Ba Đường Luân Hồi

Chương 10:




Phòng bếp lớn tốt ở chỗ có rất nhiều nguyên liệu, rất nhiều rau dưa muối đồ ăn sẵn, nước xương hầm nấu canh cũng đã được chuẩn bị sẵn, rất ít cái gọi rồi mới làm.
Tông Hàng cái gì cũng muốn đề cử với cô: “Cô muốn ăn gì? Ở đây có xương sườn, còn có cá, thịt bò kho tương cũng không tệ, có cả sứa, salad…”
Dịch Tạp không muốn ăn lắm.
Thực chất cô chỉ đơn thuần là đói bụng mà thôi, xảy ra chuyện lớn như vậy, hao tâm tổn sức, trong bụng trống rỗng, muốn tìm ít đồ lấp vào, nhưng mấy món dầu dầu tương tương này quá nặng vị, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.
Cô nói: “Làm bát mì sợi đi, cho thêm ít rau vào là được.”
Trong bếp có bếp nhỏ, mì và rau chín tương đối nhanh, lấy nồi đun sôi nước rồi thả vào một lát là được. Tông Hàng cảm thấy quá đơn giản, vừa mở bếp vừa tiếp tục gắng sức đề cử với cô: “Tôi kiếm cục xương hầm bỏ vào cho cô nhé, hay là đập trứng? Có cả dưa muối nữa, tôi lấy cho cô một đĩa nhỏ được không?”
Tâm trạng Dịch Táp vốn đã không tốt, lại thêm chuyện Khương Tuấn gặp chuyện không may, đang phiền não loạn óc mà cái tên kẻ mắt này lại còn không ngừng lải nhải bên tai, cô lập tức nổi quạu: “Không cần! Không cần! Mì, nước, rau! Cái khác không cần!”
Lửa nổi lên, bập bùng.
Tông Hàng ngập ngừng: “Vậy…muối cũng không cần?”
Dịch Táp sầm mặt.
Mới nãy nổi cáu quên mất muối, nhưng lời đã nói ra rồi…
Cô cắn răng nói: “Muối cũng không cần.”
Mì như vậy đơn giản quá rồi, Tông Hàng không lên tiếng nữa, yên lặng nấu xong mì, múc ra bát rồi bưng lên bàn, lấy đũa sạch ra bày, giúp cô kéo ghế qua, ra dấu mời rồi lại trở lại góc phòng gọt khoai tây.
Dịch Táp ban nãy thực sự hung dữ hết sức.
Cũng tại mình, sao nhiều lời thế chứ.
Còn nữa, hôm này là ngày 17, hắn nhớ, mấy hôm trước ngày 19 mỗi tháng, tâm trạng cô đều sẽ càng lúc càng cáu kỉnh, gã người Cam thuê quán rượu tuk tuk kia còn vẽ hẳn một bản đồ lượn sóng ra cơ mà, sao hắn lại quên mất vậy được nhỉ…
Dịch Táp cầm đũa quấn mì, trong bát canh suông không chút dầu muối trôi nổi hai cọng rau, quả thực rất phù hợp với yêu cầu của cô.
Cô liếc Tông Hàng.
Từ nhỏ cô đã ghét loại người thích xum xoe với cô, đại khái là vì ngoại hình đẹp, trước nay chưa lúc nào là ngừng được người khác phái lấy lòng, cũng đã gặp đủ loại chiêu trò đến mức chán ngán: nói lời trêu chọc đùa bỡn, vừa cho chút ngon ngọt thú vị đã bắt đầu táy máy tay chân, chiến lược vòng vo lạt mềm buộc chặt…
Hồi trưa, câu “dứa ngọt” của tên kẻ mắt này đã để lại cho cô ấn tượng không mấy tốt đẹp, ăn mì cũng phải khai triển ra lắm điều như vậy, quá mức ân cần, khiến cô cảm thấy động cơ không thuần khiết.
Nhưng quái lạ là sau khi rống hắn, dáng vẻ cẩn thận dè dặt e sợ quấy rầy kia lại hết sức đáng thương.
Dịch Táp hơi mềm lòng.
Có điều, xin lỗi là không có khả năng, trước nay cô chưa từng xin lỗi ai, khi còn bé tai sắp bị Dịch Tiêu nhéo đứt cũng chỉ biết khóc chứ chưa từng chịu phục.
Cô mở miệng: “Này, tôi cho cậu một kiến nghị…”
Là nói chuyện với mình à? Trong lòng Tông Hàng nhảy nhót, vội buông công việc trên tay xuống, ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa thành kính vừa chăm chú.
Dịch Táp chỉ chỉ vào mặt mình ra hiệu: “Mặt cậu bị sẹo lớn như vậy…”
“Thì đừng kẻ mắt kẻ mũi gì hết, nói hơi khó nghe nhưng người khác sẽ cảm thấy cậu đã xấu còn bày trò, cậu lại còn làm trong bếp, nên giản dị thì tốt hơn.”
Tông Hàng gật đầu lia lịa: “Sau này tôi sẽ không kẻ nữa.”
Dịch Táp không phản đối, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Còn rất nhiều chuyện phải làm, chuyện Trần Hói chuyện Khương Tuấn, mở canh vàng chắc phải dời ngày rồi…
Không cho muối có vẻ như cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy, dù sao ăn cũng không ngon. Dịch Táp ăn mấy miếng là xong, đẩy bát ra: “Muốn lấy tiền thì cứ ghi đơn, bát này…”
Tông Hàng bận rộn ôm đồm: “Không sao không sao, cứ để tôi rửa.”
Vậy được.
Dịch Táp nói: “Đi đây.”
Lúc mở cửa ra ngoài, cảm thấy anh bếp này thật thú vị, nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Tông Hàng đang đưa mắt nhìn theo cô ra ngoài, bỗng thấy cô ngoảnh lại thì có phần luống cuống chân tay, phản ứng đầu tiên là vẫy tay với cô: “Tạm biệt, tạm biệt nha.”
***
Dịch Táp đi trở về phòng.
Anh bếp kia cho cô một cảm giác rất quen thuộc, giống ai đó…
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong phòng rất yên ắng, sau khi xảy ra chuyện, cả con thuyền đều im lặng hẳn, cửa sổ mở một bên cánh, rèm cửa bị gió thổi tung, bay ra bay vào.
Dịch Táp dựa lưng trên cửa, hơi thất thần.
Khương Tuấn chết, cô cũng không có quá nhiều thương cảm, dù sao những nhiệt tình khách sáo này đều là cô giả vờ.
Thực ra cô không thích y.
***
Năm ấy, ba họ tề tụ ở Tam Giang Nguyên là để tìm cái động “thả hết một cuộn len cũng không tới đáy” trong truyền thuyết.
Họ chia thủy vực mênh mông nơi đầu nguồn ra làm ba khu vực lớn, mỗi họ phụ trách tìm ở một khu, mỗi họ một ma nước dẫn đầu, dùng thiết bị vô tuyến liên lạc với nhau.
Nhà họ Dịch ít người, ma nước cũng ít, chỉ có hai người phụ nữ là Dịch Tiêu và Dịch Vân Xảo. Dịch Vân Xảo bằng vai phải lứa với Dịch Cửu Qua, có điều nhỏ hơn mười mấy tuổi, đang bầu bí chờ sinh nên không tới.
Để cân bằng nhân số, không ít người nhà họ Đinh và họ Khương gia nhập vào đoàn xe nhà họ Dịch, Khương Tuấn mượn cớ hỗ trợ, cũng đòi gia nhập. Khương Hiếu Quảng nhìn ra y muốn tìm cơ hội ở chung với Dịch Tiêu nên cười ha hả đồng ý.
Nếu Khương Tuấn không tới thì thật tốt.
Y không tới có lẽ đã chẳng phát hiện ra cái động đó.
Cũng sẽ không dẫn Dịch Tiêu và Dịch Cửu Qua đi tìm.
Theo quy tắc, người nhà họ Dịch xuống động, Khương Tuấn khác họ nên không xuống, chỉ ở trên trông chừng thiết bị truyền tin, liên lạc với đám Khương Hiếu Quảng.
Sau đó thì xảy ra chuyện.
Cụ thể là xảy ra chuyện gì thì đến nay vẫn chẳng ai biết rõ.
Nội bộ ba họ truyền nhau vài phiên bản.
Có người nói là đột nhiên có động đất làm sập động;
Có người nói là gặp phải sinh vật không xác định, cả đoàn bị diệt;
Còn có người nói là giống như bị nổ trong nước, dưới lòng đất bỗng nhiên nổ tung.
Dịch Táp cảm thấy cái cuối có độ tin cậy khá cao, bởi theo lời Đinh Trường Thịnh, người chạy tới hiện trường sớm nhất, thì xe Khương Tuấn ngồi bị văng ra xa, người cũng bất tỉnh.
Cũng bởi trong ấn tượng duy nhất của cô, lúc ấy đã có thứ gì đó từ trên trời giáng xuống, rơi đùng xuống trần xe, đập lõm cả nóc xe, sau đó ngoài cửa sổ xe thò xuống một bàn tay xương, giống như đã bị lóc hết máu thịt.
Biết đâu là người bị nổ bay, da thịt bị nổ tung hết sạch?
Sau nữa, cô tỉnh lại trong nhà khách Giang Hà ở Tây Ninh, sốt cao vừa khỏi, cả người có phần ngơ ngác ngu ngơ.
Khương Hiếu Quàng đút cho cô ăn lê ngâm đóng hộp, lựa lời uyển chuyển nói với cô “bố và chị đã tới một nơi rất xa rất xa”.
Cô hỏi: “Anh Tiểu Khương thì sao ạ?”
Khương Hiếu Quảng đáp, anh Tiểu Khương bị thương đang nằm viện, đợi vết thương khỏi rồi sẽ lại dẫn cô đi chơi.
Dịch Táp lập tức căm hận, cô còn nhỏ, không có thị phi, chỉ có yêu ghét, còn ôm lòng cực đoan “tôi cảm thấy tại anh thì chính là tại anh”.
Anh dẫn người nhà tôi đi, họ không trở về mà anh thì lại chẳng làm sao, dựa vào đâu chứ? Đồ khốn!
Oán y rất nhiều năm, mãi đến khi thực sự trưởng thành, hiểu được có rất nhiều chuyện không ai phải gánh trách nhiệm hết.
Muốn trách thì có lẽ chỉ có thể trách là do số.
Nhưng “số” cũng thực là một thứ khó lường, vào thời điểm không ngờ được nhất, nó lại mang Khương Tuấn đi.
***
Dịch Táp thở dài, đi đóng cửa sổ.
Cửa sổ này không có chấn song, người có thể leo ra leo vào, nghe nói người cuối cùng gặp Khương Tuấn là Khương Hiếu Quảng: lúc đi ăn trựa, ông thấy Khương Tuấn không xuống ăn, bèn lên gõ cửa tìm y, Khương Tuấn nói đêm nay phải mở canh vàng nên hơi căng thẳng, ăn không vào, muốn ngủ một lúc nghỉ ngơi.
Sau đó, ma nước lục tục về phòng, có người canh gác ngoài hành lang, sợ họ bị quấy rầy.
Bởi vậy nên, Khương Tuấn hẳn là đã xảy ra chuyện vào buổi chiều, trong phòng không có xảy ra tranh đấu, mà chung quy quanh đây toàn ma nước, có động tĩnh gì lớn thì đã sớm nghe thấy rồi.
Suy đoán hợp lí nhất là: Y thừa lúc trên boong không có ai đã tự mình trèo ra ngoài qua cửa sổ.
Trèo ra ngoài làm gì nhỉ? Muốn đi gặp ai sao?
Dịch Táp thò người ra ngoài cửa sổ, nhìn sang hai bên, lại nhìn xuống dưới…
Đúng lúc đó, trong đầu chợt lóe lên ánh lửa.
Cô nghĩ ra vì sao mình lại cảm thấy anh chàng trong bếp kia quen thuộc rồi.
Vì trước đó lúc ở xóm nổi, cũng từng có người vẫy tay chào cô như vậy, lúc đó, góc nhìn của cô cũng là thế này, trèo lên thang dây, cúi đầu xuống nhìn.
Vẻ mặt người đó mừng rỡ mà thỏa mãn, như tiễn cô đi xa, không ngừng vẫy tay, không khác gì anh bếp kia tiễn cô đi tối nay.
Hơi thở của Dịch Táp bỗng trở nên dồn dập, cô nắm chặt khung cửa sổ, nhắm mắt lại, trong đầu lướt nhanh qua vài hình ảnh.
Hai người.
Tuổi tác…bằng nhau.
Dáng người tương tự, đều cao, hơi gầy, da khá trắng.
Tư thế vẫy tay, nụ cười trên mặt, và ánh mắt tràn ngập vui mừng…
Kỳ thực cô không quan sát hắn cẩn thận lắm, vết sẹo kia quá rõ ràng, nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của người khác là quá không phải phép nên lần nào cô cũng chỉ liếc thoáng qua.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì mọi chuyện bỗng trở nên có thể giải thích được.
Sự ân cần gần như vụng về, bị cô rống cũng không tức giận mà trở nên cẩn thận dè dặt đó không phải là để cố ý lấy lòng mà là bởi hắn biết cô là ai, cũng vẫn luôn ôm lòng cảm kích với cô.
Hắn là Tông Hàng.
***
Sau khi Dịch Táp rời đi, Tông Hàng cứ nhìn chằm chằm bát ăn của cô mãi.
Đáng tiếc thật, hiện giờ hắn không có điện thoại, nếu không đã chụp lại một bức rồi, có ý nghĩa kỉ niệm biết bao: Đây là lần đầu tiên hắn nấu cho Dịch Táp ăn, tự tay nấu, còn không cho muối nữa.
May mà cô không nảy ra ý tưởng muốn ăn uống thịnh soạn gì, tay nghề nấu nướng của hắn kịch nhất cũng chỉ nấu được mỗi mì thôi.
Hắn bưng bát lên, đang định bỏ vào bồn rửa thì cửa lại một lần mở ra.
Tông Hàng vui vẻ cất lời: “Cô…”
Nửa câu sau nuốt ngược về.
Không phải là Dịch Táp quay lại.
Cửa mở ra, Đinh Thích đón sáng đứng đó, thân hình như một tòa tháp sắt, sau lưng là hành lang đen mịt.
Sau lưng Tông Hàng lạnh toát, cảnh giác nhìn hắn: “Anh có việc gì à?”
Đinh Thích trở tay đóng cửa lại, lặng lẽ cài chốt cửa, sau đó bước từng bước vào trong, mắt nhìn quanh vẻ băn khoăn: “Hơi đói, có gì ăn không?”
Tông Hàng lùi ra sau một bước, vô thức giữ một khoảng cách với hắn: “Không có, tan ca rồi, chúng tôi không nấu nữa.”
Đinh Thích ồ một tiếng, dạt dào hứng thú đánh giá Tông Hàng: “Cậu là người tới làm thay Trương Hữu Hợp đó à, tên gì thế?”
Tông Hàng thoáng do dự: “Long… Long Tống.”
Đinh Thích cười: “Long Tống, tên nghe giống tên Đông Nam Á thế.”
Tông Hàng nói: “Ai bảo, Long là họ Trung Quốc, mẹ tôi họ Tống nên lấy tên là Long Tống…”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên vung tay lên, đập cả bát cả nước lên đầu Đinh Thích, đồng thời lao vọt về phía cửa chính.
Còn nhắc tới Đông Nam Á với hắn nữa, Đông Nam Á là “nơi chết” của hắn đó, hắn không đánh hơi ra được chắc? Hơn nữa, chính anh từng bảo “Nếu đã cảm thấy người ta không giống người tốt rồi thì đừng nên tin tưởng hắn nữa” còn gì…
Tông Hàng lao tới cửa, tóm lấy tay nắm cửa giật mạnh ra, cú giật làm hổ khẩu đau rần, lúc này mới phát hiện ra cửa đã cài chốt.
Muốn mở chốt nhưng đã không còn kịp nữa, một tay Đinh Thích đặt lên vai hắn, kéo mạnh về sau quật một cái, cả người ngã ngửa ra sau bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất còn đánh lật hai sọt khoai tây, dưới thân khoai đổ ra lăn tứ tung.
Tông Hàng vội vàng lùi ra sau, vô tình chống tay lên một củ khoai tây, nắm lấy ném về phía Đinh Thích. Đinh Thích nghiêng đầu đi, khoai tây rầm một tiếng đập trúng lên cánh cửa thép.
Đinh Thích cười, đưa tay lên gẩy gẩy sợi tóc bị dính canh trước trán: “Đang nói chuyện yên lành, làm gì mà tự dưng đánh người, sao thế, có tật giật mình à?”
Hắn gọi tên Tông Hàng ra: “Tông Hàng, tên là Tông Hàng đúng không?”
Trong cơn hoảng loạn, Tông Hàng cuối cùng cũng mò tới con dao chặt xương, thầm mừng húm, đỡ lấy chân bàn bằng sắt đứng lên, giơ dao ra trước ngực: “Anh muốn làm gì?”
Đinh Thích nhìn hắn khinh thường: “Tông Hàng, người như cậu hẳn là không biết dùng dao nhỉ, dao với súng không giống nhau chút nào…”
“Cậu có biết dao này sắc thế nào không? Chém lên người tôi có thể chém sâu tơi xương, thịt sẽ bung ra, máu phun ra ngoài, mấy xô nước lớn cũng không rửa sạch…”
Tông Hàng nuốt nước bọt.
Hắn rất sợ cảnh tượng máu me như thế.
Nói đến nửa chừng, sắc mặt Đinh Thích chợt dữ tợn, chân tung cước hất một cái, đá cái ghế bay chéo về phía hắn. Tông Hàng sửng sốt, đang không biết nên lấy dao ra chém hay đưa tay ra đỡ thì Đinh Thích ngả người ra đất, tay phải chống mạnh, cơ thể đánh thẳng tới, lúc tới gần, tay trái xuyên qua giữa hay đầu gối hắn, quặp lấy một bên chân, quật hắn ngã xuống đất.
Chợt nghe cạch một tiếng, con dao chặt xương đã bị văng ra thật xa.
Tông Hàng không biết võ, chỉ có thể đem hết sức lực ra giãy giụa đập đánh, thấy Đinh Thích muốn bóp cổ mình bèn liều mạng đưa tay đẩy tay hắn ra, nhất thời lại thành không phân thắng bại.
Tông Hàng đang trong cơn hoảng sợ nên không cảm thấy cục diện này có gì đáng ngạc nhiên, nhưng Đinh Thích lại khác, sắc mặt hắn sa sầm tới đáy.
Từ nhỏ Đinh Trường Thịnh đã bồi dưỡng hắn, ba họ phát triển dựa vào việc kiếm ăn dưới nước, không giỏi đấu tay đôi lắm, hắn cũng coi như hiếm thấy, là người luyện võ từ nhỏ tới lớn, có bản lĩnh quyền cước vững chắc, lực cánh tay tuy không dám khen là khỏe phi thường nhưng chống thuyền đẩy xe thì chẳng thành vấn đề.
Người như Tông Hàng nhìn là biết không có rèn luyện gì, dáng người cũng chẳng mấy khỏe khoắn, vậy mà lại có thể đấu ngang tay với hắn, điều đó cho thấy rất rõ, khoảng thời gian này cơ thể hắn đã phát sinh biến hóa.
Ý nghĩ xoay chuyển vùn vụt trong đầu Đinh Thích, chỉ mong tốc chiến tốc thắng, thoắt cái thu tay lại, năm ngón như rắn trượt vào giữa các ngón tay Tông Hàng.
Tông Hàng còn chưa kịp phản ứng, ngón tay Đinh Thích đã đột ngột cong lại, quặp chặt lấy ngón tay hắn, bẻ mạnh về phía ngược lại.
Tiếng xương ngón tay gãy vang lên, cũng không biết là gãy hai hay ba ngón. Tông Hàng đau đến gần như ngất đi, Đinh Thích bắt lấy kẽ hở chớp mắt ấy, bỗng lật người hắn lại, gập cánh tay hắn ra sau, rút dây lưng quấn lấy trói lại, bấy giờ mới đứng dậy, nhìn ra xung quanh, cởi một bao tải khoai lang ra đổ hết đi, lấy dây thừng trói hai mắt cá chân hắn lại, thuận tay vớ cái giẻ lau nhét vào miệng hắn rồi mới bỏ hắn giấu vào bao tải.
Trước khi buộc miệng túi lại, hắn cúi đầu nhìn Tông Hàng.
Tông Hàng sợ là bị đau mà chảy cả nước mắt, đường kẻ mắt nhòe nhoẹt, ngực lên xuống dữ dội, ánh mắt như mũi khoan nhìn xoáy vào hắn.
Đinh Thích mỉm cười, nói: “Cậu rất thú vị, tôi phải nghiên cứu xem sao.”
Hắn buộc miệng túi lại, nhanh nhẹn dọn dẹp lại hiện trường, sau khi tin chắc là không có gì khác thường thì xách bao tải lên kéo ra cửa.
Cửa mở ra, không vội ra ngoài ngay mà tránh sau cửa nhìn ra hành lang thăm dò.
Tốt, im lặng, cũng đen kịt.
Đinh Thích thở phào một hơi, cúi đầu kéo bao tải ra ngoài.
Đúng lúc đó, trên trần hành lang bỗng treo ngược xuống một người, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như cầm gậy kích điện, chia ra nện lên hai bên thái dương hắn.
Đinh Thích bị đánh bất ngờ, trước mắt nhòa đi, cơ thể nghiêng trái nghiêng phải, vậy mà vẫn chưa ngã. Người kia không chút nghĩ ngợi, lập tức bồi thêm phát nữa.
Lần này, người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, mắt Đinh Thích đờ ra, rốt cuộc cũng ngã xuống.
***
Tông Hàng đau đến cả người đổ mồ hôi, trước mắt lúc xám lúc trắng, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ biết Đinh Thích đột nhiên ngừng lại, sau đó thì miệng túi được mở ra.
Hắn ngơ ngác ngước mắt, trong mảng xám trắng trước mắt lẫn vào ánh đèn.
Giọng Dịch Táp vọng tới: “Tông Hàng?”
Là Dịch Táp sao? Tông Hàng ra sức chớp mắt, muốn nhìn cô cho rõ.
Nhưng không được rõ lắm, chỉ thấy lờ mờ đường nét, lại chập chà chập chùng.
Cô ghé lại, lấy giẻ lau nhét trong miệng hắn ra, sau đó đưa tay nhéo lấy một cục thịt trên má hắn, còn lắc lắc.
Khi còn bé, Tông Hàng cũng bị các dì các cô bạn của Đồng Hồng nhéo má như thế. Họ nói, lúc hắn ba, bốn tuổi, trên quai hàm toàn thịt là thịt, núng na nính, nhéo rất sướng tay, hơn nữa, mỗi lần bị nhéo, hắn đều sợ hãi như nai con, mắt trợn rõ to.
Tông Hàng trợn to hai mắt, không biết Dịch Táp muốn làm gì.
Lát sau, Dịch Táp buông tay, vê vê cục phấn cao trên ngón cái và ngón trỏ, lẩm bẩm: “Vẽ sẹo, cậu cũng lắm chiêu thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.