Cơn gió se lạnh thoảng qua khe cửa sổ, hòa vào nỗi buồn sâu thẳm bao quanh ngôi biệt thự vốn dĩ lộng lẫy nay bỗng nhiên thật lạnh lẽo..cô đã từng thích mùa xuân, nhưng bây giờ mỗi khi xuân về sẽ gợi nhớ cho cô những kỷ niệm không vui..cô ngơ ngác nhìn lên màn hương khói mờ mờ ảo ảo, đôi bàn tay cô đưa tay dơ về phía trước..
- ba ơi ba, có phải linh hồn ba đang chan hòa cùng không khí phải không ba? Ba vẫn luôn bên con, chỉ là con không thể nào nhìn thấy phải không?
Từ đằng sau cô, tiếng bước chân đến thật gật, đôi bàn tay chạm lên bờ vai đang run run của cô, bất giác cô đã gọi tên anh..
- Dũng...
Tuấn thở dài..
- là anh...
Cô mệt mỏi gật đầu..
- Phương à, đêm đã khuya rồi anh nghĩ em nên nghỉ ngơi chút đi..
- em muốn bên cạh ba em..
- em đừng như vậy, ở trên thiên đàng chú thấy em như vậy chú sẽ rất lo đó Phương..em không muốn chú buồn phải khôg?
Cô im lặng rơi nước mắt..
- Ngoan nghe anh.. em nên nghỉ ngơi để mai còn lấy sức tiếp khách.. hiện tại mẹ em vắng mặt nên chỉ có mình em gánh vác thôi đấy Phương, lúc này em phải thật mạnh mẽ và tỉnh táo hơn ai hết.. có được không..
- ngày mai, em không muốn thấy bất kỳ nhà báo hay phóng viên nào được tới gần, anh giúp em chứ?
- em yên tâm, nhất định sẽ không có một ai cả..
Cô im lặng một hồi rồi từ từ nằm xuống kế bên linh cữu của ba cô..hai hàng mi dần khép lại..
Tuấn thở dài ngồi kế bên cô, cô Ba từ bên ngoài thấy vậy bèn tiến lại gần ngồi xuống, đôi bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô..cô Ba không ngừng rơi nước mắt..
Sáng sớm ngày hôm sau, cô thẫn thờ đứng trước linh cữu, anh mắt vô hồn nhìn từng đoàn người tới chia buồn, thắp nén hương thơm tiễn biệt ba cô yên nghỉ nơi dưới cửu tuyền.. cô muốn gục ngã nhưng lý trí lại mách bảo cô không được gục ngã, phía trước cô sẽ là cả một chặng đường đầy giông tố, đã là con gái của ba, nhất định phải mạnh mẽ, nhất định phải vậy...
Lan sau khi biết tin cũng tức tốc bay về bên cạnh cô, giữa dòng người đông đúc, chỉ tiếc rằng người cô cần lại vắng mặt, đó chính là anh..
Lan khóc nghẹn ôm chầm lấy Phương..
- Phương ơi, tao mới nghe tin, sao lại khổ thế này Phương ơi...
Nhìn thấy bạn thân, cô gục vào vai Lan òa khóc như một đứa trẻ, bao nhiêu dồn nén trong lòng như xé cả tim gan..
- Lan...ba.. tao...đi..thật..rồi....
- tao biết, tao không muốn tin đây là sự thật, tao chỉ mới đi chưa đầy một tuần thôi mà xảy ra nhiều sự việc thế này.. mày khổ quá Phương ơi..
- rồi tao sẽ phải sống sao đây Lan? Tao phải sống sao?
- mạnh mẽ, tao chỉ biết khuyên mày mạnh mẽ..
Phương gật đầu buông ra khỏi người Lan..
Long xuất hiện, anh mặc bộ quần áo đen bước vào, nhìn thấy Phương, cô gái mạnh mẽ mà anh từng biết, chỉ mới mấy ngày k gặp thôi cô đã tiều tụy trông thấy..lúc này đây anh mới giận thằng bạn anh đến nhường nào, rõ ràng giờ này phải hạ cánh xuống sân bay rồi, ấy vậy mà không liên lạc được, face book off, zalo khôg hoạt động, face time không kết nối, cái cảm giác cứ như anh đã bốc hơi khỏi thế giới trong lúc quan trọng nhất..anh đứng đối diện Phương, vẻ mặt thương xót..
- Phương..anh k biết nói gì hơn ngoài chia buồn cùng gia đình em, mong em sớm vượt qua nỗi đau này mặc dù anh biết là rất khó..
Cô gật đầu vài cái..
- em cảm ơn, cảm ơn đã đến chia buồn cùng gia đình em..
Long định nói vài điều nhưng nhìn thấy khuôn mặt cô lúc này lại khiến anh k đủ can đảm để nói..
- cố gắng lên em, cô gái mạnh mẽ anh từng biết..
Từ đằng sau Long, người phụ nữ sang trọng đi kế bên người đàn ông cao lớn bước lại gần về phía cô, người đó không ai khác chính là ba mẹ chồng cô.. bà nhìn thấy Phương, bà rơi nước mắt ôm chầm lấy cô..
- Phương con..
- mẹ...
- bố mẹ rất sốc, thật sự không muốn tin, nghe được tin bố mẹ liền bay về đây..
Cô khóc nghẹn ôm chặt lấy mẹ chồng, với cô mà nói cô coi bà như chính mẹ ruột mình, cô rất tôn trọng bà mặc dù cô và anh đang trên vực ly hôn..
- con đau lắm mẹ ơi..
Bà vuốt ve mái tóc cô..
- cố gắng lên con gái, mẹ thương con nhiều lắm..
Nói xong bà liếc mắt nhìn xung quanh một lượt..
- thằng..thằng Dũng vẫn chưa về hay sao?
Cô lắc đầu tủi thân..mặc dù cô và anh sau này có thể không cùng nhau chung bước, nhưng dù gì nghĩa tử là nghĩa tận, một ngày gọi tiếng cha, cả đời mang ân tình.. tại sao trong những ngày như này anh lại không có mặt..??
Bà đưa mắt quay qua Long..
- nó bên Đức chưa về sao?
Phương bất ngờ..
- bên Đức?
- thế con k biết à? Nó đi dự hội nghị cùng nhau phát triển bên đó mà..
Cô gật đầu thở dài..
Long:
- cháu vẫn k thể liên lạc được..
- cái thằng này, bận gì k biết nữa.. thật tức chết mà..
Bà nắm lấy tay Phương..
- mẹ nhất định sẽ xử lý nó đến nơi đến chốn..
Cô chỉ biết gật đầu thay cho câu trả lời, có lẽ bố mẹ chồng cô vẫn chưa hề biết đến lá đơn xin ly hôn kia..
16 giờ chiều cùng ngày hôm đó, sau khi đưa bố cô về nơi an nghỉ cuối cùng, cô mệt mỏi bước vào căn nhà lạnh lẽo, cô đưa mắt nhìn giữa nhà, mới ngày hôm qua thôi, ba cô vẫn còn nằm đó như một người đang ngủ say..cô quỳ gối xuống xoa xoa từng hạt bụi..
- trở về cát bụi, ba nhất định phải mạnh khỏe ở thế giới đó nhé..
Cô Ba...
- tiểu thư..
- cháu khôg sao, cháu phải mạnh mẽ để thực hiện sự nghiệp của bô cháu sau này..
Tuấn:
- cô Ba lên chuẩn bị nước tắm cho cô ấy đi...
- không cần, em tự làm được. Lớn rồi phải tự biết phục vụ bản thân mình, không nhỡ mai sau không còn tiền thuê cô Ba nữa thì phải làm sao..
- Phương..
- em biết, em hiểu những gì đang diễn ra tại công ty.. những người chú bác của em, người anh em chung dòng máu với ba em, bọn họ đang như những con thú tranh dành một miếng mồi ngon, và miếng mồi đó không gì khác chính là chiếc ghế chủ tịch..
- không..anh nhất định sẽ giúp em lấy lại quyền điều hành côg ty. Đó là sự nghiệp cả đời ba em tâm huyết, k thể dễ dàng cho những kẻ ăn không hưởng lợi thế được..
- giúp sao? Anh k giúp được đâu..bọn họ sẽ cùng nhau chống lại đứa con gái mới 20t như em, ba em, người đàn ông gần 50, khó khăn lắm ba mới ngồi được vào ghế đó.. mà kể cũng tiếc, giá như em có một ng anh trai thì mọi chuyện sẽ khác..
- em định buông tay sao phương.. đó là sự nghiệp cả đời ba em đó Phương..
Cô cúi xuống lạnh lùng nói..
- không.. sự nghiệp ba em, em phải tiếp quản, nhưng sẽ k phải là bây giờ, k phải thời điểm thích hợp tại Việt Nam..
Tuấn nheo mắt nhìn Phương..
- ý em là...?
- nhà em có chi nhánh bên Hàn Quốc, em muốn đưa mẹ em qua Sing chữa bệnh sau đó sang hàn phát triển sự nghiệp..đối với tình thế hiện tại mà nói, chẳng mấy ai quan tâm đến Hàn Quốc, họ chỉ quan tâm tới chiếc ghế chủ tịch tập đoàn lớn mà thôi, bây giờ em lao vào đó, tất nhiên sẽ như một con thỏ non bị trăm con sói vây quanh.. chi bằng tự tìm giải pháp lùi một bước để mai sau tiến chục bước..anh tin em chứ Tuấn?
Tuân gật đầu...
- anh luôn tin em, tin em sẽ làm được..
Cô thở dài ngước lên nhìn ảnh ba cô đang cười..
- nhất định con sẽ không làm ba thất vọng..
3 ngày sau đó, khi tinh thần cô đã khá hơn được chút, cô gượng cười đi khắp căn phòng một lượt, từ nhà bếp, phòng ngủ, phòng dưỡng sinh, nhà kho ( nơi lưu trữ những món đồ kỷ niệm của cả gia đình).. cô đưa tay với lấy những món đồ chơi từ nhỏ đến lớn ba mua cho cô mỗi khi đi công tác về..cô lặng yên rơi nước mắt..
Cô Ba:
- tiểu thư, tôi có điều muốn nói..
- cô nói đi cô Ba..
- tôi nghe nói 2 ngày nữa cô sẽ cho phu nhân sang Sing chữa bệnh rồi sang Hàn định cư.. nếu cô tin tưởng tôi, tôi có thể ở lại đây hương khói cho ông chủ được không? Tôi rất muốn đi theo cô, nhưng người mất trong 49 ngày đầu tiên rất cần hương khói, cúng cơm cẩn thận..
Cô quay lại ôm chặt lấy cô Ba..
- con cảm ơn cô..nhà con mang ơn cô nhiều..
- tiểu thư, chính tôi mới là người nợ nhà này, nếu không có ông bà chủ cưu mang chắc tôi đã k còn được như bây giờ..
- cô Ba đừng nói vậy, mọi người coi cô Ba như người một nhà..
Phương rời khỏi đi đến bệnh viện, mấy ngày nay mọi việc đi lại của cô toàn do Tuấn và Lan phụ trách..Mẹ chồng cô ngày nào cũng tới bệnh viện hoặc nhà để an ủi cô và thăm mẹ cô..
Tuấn..
- Phương..anh có chuyện muốn nói..
- anh nói đi..
- em đi nhớ giữ gìn sức khỏe, đợi anh, thời gian nữa anh sẽ qua bên đó cùng em..có được không?
Phương ngạc nhiên nhìn Tuấn..
- anh tuấn..
- em đừng nói gì cả, anh chờ được..
Cô thở dài..
- tại sao lại là em..
- vì em là ng con gái đầu tiên anh đem lòng yêu..
- nhưng em k yêu anh..
- vẫn câu nói ấy, đừng nói gì cả, anh chờ được..
Chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện, mẹ chồng cô đã đứng chờ cô ở sảnh chính..
- phương.. con tới rồi..
- mẹ..mẹ chờ con sao?
Bà gật đầu
- chúng ta nói chuyện lát đi, vừa mẹ vào thấy mẹ con vẫn đang ngủ..
Cô gật đầu..
- dạ...
Cô bước theo bà ra cuối hành lang bệnh viện, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mắt rưng rưng trực trào..
- liệu hai đứa? Còn cơ hội nào không?
Cô sững sờ nhìn bà..
- mẹ...
- mẹ đã nghe cô quản gia với Long nói qua sự việc..
bà bất ngờ cúi xuống..
- mẹ xin lỗi thay thằng con trai mẹ..
Mắt cô rưng rưng..
- kìa mẹ.. mẹ đừng làm vậy..
Bà đưa tay lau nước mắt cho cô..
- thằng Dũng, mẹ cứ ngỡ sau khi gặp con, mọi chuyện sẽ khác..mẹ tự tin cho rằng hiểu con trai mẹ, ngày nó nói nó yêu Kiều Thanh, ngày nó gặp con tại quán cafe.. mẹ cảm nhận được trong ánh mắt nó rất đặc biệt, cảm giác khi đó mẹ cứ ngỡ như con chính là định mệnh ông trời sắp đặt cho nó.. con biết không? Cái ngày nó đi gặp con về, nó là đứa ít khi cười nhưng ngày hôm đó, nó đã tự cười một mình..
- quán cafe? Mẹ đã biết tất cả?
Bà gật đầu thở dài.
- chính ta là người đọc bản hợp đồng của hai đứa đầu tiên, lúc đó ta vô tình thấy được khi mang sữa lên phòng cho nó.. ta xin lỗi..
- không.. con mới là người có lỗi, con đã hùa vào để gây ra lỗi lầm của cuộc hôn nhân k tình yêu này..
- ta sai rồi, sai thật rồi con gái ạ..mặc dù cho đến thời điểm này, biết mình sai nhưng ta lại luôn có dự cảm nào đó, dự cảm con trai ta yêu con thật lòng, dự cảm hai đứa sẽ hạnh phúc..
Cô mỉm cười nắm lấy tay bà..
- cho dù bọn con có ra sao, xin mẹ đừng đau lòng, con sẽ mãi là con gái mẹ..
Bà gật đầu vỗ lưng cô..
- cảm ơn con gái.. nếu có thể, hãy cho nhau cơ hội..
Nói rồi bà bước vào trong phòng bệnh tạm biệt mẹ cô và cô rồi đi thẳng tới sân bay để quay trở lại bên Mỹ..
- cố gắng lên con gái.. mạnh mẽ nhé..
Cô mỉm cười nhìn theo chiếc ô tô khuât dần, cô quay lại nắm lấy tay mẹ cô, nhẹ nhàg nắn bóp những ngón tay bà..
- mẹ à.. 2 ngày nữa chúng ta sẽ được sống một cuộc sống mới.. mẹ có vui không mẹ?
Bà ngơ ngác nhìn Phương..cô rơi nước mắt nhớ lại lời bác sỹ nói..
- bệnh nhân bị mất trí nhớ tạm thời, có thể là mãi mãi..
Bất giác đôi tay bà đưa lên lau những giọt nước mắt trên má cô rồi nhoẻn miệng cười..
- cô gái, không được khóc.. cô khóc sẽ xấu lắm ấy, cười lên nào..
Cô mỉm cười trong nước mắt..
- con cười đây mẹ, con có xinh khôg?
Bà gật đầu..
- xinh lắm ; nhà ai thật tốt số mới đẻ ra được đứa con gái xinh như vậy.
Tuấn bước vào, bà ngước mắt lên nhìn.
- cậu là bạn trai cô gái này à?
Phương định giải thích thì Tuấn gật đầu.
- Dạ.. cháu là bạn trai cô ấy..
- hai người đẹp đôi lắm..
- cháu cảm ơn cô..
Tuấn quay qua nói với Phương..
- anh đã chuẩn bị tất cả hồ sơ, visa và những thủ tục cần thiết rồi..
Phương gật đầu..
- em cảm ơn..
Lan:
- tao qua đó trước, chờ mày với bác bên đó...
- ừ. Đi bình an..
2 ngày sau tại sân bay Nội Bài..
Chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cổng sân vay, Phương đưa mắt nhìn xung quanh..
- nay ngày gì mà lắm bảo vệ nhỉ anh?
Anh mới nhớ ra, nay chính là ngày Dũng quay về sau khi mở rộng thị trường được với bên Đức, mấy ngày nay báo chí đưa tin rất nhiều mà anh k để ý..
Anh bước xuống xe kéo vali cho cô, hai người vệ sỹ đỡ mẹ cô ngồi vào xe lăn..
- cô cậu định đưa tôi đi đâu vậy?
- mẹ.. chúng ta sẽ trở về nhà.
- nhà... nhà sao?
Bà liếc mắt sang đường chỗ gần đèn đỏ, trong đầu nhập nhèm phần ký ức cuối cùng, bà run sợ ôm đầu..
- máu.. máu...
Phương lo lắng nắm lấy tay mẹ..
- mẹ.. mẹ.. đừng sợ.. có con đây rồi..
Tuấn nói với vệ sỹ..
- hai người đẩy phu nhân vào trong trước đi..
Anh kéo vali đi đằng sau cô, bước chân chợt dừng lại khi thấy Dũng đang đối diện mình..cô rơi nước mắt rồi ngay sau đó lấy tay lau nhanh giọt nước mắt.. khoảnh khắc Dũng liếc mắt ra phía cô, vừa kịp lúc cô kiễng chân lên hôn môi Tuấn trước mặt anh..Tuấn hoàn toàn bất ngờ không hiểu chuyện gì xảy ra..sau khi anh rời bước, cô từ từ buông khỏi Tuấn..
- em xin lỗi...
Tuấn đưa mắt nhìn thấy Dũng liền hiểu chuyện..
- anh hiểu...
Dũng vô cảm bước đi, anh rút điện thoại trong túi quần ra và bật nguồn lên, gần 1 tuần trôi qua, anh như cách biệt với mọi thiết bị hiện đại..
Thư ký chạy theo anh..
- chủ tịch, tôi đã đặt bao trọn nhà hàng Pháp, có dặn thêm thiết kế cả hoa với nến.. chỉ chờ anh và cô ấy.. chúc hai người buổi tối vui vẻ..
anh dừng bước chân..
- hủy đi..
- sao ạ?
- tôi nói hủy đi..
Đi được vài bước chân tay bắt đầu khụy xuống..
- chủ tịch..anh k sao chứ? Tôi bảo anh nên giữ gìn sức khỏe, chỉ vì anh nôn nóng gặp cô ấy mà làm việc k ngừng nghỉ..
Mắt anh đỏ lên, hít thở một hơi thật sâu rồi đứng dậy..
- không sao..
Đi chưa đầy 3 bước anh đã quay lại, vừa kịp nắm lấy tay cô trước khi bước vào bên trong..
- Phương..
Cô lạnh lùng nhìn anh..
- buông tay tôi ra..
- em thật sự muốn vậy chứ?
Cô gật đầu..
- em thật sự k đau chứ?
cô gật đầu..
- em thật sự k yêu anh sao?
Cô gật đầu..
Bàn tay anh buông thõng khỏi tay cô..
- chúc em hạnh phúc với lựa chọn của em.. tôi hi vọng sẽ k gặp lại em để tôi bớt đau đớn như này.. cuối cùng tôi có điều cuối cùng nói với em, gặp em và yêu em, Đặng Đình Dũng này chưa bao giờ hối hận.. hối hận chỉ là khi k làm em thật sự yêu tôi..
Nói rồi anh quay mặt túm lấy cổ áo Tuấn như một lời cảnh cáo
- hạnh phúc...
Nghe tiếng chân anh bước đi, cô ôm mồm bật khóc, đôi tay dần lôi từ trong túi xách ra có chiếc vòng đôi của hai người..
- làm ơn.. cho tôi kỷ niệm cuối cùng này..tạm biệt Việt Nam, tạm biệt người chồng trên danh nghĩa...
2 năm sau....