Làm thêm giờ gần ba ngày liên tiếp quả thực là một thử thách rất lớn đối với cơ thể. Sau khi đưa Kỷ Đồng Quang về nhà, Lương Trản lại phát hiện hình như anh có hơi sốt. Cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho sư huynh tổ chức bữa tiệc nói rằng mình không thể đến được.
“Bạn em bị ốm em không yên tâm cho lắm.” Cô nói: “Mọi người đừng đợi em, cứ ăn trước đi nhé.”
Sư huynh tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng vẫn tỏ ra hiểu ý: “Được, vậy em chăm sóc bạn em đi.”
Cũng đúng lúc này, Kỷ Đồng Quang đang nằm trên giường đột nhiên lên tiếng gọi cô. Lương Trản vội vàng quay đầu lại hỏi xem anh có chuyện gì, anh nói mình không sao, bảo cô nếu bận cứ đi trước đi cũng được.
“Thật đó.” Vì để cô không nghi ngờ, anh lại nhấn mạnh thêm một lần.
Lương Trản cúp máy, ngữ khi không mấy tốt, nói: “Anh thế này mà gọi là không sao à? Được rồi, anh vào nằm trước đi đã, em đi xem nước sôi hay chưa.”
Vì từ khi còn học cấp ba cô đã rời nhà sống trong trường, nên có rất nhiều kinh nghiệm tự lập và chăm sóc người khác. Cô không chỉ cho anh uống thuốc, còn chuẩn bị sẵn túi nước đá để đề phòng. Cuối cùng thì túi nước đá cũng phát huy được tác dụng, có lẽ cũng đã rất lâu rồi Kỷ Đồng Quang mới bị ốm, nên lần này cơ thể vô cùng suy yếu, đã uống thuốc hạ sốt nhưng vẫn không thấy đỡ.
Trong khi chườm túi đá cho anh, Lương Trản thầm nghĩ, nếu phương pháp làm mát vật lý này không có tác dụng thì cô sẽ đưa anh tới bệnh viện. May mắn thay, khi cô tỉnh dậy bên mép giường, đưa tay sờ lên trán anh, thấy độ nóng đã giảm đi rất nhiều. Lương Trản thở phào nhẹ nhõm, rồi lại đổi tư thế tiếp tục nằm úp bên mép giường.
Lần thứ hai tỉnh dậy, cô thấy mình đã nằm trên giường trong phòng anh, giống hệt như lần trước. Nhưng lần này anh không đi làm, Lương Trản nghe thấy tiếng nước từ chiếc vòi sen trong phòng tắm truyền đến. Cô liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, phát hiện đã hơi muộn, nên vội vàng xuống giường chỉnh sửa lại quần áo. Hôm nay, là ngày đi học lại đầu tiên sau kỳ nghỉ dài, buổi chiều cô còn có phải lên lớp, nếu không về sẽ muộn mất.
Có lẽ Kỷ Đồng Quang trong phòng tắm đã nghe thấy tiếng cô vội vàng xuống giường, thay giày, nên tiếng nước cũng dừng lại. Một lúc sau, cánh cửa được mở ra, anh hỏi cô có phải đến giờ cần về rồi không?
Lương Trản thay giày xong, ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh chỉ cuốn trên người chiếc khăn tắm, đang đứng trước mặt mình, khiến cô sợ tới mức suýt chút nữa không đứng vững.
Cô giữ chặt cửa, chân không nghe theo lý trí lùi về phía sau nửa bước, cô ho khan một tiếng, nói: “Ừm đúng, chiều nay em còn có tiết.”
“Tối qua anh sốt cao, mau mặc quần áo vào đi.” Nói xong cô lại bổ sung thêm một câu.
Kỷ Đồng Quang: “Lát nữa anh mặc. Tối qua… Cảm ơn em, tối nay anh mời em ăn cơm nhé.”
Lương Trản đoán anh có chút áy náy nên lập tức đồng ý: “Được, vậy tối liên lạc sau.”
Tuy rằng chính xác mà nói, thì hai người họ chỉ nói chuyện với nhau tổng cộng năm câu trước khi cô rời khỏi đó, nhưng cứ thế cho đến khi cô trở lại ký túc xá,
lấy cặp sách đến lớp, đầu óc cô vẫn quanh quẩn hình bóng anh trong chiếc khăn tắm đứng nói chuyện với mình. Việc này đã khiến cô bị phân tâm cả buổi chiều, khi đến tiết học cuối cùng, còn bị một vị Giáo sư cô rất yêu mến hỏi rằng có phải cô không được khỏe hay không.
Lương Trản: “…Không phải ạ”
Cô không khó chịu ở đâu cả, chỉ là đang nghĩ tới một số ký ức thoải mái mà thôi.
Tối hôm đó, cô chọn một nhà hàng Quảng Đông, nơi có món cháo nổi tiếng để ăn tối với Kỷ Đồng Quang. Cơn đau ốm của Kỷ Đồng Quang đến bất ngờ mà đi cũng nhanh chóng, khi anh xuất hiện trong nhà hàng, tinh thần đã tốt hoàn toàn. Lương Trản thấy vậy, cũng thấy yên tâm phần nào. Nhưng khi gọi món, cô vẫn cố ý gọi những món thanh đạm một chút.
Hai người vẫn không nhắc gì tới chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ hè của Lương Trản lần trước, mà chỉ thản nhiên tán gẫu chuyện học hành và công việc gần đây, câu nào cũng vô thưởng vô phạt, hoàn toàn chẳng giống như hai người đã quen nhau hơn hai mươi năm.
Giữa bữa ăn, Lương Trản nghe thấy bên cạnh có người nhẹ giọng gọi một tiếng Tiểu Kỷ. Cô nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy đó là một người đàn ông trung niên, đang ngồi giữa chiếc bàn trống bên cạnh bọn họ.
Người đàn ông trung niên này vừa mới ngồi vào chỗ, chiếc túi xách cầm trên tay còn chưa kịp đặt xuống, khi thấy Lương Trản đang nhìn mình, ông ta đảo mắt một cái, rồi hỏi: “Đây là bạn gái cậu à?”
Kỷ Đồng Quang: “Không phải, chỉ là một người bạn thôi.”
Người đàn ông trung niên kia để túi xuống, lại nói: “Phải rồi, việc lần trước bảo cậu cân nhắc, cậu suy nghĩ tới đâu rồi?”
Kỷ Đồng Quang trầm mặc một lúc, rồi nói đợi thêm vài ngày nữa sẽ đến văn phòng nói chuyện với ông ta.
“Được, dù sao thì chỉ cần bản thân cậu suy nghĩ thật kỹ là được, bất luận là thế nào thì cơ hội này cũng thực sự hiếm có.”
“Vâng, cảm ơn Kỹ sư Vương.”
Lương Trản ở một bên nghe hai người nói chuyện, như lọt vào một màn sương mù, nhưng lại không thể trực tiếp đi hỏi đối phương, nên chỉ có thể tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Tuy nhiên, sau đó trong bữa ăn, cô nhận thấy Kỷ Đồng Quang hầu như chẳng hề động đũa, có vẻ như rất mất hứng. Vì vậy, sau khi thanh toán rồi ra về, cô đã không kìm được phải hỏi xem anh có chuyện gì không.
“Vừa rồi vị Kỹ sư Vương kia là cấp trên của anh sao?”
“Cấp trên của cấp trên.” Anh nói: “Thường ngày ông ấy đối xử rất tốt với anh, hạng mục lần trước cũng là ông ấy dẫn dắt bọn anh cùng làm.”
“Em thấy có vẻ ông ấy rất xem trọng anh.”
“Ừm.” Nói đến đây, đột nhiên vẻ mặt anh có chút do dự: “Ông ấy còn đề cử anh với thầy hướng dẫn của mình khi ông ấy học Tiến sĩ.”
“Thầy hướng dẫn khi ông ấy học Tiến sĩ?” Lương Trản nhớ lại một chút tuổi tác của Kỹ sư Vương, có chút kinh ngạc nói: “Vậy thì chắc phải nhiều tuổi lắm rồi nhỉ?”
“Ừm, còn vài năm nữa là về hưu rồi.” Anh gật đầu thành thật nói: “Vì vậy ông ấy hy vọng anh tận dụng cơ hội trước khi thầy hướng dẫn về hưu, đến đó học để lấy bằng Thạc sĩ.”
Đối phương rất chân thành đánh giá cao anh, có lòng đưa ra cho anh lời khuyên, cũng vạch ra kế hoạch cho tương lai của anh. Tuy nhiên, nếu Kỷ Đồng Quang đồng ý với đề nghị này của ông ấy, cũng có nghĩa là anh chuẩn bị phải ra nước ngoài.
“Người thầy hướng dẫn của ông ấy là Giáo sư của MIT*.” Anh nói.
*Học viện Công nghệ Massachusetts” (MIT), nằm ở Cambridge, Massachusetts, khu vực đô thị của Boston, Hoa Kỳ.
“MIT?” Lương Trản sửng sốt: “Đó là trường tốt nhất của ngành anh đang làm đúng không?”
“Đúng, quả thực là một tượng đài vô cùng lợi hại.”
Khi nghe anh nói, Lương Trản không hiểu sao mình lại có chút do dự.
“Vậy thì cơ hội này thực sự rất tốt.” Cô nói.
Đừng vội nói tới những thứ khác, chỉ với góc độ của một người mê tiền, Lương Trản cảm thấy đây quả thực là một giao dịch chỉ có lời mà không có lỗ. Là MIT đó, sau khi tốt nghiệp Thạc sĩ ở đó ra ngoài tìm việc làm, thì tiền lương chắc chắn sẽ ở cấp độ hoàn toàn khác! Cô nghĩ, nếu mình là Kỷ Đồng Quang, thì chắc chắn chẳng cần phải suy nghĩ, mà sẽ đồng ý ngay lập tức, sau đó nhanh chóng nộp đơn đăng ký.
“Chú và dì nói sao?” Lương Trản hỏi.
“Vẫn chưa biết, anh muốn đợi đến khi nào quyết định xong mới nói với bọn họ.” Giọng điệu của Kỷ Đồng Quang có phần ý tứ, tinh tế.
Nhưng thật tiếc là Lương Trản lại không chú ý tới điểm tinh tế này, cô chỉ chân thành bày tỏ rằng cô cảm thấy anh không nên để mất một cơ hội tốt như vậy.
“Mặc dù công việc hiện tại của anh khá tốt, nhưng nếu có khả năng khiến nó tốt hơn nữa thì tại sao không thử?” Cô nói: “Hơn nữa, chẳng phải năm đó anh đã phạm sai lầm nên mới tới đại học S sao?”
—-
Thiên Hamho: Người ta do dự vì chị đó chị ơiiiiii