Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 36:




ALice: Vì tuần này mị có việc bận, nên mị sẽ đăng chương mới sớm nhé.
Tóc vàng nhìn Tịch Yếm chậm rãi đi tới, còn huýt huýt sáo, cười giỡn nói: "Không có việc gì, mọi người chỉ đùa tí thôi mà."
Gã đối với sự xuất hiện đột nhiên của Tịch Yếm, cũng hoàn toàn không để vào mắt, "Tôi nói chứ người anh em, chỉ là đùa tí thôi mà, anh căng thẳng thế làm gì? Hai người quen biết nhau à?"
Gã vừa cợt nhả nói, vừa muốn khoác tay lên trên bả vai của Tịch Yếm.
Tịch Yếm rũ mắt lạnh lùng mà nhìn tay gã, bỗng nhiên khóe miệng hơi cong lên. Tóc vàng còn chưa kịp nói tiếng nữa, thì giây tiếp theo liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, đau đến quỷ khóc sói gào.
"Đ*t đ*t đ*t! Mẹ mày, mau thả bố mày ra!"
Chỉ thấy tay gã hoàn toàn bị vặn đi theo hướng ngược lại, hình thành một độ cong quỷ dị, toàn bộ cánh tay đều giống như là bị trật khớp luôn vậy.
Người ở bên cạnh thấy thế liền sôi nổi sửng sốt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại đây muốn chạy lên kéo gã ra.
Tịch Yếm không đợi bọn họ tiến lên liền rút tay lại, tóc vàng đau đến mức ngồi bệt xuống đất.
"Lão đại, anh không sao chứ?"
Tóc vàng đau đến sắc mặt trắng bệch cả ra, trên trán mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng mà xuống, gã hít ngược khí lạnh mà nói: "Mày còn nói cái đ*o gì, lên cho bố mày."
Tịch Yếm căn bản không để ý đến đám người vây quanh mình. Y nhìn tóc vàng đau đến mức che lại tay trái của mình, rồi lại đem tầm mắt dừng ở trên người Bách Nhạc, "Là tay phải sao?"
"Cái gì?" Bách Nhạc giật mình.
Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày, cũng không có giải thích, lập tức lướt qua mấy người đang đứng cứng ngắc kia đi tới trước mặt Bách Nhạc, duỗi tay sửa sửa khăn quàng cổ của cậu.
"Thôi." Dừng một chút, y lại trầm giọng nói: "Không phải bảo em ở trong xe chờ tôi sao?"
Bách Nhạc nhỏ giọng nói: "Tui khó chịu."
Tịch Yếm chau mày, thần sắc nhiều thêm vài phần ngưng trọng, "Làm sao vậy?"
"Chính là muốn ói đó."
Tóc vàng ở một bên nhìn hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng. Kế tiếp, ánh mắt của gã lại dừng ở trên bụng nhỏ của Bách Nhạc, nhìn chằm chằm thật kĩ một lúc, thì lúc này mới phát hiện, cậu thế nhưng đã mang thai.
"Mẹ kiếp, thật là đen đủi." Tóc vàng không nghĩ tới mình chỉ tùy tay thông đồng thôi, thế mà lại tìm trúng một dựng phu.
"Tụi bây biết tao là ai hay không?" Gã lại dựa vào tiểu đệ bên cạnh đứng lên, nhe răng nhếch miệng mà nói lời tàn nhẫn: "Mày tên là gì? Tao thấy mày hẳn là không muốn lăn lộn ở cái Ngải thành này nữa rồi đấy."
Tầm mắt của Tịch Yếm nhàn nhạt mà dừng ở trên người gã, nghe những lời gã nói thì sắc mặt cũng không có lộ ra tức giận, lại còn cười như có như không mà hỏi lại một lần: "Không lăn lộn được nữa?"
Tóc vàng cười lạnh nói: "Mày không tin thì cứ việc thử xem."
Bách Nhạc chậc một tiếng, vẻ mặt đồng tình nhìn gã. Cùng ai đối nghịch không được, lại cứ cố tình phải đối nghịch với Tịch Yếm, bây giờ gã cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc mà thôi.
Lúc này tài xế ở trong xe cũng tỉnh lại, hắn thấy ngoài xe có động tĩnh, cũng biết được nguyên nhân xảy ra sự việc, liền vội vàng chạy xuống xe cúi đầu khom lưng đối với Tịch Yếm, sợ tới mức mồ hôi đầy đầu: "Xin lỗi Tứ gia, tôi đột nhiên..."
Tịch Yếm cắt ngang lời hắn nói, lạnh lùng nói: "Không cần."
Mồ hôi lạnh trên trán tài xế càng chảy càng nhanh, trong lòng thấp thỏm bất an. Đang lúc cho rằng y muốn xử lí mình, thì kết quả đợi cả nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh nào khác.
Ngẩng đầu lên thì vừa thấy, Tịch Yếm còn đang quấn khăn quàng cổ cho Bách Nhạc vẻ mặt đầy bất mãn, căn bản không rảnh phản ứng mình. Vì thế hắn lại nhanh chóng cúi đầu, xem ra tính tình của Tứ gia đúng là thay đổi tốt hơn không ít đâu.
"Thật chặt." Bách Nhạc phản kháng nói.
Tịch Yếm cũng không để ý, "Ngoan, nghe lời một chút, như vậy mới ấm áp."
Tóc vàng ở một bên nghe đến cái danh xưng Tứ gia này, thì trong nháy mắt sắc mặt cũng ngơ ngẩn cả ra. Gã đã từng nghe nói qua danh hào này, danh hào Tứ gia này trước mắt mới thôi cũng chỉ có vị kia của Tịch gia.
Ở trong giới này, thì không có người chưa từng nghe qua tên của y. Lúc trước, gã nghe được tin chân của Tứ gia không thể hiểu được mà tốt lại rồi, sau đó lại kết hôn cùng với con trai lớn của Bách gia.
Gã nghe nói xong cũng không để trong lòng, rốt cuộc cũng chẳng sống chung trong một cái thành phố kia mà, xác suất gặp nhau cũng cực kì bé nhỏ, nhưng vạn lần không nghĩ tới gã sẽ xui xẻo tới như vậy.
Gã cũng chỉ muốn tìm chút diễm ngộ lại ngủ một đêm mà thôi, không nghĩ tới lại trên chọc phải một tên hung thần như vậy, gã có dễ dàng sao.
Nhưng mà mặt mũi cũng không thể mất hết được, cũng không thể nhận túng, gã chỉ có thể mạnh miệng mà nói: "Tên của tôi anh không xứng để biết." Dù sao Ngải thành này lớn như vậy, chỉ cần mình không nói tên ra thì ai biết được gã là ai cơ chứ.
Nói xong, lại giống như còn ngại chưa đủ mà ném xuống thêm vài câu tàn nhẫn nữa, lúc này mới xám xịt mà mang theo người rời đi.
Tịch Yếm lười để ý đến gã kêu gào, chỉ bảo Bách Nhạc nhanh chóng lên xe, bên ngoài gió lớn.
Sau khi ngồi trên xe về tới khách sạn xong, Bách Nhạc vừa vào phòng liền ngã người vào trên giường không muốn nhúc nhích luôn á.
Tịch Yếm nhìn nhìn cậu, nhàn nhạt nhắc nhở: "Còn chưa rửa mặt."
Bách Nhạc nghiêng mặt vùi vào gối đầu, ồm ồm nói: "Nhưng mà tui buồn ngủ quá chừng luôn nè."
Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày, giống như là không thể làm gì với câu trả lời này của cậu, vì thế liền tránh ra.
Sau khi nhận thấy người đã đi rồi, Bách Nhạc vừa định an tâm đi ngủ, thì lại nghe được tiếng bước chân. Cậu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Tịch Yếm đang đứng trước mặt mình, trong tay còn cầm một cái khăn lông.
Bách Nhạc phản ứng lại đây, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên.
"Nà, anh lau đi."
Tịch Yếm ngồi ở mép giường, một chỗ cũng không sót mà giúp cậu lau mặt sạch sẽ. Động tác của y cực kì ôn nhu, cho nên Bách Nhạc một chút cũng không cảm giác được không khỏe.
Lúc sau, Tịch Yếm lại đi thay đổi một chiếc khăn lông khác mà lau chân của Bách Nhạc. Lúc lau chân, cậu cảm thấy có chút ngứa, liền nhịn không được mà muốn rụt chân lại, nhưng lại bị Tịch Yếm nắm lấy chặt chẽ, y trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn."
Bách Nhạc ò một tiếng, cũng không dám lộn xộn nữa.
Động tác lau chân của y cũng cực kì ôn nhu, Bách Nhạc ngáp một cái, không biết từ lúc nào mà mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, ai có thể nghĩ đến cậu bây giờ lại có đãi ngộ như vậy được chứ. Cậu cảm thấy mình bây giờ giống như đang nằm mơ vậy á, nhưng mà cảm giác này cũng không xấu.
Trong đầu miên man suy nghĩ, không biết từ khi nào cũng rơi vào trong mộng đẹp.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại thì đã là giữa trưa hơn 11 giờ, Tịch Yếm đã sớm xuất phát đến chỗ hội nghị đấu thầu rồi. Tính tính thời gian thì chờ đến lúc cậu thu dọn lại ăn xong cơm, y cũng sẽ không sai biệt lắm mà về tới đây.
Đúng như dự tính của cậu, Tịch Yếm bên kia cũng vừa kết thúc xong hội nghị đấu thầu. Y đang không nhanh không chậm mà đi ở trên hành lang, phía sau còn có một đám tây trang giày da đi theo.
"Mấy giờ rồi?"
Bí thư Hình nhìn thoáng qua thời gian, "12 giờ 32 phút."
Tịch Yếm gật gật đầu: "Em ấy có đúng giờ ăn cơm sao?"
Bí thư Hình nhanh chóng nói: "Người bên phía khách sạn nói, Bách thiếu gia giữa trưa ăn uống không tệ."
"Đã biết."
Hai người vừa mới kết thúc trò chuyện xong, thì liền nghe được phía sau có tiếng bước chân phía sau có chút dồn dập. Tịch Yếm dừng một chút, giây tiếp theo quả nhiên liền thấy có người đuổi kịp mình, xuất hiện ở trước mặt y.
"Vừa rồi không kịp chào hỏi với Tứ gia, còn xin thứ lỗi."
Tịch Yếm nhìn người đàn ông trung niên bụng phệ trước mắt, khẽ nhíu mày, y không nhớ rõ là mình có quen biết người này.
"Là như vầy, nghe nói đứa con trai vô dụng kia của tôi tối hôm qua mạo phạm Tứ gia và Tứ gia phu nhân. Người làm cha như tôi ở chỗ này xin lỗi Tứ gia, Tứ gia yên tâm tôi trở về đã xử lí nó rồi. Mong rằng Tứ gia đại nhân không nhớ tiểu nhân, thả cho nó một con ngựa."
Tuy rằng sắc mặt còn tính trấn định, nhưng mà trong lòng người đàn ông trung nhiên kia cũng là một trận nhút nhát. Tối hôm qua, lúc ông ta nghe được con trai của mình nói chọc phải Tứ gia, thì tức đến chết khiếp.
Cho dù nó có kêu la nói mình chưa nói ra tên họ, thì ông ta vẫn tức giận đến mắng thẳng một tiếng ngu xuẩn. Thứ mà Tịch Tứ gia muốn biết, sao có thể tra không được cơ chứ.
Hơn nữa, ông ta đã sớm nghe nói qua Tịch gia Tứ gia tính tình cổ quái, nhưng mà nhà ông ta và Tịch gia cách xa nhau cả mấy trăm km, cũng nước giếng không phạm nước sông, thế mà vạn lần cũng không ngờ tới mình sẽ có một ngày trêu chọc phải y.
Tịch Yếm khẽ nhíu mày, nhớ tới việc tối hôm qua, biết ông ta hẳn là phụ thân của tên cầm đầu kia.
Y không nhanh không chậm trầm giọng nói: "Ông tới đây xin lỗi, ngược lại cũng không cần." Ngụ ý chính là, ai làm thì để kẻ đó phụ trách.
Người đàn ông trung niên thở dài, bắt đầu than khổ than sở: "Đứa con trai kia của tôi, cũng thật là bị chúng tôi chiều hư. Thật vất vả mới có được một đứa con, ngày thường cũng luyến tiếc đánh chửi. Đợi đến khi nó trưởng thành, phát hiện đi lệch thì cũng không còn kịp nữa rồi."
Tịch Yếm không tỏ ý kiến, chỉ nhàn nhạt nói: "Đứa nhỏ được cưng chiều mà lớn lên như vậy, tôi cũng đã từng gặp qua. Nhưng mà cũng không có biến thành dáng vẻ kia như của cậu ta."
Người đàn ông trung niên nao nao.
Tịch Yếm tiếp tục cất bước đi về phía trước, đầu cũng không quay lại mà nói: "Còn nữa, em ấy không thích bị người khác gọi là phu nhân."
Lúc trở lại khách sạn, liền thấy ở trên giường có một cái nắm nhỏ đang cuộn tròn, chính là Bách Nhạc lôi kéo chăn đắp kín cho mình. Tịch Yếm khẽ nhíu mày, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, liền tiến lên phía trước xốc chăn lên.
Kết quả liền thấy, Bách Nhạc hơi hơi giương miệng đang hô hô ngủ ngon.
Tịch Yếm vừa nhìn đồng hồ, thấy đã là buổi chiều 1 giờ rưỡi, xem ra đây là ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi lại ăn.
Nghĩ đến đây, y khó được có chút bật cười mà lắc đầu.
Có lẽ là thấy cậu ngủ ngon như vậy, Tịch Yếm cũng nửa nằm ở trên giường, hơi hơi nhắm mắt, một bàn tay đặt ở trên cái chăn đang đắp ở trên người Bách Nhạc.
Vốn dĩ đang an an phận phận, thì Bách Nhạc bỗng nhiên hình như là ngại chăn ngộp liền thò tay ra ngoài, tùy tay mà đặt ở trên người Tịch Yếm, trùng hợp là vị trí lại cực kì xấu hổ.
Tịch Yếm hơi hơi nhấc lên mi mắt, giữa mày nhíu chặt, cúi đầu nhìn chăm chú vào vẻ mặt người đang ngủ đến thơm ngọt kia.
Bách Nhạc lại giật giật, tự mình cũng cảm thấy không thoải mái luôn.
Tịch Yếm ánh mắt một sâu, màu đen nơi đáy mắt càng ngày càng nồng đậm, phảng phất như là mực nước không hòa tan được vậy.
Người ở trên giường cúc áo trên có chút tản ra, đầu tóc đen nhánh bị cọ hơi hơi nhếch lên. Lông mi nhỏ dài, môi hơi hé mở, vẻ mặt đều là bộ dáng không hề phòng bị gì hết.
Y trầm mặc nhìn một hồi, sau đó lại chậm rãi thu hồi ánh mắt, lần nữa khép mi mắt lại. Chẳng qua, lần này mày của y cũng nhíu chặt, như là đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Không biết qua bao lâu, Bách Nhạc trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, hình như cảm thấy mình đang nằm mơ, mơ thấy tay mình bị lửa đốt tới rồi. Bắt đầu cậu còn tưởng rằng là mơ, nhưng kết quả là tay mình càng ngày càng nóng, giống như bị thứ gì đốt nóng vậy á, lúc này mới lập tức từ trong mộng bừng tỉnh.
"Cháy hở?" Bách Nhạc vừa mới tỉnh lại đầu óc không thanh tỉnh lắm, mơ mơ màng màng liền nói ra mấy lời này.
Nhưng chờ đến lúc cậu đem tầm mắt dừng ở trên người mình, thì tức khắc giống như là bị bóp chặt cổ vậy lập tức cấm thanh.
Lại chậm rãi mà dời tầm mắt lên trên, đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm trầm kia.
Khuôn mặt nhỏ của Bách Nhạc căng chặt, đầu óc trong nháy mắt chết máy.
(ALice: Không biết các chế sao chứ, mị edit chương này cảm thấy soft xỉumà cũng dễ thương lắm luôn ó.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.