Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy

Chương 37:




Bách Nhạc giống như là bị điện giật mà nhanh chóng rụt tay lại, không biết có phải là do nguyên nhân tâm lý hay không. Cậu chỉ cảm thấy da thịt chỗ vừa đụng vào giống như là bị bỏng rát vậy á, nóng đến dọa người.
Tuy là cậu cũng không biết phải nói cái gì trong trường hợp xấu hổ như vậy, cho nên chỉ đành ngượng ngùng mà cười khan vài tiếng.
Biểu tình lúc này của Tịch Yếm đã khôi phục như lúc ban đầu rồi, mới vừa rồi quanh mình còn tản ra hơi thở áp bách cũng đã biến mất.
"Anh về lúc nào vậy nha? Tôi cũng chưa phát hiện ra luôn á." Trầm mặc hơn nửa ngày, Bách Nhạc đành phải căng da đầu giảm bớt xấu hổ.
Cậu nỗ lực làm ra bộ dáng không có việc gì, Tịch Yếm ngược lại cũng phối hợp với cậu, "Vừa mới trở về không lâu."
Bách Nhạc nhìn nhìn xung quanh, sau đó mới từ trên tủ đầu giường cầm lấy một ly nước vừa mới rót, ân cần nói: "Khát nước rồi sao, tới uống nước nè."
Tịch Yếm tiếp nhận ly nước, có chút buồn cười mà nhìn cậu, cứ như vậy không muốn nhắc tới chuyện vừa rồi sao?
Bách Nhạc trong lòng thấp thỏm bất an, nghĩ đến mình vừa mới làm cái gì, thì lại không khỏi mặt đỏ tai hồng.
Cũng may, Tịch Yếm xác thật cũng không có nhắc lại chuyện này, chỉ là nhàn nhạt dặn dò Bách Nhạc vài câu, sau đó liền vào toilet.
Quá mất mặt luôn á chòi.
Bách Nhạc hận không thể đem mặt của mình vùi sâu vào trong chăn, sau đó lại ngẩng đầu lên sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn tay phải của mình, đánh bộp một cái.
"Tại mày sờ lung tung nè."
Qua một hồi lâu cửa toilet mới mở ra, Tịch Yếm từ bên trong đi ra, sắc mặt vẫn như thường.
Bách Nhạc chỉ nhìn thoáng qua, liền vô cùng lo lắng mà thu hồi ánh mắt, không dám nghĩ y ở trong toilet thời gian dài như vậy là để làm cái gì. Nhưng mà, có lẽ chỉ là do tư tưởng của mình không thuần khiết suy nghĩ nhiều mà thôi.
Kế tiếp, hai người cũng không ở lại Ngải thành quá lâu, buổi tối 8 giờ hơn liền rời khỏi.
Bách Nhạc bởi vì không đến mấy ngày nữa là tới ngày dự sinh, cho nên tính toán ăn sinh nhật xong sẽ vào bệnh viện chờ sinh.
Thật ra lúc ăn sinh nhật, cậu cũng không muốn mở party gì đó đâu, cùng một đám người chẳng quen biết mấy tụ tập, cậu cũng không muốn bị người không quen dùng ánh mắt không thoải mái mà đánh giá mình đâu.
Vốn tưởng rằng, Tịch Yếm phần lớn có thể là muốn tổ chức mấy loại yến hội gì đó, kế tiếp lại tặng cho mình quà sinh nhật có giá trị xa xỉ này kia.
Cậu đối với mấy thứ này cũng không có gì chờ mong cả, cậu chỉ mong Tịch Yếm có thể tự mình nói với cậu một câu 'sinh nhật vui vẻ' là được rồi.
Vào ngày sinh nhật, sáng sớm tinh mơ lúc Bách Nhạc còn đang ngủ, thì liền bị người nhẹ nhàng lay tỉnh.
Rời giường khí của cậu liền nổi lên, trở mình lẩm bẩm vài tiếng không tính toán quan tâm đến người ta.
Nhưng cậu dần dần cảm thấy mình bắt đầu không thể thở được, thì lúc này cậu mới phát hiện cái mũi của mình bị người ta bóp lại. Sau khi mở mắt ra, cậu liền nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Tịch Yếm đang nhìn mình, thì sợ tới mức cậu liền giật mình tỉnh ngủ luôn.
Lúc bị nhét vào trong xe, thì trong đầu Bách Nhạc vẫn còn mơ mơ màng màng, cậu lay quần áo của Tịch Yếm, "Chúng ta đi đâu vậy nha?"
"Đến một nơi mà em sẽ thích."
Bách Nhạc lúc này mới nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của cậu, trong lòng nghĩ hơn phân nửa là khách sạn hoặc mấy chỗ gì đó rồi, có chút hứng thú thiếu thiếu mà ngậm miệng.
Nhưng mà cậu lại sợ thương tổn đến Tịch Yếm, dù sao tốt xấu gì thì y cũng là vì mình mà chuẩn bị, chỉ có thể cố gắng đề cao tinh thần mà giả bộ cao hứng phấn chấn thôi.
Nhưng lúc nhìn ra ngoài cửa xe, thì cậu liền phát hiện không thích hợp. Cảnh sắc hai bên đường cao tốc càng ngày càng hẻo lánh, không biết qua bao lâu, thì ô tô liền chạy lên đường núi gập ghềnh.
"Chúng ta đây là muốn đi đâu vậy hở?" Bách Nhạc càng ngày càng tò mò rồi á.
Tịch Yếm chỉ chỉ đỉnh, "Đi lên núi."
Bách Nhạc không hiểu ra sao, trên núi thì có cái gì để chơi cơ chứ. Nhưng chờ tới điểm đến xong, cậu rốt cuộc cũng rõ ràng được ý tứ của Tịch Yếm.
Chỉ thấy trước mắt là một mảnh trắng xóa, tuyết sơn núi non trùng điệp, đưa mắt nhìn lại liền khiến trong lòng sinh ra một cổ cảm giác thê lương.
Bách Nhạc còn không kịp cảm khái, thì liền thấy cách đó không xa có không ít bóng người nho nhỏ, đánh vỡ yên tĩnh trên núi tuyết.
"Đó là sân trượt tuyết." Tịch Yếm giải thích với cậu.
Bách Nhạc nói: "Trượt tuyết?"
Tịch Yếm gật gật đầu, ngay sau đó như là lại nghĩ tới cái gì, liền bổ sung thêm: "Em không thể trượt."
Này đương nhiên là cậu biết rồi, dùng đầu óc để nghĩ cũng biết cậu bây giờ làm sao dám đi trượt mấy thứ này chứ. Chẳng sợ chỉ là nhẹ nhàng té ngã thôi, cũng đều phải xảy ra chuyến ớ.
"Không phải em thích xem tuyết sao?"
Bách Nhạc giật mình, vừa định hỏi anh làm sao mà biết được, liền nhớ tới lúc trước khi trời đổ tuyết đầu mùa, hình như mình có ở trước mặt y biểu lộ ra yêu thích, không nghĩ tới y liền đặt ở trong lòng như vậy.
"Bên trên có một biệt thự trên núi, hai ngày này chúng ta liền ở tại chỗ đó."
"Được nha."
Bách Nhạc hơi hơi khom lưng mà nắm lên một nắm tuyết, sau đó tạo thành một quả cầu tuyết.
Tịch Yếm khẽ nhíu mày, vừa định nhắc nhở cậu lạnh, thì liền thấy mặt mày cậu hơi cong lên, cười tươi muốn bỏ vào trong cổ áo của y.
"Không lạnh đâu, anh thử xem nè."
Tịch Yếm nao nao.
Bách Nhạc cũng không thật sự đem nắm tuyết kia nhét vào, chỉ chạm vào cổ của y liền rụt trở về, còn thở dài nữa.
"Anh làm sao lại không né vậy chớ?" Cậu đối với việc Tịch Yếm khó hiểu phong tình cực kì bất đắc dĩ, cái loại vui đùa này phải anh trốn tôi đuổi nó mới có lạc thú á.
Nhưng mà, ngay sau đó cậu lại phát hiện mình thật giống như không tưởng tượng ra được, lúc Tịch Yếm vui đùa với mình thì sẽ trông như thế nào. Mà chỉ nghĩ không thôi, thì cả người cũng nổi một lớp da gà luôn rồi é.
"Đi thôi." Tịch Yếm phục hồi tinh thần lại, lập tức đi về phía trước.
Qua vài giây, y mới dừng lại quay đầu nhìn, khẽ nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Bách Nhạc vươn tay của mình về phía y, đường núi mệt như vậy, cậu mới không muốn tự mình đi đâu á.
Tịch Yếm nao nao, ngay sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, "Mệt mỏi thì nói."
Thật ra đi cũng không bao xa, khoảng cách đến biệt thự trên núi cũng chỉ có vài bước chân mà thôi.
Biệt thự trên núi nổi tiếng xa hoa này tọa lạc ngay giữa sườn núi, là một trong những nơi tiếp đãi khách ngoại lai nghỉ ngơi, nhưng mà phí nghỉ lại quá cao vẫn chặn lại không ít người đâu.
Bách Nhạc vừa vào trong đại sảnh, liền cảm thấy toàn thân mình đều ấm áp hơn không ít. Cậu mặc áo lông vũ màu trắng, cằm vùi vào bên trong khăn quàng cổ, nhìn Tịch Yếm đang nói chuyện gì đó với lễ tân.
Bởi vì Tịch Yếm muốn cùng với Bách Nhạc đơn độc ăn sinh nhật, cho nên trừ bỏ bác sĩ đi theo để phòng việc bất ngờ ra, thì ngay cả Bí thư Hình và bảo tiêu cũng không theo bọn họ tới đây.
Đại sảnh lầu một là nơi du khách nghỉ ngơi và dùng cơm. Trang hoàng tinh xảo, không một chỗ không khiến cho thị giác người khác cảm thấy tráng lệ huy hoàng.
Trong biệt thự có rất nhiều hạng mục giải trí, thậm chí còn có vài sòng bạc cho người khác chơi nữa. Bách Nhạc vừa thấy thời gian mới chỉ 11 giờ, vì thế liền tính toán ở lầu một ăn cơm trưa.
Cậu tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, Tịch Yếm lấy thực đơn gọi món xong liền đứng dậy không biết đi làm gì. Trước khi đi, liền để lại một câu bảo cậu ngoan một chút, ngồi yên ở chỗ này chờ y.
Bách Nhạc đành phải ngồi ở tại chỗ chờ y thôi chớ sao, cậu chán chết mà lật xem thực đơn ở trong tay, nhìn cái gì cũng không muốn ăn hết á.
Đang chuẩn bị thừa dịp Tịch Yếm không ở đây, lén lút mà lấy di động ra chơi, thì bỗng nhiên liền nghe được một giọng nữ có chút quen quen vang lên.
"Bách Nhạc?"
Bách Nhạc bị gọi tên vẻ mặt nghi hoặc mà ngẩng đầu, liền thấy một người phụ nữ trang điểm tinh xảo xuất hiện ở trước mặt của mình.
"Cô là?"
Người phụ nữ cũng rất tự nhiên mà ngồi xuống, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Cậu không nhớ tôi sao?"
Kí ức trong đầu Bách Nhạc còn không có nhanh như vậy mà có thể nhớ ra được, người phụ nữ kia lại chỉ lo tự nói: "Không nghĩ tới thật là cậu nha, tôi còn chưa tin..."
Cô ta nói tới đây liền khó có thể tin, mà luôn mãi nhìn bụng nhỏ của Bách Nhạc, "Đây... Đây là như thế nào..."
Bách Nhạc khuôn mặt nhỏ đơ ra, cậu nhớ ra rồi. Người phụ nữ này là người mà nguyên chủ từng theo đuổi lúc còn ở đại học, nhưng nguyên chủ cũng chỉ là chơi chơi mà thôi. Thấy theo đuổi không được thì lập tức liền từ bỏ, cũng không có dây dưa quá nhiều.
Người phụ nữ này xác thật cực kì xinh đẹp, chỉ nói về mặt không thôi thì còn hấp dẫn người khác hơn so với Diệp Phi Phi vài phần nữa.
"Cậu làm sao lại mang thai? Xảy ra chuyện gì?"
Nhưng mà nói chuyện thì lại không được thông minh như Diệp Phi Phi, Bách Nhạc ở trong lòng yên lặng đưa ra kết luận.
Bách Nhạc có chút xấu hổ cười cười: "Ha ha, thì tui cũng không thể hiểu được mà."
Tạ Ngọc chậc chậc, vẻ mặt hoài nghi mà nhìn cậu, "Chẳng lẽ là say rượu...?"
Bách Nhạc biết ý của cô ta, tuy rằng không phải là say rượu nhưng mà cũng không sai biệt mấy đâu.
"Cô làm sao lại ở chỗ này?" Cậu không muốn trả lời vấn đề này, vì thế liền dẫn đầu dời đi đề tài.
Tạ Ngọc cười cười, vén tóc đen lại bên tai, "Tôi cùng chồng tôi đến chỗ này chơi, cậu thì sao?"
Tôi cũng không khác lắm đâu.
Nhưng mà cậu cũng không có khả năng nói thẳng ra, chỉ đành ở trong lòng yên lặng cầu nguyện cho cô ta nhanh chóng rời đi mà thôi, ngoài miệng cũng có lệ, "Cũng tới đây chơi thôi."
Cậu hy vọng người trước mặt có thể phát giác ra được thái độ của cậu, sau đó thức thời mà rời đi.
Nhưng đáng tiếc lại không được như mong muốn, Tạ Ngọc càng nói càng hăng say, "Nói thật, ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi cũng chưa nhận ra cậu đâu, thật sự không nghĩ tới cậu sẽ mang thai luôn đó."
Lúc trước, khi Bách Nhạc theo đuổi cô ta, khiến cô ta còn có vài phần hư vinh tự đắc. Rốt cuộc cậu lớn lên không kém, trong nhà cũng có tiền, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt treo cậu mấy ngày. Kết quả không nghĩ tới, cậu lại không ăn chiêu này, lập tức liền vứt bỏ cô ta mà theo đuổi người khác.
Nhưng hiện tại nhìn Bách Nhạc bụng lớn mà ngồi ôm ly nước, một bộ an tâm dưỡng thai, thì trong khoảng thời gian ngắn cô ta cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt.
Sau khi cô ta hồi phục lại tinh thần, liền đặt tay của mình ở trên bàn. Trên ngón áp út tay phải là nhẫn kim cương cực lớn cực kì bắt mắt, cô ta làm như lơ đãng mà dùng tay sửa sửa tóc, tiếp tục nói: "Lại nói năm đó, cậu còn từng theo đuổi tôi kia mà. Tặng quà tặng giá trị xa xỉ cho tôi, còn nói thích tôi nữa, không biết cậu còn nhớ hay không?"
Bách Nhạc vừa nghe liền biết là việc nguyên chủ làm, nhưng nợ phong lưu này cũng đâu có 'lan quyên' gì tới mình đâu cơ chứ.
"Không nhớ rõ." Cậu chém đinh chặt sắt mà lắc đầu nói.
Tạ Ngọc nghẹn lại, còn muốn tiếp tục truy vấn, thì bỗng nhiên liền nhìn thấy được bên cạnh có người xuất hiện. Cô ta quay đầu nhìn lại, liền thấy là một người đàn ông đĩnh bạt tuấn tú.
Ấn tượng đầu tiên của cô ta khi nhìn thấy người vừa tới, chính là tái nhợt.
Con ngươi của người đàn ông kia hoàn toàn là một màu đen nhánh, phảng phất như một tia sáng cũng không thể lọt vào vậy.
"Anh là..." Cô ta bị khí thế của người vừa tới dọa sợ, lại ngượng ngùng mà mở miệng nói.
Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày, không trả lời câu hỏi của cô ta, mà là lạnh lùng nói: "Chỗ cô đang ngồi, chính là vị trí của tôi."
"Xin lỗi, xin lỗi." Tạ Ngọc nhanh chóng đứng lên.
Cô ta lại nhìn nhìn Bách Nhạc, thấy cậu đang chớp chớp mắt với người đàn ông vừa mới xuất hiện này, thì làm sao mà còn không biết được đây là tình huống như thế nào.
Cô ta quay đầu lại nhìn Tịch Yếm, nhận thấy được khí lạnh quanh người y, liền biết chính mình đợi ở chỗ này cũng không được người khác yêu thích gì, cho nên cũng vội vàng nói vài câu với Bách Nhạc rồi rời đi.
Trước khi đi, cô ta còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Bách Nhạc và người đàn ông kia. Người lúc trước từng theo đuổi cô ta đã kết hôn mang thai, hơn nữa chồng người ta còn ăn dấm của mình nữa chứ.
Ngẫm lại, không hiểu sao lại cảm thấy nghẹn khuất là chuyện như thế nào vậy kìa.
Bách Nhạc tiếp nhận sữa bò mà Tịch Yếm đưa qua, thì ra là y đi tìm cái này sao. Từ sau khi mang thai, cậu uống sữa bò uống đến mức sắp ói ra luôn rồi, nhưng mà vẫn phải cắn răng uống cho xong.
Lúc này sau khi cậu một hơi uống xong, thì sắc mặt của Tịch Yếm cũng không có hòa hoãn, chỉ thấy ngón tay của y không chút để ý mà gõ gõ mặt bàn.
"Em rốt cuộc, đã từng nói thích với bao nhiêu người vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.