Ba Năm Lại Ba Năm

Chương 1.2:




Thiết Thủ đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài. Đối với hắn, những lúc trầm tư suy nghĩ như thế quả thật vô cùng hiếm hoi. Thân là ngự tiền tổng bộ phía Đông, hắn phải giải quyết rất nhiều chuyện liên quan tới chốn quan trường, án kiện lúc nào cũng chất chồng như núi. Đôi khi thời gian để thở cũng được coi là một thứ xa xỉ, nói gì đến những giây phút thinh lặng nghĩ suy.
Nhưng hắn vốn là người hay trầm tư. Ngay từ những ngày còn thơ bé, mỗi khi gặp vấn đề nan giải là hắn lại phải cân nhắc kĩ càng.
Ba năm đằng đẵng trôi qua kể từ ngày thành thân của Phù Dung và Thiết Thủ.
Ba năm trước hắn từng nghĩ rằng, cuộc sống sau khi thành hôn sẽ rất hạnh phúc… vẫn giữ được khí phách huynh đệ, tiếp tục cuộc sống vui vẻ trước đây. Ba năm sau hắn mới phát hiện, dường như mình đã sai rồi.
Năm đầu tiên sau khi thành thân, Phù Dung mang thai đứa con của hắn. Thời gian đầu, nàng lúc nào cũng nói nói cười cười, cá tính mạnh mẽ của tiểu cô nương trước kia vẫn không hề thay đổi, suốt ngày một mực đòi phá án. Nhưng hai tháng sau, trong một lần giao đấu, đứa nhỏ bị sinh non.
Vốn là một chuyện vui mừng, đột nhiên trở thành bi kịch. Đến khi Thiết Thủ từ nơi xa gấp rút trở về, thiếu nữ thẳng thắn nồng nhiệt ngày nào đã trở thành nữ nhân muôn phần sầu muộn.
Sau một đêm bi thương che phủ, gia đình nhỏ của Thiết Thủ đã vĩnh viễn không còn khung cảnh êm đềm vui vẻ xưa kia. Hắn thỉnh cầu Gia Cát Thần Hầu để có thời gian hết lòng chăm lo thê tử, nhưng hiệu quả cũng không được là bao. Sảy thai đối với thân thể Phù Dung tạo thành tổn thương cực độ, cả ngày đau buồn khiến thể chất nàng vốn khoẻ mạnh giờ đã dần dần yếu đi. Cuối cùng đại phu thông báo, trong mười năm tới nàng sẽ không thể có con.
Để an ủi thê tử đang u sầu, Thiết Thủ nhận nuôi một đôi huynh muội bán thân chôn mẹ, Tiểu An tám tuổi, Tiểu Trân năm tuổi, mong muốn có thể khiến nàng cảm thấy nguôi ngoai. Quả nhiên, sự xuất hiện của hai đứa trẻ đã xua tan sự bi thương đè nén trong lòng Phù Dung. Cuối cùng nàng cũng có thể tìm lại được nét tươi cười.
Sau khi rơi xuống đáy tuyệt vọng, qua một ngày đã có chuyển biến lớn, cuộc sống rốt cục cũng đã khôi phục lại sự bình yên. Tiểu Trân rất thích được ở cạnh Phù Dung, lời nói ngây ngô, khuôn mặt trong sáng đã làm vơi bớt nỗi đau trong lòng nàng.
Khác với sự đơn thuần của Tiểu Trân, có lẽ vì đã phải mưu sinh khổ cực chốn giang hồ mà thân làm ca ca như Tiểu An lúc nào cũng phòng bị rất kĩ. Khi mới về nhà, nó gần như dùng ánh mắt căm thù xem xét mọi thứ. Thiết Thủ cũng không vội vàng, mỗi ngày đều kiên nhẫn trò chuyện với Tiểu An, khiến tiểu hài tử chấp nhận hắn mà bỏ đi những thành kiến.
Cuối cùng, thiếu niên ít lời đó cũng dần dẹp bỏ mọi đề phòng, theo Tiểu Trân mở miệng gọi hai người là cha mẹ suốt ba năm qua.
Đột nhiên một ngày, Tiểu An hỏi Thiết Thủ có yêu thê tử hay không. Đối mặt với câu hỏi này của tiểu hài tử, hắn bối rối lạ thường, không biết làm sao để đưa ra câu trả lời chính xác.
Yêu hay không yêu, đó vốn không phải là lý do mà hắn cưới Phù Dung làm vợ. Nguyên nhân duy nhất khiến hắn quyết định thành thân chính là hắn cần một thê tử, cần một gia đình, còn việc thê tử của hắn có phải là Phù Dung hay không, cho tới bây giờ cũng không phải là vấn đề trọng yếu.
Nói là nói vậy, nhưng làm sao hắn có thể giải thích cho tiểu nhi hiểu được đây?
Hắn thành thân, thật ra là bởi… là bởi…
Trong đầu lại hiện ra hình ảnh một người rời đi trong đêm trăng ấy. Thân mang bạch sắc, đơn bạc dung nhập trong màn đêm.
Nếu như nói sau khi kết hôn có gì thay đổi khiến Thiết Thủ đau xót, thì đó chính là việc Truy Mệnh không còn ở bên.
Không biết vì sao, kể từ ngày hắn thành thân, Truy Mệnh bắt đầu cuộc sống tự mình phá án. Từ đó, huynh đệ gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều. Về phần y, sau khi ở nhiều nơi rèn luyện một phen, đã chủ động thỉnh cầu dời kinh sư, đi đến địa phương nhận chức.
Lúc đó là lúc thời cuộc rối ren, Gia Cát Thần Hầu quả thực rất cần nhân thủ chống đỡ ở địa phương. Vốn Người cũng không muốn phái y đi, nhưng vì không sao thay đổi được ý chí sắt đá ấy nên buộc lòng phải đáp ứng. Nếu như ngày trước Truy tam gia chỉ biết gây sự, thì trong ba năm qua đã biểu hiện hết sức linh hoạt và xuất sắc, trợ giúp cho Gia Cát tiên sinh rất nhiều.
Các vụ án giao cho y ngày càng nhiều, mức độ nghiêm trọng ngày một tăng thêm. Ngoại trừ những khi nhiệm vụ yêu cầu, Truy Mệnh cũng chưa từng quay về Lục Phiến Môn.
Thiết Thủ quả thực nghĩ không ra, từ lúc nào tiểu hài tử với khuôn mặt lanh lợi, dáng cười trong veo ấy đã có thể gánh vác được những nhiệm vụ nặng nề như vậy, từ lúc nào đã rời khỏi sự che chở của hắn mà trưởng thành thành một nam nhân có thể một mình đảm đương hết thảy. Cho đến sau khi y ly khai thật lâu, hắn vẫn không sao có thể quen được. Đã không còn nụ cười sáng rực đến kiêu ngạo, cuộc sống của hắn giờ đây hiu quạnh đến cô đơn.
Trong khi hắn trầm tư không chú ý, Phù Dung đã từ nội đường đi ra, không nói lời nào, chầm chậm bước tới nhìn hắn.
Sau khi thành thân, cuộc sống như nước sông lắng đọng, bình yên không chút sóng gợn qua. Ngừng lại giữa dòng đời hối hả, năm tháng êm đềm thay thế chiến trường gian lao cát bụi… dường như đã trôi qua một thời tự mình oán thán để rồi dần dần diệt đi lòng hăng hái năm nào.
Phù Dung nhớ rõ thuở nàng còn là một thiếu nữ vui vẻ, hào ngôn phát lập muốn trở thành một nữ bộ đầu… Hồi tưởng lại Truy Mệnh lúc nào cũng chỉ biết trêu chọc nàng, những ngày nô đùa đuổi bắt. Khi ấy, nàng cứ luôn thấp thỏm đoán tâm ý Thiết Thủ, là một thiếu nữ ôm ấp tình cảm vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
Những ngày hào sảng như thế vì sao lại giống như giọt sương mai trên lá, chỉ một ánh nắng chiếu vào đã dễ dàng biến mất vô tung?
Đã từng có lúc Phù Dung cho rằng chính bản thân mình có thể thay đổi, chứng minh nữ nhân cũng không thua kém nam nhân. Nàng đồ rằng chỉ cần nỗ lực, chỉ cần có tâm, nhất định có thể đạt được tất cả những gì mình muốn tưởng như thiên hạ này đều có thể vì nàng mà đổi thay.
Cho nên, khi Thiết Thủ đáp ứng việc hôn nhân, nàng thiết nghĩ nỗ lực của bản thân đã đến ngày được đền đáp, toàn bộ thế giới đều ủng hộ nàng. Nàng còn cho rằng mình chính là nữ nhân hạnh phúc nhất, sau khi thành thân, sẽ càng thêm mãn ý đẹp lòng.
Nhưng cho tới bây giờ nàng mới hiểu được, bất luận mình có bao nhiêu kiêu hãnh, bao nhiêu sắc sảo phân minh cũng không thoát khỏi sự bào mòn của thời gian, số mệnh của một nữ nhân quả thật không thể nào trốn tránh.
Hầu chồng dạy con, không bước chân ra cửa, cuộc sống vô vị nhàm chán là sự an bài của tạo hoá mà không một nữ nhân nào có thể chối từ. Nàng đã từng vùng vẫy, từng vọng tưởng cải biến được cuộc sống khuôn mẫu này nhưng đến cuối cùng mới bi ai phát hiện ra, thuỷ chung chỉ có một mình nàng nỗ lực. Nàng oán hận cái thái độ thực hiện như trách nhiệm của Thiết Thủ. Tuy nhiên, sau khi sảy thai, việc ngày ngày được hắn dốc lòng chiếu cố đã làm tan biến đi sự u uất nơi nàng.
Thiên hạ nhìn vào sẽ nghĩ rằng, có được phu quân như vậy thì còn gì đáng chê trách? Ai không biết Thiết nhị gia công chính liêm minh – ai chẳng hay mỗi một người trong Tứ Đại Danh Bộ đều giữ thân trong sạch?
Nàng không thể sinh con, phạm vào tội lỗi lớn nhất trong mắt thế nhân, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng an ủi, chưa bao giờ quở trách. Vị phu quân như thế, nàng còn có thể bắt bẻ được gì?
Nàng còn có Tiểu Trân ngây thơ khả ái như thế, cuộc sống bây giờ như được vầng dương ấm áp chở che. Mỗi khi bị sự tẻ nhạt cào cấu đến nỗi mỗi một khớp xương đều thảm khốc kêu gào, chỉ cần nhớ tới tiểu hài nhi thì nàng cũng đã vô cùng thoải mái. Dần dần, chầm chậm, những ước nguyện viển vông và tình cảm khinh cuồng khi còn trẻ cũng bị dập tắt, cuộc sống bình lặng hàng ngày đã trở thành thói quen.
Càng bước càng đến gần, cuối cùng người đang trầm tư bên cửa sổ cũng nghe thấy tiếng bước chân nàng, mỉm cười quay đầu lại.
Khóe miệng khẽ động, chỉ là một chút rung rung nhẹ nhàng… nụ cười ấy chỉ là lễ tiết mà phu quân đối với thê tử, không hơn. Nhìn xem, phu thê chung sống có mấy ai có thể trọng nhau như khách, kính nhau tựa băng.
“Lúc nào chàng đi?” Mỉm cười đáp lễ, miệng thốt ra lời hỏi thăm.
“Lập tức lên đường. Muốn chào nàng một tiếng nhưng thấy nàng đã ngủ nên lại thôi.” Thiết Thủ xoay người lại. Hôm qua, Gia Cát tiên sinh gọi hắn đến, bảo hắn đi Tuyền Châu tiếp viện Truy Mệnh. Lần gặp mặt gần nhất đã vướng bận mấy vụ án, bây giờ Phù Dung sẽ không tham gia nữa, hắn nghĩ nên tự mình đi.
“Chàng đi đường cẩn thận, thay thiếp hỏi thăm Truy Mệnh.” Phù Dung gật đầu, dặn dò cho có lệ.
“Ta biết, nàng yên tâm.” Nghĩ đến việc rất nhanh có thể trông thấy sư đệ với nụ cười rực rỡ ấy, không hiểu vì sao tâm trạng hắn bay bổng, bất giác lộ ra nụ cười thật lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.