Ba Lần Trốn Tìm

Chương 8: Quan tâm




Tư Đồ Lạc Kiếm và Mộc Từ đi xuống địa lao bí mật nằm dưới Tư Đồ phủ. Mộc Từ đẩy cửa vào một căn phòng giam, bên trong có người đàn ông trung niên bị bịt mắt và trói vào cột gỗ thẳng đứng. Người đàn ông nghe được tiếng chân của bọn họ liền hét toáng lên:
“Các ngươi có biết ta là ai không? Các ngươi dám bắt cả mệnh quan triều đình?”
Mộc Từ cầm roi dài quất hai phát xuống đất thị uy. Người đàn ông nghe xong liền im bặt phán đoán tình hình. Từ Đồ Lạc Kiếm bấy giờ mới ra hiệu cho Mộc Từ gỡ dải bịt mắt ông ta ra. Người đàn ông nhìn Tư Đồ Lạc Kiếm chưng hửng hỏi: “Tư Đồ thành chủ, ngươi làm vậy là có ý gì?”
“Đồng đại nhân, ông không ở yên tại kinh thành làm quốc cửu gia, lại đến tận vùng hẻo lánh này để làm gì?”
“Bản quan chỉ đến đây thăm bạn. Thường nói người đến là khách, Tư Đồ thành chủ lại bắt trói ta như phạm nhân, đây là đạo đãi khách của ngươi?”
“Muốn được tiếp đãi như khách thì cũng phải xem Đồng đại nhân có mang đến thành ý của khách hay không? Thiên Du Thành nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, mỗi ngày có bao nhiêu người ra vào, mật thám của Tư Đồ gia đều báo cáo rất rõ ràng. Từ lúc mà Đồng đại nhân đến cổng thành, nhất cử nhất động của ông đều nằm trong sự giám sát của ta. Chuyện ông bí mật đi gặp đại ca ta, hai người đã nói những gì, ta cũng biết hết. Đồng đại nhân nghĩ có thể ở tại Thiên Du Thành này mà qua mặt được ta sao?”
Đồng đại nhân cười lớn: “Tư Đồ thành chủ, bản quan thực sự chỉ đến đây thăm bạn, những lời ngươi vừa nói ta không hiểu gì cả.”
“Nếu Đồng đại nhân đã không hiểu, vậy thì cứ ở lại đây thêm vài ngày sẽ hiểu.”
Tư Đồ Lạc Kiếm quay đi. Đồng đại nhân hét lớn: “Tư Đồ thành chủ, tội bắt nhốt mệnh quan của triều đình không nhỏ. Ngươi muốn liên lụy dân chúng cả thành cùng chịu tội sao?”
Tư Đồ Lạc Kiếm quay lại, mặt không cảm xúc hỏi:
“Đồng đại nhân là đang muốn ta giết ngươi diệt khẩu sao?”
Đồng đại nhân toát mồ hôi lạnh.
“Yên tâm. Ta sẽ không làm gì ông, cũng không có ý định chống lại triều đình. Năm xưa tiên hoàng ban Thiên Du thành này cho Tư Đồ gia bọn ta, thiên ân này ta vẫn ghi khắc không dám quên. Chỉ là, ta muốn ông truyền lời đến vị hoàng đế đang ngồi trên long ỷ kia. Tư Đồ gia trung quân nhưng không ngu xuẩn. Cách thức chế tạo hỏa dược là do người của Tư Đồ gia đời đời nắm giữ. Hoàng đế muốn có nó, giống như là muốn mạng của cả nhà ta, đương nhiên ta sẽ không giao ra. Có điều, chỉ cần hoàng đế không tiến quân vô lý, mỗi năm Tư Đồ gia vẫn như trước cống nạp số hỏa dược đầy đủ cho quân đội. So với việc diệt một Tư Đồ gia nhỏ bé, vĩnh viễn mất đi lượng hỏa dược này và phòng thủ cho tốt biên quan ngăn chặn ngoại xâm, tin chắc hoàng đế vẫn biết rõ bên nào trọng, bên nào khinh. Đồng đại nhân cũng không cần lôi kéo đại ca ta về phía triều đình, vì y căn bản chẳng biết gì hết.”
Tư Đồ Lạc Kiếm nói xong thì bỏ đi. Mộc Từ bịt mắt Đồng đại nhân lại rồi dẫn ông rời khỏi địa lao. Làm xong việc, Mộc Từ quay lại bẩm báo với Tư Đồ Lạc Kiếm rồi hỏi: “Thiếu chủ, thả ông ta đi như vậy có ổn không?”
“Đồng đại nhân đó là một văn quan. Trông chờ đám văn quan làm nên đại sự gì thì triều đình cũng chẳng mục nát tới nỗi này. Bọn họ nhiều lắm chỉ được cái vẻ ngoài, thật lòng cũng không muốn có chiến loạn xảy ra. Bởi nếu có chiến loạn, bọn họ làm sao có thể yên bình mà ngồi ôm ngân lượng? Ta cũng không mong cuộc sống đang yên ổn của dân chúng Thiên Du Thành bị mất đi. Vẫn là nên nhượng bộ triều đình một bước. Tuy nhiên nếu bọn họ còn đem quân tới, chúng ta cũng không cần giữ lấy hòa khí làm gì.”
Mộc Từ cười: “Thiếu chủ yên tâm, số lượng hỏa dược trong kho của chúng ta còn rất nhiều. Triều đình cử đến bao nhiêu thì cứ tiêu diệt bấy nhiêu là được. Chưa kể đám nhân sĩ giang hồ trong thành cũng rất hăng hái. Bọn họ đều là những kẻ trốn tránh triều đình truy bắt nên mới đến đây, đương nhiên không muốn Thiên Du thành xảy ra chuyện gì.”
Trong khi đó, ở tại Tây Viện, Cung Tiểu Khê ở trong phòng bếp phân vân nhìn nồi canh gà đang đun. Lần trước nhìn Tư Đồ Lạc Kiếm ăn xong liền nôn ra, hắn quả thật rất đắc ý. Thế nhưng giờ nghĩ lại bỗng có chút cắn rứt. Đã biết là không nên ăn nhưng Tư Đồ Lạc Kiếm vẫn ăn, chung quy chỉ muốn làm cho hắn vui lòng. Hắn được nước làm tới, khiến cho Tư Đồ Lạc Kiếm căm ghét đuổi hắn đi, rồi sau đó sẽ thế nào? Lẽ nào hắn phải quay lại đại mạc tiếp tục sống lẩn tránh cả đời?
“Đừng nấu nữa.” Cung Tiểu Khê hướng đầu bếp nói. “Đổi thành canh thịt hầm củ sen đi.”
Khi canh đã nấu chín, Cung Tiểu Khê tự tay bưng lên phòng cho Tư Đồ Lạc Kiếm. Tư Đồ Lạc kiếm đang thay dở y phục, chậm rãi thắt dây rồi nhìn thố canh đầy đề phòng. Cung Tiểu Khê cười thầm trong bụng. May cho y đấy, vì vào những giây phút cuối cùng hắn đã nhân từ mà đổi ý.
“Đến, ăn canh thịt củ sen nào.”
Cơ mặt của Tư Đồ Lạc Kiếm thoáng giãn ra. Y mỉm cười bước lại: “Cùng ăn đi.”
Cung Tiểu Khê múc cho Tư Đồ Lạc Kiếm một chén, hắn một chén. Đây là món canh mà Tư Đồ Lạc Kiếm thích. Hắn cũng thích. Có lẽ không phải vì ban đầu đã thích, mà là ở chung với Tư Đồ Lạc Kiếm lâu ngày, hay ăn hay chơi cùng y, xui nên hắn có vài sở thích chính là bị lây nhiễm từ y.
Tư Đồ Lạc Kiếm ăn xong mới nói: “Ngày mai là tiết Đoan Ngọ. Ngươi nhớ đừng đi đâu cả. Trong phủ có tiệc, ta đã mời cả nhạc phụ nhạc mẫu đến.”
Cung Tiểu Khê khó hiểu: “Tiết Đoan Ngọ thôi mà, sao phải phiền phức vậy chứ?”
“Bởi vì đây là dịp lễ đầu tiên mà ngươi trở về.” Tư Đồ Lạc Kiếm cầm lấy ống tay áo vò chặt. Cung Tiểu Khê nhìn ra là y đang bối rối.
“Ngươi cũng biết là ta không hợp với mấy chuyện quy tắc này nọ. Ta đến thì được thôi, chỉ sợ làm ra hành vi thất thố khiến ngũ bá phụ ngươi không vui nữa.”
“Ngươi đã biết như vậy thì nhường nhịn ngũ bá phụ một chút. Dù sao ngũ bá phụ cũng lớn tuổi rồi, mấy lời tức giận của người cũng chỉ nói qua vậy thôi chứ không hề để bụng. Nếu như người để bụng thì đã chẳng nhìn nhận ngươi. Người cũng trông thấy ngươi từ nhỏ đến lớn, yêu thương không ít đâu.”
Cung Tiểu Khê le lưỡi: “Cho ta xin đi. Ta không nhận nổi tình thương của ông ấy, chỉ cần ông ấy bớt la mắng ta là đủ. Nhưng mà…” Hắn gãi cổ chần chừ. “Ông ấy không thích ta như vậy, sao lại đồng ý để ta bước vào cửa Tư Đồ phủ? Ta còn là nam nhân nữa, không thể vì Tư Đồ gia của ngươi khai chi tán diệp. Đây không phải là điều đại kỵ trong những gia tộc thế lực hay sao? Ngươi đã nói những gì để thuyết phục ông ấy?”
“Ta chỉ nói lại những gì đã xảy ra.” Tư Đồ Lạc Kiếm trả lời đơn giản.
Cung Tiểu Khê trợn mắt: “Ngươi…ngươi nói luôn cả chuyện chúng ta…ấy ấy hả?”
Tư Đồ Lạc Kiếm gật đầu, vươn tay ra vuốt sợi tóc trước mái của Cung Tiểu Khê: “Thành thân rồi động phòng, đều là những chuyện của người trưởng thành, có gì lại không thể nói? Tiểu Khê, ngươi vẫn mãi chưa trưởng thành, lại cho rằng những chuyện này cần phải che che giấu giấu sao?”
Cung Tiểu Khê nhảy dựng lên: “Ta không trưởng thành chỗ nào chứ?” Hắn ậm ờ, nghĩ cũng phải, có khi là do hắn quá nhạy cảm rồi. Dù sao, hắn vẫn phải vớt vát chút thể diện của người trưởng thành. Hắn co nắm tay đưa ra trước mặt Tư Đồ Lạc Kiếm: “Ngươi xem! Ta tuy không biết võ nhưng nắm đấm vẫn rất có lực nha. Số cô nương muốn theo đuổi ta cũng rất nhiều, đến mức xếp từ cổng thành Nam đến cổng thành Bắc còn chưa hết một hàng đấy.”
Tư Đồ Lạc Kiếm hạ tay xuống, nắm lấy bàn tay co cụm của hắn, cười sâu xa. Cung Tiểu Khê không hiểu y cười gì nên ngượng rút tay lại.
“Việc đó…cái việc mà lần trước nói với ngươi đại ca ngươi gặp riêng với một tên quan triều đình nào đó…”
“Đừng lo, ta xử lý rồi.”
Cung Tiểu Khê gạt ngang: “Không phải, lúc ta đến thì họ đã nói chuyện được một hồi rồi, chưa chừng đại ca ngươi ngoài muốn làm phò mã còn tiết lộ chuyện gì đó với tên quan kia thì sao?”
“Giữa chúng ta sao còn phải ám chỉ vòng vo? Ngươi cứ nói thẳng xem.” Tư Đồ Lạc Kiếm nhìn thẳng Cung Tiểu Khê. Cung Tiểu Khê hít sâu rồi nói:
“Được, ý ta là cách thức chế tạo hỏa dược. Ta nghe bên ngoài đồn đại triều đình đang dòm ngó cái này nên mới muốn liên hôn với Tư Đồ gia.”
“Thế thì ngươi càng không cần lo lắng. Cách thức này trước giờ chỉ truyền cho người kế nhiệm thành chủ, ngay cả đại ca cũng không biết gì về nó.”
“Là vậy sao?” Cung Tiểu Khê thấy nhẹ nhõm hơn. Thà là hắn lo lắng dư thừa, còn hơn khi gặp họa mới phòng bị thì đã quá muộn màng rồi.
“Tiểu Khê, lo lắng cho ta sao?”
Cung Tiểu Khê điềm nhiên hỉnh mũi hỏi lại: “Không thể lo lắng cho ngươi sao?”
Tư Đồ Lạc Kiếm cười đến rạng rỡ: “Dĩ nhiên có thể. Ta còn sợ ngươi không lo lắng cho ta nữa.” Tư Đồ Lạc Kiếm lại kéo tay Cung Tiểu Khê nắm chặt. Lần này, Cung Tiểu Khê cũng không muốn đẩy y ra. Khi nãy là hắn ái ngại, bây giờ mới chân chân chính chính cảm nhận được không có gì ấm áp hơn khoảnh khắc này. Tay liền tay như tâm nối liền tâm. Những xao xuyến rung động luôn cố gắng che giấu bất chợt được châm ngòi.
Cung Tiểu Khê đã nghĩ…nếu như bàn tay họ luôn nắm chặt thế này thì tốt biết bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.