Edit + Beta: ALice.
"Các người đang nói gì vậy?" Ngô Hoa cầm mồi câu đi tới, khẽ nhíu mày, giống như không rõ vì sao cô ta sẽ qua đây nói chuyện với Bách Nhạc.
Người phụ nữ kia nhanh chóng nói: "Chúng tôi không nói cái gì cả." Ngữ khí gấp không chờ nổi mà muốn phủi sạch quan hệ với Bách Nhạc, lại hơi có chút cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Ngô Hoa cảm thấy có vấn đề, nhưng mà thấy cô ta không nói thì cũng không hỏi lại cô ta nữa, mà chỉ để cô ta rời đi thôi, chờ người đi rồi liền hỏi Bách Nhạc.
"Cô ta nói gì với cậu đó? Lén lút như vậy."
Trong tay Bách Nhạc còn đang chống cần câu, nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ cũng nhăn lại, hồ nghi mà nói: "Cô ấy hỏi tôi quen biết Tịch Yếm ở chỗ nào."
"Cô ta quen biết Tịch Yếm à?" Ngữ khí của Ngô Hoa không tự chủ được mà đề cao hơn.
Bách Nhạc bĩu môi: "Không biết, cô ta còn bảo tôi phải tính toán hai tay nữa. Đừng tưởng rằng sinh Mộc Mộc rồi, là có thể đủ để trói Tịch Yếm vào bên người."
Sau khi Ngô Hoa nghe xong liền trầm mặc một lát, sau đó run run rẩy rẩy nói: "Tôi có một ý tưởng không biết có nên nói hay không."
Bách Nhạc: "Nói đi."
"Này nghe thế nào cũng như là đang khiêu khích cậu vậy ấy."
Bách Nhạc: "?"
Ngô Hoa tiếp tục nói: "Nghe ngữ khí của cô ta, hình như là có quen biết Tịch Yếm. Hơn nữa, cậu cẩn thận ngẫm lại câu nói kia của cô ta xem, có phải là có chút không thích hợp hay không?"
Bách Nhạc nghe vậy thì khóe miệng vừa cong lên.
Ngô Hoa cau mày, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý. Nhưng mà bác luận duy nhất chính là, Tứ gia y nhìn thế nào cũng không giống như là người sẽ chọc nợ phong lưu mà.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên từ phía sau liền truyền đến một đạo tiếng nói trầm thấp từ tính lại lãnh đạm.
"Ai quen biết tôi?"
Sắc mặt của Ngô Hoa cứng đờ, sau đó chậm rãi quay đầu đi. Bách Nhạc cũng nhìn lại, liền thấy Tịch Yếm một thân âu phục phẳng phiu, một bàn tay đút túi quần, một tay khác dường như là đang thưởng thức thứ gì đó.
Bách Nhạc và Ngô Hoa cũng không dám nói chuyện. Ngô Hoa sờ sờ cái mũi, có chút không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt.
"À... Tôi có chút việc, đi trước nhé, hai người cứ chậm rãi nói chuyện đi."
Nói xong hắn liền nhanh chóng chạy mất dép, chỉ để lại một mình Bách Nhạc và Tịch Yếm hai mặt nhìn nhau.
Tịch Yếm không nhanh không chậm liền đi tới, sau đó chậm rãi mà vươn tay về phía cậu.
"Cái gì ó?"
Bách Nhạc tạm thời quên mất khẩn trương, duỗi cổ nhìn trong lòng bàn tay của y.
"Đồ chơi người khác tặng, liền lấy tới cho em chơi."
Chỉ thấy trong lòng bàn tay y nằm một khối đồ gốm, ngoại hình hình như là một con cá vàng nhỏ béo đô đô, chẳng qua là bộ dáng có chút thảm không nỡ nhìn mà thôi.
Sau khi Bách Nhạc tiếp nhận nhìn thoáng qua xong, liền trái với lòng mà khen: "Còn khá xinh đẹp á, nhưng mà anh cho em cái này làm gì, em lại không phải con nít cơ mà."
Cậu không biết phải làm thế nào, mới có thể để cho Tịch Yếm không xem cậu như con nít mà dỗ dành vậy nữa.
Tịch Yếm không trả lời vấn đề này, mà là lại nhắc lại chuyện vừa rồi, ngữ khí nhàn nhạt: "Vừa rồi hai người đang nói cái gì?"
Bách Nhạc có chút chột dạ, ánh mắt trốn tránh: "Chỉ hàn huyên một ít việc lung tung thôi."
Tịch Yếm không rõ ý vị mà híp híp mắt: "Phải không?"
Sau khi nói xong y quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, tầm mắt đảo qua một vòng, mọi người đều sôi nổi cúi đầu.
Tiểu Chu Tử là rũ đầu thấp nhất, chỉ hận không thể vùi đầu vào dưới nền đất luôn cho rồi. Người phụ nữ bên cạnh có chút sờ không rõ tình huống hiện tại. Người đàn ông đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai, làm sao mọi người bỗng nhiên lại sợ thành như vậy chứ.
"Phụ thân!"
Mộc Mộc vừa nhìn thấy Tịch Yếm, liền lập tức ném cần câu nhỏ trong tay xuống. Bước chân ngắn nhỏ chạy về phía y, sau đó ôm chặt lấy hai chân y.
"Phụ thân! Sao phụ thân lại tới đây nha?"
Trong mắt Tịch Yếm hiện ra vài tia ý cười: "Mộc Mộc vui vẻ sao?"
Mộc Mộc gật đầu thật mạnh một cái, nãi thanh nãi khí nói: "Dạ vui!"
Người phụ nữ kia thấy một màn này, thì nghi hoặc trong lòng không khỏi lại tăng thêm. Lại thấy đứa bé trắng trắng nộn nộn kia vừa bắt lấy tay Bách Nhạc, trong miệng ồn ào: "Ba ba cũng vui vẻ sao?"
Người phụ nữ: "...."
Bách Nhạc trong miệng lại nói sang chuyện khác: "Anh cũng muốn tới câu cá sao?"
Tịch Yếm không có trực tiếp trả lời, mà là ngồi ở bên cạnh Bách Nhạc, sau đó mới bắt đầu trả lời cậu, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Tới xem em câu cá."
Bách Nhạc giật mình, sau đó có chút ngượng ngùng ho khan vài tiếng. Bên cạnh còn có nhiều người ở như vậy cơ mà, Tịch Yếm sao lại không biết xấu hổ mà nói những lời này kia chứ.
Kì thật, trong lòng cậu cũng nhớ thương lời nói vừa rồi của Ngô Hoa. Cậu đương nhiên là không tin Tịch Yếm sẽ ra ngoài làm ra những việc trêu hoa ghẹo nguyệt gì đó rồi, chỉ đơn thuần là nghi hoặc mà thôi, không biết trong đó rốt cuộc có hiểu lầm gì hay không.
Tầm mắt của Tịch Yếm dừng lại trên đám người bên cạnh đang cực kì an tĩnh, hơi hơi nhíu mày, làm như có chút khó hiểu bọn họ tại sao lại như vậy.
Y lại nhớ tới lúc trước Bách Nhạc từng nói, y luôn lạnh mặt quá nghiêm túc, cho nên bạn bè của cậu đều sợ hãi y. Nghĩ đến đây, y nhăn mày càng chặt hơn. Do dự một hồi, mới ở trong đám người chọn ra người mà y tương đối quen thuộc là Tiểu Chu Tử, nói:
"Đưa Nhạc Nhạc đi câu cá khá tốt."
Tiểu Chu Tử kinh sợ nhanh chóng đáp: "Hẳn là hẳn là."
Bách Nhạc kéo kéo ống tay áo của Tịch Yếm, ý bảo y đừng nói nữa, lại nói nữa thì Tiểu Chu Tử sẽ phải run thành cầy sấy mất thôi.
"Y là ai vậy?" Người phụ nữ ở bên cạnh thật sự nhịn không được nữa, liền nhân lúc người không chú ý, mà hỏi người thoạt nhìn tính tình rất tốt là Tiểu Chu Tử một chút.
Không nghĩ tới Tiểu Chu Tử mở trừng hai mắt: "Này không phải là việc cô nên hỏi."
Người phụ nữ tự thấy mất mặt, bĩu môi vừa định câm miệng, thì Ngô Hoa ở bên cạnh bỗng nhiên nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói: "Cô không quen biết y sao?"
Người phụ nữ kia sửng sốt, lắc đầu phủ nhận nói: "Đương nhiên là không quen biết rồi."
Sắc mặt Ngô Hoa bỗng nhiên trở nên cực kì khó coi, trong miệng liên tục nói vài tiếng "Xong rồi."
Tiểu Chu Tử nhanh chóng hỏi hắn làm sao vậy, nghe Ngô Hoa nói tiền căn hậu quả xong, thì vẻ mặt không khỏi đồng tình mà vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Cậu bảo trọng nhé."
Ngô Hoa trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó liền phủi sạch cái tay của hắn: "Tôi không tin Nhạc Nhạc sẽ không nghĩa khí mà bán đứng tôi vậy đâu."
Tiểu Chu Tử "shh" một tiếng: "Tiếng Nhạc Nhạc này, cậu chỉ có thể gọi ở sau lưng thôi, ngàn vạn lần đừng làm trò mà gọi ở trước mặt Tứ thúc của tôi đâu đấy."
"Phụ thân, ba ba vừa rồi câu được bạn cá thật lớn luôn đó." Mộc Mộc hưng phấn mà chỉ vào thùng đựng cá.
Tịch Yếm nhìn thoáng qua mấy con cá nhỏ dài bằng ngón tay ở trong thùng, sau đó khóe miệng hơi cong lên: "Là rất lớn."
Bách Nhạc nghiến nghiến răng, y cho rằng mình nghe không ra là y đang cà khịa mình sao?
Tịch Yếm hơi hơi mỉm cười: "Cần mang về nuôi sao?"
Bách Nhạc: "?"
Tịch Yếm kiên nhẫn giải thích nói: "Vừa vặn hồ cá có chút trống."
Bách Nhạc: "..."
"Em cũng tính mang về, nhưng mà là mang về nấu lên ăn đó."
Hơn nữa, hồ cá quý như vậy lại dùng để nuôi kim ngư thảo linh tinh, chẳng lẽ không cảm thấy phá hoại đáng tiếc sao?
Mộc Mộc ở một bên nghe được lời như vậy, liền hơi hơi mở to hai mắt, hiển nhiên đã chịu đả kích rất lớn.
"Là muốn ăn luôn cá nhỏ sao?"
Bách Nhạc nhanh chóng phủ nhận: "Không phải ăn, mà là mang về nuôi. Con xem cá con còn nhỏ như vậy, ba ba làm sao lại ăn nó luôn được chứ." Đương nhiên là chờ nuôi lớn lại ăn rồi.
Mộc Mộc lúc này mới bán tin bán nghi mà gật gật đầu.
Người phụ nữ ở một bên xem xong một màn này, thì chỗ nào còn không rõ rốt cuộc là tình huống thế nào chứ, trong lòng càng thêm chua lòm. Vốn tưởng rằng Ngô Hoa đã là cổ phiếu blue chip (*) rồi, không nghĩ tới bỗng nhiên lại mọc ra một phiên bản plus nữa chứ. Hơn nữa nghe đối thoại vừa rồi, thì nói là dung túng yêu chiều cũng đều không quá đâu.
(*) ALice: là loại cổ phiếu của công ty có uy tín và tình hình tài chính vững chắc, giá trị vốn hóa thị trường lớn. Ở đây mị nghĩ chắc là ý chỉ Ngô Hoa là người đàn ông giàu có, ưu tú.
Nhất định là cậu dùng đứa nhỏ để trói buộc người khác rồi, chắc chắc là như thế, bằng không cô ta nghĩ không ra được nguyên nhân khiến người đàn ông như vậy kết hôn. Ít nhất thì trong số những chồng chồng hoặc vợ chồng hào môn đều không có ai như vậy cả, nào có người lớn như vậy rồi còn yêu chiều như trẻ con nữa đâu.
Thật ra cô ta cũng biết ý nghĩ của mình rất buồn cười, nhưng mà chỉ có không ngừng tự thôi miên mình thế vậy, thì mới có thể khiến trong lòng cô ta không mất cân bằng như thế.
Hơn nữa, nói thật thấy "đồng nghiệp" lăn lộn tốt như vậy, thì cô ta thật sự rất muốn đi thỉnh giáo luôn đấy. Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đem chiêu số đối với đàn ông luyện được thành thục như vậy. Có thể khiến cho người đàn ông như vậy nói gì nghe nấy với mình, còn chiều mình lên tới tận trời nữa.
Nghĩ đến đây, cô ta lại lấy điện thoại gửi tin nhắn cho người chị em của mình.
"Đệt, người đàn ông tôi vừa nói với cô đấy, không phải là kim chủ của 'đồng nghiệp' kia đâu."
Bên kia lập tức gửi lại dấu chấm hỏi trở lại.
Người phụ nữ kia cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Lại tới thêm một người đàn ông còn tốt hơn so với hắn một vạn lần. Lớn lên đẹp, thấy thái độ của những người khác đối với y, thì thân phận của y cũng không đơn giản đâu."
"Cho nên sao?"
"Cho nên y mới là chồng của vị 'đồng nghiệp' kia chứ sao nữa. Người ta con cũng có hai đứa rồi, trong bụng còn đang có một đứa nữa, hai người nhìn qua thì cảm tình còn rất tốt đấy! Này không nên chứ, tôi đã thấy rất nhiều vợ chồng hoặc chồng chồng hào môn kết hôn sinh con giống vậy, nhưng không bao lâu thì đã hết cảm giác mới mẻ, mà bắt đầu ai chơi theo ý của người nấy rồi."
Bên kia cũng phản ứng giống như cô ta: "Đệt, tôi cũng chua đấy."
"Tôi thật muốn đi thỉnh giáo cậu ta một chút, rốt cuộc là làm như thế nào mới câu được đàn ông tốt như vậy."
"Cho tôi xem thử xem, tôi muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là trông như thế nào vậy. Hai người đều muốn nhìn, tò mò chết mất."
"Không được, tôi không dám đâu."
Xô đẩy cả nửa ngày, người phụ nữ kia vẫn là ỡm ờ mà trộm mở camera, sau đó làm bộ như là tự chụp mình, nhưng màn ảnh lại nhắm ngay Tịch Yếm và Bách Nhạc.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07.
Lúc đang muốn ấn xuống cái nút, thì Tịch Yếm bỗng nhiên chậm rãi quay đầu lại. Con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú vào cô ta, giống như là đã phát hiện ra những tâm tư nhỏ đó của cô ta vậy.
Nhưng mà ngay sau đó y lại nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, như là cũng chẳng để ý mấy tới hành động của cô ta vậy, hoặc là căn bản cũng không để cô ta ở trong lòng.
Người phụ nữ bị ánh mắt kia dọa sợ tới mức tay cũng run lên, suýt nữa thì không chụp được ảnh luôn rồi, cuối cùng may mắn vẫn là thành công.
Cho dù Tịch Yếm không có truy cứu, thì cô ta vẫn bị dọa tới mức gõ chữ còn run rẩy, hiện tại cô ta xem như rõ ràng nhóm người này vì sao lại sợ y như vậy.
Người chị em kia sau khi nhận được ảnh chụp thì cơ hồ là lập tức gửi tin nhắn trở lại.
"Ôi đờ mờ! Đây không phải là hai vị Bách gia và Tịch gia kia sao?!"
"Ai?"
"Cái người mà cô nói kia không phải là 'đồng nghiệp' gì đâu! Cậu ta chính là Bách gia đại thiếu gia đấy. Tịch gia Tứ gia mà cậu ta gả cho, chính là người đàn ông đang nhìn cô trên ảnh chụp đó. Đờ mờ, làm tôi sợ muốn chết, tôi đối diện với ánh mắt của y á á á á á á."
Người phụ nữ: "..."
Bách Nhạc lúc này đương nhiên cũng không biết hoạt động phức tạp trong lòng của người phụ nữ vừa mới tìm cậu nói chuyện kia. Cậu chỉ cảm thấy cực kì rối rắm, vẫn luôn rối rắm cho đến lúc câu cá xong. Tịch Yếm đưa cậu cáo biệt với những người còn lại, sau đó lúc tính toán lái xe về nhà, thì cậu mới làm bộ như không có việc gì mà hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.
"Vừa rồi có người nói quen biết với anh đó."
"Người nào?"
Bách Nhạc gãi gãi đầu: "Thì là một người phụ nữ ó." Còn lại cậu cũng nói không rõ được, nên trước chỉ có thể nói như vậy thôi.
Tịch Yếm lắc đầu, đạm thanh nói: "Không quen biết."
Bách Nhạc cũng không lại hỏi tiếp nữa, chỉ cần Tịch Yếm phủ nhận, vậy cậu chắc chắn tin tưởng y vô điều kiện, trong đó hẳn là có hiểu lầm gì đó đi.
Hai người lại đi được khoảng mấy phút, vẫn luôn đi đến chỗ ngoặt, thì Tịch Yếm lúc này mới hơi hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Bách Nhạc, trầm giọng nói: "Không phải em cho rằng tôi có quan hệ gì với người khác chứ?"
"Đương nhiên không phải rồi." Bách Nhạc lập tức chỉ thiên mà thề, chứng minh mình trong sạch. Tịch Yếm không nói thêm cái gì nữa, chỉ thật sâu mà nhìn cậu một cái, sau đó mới thu hồi tầm mắt.
Lúc này đối diện đi tới một đám người mặc tây trang giày da, người cầm đầu chính là một người nước ngoài. Vừa nhìn thấy Tịch Yếm liền nhiệt tình tiến lên duỗi tay chào hỏi, trong miệng nói tiếng Trung đông cứng.
"Tịch Tứ gia, thì ra cậu còn chưa đi nữa."
Tịch Yếm cũng nắm lấy tay hắn, gật đầu nói ngắn gọn: "Có chút việc."
Ánh mắt của người nước ngoài kia chuyển động một vòng trên người Bách Nhạc và Mộc Mộc, cuối cùng liền dừng ở đồ gốm hình con cá vàng bé mà Mộc Mộc đang gắt gao nắm ở trong tay, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
"Tôi đã nói lúc xem thêm một cửa hàng làm gốm, Tứ gia ngài vì sao bỗng nhiên nói phải thử một chút, ha ha thì ra là như thế này."
Bách Nhạc quay đầu nhìn Tịch Yếm, đầy mặt nghi hoặc, không phải anh nói là món đồ chơi nhỏ do người khác tặng sao? Làm sao lại thành tự mình làm rồi. Cậu đã nói mà, nhìn cái độ hoàn thành này thì thấy thế nào cũng không giống như là người khác dám tặng cho y đâu.
Tịch Yếm: "..."
(ALice: Má ôi, lại hài ẻ. Cười mệt với chồng chồng nhà này 🤣🤣🤣)