Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 46: Gặp phụ huynh




Lương Trản ở lại thành phố C năm ngày. Trong năm ngày này, chỉ có ngày đầu tiên Kỷ Đồng Quang rảnh rỗi, bốn ngày còn lại anh đều sớm đi tối về. Nhưng cô đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, nên không thấy vọng hay buồn bực, mà ngược lại chỉ tập trung vào việc tham quan thành phố C.
Về độ phồn hoa thì thành phố C không thể so với thành phố S, nhưng nơi đây phong thủy hữu tình, phong cảnh vô cùng độc đáo.
Lương Trản đã dành bốn ngày để thăm thú hết các danh lam thắng cảnh nổi tiếng, vì không phải là mùa du lịch cao điểm nên sau mấy ngày rong chơi cô càng cảm thấy chuyến đi này quả thực xứng đáng.
Còn về buổi tối, hầu như cô đều nằm trong khách sạn cùng với người ôm máy tính đến phòng cô tăng ca là Kỷ Đồng Quang.
Phần lớn thời gian anh đều dùng để vẽ bản thảo, còn cô thì ngồi đối diện, ngắm anh nghiêm túc làm việc, thỉnh thoảng lôi điện thoại ra chụp lại vài tấm ảnh, để dành sau này thay ảnh màn hình dần.
“Này, anh thực sự là có nhìn thế nào cũng vẫn đẹp.” Cô chân thành thở dài.
“Em còn đẹp hơn mà.” Anh vội vàng ngẩng đầu lên nói điều gì đó nghe có vẻ không khách quan với cô hơn.
Năm ngày sau, Kỷ Đồng Quang kết thúc chuyến công tác, hai người cùng nhau trở lại thành phố S.
Hôm sau là giao thừa, Lương Trản rất nhàn rỗi, nhưng Kỷ Đồng Quang vẫn phải đến công ty tăng ca nửa ngày để kết thúc hoàn toàn công việc đang dang giở trước đó.
Hai người họ đã hẹn nhau cùng lái xe về quê, thời gian xuất phát là buổi chiều. Trước khi rời đi, Lương Trản đã trả lời ít nhất bảy, tám cuộc gọi từ ba mẹ cô và ba mẹ Kỷ Đồng Quang, hầu như bọn họ chỉ hỏi cùng một vấn đề là khi nào hai người về tới nơi.
Ba Lương còn nói hay là để ông tới đón.
Lương Trản dở khóc dở cười: “Bọn con lái xe về mà ba, ba đến đón làm gì? Đâu có phải là ngồi tàu đâu.”
Ba Lương: “…Vậy khi nào hai đứa gần tới nơi thì gọi báo ba một tiếng, ba và chú Kỷ của con đứng bên ngoài nhà hàng ở đầu đường đợi, bọn ta đã đặt cơm tất niên ở đó, hai gia đình cùng nhau ăn tối.”
“Đặt cùng nhau sao ạ?” Lương Trản không ngờ còn có vụ này, nhưng cũng không phát biểu ý kiến, chỉ đáp: “Vâng, là khách sạn ở ngã rẽ đèn xanh đèn đỏ đúng không, con biết chỗ đó rồi.”
“Ừm, là nó đó.” Ba Lương còn muốn dặn dò thêm vài câu, nhưng bạn đánh bài ngồi bên cạnh lại lên tiếng thúc giục.
“Ôi dào, lão Lương, con gái ông cũng phải tối mới tới nơi, ông gấp làm gì, đánh bài đi cái đã.”
“Ừm, đến đây, đến đây.”
Nghe thấy những giọng nam trung niên vừa lạ vừa quen vọng lại, đột nhiên Lương Trản có chút thất thần. Khi còn nhỏ, ba cô thường gọi bạn tới nhà chơi bài, vì vậy một trong số họ có thể nói là đã chứng kiến cả quá trình trưởng thành của cô.
Bỗng nhiên chỉ trong nháy mắt, giọng nói của mấy chú mấy bác đó đều đã già cả rồi.
Tất nhiên là ba cô cũng vậy, nhưng hai ba con thường xuyên nói chuyện với nhau, cảm giác già đi này diễn ra nhanh hay chậm dường như cô không cảm nhận thấy.
Lúc này, khi nghe thấy tiếng của ba mình cùng bạn bè của ông, cô mới bàng hoàng, vì người ba toàn năng trong mắt mình khi còn nhỏ cũng đã già đi.
Phát hiện đột ngột này khiến Lương Trản vô cùng xúc động, cứ thế cho tới khi Kỷ Đồng Quang hoàn thành việc của công ty và về nhà sắp xếp hành lý, cô vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Nhận thấy cô đang có chút lơ đãng, Kỷ Đồng Quang hơi lo lắng, hỏi cô có chuyện gì hay không.
“Không có gì.” Lương Trản lắc đầu thở dài: “Trưa nay em nhận được điện thoại của ba mẹ, họ nói buổi tối cả hai gia đình sẽ cùng ăn cơm giao thừa.”
“Mẹ anh cũng nhắn tin Wechat báo cho anh việc này.” Kỷ Đồng Quang nói.
Thật ra, trong tin nhắn mẹ anh gửi tới, có nói tới một việc khác, nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, anh thấy tốt hơn hết là tạm thời chưa nói vội với Lương Trản vẫn tốt hơn.
Theo truyền thống của người Trung Quốc, tiệc tất niên và cơm giao thừa đều là những sự kiện rất quan trọng và thường được dành để chung vui cùng những thành viên thân thiết nhất trong gia đình.
Bây giờ, hai nhà họ Lương và họ Kỷ đã quyết định ăn cơm cùng nhau, tình trong ý ngoài, không cần nói cũng hiểu.
Mẹ của Kỷ Đồng Quang còn nói thẳng với anh rằng, hai người họ không còn trẻ nữa, bây giờ đã ở bên nhau thì nên tính sớm chuyện kết hôn, dù sao thì hai gia đình cũng hết sức ủng hộ.
Lúc đó, Kỷ Đồng Quang nghe tin nhắn thoại này của mẹ, trong lòng luôn có cảm giác rằng mấy người lớn trong nhà thật hận không thể để anh và Lương Trản lĩnh luôn giấy đăng ký kết hôn trong kỳ nghỉ tết này.
Đương nhiên anh không hề ngại kết hôn với Lương Trản, chỉ là cảm thấy đối với cô mà nói, thì việc này phát triển quá nhanh.
Để tránh cô nảy sinh lòng phản kháng sau khi nghe, trước khi về nhà, anh đã nói chuyện thẳng thắn với mẹ mình, yêu cầu họ tạm thời không đề cập đến chuyện xa xôi này.
“Nhưng con thực sự không còn trẻ nữa rồi, kết hôn sớm một chút thì có gì không tốt chứ?”
“Nếu như tình cảm chưa đủ bền chặt mà đã vội kết hôn, sau này không hòa thuận thì phải làm thế nào?” Anh hỏi: “Con và A Trản quen biết nhau đã lâu như vậy, nhưng trước năm nay bọn con đã rất lâu không liên lạc với nhau, mẹ phải để chúng con có thời gian để phát triển tình cảm đã chứ.”
Nói đi nói lại, cuối cùng mẹ anh cũng đồng ý tạm thời không đề cập tới chuyện này.
Kỷ Đồng Quang: “Mẹ cũng giúp con nói với chú, dì Lương một tiếng, đừng ép A Trản, con đối với cô ấy là chân thành, nhưng chúng con mới hẹn hò nhau chẳng được bao lâu, vẫn cần phải có thêm thời gian.”
Mẹ Kỷ: “Được rồi, được rồi, mẹ biết, mẹ sẽ nói với hai người họ, hai đứa lái xe nhớ cẩn thận.”
Kỷ Đồng Quang đáp lại sau đó mới lái xe về nhà.
Tổng cộng có bảy ngày nghỉ, ở nhà cũng không thiếu quần áo, nên rất nhanh đã sắp xếp xong xuôi hành lý. Sau khi kiểm tra lại một lượt cửa sổ và cửa ra vào, anh cùng Lương Trản xuống lầu.
Lái xe về quê mất khoảng ba đến bốn tiếng, chậm hơn một chút so với ngồi tàu cao tốc.
Lương Trản và anh đã thống nhất, mỗi người sẽ cầm lái nửa đường, để tránh dồn mệt mỏi lên hết mình anh, vì dù sao thì khi đến nơi bọn họ còn phải ăn tối.
Ba mươi tết, các công ty lớn nhỏ trên địa bàn thành phố đều đã cho nhân viên nghỉ về quê ăn Tết. Cũng chỉ có thời điểm này, một đô thị quốc tế hóa như thành phố S mới vắng vẻ như vậy.
Kỷ Đồng Quang lái xe ra khỏi thành phố, lên đến cao tốc, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn khi nghe thấy thông báo trong radio rằng đường phía trước đang rất thông thoáng.
“Chúng ta cũng may mắn đó chứ, lúc này vẫn chưa tới thời điểm tắc đường.” Anh nói với Lương Trản: “Nếu muộn thêm chút nữa có lẽ sẽ tắc cho tới già luôn quá.”
“Trước đây em đã từng bị mắc kẹt trên đường.” Lương Trản nhớ lại những gì xảy ra khi học năm nhất đại học: “Em không mua vé tàu mà mua vé xe khách, tám giờ khởi hành, thời gian dự tính trên đường là ba tiếng rưỡi, cuối cùng phải mất tới chín tiếng mới tới nơi.”
Kỷ Đồng Quang nghe vậy có chút ngạc nhiên: “Vậy em ở trên xe lâu như thế có khó chịu không?”
Lương Trản: “Khó chịu chứ, đương nhiên là khó chịu rồi, nhưng chẳng còn cách nào khác.”
“Lần đó, vốn dĩ ba em nói muốn đợi em về cùng ăn trưa, cuối cùng, đợi mãi đến chiều vẫn chẳng thấy đâu, vì vậy ông ấy đã rất tức giận.” Lương Trản nói: “Ông ấy nóng tính, vừa tức giận lại vừa lo lắng, cả người như như pháo nổ, em bị nhốt trên xe lâu như vậy, vốn dĩ chỉ có chút bực bội, nhưng sau khi nghe ông ấy nói vài câu, cuối cùng không kìm được mà khóc toáng cả lên.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, trong bảy ngày nghỉ, thì có đến sáu ngày em chẳng thèm nói chuyện với ông ấy.” Lương Trản nói đến đây, đột nhiên lại thở dài: “Đến ngày thứ bảy, em chuẩn bị phải về thành phố S, ông ấy đã đưa em tới bến tàu, cả quãng đường cũng chẳng nói với em một câu, kết quả là khi đến ga, có lẽ do quên mất giữa hai người đang xảy ra chiến tranh lạnh, nên theo thói quen ba em đã mua nước và đồ ăn vặt cho em, rồi bắt đầu mở miệng dặn dò, dặn được hai câu thì lại chợt nhớ ra, nên ném đồ vừa mua vào tay em rồi quay người ra về.”
Đối với Lương Trản, ký ức về những lần chiến tranh với ba mình xuất hiện dày đặc trong đầu, vô tình cũng có thể nhớ ra.
Mẹ cô nói, tính cách của hai ba con cô chẳng khác nhau là bao, vậy nên mỗi lần tranh cãi đều kinh thiên động địa, chẳng ai chịu nhường ai, cũng chẳng ai mềm lòng, vì thế chỉ có thể để khoảng thời gian dài không gặp nhau rồi từ từ giải quyết.
Lương Trản từng cho rằng câu nói này của mẹ là không hợp lý, nhưng bây giờ khi đã trưởng thành thêm một chút, thì cảm xúc lại càng thêm rõ ràng hơn.
Cô trầm mặc một lúc, lại không nhịn được mà thở dài, sau đó quay đầu sang nhìn Kỷ Đồng Quang, hỏi anh: “Anh thì sao, anh và chú Kỷ có cãi nhau không?”
Kỷ Đồng Quang nói rằng hồi còn học cấp ba thì không, nhưng đến khi sắp tốt nghiệp đại học đã tranh cãi với ba mình tới gần một năm.
“Há? Tại sao?” Lương Trản bất ngờ hỏi.
“Ba anh muốn anh học lên Tiến sĩ ở đại học S, nhưng anh lại muốn làm việc.” Kỷ Đồng Quang nói: “Sau đó, ông ấy đã chấp nhận quyết định của anh, thì anh lại nói mình sẽ ra nước ngoài, khiến ông càng thêm tức giận.”
Lương Trản: “…Cái này em có thể hiểu.”
Kỷ Đồng Quang tiếp tục: “Nhưng anh và ba mình cãi nhau không phải kiểu chiến tranh lạnh, thông thường anh sẽ tranh cãi tay đôi với ông ấy.”
Lương Trản: “???”
“Tranh cãi tay đôi?!” Cô suýt chút nữa bật dậy khỏi ghế phụ: “Không phải, anh cũng có lúc cãi nhau tay đôi với người khác à?”
Nghĩ kỹ lại, thì ngay cả khi ở trên giường, cô cũng chưa từng thấy anh nói ra mấy từ thô tục…
Kỷ Đồng Quang: “Nói chính xác thì cũng không hẳn là mắng mỏ hay chửi bới gì, chỉ là anh thường lôi những việc từ khi còn nhỏ mà ông đã hứa với anh và mẹ, nhưng cuối cùng lại không thực hiện, trí nhớ của anh tốt mà.”
Lương Trản: “Đây gọi là tính sổ, chứ không phải là tranh cãi.”
Kỷ Đồng Quang bật cười, nói vậy thì gọi là tỉnh sổ cũng được, tóm lại là mỗi lần như vậy, ba anh đều không thể nói lại được anh.
“Vậy thì thật tốt.” Lương Trản ngưỡng mộ: “Nếu là ba em, em mà tính sổ với ông ấy, chắc ông ấy sẽ càng tức giận hơn, em không nói quá chút nào đâu.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như đuổi em ra khỏi nhà.” Nói xong, Lương Trản lại nhớ tới một chuyện khác: “Anh có còn nhớ, khoảng năm lớp bốn, có một lần em ăn tối ở nhà anh không?”
Kỷ Đồng Quang: “Cũng có chút ấn tượng.”
Lương Trản: “Thực ra hôm đó em bị ba đuổi ra ngoài, trong lúc đang ngồi xổm dưới giàn hoa để xem kiến, thì đúng lúc gặp dì Tôn đi chợ mua thức ăn về, dì hỏi sao em lại ngồi một mình ở đây, em mới nói là mình bị ba đuổi ra ngoài, nên dì đã đưa em lên nhà ăn tối.”
“Hình như lần đó mẹ anh không nói ra lý do là như vậy.” Kỷ Đồng Quang nói.
“Ừm, em đã cầu xin dì ấy đừng nói, vì cảm thấy người lớn biết thì không sao, nhưng để một người bạn cùng tuổi với mình biết được, lại có chút mất mặt.” Lương Trản nghiêm mặt giải thích: “Đặc biệt là khi anh lại là “con nhà người ta” trong miệng tất cả người lớn trong khu.”
“Vậy nên…” Kỷ Đồng Quang nói với giọng không chắc chắn: “Hồi nhỏ em không mấy thích anh?”
“Cũng không hẳn là vậy.” Lương Trản phủ nhận suy đoán này của anh: “Em chỉ không thích bị đem ra để so sánh với anh.”
Những việc như vậy, đổi thành bất cứ đứa trẻ nào ở tuổi mới lớn cũng sẽ đều không thích.
Kỷ Đồng Quang xuất sắc chưa kìa, bài kiểm tra nào cũng đạt điểm tối đa, thể dục cũng giỏi, người lại vừa cao vừa đẹp trai.
Bị so sánh với anh, hiếm thấy có ai là không cảm thấy áp lực, ngay cả Lương Trản lúc nào cũng vô lo vô âu cũng không ngoại lệ.
Sau khi nghe những lời này, Kỷ Đồng Quang đã mất vài giây chẳng thốt nên lời, rồi lại hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”
Lương Trản không hiểu: “Sau đó?”
Anh ho khan một tiếng: “Sau đó mỗi tuần anh đều đến trường cấp ba chơi bóng rổ, có phải em cũng không muốn gặp anh không?”
Lương Trản nói anh nghĩ nhiều rồi, là do cô lười tới sân bóng, chứ có gì mà muốn với không muốn.
“Nhưng cũng phải nói thật, em có chút “đần độn” thì không nói làm gì, nhưng trong suốt ba năm đó, mà những người khác trong trường em đều không nhìn ra là anh thích em, thì quả thực anh giấu giếm cũng giỏi đó chứ.” Lương Trản nói.
“……Anh không dám nói.” Giọng điệu Kỷ Đồng Quang rất bình tĩnh: “Nếu như bị em từ chối thẳng thừng, thì có lẽ anh sẽ không đến đó nữa.”
Đương nhiên đó là chuyện có thể làm thời niên thiếu, còn bây giờ vật đổi sao dời, anh cũng sẽ không dễ dàng sợ hãi trước sự từ chối rồi không dám tới gần cô như trước nữa.
Hai người trò chuyện suốt hai tiếng đồng hồ, từ những người bạn học và giáo viên có ấn tượng thời tiểu học, cho đến những câu chuyện phiếm trong khoa của mỗi người ở trường đại học.
Khi kết thúc, đột nhiên anh hỏi cô: “Lần trước em nói anh Cố định thuyết phục học trò của giáo sự Tôn, tình hình thế nào rồi?”
Lương Trản à một tiếng, rồi nói rằng tạm thời người ta vẫn chưa quyết định.
“Bên đó nói thế nào?”
“Trình Tử Hàng và sư huynh của em đã mâu thuẫn nhiều năm nay, anh ta lại là một người đa nghi, khi sư huynh của em liên lạc với anh ta lần đầu tiên, anh ta còn tưởng sư huynh gọi là để cười nhạo, sau đó cho luôn số điện thoại của sư huynh vào danh sách đen.” Lương Trản đau đầu nói.
“Sau đó anh Cố còn tiếp tục ý định thuyết phục đối phương không?”
“Chắc là có.” Lương Trản đoán: “Sau khi sư huynh em khỏi bệnh, tu thân dưỡng tính, sắp biến thành thánh nhân đến nơi rồi, thánh nhân nói phải trừng trị kẻ xấu, nào có dễ dàng từ bỏ như vậy.”
“Anh Cố quả thực rất can đảm khi làm điều này.” Kỷ Đồng Quang chân thành nhận xét.
“Vậy nên em với lão Thẩm mới không ngăn cản anh ấy.” Lương Trản nói: “Tối qua em cũng thử giúp anh ấy thăm dò thái độ của lão Thẩm.”
Cách thăm dò của Lương Trản rất đơn giản, cô nói với Thẩm Doanh việc từ chức ở công ty cũ và qua năm mới sẽ tới làm tại phòng khám của Cố Minh.
Nếu Thẩm Doanh cảm thấy Cố Minh làm vậy chỉ như lấy trứng chọi đá, không thể thành công, thì ông ấy nhất định sẽ thuyết phục cô, nhận tiện bảo cô thuyết phục Cố Minh đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Tuy nhiên, Thẩm Doanh lại không làm vậy, ông ấy vẫn tươi cười nói: “Em và Cố Minh đều là hai học trò đáng tự hào của thầy, phòng khám mới bắt đầu hoạt động cần phải tạo dựng uy tín cho mình, vì vậy có trường hợp hay kế hoạch nào không thể thực hiện được thì thầy có thể xem giúp hai em, sau đó đưa ra một số ý kiến tham khảo.”
Thế nên Lương Trản hiểu rằng, thầy hướng dẫn của cô rất lạc quan về thành tích của Cố Minh, hãy cố gắng tạo dựng tên tuổi cho mình.
Cô yên tâm đáp lại, nói rằng khi kỳ nghỉ Tết kết thúc, cô sẽ tìm cơ hội đến đại học S một chuyến rồi mời ông ấy đi ăn.
Hai thầy trò nói chuyện thêm vài câu, đột nhiên Thẩm Doanh hỏi cô hiện tại đã có đối tượng nào hay chưa?
“Lần trước sự mẫu của em có đến chơi nhà một người bạn, nếu em chưa có ai thì…”
“Có rồi ạ.” Lương Trản hiếm khi cắt ngang lời thầy: “Lần này có thật rồi ạ, không lừa thầy đâu, cho em gửi lời cảm ơn tới sư mẫu nhé.”
Thẩm Doanh lập tức nới vậy thì lần sau phải tìm cơ hội bảo cô đưa bạn trai đến để thầy ấy gặp mặt.
Lương Trản: “…Vâng, vâng, vâng, lần sau em sẽ đưa anh ấy đến cho thấy tha hồ ngắm.”
Lúc này, cô kể lại việc đó với Kỷ Đồng Quang: “Thầy hướng dẫn của em rất tò mò về anh.”
Kỷ Đồng Quang nói điều đó cũng dễ hiểu: “Chắc chắn trước đây em đều tìm lý do để từ chối các cuộc sắp xếp xem mắt do sư mẫu em giới thiệu.”
Lương Trản cười gian xảo: “Bị anh đoán ra rồi à.”
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, trước đây cô đã dùng muôn vàn lý do để từ chối hết lần này tới lần khác, giờ đột nhiên lại có bạn trai, nên thầy hướng dẫn của cô tò mò là chuyện đương nhiên.
“Để sau Tết, xem hôm nào hai người cùng rảnh, em sẽ hẹn ăn cơm cùng nhau một bữa, tùy rằng thầy ấy nghiêm khắc đến quá quắt, nhưng đã dạy em rất nhiều điều.” Lương Trản nói: “Hơn nữa chỉ cần dựa vào danh tiếng là học sinh của ông ấy thôi, thì sau khi tốt nghiệp em cũng đã có nhiều cơ hội hơn rất nhiều so với bạn bè cùng ngành rồi.”
Kỷ Đồng Quang nói vậy nhất định phải tìm cơ hội gặp ông ấy một lần, có được một người bạn là cố vấn tốt như vậy cũng hiếm.
“Nhưng anh nhớ em từng nói, ông ấy rất nghiêm khắc với người không phù hợp với mắt thẩm mỹ của mình mà và cũng chẳng hề có kiên nhẫn với họ.” Anh đột nhiên hỏi.
“Vấn đề này anh không cần phải lo lắng, răng anh đẹp như vậy, nhất định ông ấy sẽ vừa mắt.” Lương Trản trấn an anh.
Nửa đoạn đường còn lại, Lương Trản đổi cho anh sang ngồi bên ghế phụ. Vì trên đường cao tốc hầu như không có chướng ngại gì nên cô không lái xe chậm rãi như mọi ngày, tuy nhiên vì không quen xe của anh, nên Lương Trản đổi đi đổi lại tư thế suốt mười phút, cuối cùng vẫn phải dựng thẳng lưng ngồi ngay ngắn.
Thấy thế, Kỷ Đồng Quang cố gắng tiếp tục nói chuyện để giúp cô thư giãn. Nhưng ngay cả như vậy, thì sau hai tiếng đồng hồ, Lương Trản vẫn không tránh khỏi mệt mỏi.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, khi về đến con đường quen thuộc ở quê nhà, thì bên ngoài trời cũng đã nhá nhem tối.
Vào đến thành phố, Kỷ Đồng Quang liền gọi cho mẹ mình, khi biết cả bốn phụ huynh đều đang ở khách sạn, anh đã bảo Lương Trản lái thẳng xe tới đó.
Lương Trản không có ý kiến gì, lúc này cô đang vừa mệt vừa đói, chỉ cần một bữa cơm thật ngon là được.
Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là không chỉ có mình ba mẹ hai bên tham gia bữa tiệc tất niên này.
Cái gọi là hai gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm đã thực sự là hai gia đình đùng nghĩa đen của nó, bà ngoại và cậu của cô cũng tới, còn bên nhà Kỷ Đồng Quang thì có thêm cả gia đình nhà chú của anh.
Lương Trản vừa đặt chân vào phòng bao, khi phát hiện ra bên trong có nhiều người như vậy, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô là: Không xong rồi.
Quả nhiên là vậy, hai người họ vừa bước vào và ngồi xuống bàn, thì mọi người lập tức bắt đầu hỏi han.
Còn về phần nội dung của câu hỏi thì chẳng khác gì so với tưởng tượng của cô, nếu không là hai người bắt đầu hẹn hò nhau từ khi nào, thì sẽ là dự định bao giờ kết hôn, cả hai cùng làm việc ở thành phố S, vậy sau này sẽ mua luôn nhà ở đó sao?
Những câu hỏi này còn chấp nhận được, về sau vì nhắc đến chuyện nhà cửa, mợ của cô bắt đầu tuôn ra một tràng, tuy rằng nhà đất ở thành phố S đắt đỏ, nhưng nếu đã mua thì vẫn nên mua nhà to một chút, nếu không sau này sinh con đẻ cái sẽ rất bất tiện.
Lương Trản: “…” Mọi người có cần lo xa vậy không?
Nhưng mẹ Kỷ Đồng Quang lại nói rằng tạm thời không cần vội.
“Hai đưa nó vẫn còn trẻ, khi nào có ý định kết hôn rồi tính.”
Thím của Kỷ Đồng Quang lập tức phản bác lại: “Cứ trì hoãn mãi cũng không tốt, qua Tết, Kỷ Đồng Quang cũng hai mươi tám rồi.”
Lương Trản: “…” Đàn ông hai mươi tám tuổi mà đã già rồi sao?
Xét thấy bây giờ mình mà mở miệng sẽ chỉ đón lấy những cơn mưa câu hỏi, nên Lương Trản dứt khoát để mặc người lớn tự nói chuyện, còn mình thì tập trung vào giải quyết bữa cơm “quý giá” này.
Ngồi bên phải Lương Trản là tiểu Lăng, con gái của cậu cô, cô bé nhỏ hơn cô mười tuổi, đang còn học cấp ba, tiểu Lăng cũng giống cô, không tham gia câu nào, chỉ cặm cụi ăn cơm.
Giữa bữa ăn, đột nhiên tiểu Lăng đi tới hỏi cô: “Chị a Trản, chị và bạn trai sắp kết hôn thật sao?”
Lương Trản: “Người lớn nói vậy thôi, việc kết hôn…Tạm thời bọn chị chưa cân nhắc tới.”
Tiểu Lăng gật đầu lia địa: “Vậy sao ạ, em nghe bác nói, hai anh chị mới yêu nhau không được bao lâu, bây giờ mà kết hôn ngay thì phí lắm.”
“Em còn nhỏ mà cũng hiểu chuyện ghê nhỉ.” Lương Trản bật cười: “Vậy tại sao kết hôn lại đáng tiếc chứ?”
“Sao lại không? Hôn nhân là dấu chấm hết cho tình yêu.” Tiểu Lăng thấp giọng nói: “Chị xem ba mẹ em, suốt ngày cãi nhau chỉ vì ba cái việc vặt vãnh.”
Lương Trản nghĩ, nếu là Kỷ Đồng Quang, có lẽ anh sẽ không cãi nhau với cô. Anh thực sự rất dịu dàng, bất kể là chuyện gì chỉ cần liên quan tới cô, anh sẽ cố gắng hết sức để hỏi cũng như tôn trọng ý kiến của cô.
Vì vậy, bất luận là nhìn từ khía cạnh nào đi chăng nữa thì anh đều là một đối tượng kết hôn hoàn hảo, là một người vốn chưa hề có ý định kết hôn là Lương Trản cũng phải thừa nhận điều này.
Cô biết rõ tật xấu của mình.
Từ thời niên thiếu cô đã phản kháng với mối quan hệ yêu đương quá thân mật. Theo quan điểm của cô, mọi thứ trên đời này đều có mặt đối lập của nó, một khi sự thân mật đạt đến mức độ nhất định, yêu cầu với đối phương ngày càng cao, thì thất vọng sẽ càng nhiều và cuối cùng là tan vỡ rồi kết thúc mối quan hệ, mà chẳng bao giờ hàn gắn lại được.
Nhưng Kỷ Đồng Quang không để cô cảm thấy vậy. Thái độ của anh với cô rất kiên định, như thể dù cho có thay đổi thế nào, anh cũng vẫn sẽ thích cô như hiện tại.
Lương Trản từng nghĩ rằng tình cảm sâu đậm như vậy sẽ khiến cô phản kháng và sợ hãi, nhưng không phải. Thế nên cô đã hiểu, sâu thẳm trong lòng cô cũng hy vọng rằng Kỷ Đồng Quang luôn có thể thích cô như hiện tại.
“Chị và anh ấy sẽ không cãi nhau vậy đâu.” Lương Trản nghe thấy chính mình nói điều này với tiểu Lăng.
“Whoa, vậy ý của chị a Trản là chị đang thực sự tính đến chuyện kết hôn với anh ấy?”
“Cũng có thể coi là vậy.” Lương Trản nói.
Hai chị em thì thầm một hồi, đột nhiên Lương Trản thấy Kỷ Đồng Quang đứng dậy, hình như anh muốn đi ra ngoài. Cô có chút để ý, nên kéo anh một cái, hỏi anh muốn đi đâu.
“Anh ra ngoài mua ít đồ.” Anh diễn đạt rất ngắn gọn: “Lát nữa anh quay lại ngay.”
“Này, có muốn em đi cùng anh không?” Cô lại hỏi.
“Không cần, bên ngoài lạnh lắm, em ở trong này ăn cơm đi.” Anh mỉm cười đáp.
Nếu đã vậy, Lương Trản cũng không tiếp tục nài nỉ nữa.
Ngay sau khi Kỷ Đồng Quang rời đi, tiểu Lăng lại tiếp tục cảm thán: “Xem ra tình cảm của anh chị thật tốt.”
Lương Trản bật cười: “Còn không phải sao? Chẳng lẽ em cảm thấy chị sẽ chịu ấm ức trong một việc quan trọng như yêu đương à?”
Tiểu Lăng trầm ngâm gật đầu: “Cái này chị nói đúng.”
Khoảng mười phút sau đó, Kỷ Đồng Quang quay lại. Lương Trản liếc nhìn, phát hiện trong tay anh không thấy cầm theo thứ gì, trong lòng có chút nghi ngờ, anh đã ra ngoài mua gì thế?
Câu hỏi này đã được giải đáp vào cuối bữa tiệc tất niên. Gia đình chú anh nói muốn ra về trước, nhưng anh lại nói đợi thêm một lát, vì vẫn còn đồ chưa đưa.
“Đồ gì?”
“Năm mới.” Vừa nói anh vừa lấy từ trong túi ra hai bao lì xì màu đỏ: “Con và a Trản lì xì cho em gái và em trai.”
Hai bao lì xì, một cho em họ anh và một cho em họ cô, có thể coi là chu toàn cả đôi bên. Điều quan trọng là hai bao lì xì này nhìn không hề mỏng, ước chừng bên trong được anh bỏ không ít tiền.
Người lớn đôi bên thấy vậy đều tỏ ý khách sáo, nhưng lại bị anh chặn lại, nói đây là việc nên làm.
Ba Kỷ cũng gật đầu: “Đúng thế, thằng bé cũng đã đi làm rồi, lì xì cho các em là chuyện đương nhiên.”
Lương Trản suy nghĩ một chút, cũng phối hợp nói: “Hơn nữa đây là thành ý của hai tụi con, mọi người cứ nhận đi ạ.”
Hai đứa trẻ nhận được lì xì thì vô cùng hào hứng, thích thú.
Trước khi rời đi, em họ của Kỷ Đồng Quang chạy tới bí mật khen ngợi anh.
Anh còn nghiêm túc nói: “Tiêu dè thôi đó, đừng có như trước, một hai ngày là tiêu sạch luôn rồi.”
Thật hiếm khi Lương Trản được chứng kiến cảnh anh dạy bảo em trai mình, nên không khỏi bật cười.
Sau khi gia đình chú anh ra về, cô nghiêng người về phía anh, nói: “Tình cảm giữa anh và em họ tốt thật đó.”
Kỷ Đồng Quang: “Trước đây, anh thường xuyên dạy kèm thằng bé học, thằng bé không chịu nghe lời, chỉ muốn chơi game, nên anh đã vào game chơi cùng nó, đánh cho nó chẳng thắng nổi ván nào.”
“Sau đó, thằng bé mới chịu học hành cẩn thận, dùng thành tích của mình để được anh dạy chơi game.”
Lương Trản: “…” Thật đúng là phong cách của anh.
Cùng lúc đó, cậu của cô cũng đứng dậy, nói phải ra về.
Cô lập tức hoàn hồn trở lại: “Mọi người về sớm vậy à, không tới nhà con chơi chút sao?”
Cậu của cô xua tay, nói ngày mai tới chơi sau, hôm nay uống hơi nhiều rượu, hiện tại đang rất buồn ngủ, có tuổi rồi là vậy đó, cứ hễ đến tối là thấy mệt.
Lương Trản đành thôi: “Được rồi, vậy ngày mai nói chuyện sau, mọi người đến nhà con, hay con đến nhà mọi người đều được.”
Đã là họ hàng thân thích nên không cần đưa đẩy quá khách sáo, nói thêm vài câu là có thể chào tạm biệt nhau ra về.
Tiểu Lăng đứng lên cùng ba mẹ, chớp mắt nhìn cô, hỏi: “Chị a Trản em có thể nói với bạn trai chị một câu được không?”
Lương Trản: “…”
Nghi ngờ tới nghi ngờ lui, cuối cùng vô vẫn đồng ý: “Em nói đi.”
Tiểu Lăng lập tức đi qua cô, bước đến bên trái Kỷ Đồng Quang, hạ thấp giọng nói với anh một câu.
Lương Trản không cố ý nghe, nhưng chữ “cảm ơn” vẫn lọt vào tai cô, cô nghĩ, có lẽ con bé đang cảm ơn Kỷ Đồng Quang về chiếc bao lì xì.
Nhưng thực ra, cô chỉ đoán đúng một nửa. Tiểu Lăng không chỉ cảm ơn Kỷ Đồng Quang mà sau đó cô bé còn bổ sung thêm một câu.
Cô gái nói với anh: “Chị em đã đồng ý kết hôn với anh rồi, anh đừng lo lắng.”
Sau khi nghe xong, Kỷ Đồng Quang bình tĩnh ừm một tiếng, vẻ mặt của anh thản nhiên hơn nhiều so với mong đợi của tiểu Lăng. Cô bé hơi thất vọng, nhưng đáng tiếc là đã đến lúc phải về rồi, nên không quan sát thêm được gì nữa.
Sau khi gia đình họ rời đi, chỉ còn lại hai nhà họ Lương và họ Kỷ trong phòng bao.
Ba Lương liếc nhìn hai người họ, rồi đột nhiên nói: “A Trản con đi thanh toán tiền đi.”
“Để con đi ạ.” Kỷ Đồng Quang lập tức đáp.
“Con đã lì xì cho hai đứa nhỏ rồi, nên hãy để a Trản mời bữa này đi.” Ba Lương cố chấp nói.
Lương Trản không phản đối, cô cũng đã định làm vậy, bây giờ ba đã lên tiếng, cô lại càng có nghĩa vụ phải hoàn thành nó.
Kỷ Đồng Quang có chút ngạc nhiên: “Chú đoán ra rồi ạ.”
Ba Lương bật cười nói: “Hai đứa đâu có biết hôm nay còn có những người khác tới ăn tối cùng, hơn nữa giữa chừng cậu còn ra ngoài một lúc lâu như vậy, chắc chắn là đi rút tiền rồi.”
“Cậu suy nghĩ rất chu đáo, tốt lắm.” Ba Lương nói: “Nhưng số tiền đó không thể để mình cậu bỏ ra được.”
“Hai đứa đang hẹn hò, nếu tôi bảo a Trản đưa tiền cho cậu thì không thích hợp cho lắm, nên mới bảo con bé đi thanh toán tiền bữa ăn.”
Kỷ Đồng Quang gật đầu: “Con hiểu ạ.”
Ba Lương: “Cậu hiểu là tốt rồi.”
“Tính khí a Trản nhà chúng tôi rất bướng bỉnh.” Ba Lương lại nói: “Trước đây con bé đã từng nói, nó cảm thấy yêu đương rất phiền phức, nên thích ở một mình hơn.”
“Cô ấy từng nói thế ạ.” Kỷ Đồng Quang gật đầu.
“Mới đầu tôi còn tưởng con bé đang nói nhăng nói cuội.” Nói đến đây, trong mắt ba Lương hiện lên tia buồn bã: “Cuối năm ngoái con bé lại nói với tôi.”
Kỷ Đồng Quang không biết việc này.
Khi đó, mẹ Lương bị bệnh phải nhập viện, Lương Trản đã xin nghỉ phép để về quê chăm sóc bà, hai ba con thay nhau trực đêm ở bệnh viện, mối quan hệ giữa đôi bên cũng hoà thuận hơn bình thường rất nhiều.
Trong trạng thái tương đối bình yên đó, ba Lương lại hỏi Lương Trản, lý do tại sao cô không chịu hẹn hò, rõ ràng là cô không thiếu người theo đuổi, thậm chí trong số đó còn có rất nhiều ứng cử viên xuất sắc.
Lương Trản vẫn trả lời như cũ, yêu đương quá phiền phức.
“Tại sao lại phiền phức? Có người chăm sóc con, hỏi han con lẽ nào lại không tốt hay sao?”
“Phải nói thế nào nhỉ, con sẽ cảm thấy khó xử.” Lúc đó Lương Trản đã chậm rãi giải thích: “Từ nhỏ ba mẹ đã dạy con rằng, nếu người khác đối xử tốt với mình thì phải tìm cơ hội báo đáp lại, cho nên khi có người theo đuổi và đối xử tốt với con, phản ứng đầu tiên của con sẽ là nhanh chóng trả ơn người ta, bởi vậy nên con mới cảm thấy thực sự sợ hãi và khó chịu.”
Nhưng cô cũng biết rõ, trong chuyện tình cảm nam nữ, nếu bất cứ việc vặt vãnh nào cũng phải tính toán rõ ràng, sau đó ghi nhớ lại để đền đáp cho người ta sẽ là chuyện không hề bình thường chút nào. Người khác nghĩ thế nào cô không biết, nhưng cô chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy thật phiền phúc rồi.
“Con nhóc a Trản này, tính cách là như vậy, tôi cũng hết cách.” Ba Lương thở dài: “Tôi chỉ hỏi con bé, vậy nó sẽ dự định sống mãi như vậy sao?”
“Con bé nói cũng không hẳn, nếu có một ngày nó có thể gặp được một người khiến mình thực sự thích, thì sẽ vẫn có thể sẵn sàng hẹn hò với người đó, nếu như thế con bé sẽ chủ động đối xử tốt với đối phương, mà không phải là bị động đón nhận, để rồi cuối cùng lại phải tìm cách đáp trả lại người ta.”
Khi Kỷ Đồng Quang nghe thấy điều này, anh đã vô thức siết chặt lòng bàn tay của mình.
Ba Lương lại tiếp tục: “Nhưng nếu con bé vĩnh viễn không gặp được người khiến nó thích thì sao? Là một người cha, chẳng lẽ tôi không thể lo lắng? Mặc dù khi đó tôi gọi cho cậu cũng là vì rơi vào thế tuyệt vọng, nhưng hiện tại có thể thấy con bé thực sự ở bên cậu rồi, tôi rất hạnh phúc, chắc chắn là nó thật sự thích cậu, mới có thể đồng ý ở hẹn hò với cậu.”
Nếu không phải vậy, thì hai người lớn trong nhà họ Lương cũng sẽ không đề nghị cùng nhà họ Kỷ ăn bữa cơm tất niên này.
Kỷ Đồng Quang nghe xong, không thể nói được mình đang cảm thấy may mắn hay hạnh phúc nữa.
Anh hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của ba Lương: “Chú Lương yên tâm, con cũng thực sự rất thích a Trản và thật lòng muốn ở bên cô ấy.”
Ngay khi vừa dứt lời, cánh cửa phòng bao được đẩy ra. Lương Trản đã thanh toán xong xuôi.
“Trời ơi, khi còn nhỏ, con luôn nghĩ rằng khách sạn này sẽ là nơi con không thể đến, kết quả là bữa ăn hôm nay rẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng.”
“Hết bao nhiêu?” Ba Lương lập tức tiếp lời.
“Chưa tới bốn nghìn tệ.” Cô trả lời: “Chỉ tính riêng chỗ hải sản hôm nay, nếu ở thành phố S thì phải tới trên tám nghìn, haizz, ở nhà vẫn là tốt nhất.”
“Vậy có bao giờ con nghĩ tới việc sẽ về đây mở phòng khám không?”
“Việc này thì không.” Lương Trản vội vàng từ chối: “Ở đây vật giá thấp, thì thu nhập của con cũng thấp theo mà.”
Hai gia đình ngồi lại bên bàn ăn cùng trò chuyện thêm nửa tiếng nữa rồi mới ra về.
Trong cuộc trò chuyện, hầu hết vấn đề đều xoay quanh công việc, cùng không có ai đề cập đến chủ đề kết hôn hay không kết hôn của hai người họ, khiến Lương Trản vô cùng thoải mái.
Đến khi ra về, cô còn nói đùa với Kỷ Đồng Quang rằng có vẻ như ba mẹ anh còn không vội vàng bằng chú thím anh.
Kỷ Đồng Quang cũng không nói với cô thực ra là do anh đã dặn dò trước, anh nhìn cô, đột nhiên lại nhớ ra những gì em họ cô đã nói trước khi rời đi.
Đặt câu nói đó với những gì ba cô vừa mới thuật lại, khiến anh có chút vui mừng khôn xiết, cũng có thêm rất nhiều sự can đảm.
Lòng dũng cảm đó đã tích lũy trong suốt chặng đường đi, khi về đến khu nhà của hai người họ, nó cũng đã tăng lên đến đỉnh điểm.
Anh đến hầm để xe, nhưng không lập tức tháo dây an toàn, mà quay sang gọi cô một tiếng.
“A Trản.” Anh nói.
“Ừm?” Cô quay đầu nhìn sang: “Sao thế?”
“Anh…” Nhưng khi lời nói ra đến miệng anh lại quyết định diễn đạt theo cách khác: “Nếu như anh nói, em luôn có mặt trong kế hoạch mấy chục năm sau của cuộc đời anh, thì em có cảm thấy khó nghĩ không?”
Lương Trản hơi khựng lại, nhất thời không rõ cảm nhận của mình ra sao. Đương nhiên cô biết, những gì anh vừa nói tương đương với việc anh sẵn sàng dành cả cuộc đời mình cho cô, không bao giờ rời xa.
Cô cũng hiểu lý do tại sao anh lại nói một cách thận trọng như vậy, là vì anh biết rằng nếu anh nói quá thẳng thắn sẽ khiến cô sợ hãi.
“Em không cần phải trả lời anh ngay đâu.” Không đợi được câu trả lời của cô, Kỷ Đồng Quang lại bổ sung thêm: “Anh sẽ để em có thời gian suy nghĩ, bất luận bao lâu đi chăng nữa, anh cũng sẽ đợi em.”
“……Ừm.”
“Dù sao thì kế hoạch của anh cũng không bao giờ thay đổi.” Luôn luôn có em trong đó.
Lương Trản suy nghĩ hồi lâu, rồi nghiêm túc gật đầu: “Được, em sẽ suy nghĩ, đợi khi nào nghĩ xong, em nhất định sẽ cho anh câu trả lời.”
Kết quả này đã tốt hơn rất nhiều so với những gì Kỷ Đồng Quang tưởng tượng.
“Xuống xe thôi.” Anh duỗi tay bấm mở dây an toàn cho cô: “Nếu không lên chú dì Lương sẽ lo lắng đó.”
Trước sự năn nỉ kiên quyết của Kỷ Đồng Quang, Lương Trản đã đồng ý để anh giúp mình mang hành lý lên nhà.
Mẹ cô rất vui mừng, nói mời anh vào nhà uống cốc trà rồi hãy đi và thành công giữ người ở lại chơi.
Lương Trản bất lực: “Chú Kỷ và dì Tôn cũng đang nhớ con trai họ mà.”
Mẹ Lương ngẫm nghĩ nói: “Vậy thì con qua nhà chú dì ấy ngồi chơi một chút đi, như vậy là vừa ổn.”
Lương Trản: “???” Còn có thể làm vậy nữa sao?
Kỷ Đồng Quang tán đồng: “Ba mẹ anh nhất định rất muốn em qua bên đó chơi.”
Lương Trản: “…Ngày, ngày mai rồi đến.”
Kết quả là ngày hôm sau khi cô tới nhà họ Kỷ, lại gặp một nhóm người thân khác trong gia đình anh.
Họ hàng thân thích đều hỏi cùng một câu hỏi và cũng chính là những gì cô bị hỏi vào bữa cơm tất niên tối qua, đương nhiên Lương Trản cảm thấy mệt mỏi, nhưng trước mặt người lớn, vẫn phải giữ phép lịch sự và trả lời lại từng người một.
So với cô, Kỷ Đồng Quang lại may mắn hơn nhiều, bởi vì nhà cô không có nhiều họ hàng, hơn nữa gia đình cậu cô cùng ăn cơm tối qua là những người thường xuyên bao quát hỏi han người khác nhất rồi.
Lương Trản vô cùng ghen tị nhưng dù sao thì cô vẫn luôn tự an ủi bản thân mình rằng kỳ nghỉ lễ chỉ kéo dài bảy ngày mà thôi. Bảy ngày sau quay lại thành phố S, cô có thể tạm thời tạm biệt những câu hỏi của đủ kiểu họ hàng gần xa này rồi.
Kỷ Đồng Quang sợ rằng cô sẽ khó chịu, nên tận dụng thời cơ đưa cô ra ngoài chơi, ngày mùng ba tết còn đi dạo một vòng quanh trường cấp ba số hai.
Anh giải thích với cô: “Trước đây, người thân của anh cũng không ít lần muốn giới thiệu đối tượng cho anh, nhưng anh đều từ chối, hiện tại lại đang hẹn hò, nên khó tránh khỏi việc mọi người cảm thấy tò mò.”
Lương Trản hoàn toàn hiểu việc này: “Cũng giống như lão Thẩm thôi mà, à đúng rồi, em nhớ anh từng nói, một tuần sau nghỉ tết anh không bận lắm đúng không, lão Thẩm cũng vậy, khi đó vẫn chưa tới thời gian nhập học, không bằng chúng ta tranh thủ thời gian đó ăn với nhau một bữa cơm nhé.”
Đối với Kỷ Đồng Quang việc có cơ hội được gặp thầy hướng dẫn của cô đương nhiên là việc tốt, nên chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Vì vậy anh lập tức đồng ý: “Được, không vấn đề gì.”
Lương Trản nghĩ đưa anh tới gặp một người mê cái đẹp như lão Thẩm thì nếu sau này sư mẫu có muốn làm mai ai đó cho cô, nhất định ông ấy sẽ là người đầu tiên ngăn cả.
Tuy nhiên, cô không thể ngờ rằng, người tò mò muốn gặp Kỷ Đồng Quang không chỉ có mình Thẩm Doanh.
Trở lại thành phố S sau kỳ nghỉ tết, khi cô thương lượng với Thẩm Doanh về cuộc hẹn gặp gỡ này, ông ấy đã nói với cô, hai người bạn năm đó cùng học Tiến sĩ với cô cũng muốn xem ai là người đã thu phục được cô, nên đến buổi hẹn bọn họ cũng sẽ tới.
Lương Trản: “…”
Thẩm Doanh: “Ồ, còn cả Lâm sư tỷ của em nữa.”
Lương Trản: “…”
“Không đúng, chẳng phải chị Lâm đã sớm rời thành phố S để đến sống tại vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh ở tận tỉnh G rồi sao ạ?” Lương Trản khó hiểu: “Lẽ nào chị ấy lại vì chuyện này mà đặc biệt về đây một chuyến?”
“Có một cuộc hội thảo vào tháng tới, cô ấy là khách mời, nên tới trước vài ngày, nói muốn tụ tập với các bạn một bữa, còn đến gặp thầy nữa, thầy có nói với em ấy là em đang hẹn hò rồi.”
“……Vậy ạ, vậy để em đặt lại chỗ, gọi thêm cả sư huynh tới nữa.” Lương Trản đành chấp nhận.
“Nếu tiểu Cố tới, thì bảo cậu ấy đưa cả bạn trai tới cùng, vừa hay thầy có thể để hai học sinh của thầy xem xem, thế nào gọi là hàm răng trời sinh đã đẹp.” Thẩm Doanh rất giỏi trong việc đưa ra các yêu cầu một cách rất tự nhiên.
Lương Trản quả thực khâm phục, cô muốn nói rằng Lộ Thanh Trạch rất bận, e rằng anh ta sẽ không có thời gian rảnh, nhưng ai ngờ thầy hướng dẫn của cô lại cứ thế mà cúp luôn máy.
Lương Trản cảm thấy quả thực hết nói.Tại sao đã tốt nghiệp rồi, cô lại còn phải giúp thầy hướng dẫn của mình hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này cơ chứ?
Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy mà thôi, tính đến việc trước đây Thẩm Doanh đã giúp mình rất nhiều, khi Lương Trản mời Cố Minh tham gia buổi tụ tập, cô vẫn hỏi anh ấy một câu xem Lộ tiên sinh có thời gian rảnh để tham dự cùng hay không.
Cố Minh quả không hổ danh là học trò ruột của Thẩm Doanh, anh ấy lập tức hiểu ra vấn đề: “Lão Thẩm muốn tìm anh làm bài giảng miễn phí đúng không?”
Lương Trản: “…Đúng vậy.”
“Để tối nay anh hỏi anh ấy xem sao, nếu rảnh anh sẽ đưa anh ấy đi cùng.” Cố Minh nói: “Còn nếu không anh sẽ tự giải thích với lão Thẩm, em không cần lo lắng.”
“Vậy thì em có thể yên tâm đặt nhà hàng rồi.” Lương Trản nói xong liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó, cô rời văn phòng của anh ấy, chuẩn bị trở lại phòng khám của mình, nhưng còn chưa tới ngã rẽ bên ngoài hành lang, đã nghe thấy tiếng động phát ra từ thang máy phía bên phải.
Lương Trản nghĩ đó là bệnh nhân, nên vô tư liếc nhìn, kết quả đập vào mắt là người mà cô không thể ngờ tới.
“Trịnh Tử Hàng?” Cô vô cùng kinh ngạc: “Anh đến đây làm gì?”
“Có chút chuyện muốn tìm Cố Minh.” Trịnh Tử Hàng đội mũ, vẻ mặt vẫn như xưa chẳng hề thay đổi, nhưng giọng điệu đã không còn mang theo vẻ giễu cợt như trước nữa, anh ta bình tĩnh nói: “Văn phong của anh ấy ở tầng này sao?”
“Đúng.” Có lẽ Lương Trản đã đoán được lý do anh ta tới đây, nên vội vàng chỉ: “Phòng thứ hai, anh ấy đang ở trong đó.”
“Cảm ơn.” Trịnh Tử Hàng gật đầu, rồi đi về phía cô vừa chỉ.
Lương Trản đứng tại chỗ, thật lâu mới phản ứng lại, một người từng không ai bì nổi ở khoa Răng Hàm Mặt, lúc này lại vừa nói cảm ơn cô sao? Có vẻ như sau khi nhận ra bộ mặt thật của Tôn Dịch, anh ta đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trước đây, Lương Trản luôn đối đầu với anh ta, cũng chẳng hề thích anh ta, nhưng hiện tại, loại lãnh đạm này cũng đã dần phai nhạt.
Cô cảm thấy bất kể lý do có là gì, nếu anh ta sẵn sàng đồng ý đề nghị của Cố Minh, chỉ cần anh ta chấp nhận cùng Cố Minh hành động, thì anh ta sẽ là một người đáng được người khác ngưỡng mộ.
Sáng hôm sau, trước mười giờ không có bệnh nhân, cô chạy đến chỗ Cố Minh hỏi han tình hình xem sao, liền phát hiện quả nhiên là mình đã đoán đúng.
Cố Minh nói: “Anh ta đã nghĩ thông suốt rồi, cũng tình nguyện ra mặt.”
“Chờ đến khi sóng yên biển lặng, có thể anh ta sẽ tới làm việc ở chỗ chúng ta, em không phiền chứ?”
Lương Trản: “Anh không thấy phiền thì em có gì mà phiền cơ chứ?”
Cố Minh mỉm cười nói rằng chẳng phải trước đây cô từng công khai chế giễu trình độ học vấn của anh ta hay sao.
“Cái đó không giống nhau.” Cô xua tay: “Mặc dù luận văn của anh ta chẳng ra gì, nhưng thao tác lâm sàng vẫn rất ấn tượng, cái này em thực sự nể phục.”
“Được, vậy thì anh yên tâm rồi.” Cố Minh vỗ vỗ vai cô, sau đấy lại nghĩ ra điều gì đó: “À phải rồi, em đặt nhà hàng vào tối thứ bảy đúng không? Thanh Trạch nói tối thứ bảy anh ấy rảnh.”
Khóe miệng Lương Trản giật giật nói: “Vậy chắc hẳn lão Thẩm sẽ vui lắm.”
Cố Minh híp mắt: “Một buổi tối được gặp tận hai gương mặt tiêu chuẩn, còn không vui hay sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.