng một chút, hình như là cảm thấy có chút không đủ, liền trầm giọng bổ sung thêm một câu: "Em làm rất tốt."
Bách Nhạc mặt mày tức khắc cong cong, tâm tình cực kì tốt mà huýt sáo, ngó trái ngó phải mà nhìn tác phẩm cắm hoa của mình.
Nhưng mà lúc sau, không biết vì sao mà Tịch Yếm lại biết chuyện cậu và Đàm Liên Tâm từng nói chuyện qua. Sắc mặt của y tức khắc lạnh xuống, khiến cho Bách Nhạc sợ tới mức không dám lên tiếng luôn, giống như là cảm thấy mình đã làm sao cái gì vậy á.
"Anh tức giận hở?"
Tịch Yếm thần sắc hơi hoãn, lắc đầu: "Không phải bởi vì em đâu." Nói xong còn sờ sờ đầu cậu, ánh mắt không biết dừng ở nơi nào đó suy nghĩ cái gì.
Sau khi y ra khỏi phòng, Bí thư Hình cũng đi theo phía sau. Tịch Yếm vừa đi vừa nói: "Trông chừng bà ta, nếu bà ta đã ra khỏi cánh cửa này, thì cũng đừng để bà ta lại trở về."
Bí thư Hình biết xem ra là Đàm Liên Tâm đã đụng phải vảy ngược của y, phải biết rằng nếu là lúc bình thường thì Tứ gia đều hờ hững với bà ta, áp dụng thái độ làm lơ với đối phương.
Cho dù bà ta trộm trốn về cái gia đình kia để tiếp tế cho hai người nọ, thì y cũng không dùng tới thủ đoạn gì, không nghĩ tới lại đụng phải bảo bối của y.
Lúc này, Tịch Yếm là xác xác thật thật tức giận. Y không muốn để cho Đàm Liên Tâm tiếp xúc với Bách Nhạc, cho nên mới đuổi bà ta ra ngoài, thỏa mãn tâm nguyện từ đó tới nay của bà ta, không nghĩ tới bà ta lại da mặt dày mà chạy về đây lại.
Y không muốn Bách Nhạc dính tới những quá khứ kia. Tuy rằng cậu vốn dĩ cũng đã biết một ít chuyện liên quan tới mình, nhưng mà y sợ cậu biết quá nhiều, sẽ bị dọa chạy.
Y chưa từng khát vọng một người nào sâu sắc đến như vậy.
Muốn cậu vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình, mặc kệ là dùng danh nghĩa gì. Muốn cậu chỉ cười với một mình mình, muốn cậu hoàn hoàn toàn toàn thuộc về mình.
||||| Truyện đề cử: Gả Cho Tổng Tài Trai Bao |||||
Những ý niệm điên cuồng này, y chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài.
Bách Nhạc đối với những việc này cũng hoàn toàn không biết gì cả, cậu còn đang phát sầu về việc phải đi bệnh viện làm kiểm tra thai sản, không nghĩ tới mình thật sự có chút khẩn trương vậy luôn é.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, cậu liền ba chân bốn cẳng chạy tới bệnh viện, bởi vì cậu cũng muốn biết bé con trong bụng rốt cuộc là bé trai hay bái gái á.
Tịch Yếm lúc nghe thấy cậu muốn đi bệnh viện kiểm tra, thì liền hoãn công việc của mình lại chút, chuẩn bị tự mình đi cùng cậu.
Bách Nhạc muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại nghĩ, y muốn đi thì đi thôi. Lại nói y vốn dĩ chính là phụ thân của bé con cơ mà, nên cậu cũng không thoái thác nữa.
Tiếp khám như cũ vẫn là vị bác sĩ kia, hắn vậy mà cũng nhận ra Bách Nhạc, chắc là do cậu để lại ấn tượng quá sâu sắc đối với mình đi.
Tầm mắt của hắn lại dừng ở trên người Tịch Yếm đang đứng bên cạnh, thấy y đĩnh bạt cao gầy, sắc mặt lạnh lẽo. Chẳng qua khuôn mặt đẹp trai quá mức kia, khiến người khác xem nhẹ hơi thở lạnh băng mà y đang tản mát ra.
Sau khi Tịch Yếm giữ cửa trở tay đóng lại xong, thì mới đi tới bên cạnh Bách Nhạc.
Bác sĩ trong lòng liền biết rõ ràng quan hệ giữa hai người, xem ra đây là người mà trước đây Bách Nhạc giận dỗi.
Hắn tiếp nhận báo cáo trong tay, nhìn thoáng qua, "Thai nhi phát dục khá tốt, trước mắt mà nói thì không phát hiện tình huống dị dạng."
"Đó là bé trai hay bé gái vậy?" Bách Nhạc có chút tò mò.
"Là bé trai."
Tịch Yếm nghe thấy những lời này, thì thật sắc cũng không có bao lớn biến hóa, mà chỉ rũ mắt nhìn Bách Nhạc đang ngồi.
Chỉ thấy cậu ò một tiếng, thì ra là con trai. Khá tốt, cái này nếu như phạm sai lầm thì liền không lo không thể đánh người rồi.
Bác sĩ lại nhìn cậu vài lần, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói: "Xem ra cuối cùng cậu vẫn lựa chọn giữ lại đứa nhỏ này. Tôi đã khuyên cậu phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, nếu như lúc trước cậu xúc động muốn xóa bỏ đứa nhỏ này, thì cậu chắc chắn sẽ hối hận đấy."
Không thể không thừa nhậnm hắn nói rất có đạo lý. Nếu như lúc trước thật sự xúc động mà xóa sạch bé con, vậy hiện tại cậu thật sự lúc nào cũng sẽ sống ở trong tự trách áy náy luôn á.
Bách Nhạc còn đang cảm khái ở trong lòng, thì bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, thần sắc tức khắc ngẩn ra. Cậu quay đầu nhìn lại, liền thấy Tịch Yếm đang mặt không cảm xúc mà nhìn mình, đầy mặt đều là "Em vậy mà lại muốn xóa bỏ con của chúng ta".
Tác giả có lời muốn nói: Tứ gia 'anh da đen chấm hỏi.jpg'
Khà khà hiện tại để cậu nghịch đi, sau thu lại tính sổ!