Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

Chương 27: Long mạch là vương đạo




Edit: Lạc Thần
Cùng một mảnh dưới bầu trời đêm, Thẩm Thanh Nham cùng Tiêu Đạo Thành mưu đồ chuyện bí mật trong Tiêu phủ, hai người thương nghị suốt cả đêm, ngày hôm sau, Tiêu Đạo Thành lĩnh quân xuất chinh, trước khi xuất phát đơn độc cầu kiến Quân Thiếu Tần, cha vợ hai người phía sau cánh cửa đóng kín cũng không biết nói chuyện gì.
Giờ Thìn, đại quân lên đường, Quân Thiếu Tần vì để Tiêu Đạo Thành đi được an tâm, liền phá lệ khai ân, đặc xá cho hoàng hậu Tiêu Dung Thiển ra khỏi Phệ Hương điện, Đế hậu hai người cùng nhau kính rượu Tiêu Đạo Thành đang mặc quân trang cưỡi chiến mã, theo ba tiếng pháo vang, tướng sĩ hô vạn tuế ba lần, âm thanh rung động đất ngói, vang dội trong ngoài Đế Kinh.
Quân Thiếu Tần cùng Tiêu Dung Thiển dắt tay đi lên lầu Triêu Dương Môn, đưa mắt nhìn đại quân ra khỏi thành, giống như hai người hoàn toàn không có khúc mắc, thỉnh thoảng Tiêu Dung Thiển cùng Quân Thiếu Tần nói nhỏ nói liên miên, vẻ mặt trong lúc đó ân ái tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được, đúng là thân thiết hòa thuận.
Nơi xa, Thẩm Thanh Nham đứng bên cạnh Gia Cát Thanh Phượng, mắt lạnh nhìn Đế hậu hai người, nhỏ giọng cười nói với nàng: "Đây là người ngươi chọn sao? Hắn là thiên tử có địa vị cao quý, phải có tam cung lục viện, căn bản sẽ không đối với ai thật lòng thật dạ, đêm qua hắn còn ôm ngươi, hôm nay lại có thể dắt tay nữ nhân khác, người thay đổi thất thường như vậy, làm sao xứng đôi với ngươi?"
Gia Cát Thanh Phượng nở nụ cười nhẹ vô cùng, trong mắt cũng là châm chọc đùa cợt: "Ngươi nói nhiều như vậy, không phải là muốn ta trở về với ngươi, ta đáp ứng ngươi cũng được, ta nghĩ qua, chỉ cần ngươi chịu cho ta thuốc giải, để cho ta giải độc trong cơ thể, ta liền cái gì đều nghe ngươi. Sau này, sẽ để cho nha đầu Chu Nhan kia mang mặt nạ của ta tiếp tục làm ‘ Gia Cát Thanh phượng ’, ta với ngươi trở về sư môn, cuộc đời này, sẽ không vào Đế Kinh nữa!"
Thẩm Thanh Nham không ngờ nàng đột nhiên thỏa hiệp, kinh ngạc nhìn nàng, nhưng làm sao cũng không tìm được giọng nói chính mình: "Ngươi. . . . . ."
Gia Cát Thanh Phượng lại giống như là nói một chút râu ria (không quan trọng), quay đầu đón ánh mắt của hắn, cười nói: "Làm sao vậy? Đây không phải là điều ngươi vẫn hi vọng sao?"
Thẩm Thanh Nham nhíu nhíu mày, trong mắt nóng bỏng xen lẫn vô hạn trông mong: "Ngươi thật hiểu rõ rồi?"
Gia Cát Thanh Phượng cười: "Lời ta nói, đã bao giờ thất tín chưa?"
Thẩm Thanh Nham cũng cười: "Được, một lát ta liền dùng bồ câu đưa tin, bảo các sư đệ chuẩn bị hôn lễ, đợi chúng ta vừa đến, chính là lúc tiến hành hôn lễ. . . . . ."
"Ngươi gấp cái gì?" Gia Cát Thanh Phượng cắt đứt lời hắn, ánh mắt trong nháy mắt lạnh xuống: "Ngươi có biết ta hận Tiêu gia bao nhiêu, không tận mắt thấy Tiêu gia nợ máu trả bằng máu, sao ta lại có thể an tâm rời đi?"
Thẩm Thanh Nham nhướng mày, coi như là đồng ý: "Ta đợi ngươi nhiều năm như vậy, cho dù nhiều hơn nữa cũng có thể nói chi là mấy ngày." Hắn vươn tay, từ bên hông lấy ra một cái bọc giấy nho nhỏ: "Nơi này là nửa phần thuốc giải, ngươi trước ăn vào, một nửa thuốc giải kia, chờ lúc ngươi và ta động phòng hoa chúc, tự ta sẽ cho ngươi. . . . . ."
Gia Cát Thanh Phượng nhận lấy thuốc giải, tựa như thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng không tự giác nhìn về nơi Quân Thiếu Tần chí cao đứng, đáy lòng không khỏi cảm thấy đau đớn một chút, có lúc chính mình thương cảm cũng không nói rõ được, giống như qua ngàn vạn năm, lại giống như chỉ là một cái chớp mắt, nàng vân đạm phong khinh cười cười, thu hồi ánh mắt.
Thẩm Thanh Nham thấy nàng như vậy, vui vẻ ở trên mặt lại nhiễm âm lãnh lạnh lẽo: "Là không bỏ được sao? Chỉ tiếc, nam nhân của ngươi có gan nhúng chàm, đương kim thiên tử Quân Thiếu Tần, hắn thực sẽ phải mất mạng rồi !"
"Cái gì?"
Gia Cát Thanh Phượng chợt nghe lời này, sau khi ngạc nhiên, chính là vẻ mặt kinh sợ: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Thẩm Thanh Nham lông mày nghiêng lạnh lùng, đáy mắt đầy lệ khí, cúi người đến gần nàng, hết sức gần, giọng nói lạnh lùng mà toan tính: "Nàng cho rằng ta sẽ nói cho nàng biết sao? Nếu có thể, bản thân ta hi vọng tự tay gở thủ cấp hắn xuống!"
Gia Cát Thanh Phượng thẳng tắp theo dõi hắn, trong mắt giống như có ngọn lửa thiêu đốt, hận không thể đốt hắn ra để nhìn rõ: "Ngươi không phải nói coi như xong, chỉ là, nếu như ngươi muốn lấy thủ cấp hắn. . . . . . Trừ phi giết ta trước!"
Mặc dù nàng tuyệt sẽ không vì một người đàn ông đi tìm chết, nhưng mà giờ phút này trái tim đồng thời tức giận, nàng còn buông xuống lời nói tàn nhẫn như vậy!
Thẩm Thanh Nham nhất thời cuồng nộ, hai người nhìn nhau mà oán trách, trong lúc nhất thời trời rung đất chuyển, giống như là trên chiến trường lúc giơ đao đối chiến!
Mà bên kia, Quân Thiếu Tần lại cùng Tiêu Dung Thiển dắt tay bước xuống thành lâu, Tiêu Dung Thiển ở trong Phệ Hương điện buồn bực đã lâu, thân thể hư nhược rất nhiều, mới vừa xuống thành lâu, chỉ đi chừng mười bước, liền giống như một đám mây bằng bông nhẹ nhàng ngã xuống!
Lần này toàn bộ rối loạn! d/đ/Lạc_Thần/l^qu^yd^n
Nội thị xung quanh cũng thất kinh, hai tay Quân Thiếu Tần ôm lấy Tiêu Dung Thiển, một đường đi đến Chiêu Dương điện, trầm giọng quát lên: "Đi truyền thái y!" Lúc này Tiểu Thuận Tử như ở trong mộng mới tỉnh chạy gấp hướng Thái Y Viện!
Buổi chiều, một tin tức kinh thiên động địa truyền khắp lục cung ———– hoàng hậu có long mạch!
Nghe nói, tháng trước kinh nguyệt Tiêu Dung Thiển không tới, chính nàng cũng chưa từng tính, tháng này bị phạt vào Phệ Hương điện suy nghĩ qua, ngày đêm buồn bực không vui, cũng chưa từng lưu ý đến biến hóa của thân thể mình, hôm nay cho mời Thượng Ngủ nữ quan, tra duyệt đồng sử (lịch sử về kinh nguyệt) mới biết, thật là có long mạch!
Biến cố này tới quá mức vội vàng lạ lùng, tuy có người nghi ngờ, nhưng có đồng sử làm chứng, dù có nghi ngờ, cũng không có người dám suy đoán lung tung!
Vốn là, Vân Tĩnh Hảo đang bị cấm túc, tin tức không truyền đến Cầm Sắt điện, nhưng kì lạ Cẩm Nhi luôn luôn nói nhiều, cùng thái giám đưa đồ ăn trò chuyện nhiều mấy câu, liền biết tất cả rồi, không chỉ biết hoàng hậu có thai lại trở về Chiêu Dương điện, còn biết hoàng thượng mặt rồng cực kỳ vui mừng, cả một ngày đều ở Chiêu Dương điện cùng với hoàng hậu.
Cẩm Nhi nói cho Vân Tĩnh Hảo biết lời nói của thái giám kia thì trong lòng Vân Tĩnh Hảo căng thẳng, tiếp theo vừa buông lỏng, một loại tâm tình khó nói lên lời thản nhiên nổi lên, giống như rất để ý, lại giống như cũng không để ý, ngay cả chính nàng có để ý hay không cũng đều không rõ rồi.
Cẩm Nhi vừa bố trí đồ ăn xong, Tiểu Thuận Tử liền đích thân cầm hộp đựng thức ăn tới đây, nói là phụng chỉ chuyển cho Vân Tĩnh Hảo đưa tới, mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong đặt nồi canh màu tím, hắn cẩn thận bưng ra, mở nắp, một cỗ mùi thơm xông vào mũi.
Cẩm Nhi dùng thìa gỗ dài múc canh ra ngoài, một bên Tiểu Thuận Tử cười nói: "Nương nương, canh này là dùng gà tre tơ và nấm đầu khỉ đun nhừ mà thành, sau đó hầm cách thủy cho ngon, lấy canh ra ngoài, bỏ măng chua vào, lại thêm đậu hũ, nấm hương, chân giò hun khói những vật này nấu thành, chua chua rất là ngon miệng, ngài nếm thử một chút xem."
Lúc này Vân Tĩnh Hảo mới nhớ tới, đêm qua hình như là nàng cùng Quân Thiếu Tần nói qua, nói muốn ăn một lần canh chua với măng, chỉ là. . . . . . Nàng ngay lập tức uống vài hớp, xác thực rất ngon miệng, nhưng cái hương vị xa rời mà nàng muốn kia lại tựa hồ có chút khác biệt như vậy, tóm lại, không phải hương vị kia trong ký ức của nàng.
Tiểu Thuận Tử cẩn thận nhìn sắc mặt nàng một chút, thấy nàng chỉ có vài hớp liền không ăn, vội hỏi: "Nương nương, thế nhưng hương vị không đúng?" di^n/đa!nl^q^uy*đ^n_?
Vân Tĩnh Hảo đang muốn nói chuyện, lại thấy thị vệ trông coi Cầm Sắt điện đi vào bẩm báo, nói là Thục Tuệ trưởng công chúa đến. Theo lý, bất luận kẻ nào Vân Tĩnh Hảo cũng không gặp, nhưng Thục Tuệ trưởng công chúa là một ngoại lệ. Thứ nhất, nàng là nữ nhân tôn quý bổn triều, là hoàng tỷ tiên đế, thứ hai, trước đó nàng đã cùng Quân Thiếu Tần chào hỏi qua. Mới vừa rồi, nàng vào cung thăm Tiêu Dung Thiển đang có thai, vừa vặn Quân Thiếu Tần cũng ở Chiêu Dương điện, nàng đã nói muốn thuận đường tới Cầm Sắt điện xem Vân Tĩnh Hảo một chút, nàng là trưởng bối, nếu nàng mở miệng, Quân Thiếu Tần sao có thể không cấp cho nàng mặt mũi, vì vậy liền đáp ứng.
Ngược lại Vân Tĩnh Hảo thật là có chút thụ sủng nhược kinh, trước kia trưởng công chúa đối với nàng tốt, là bởi vì nàng được sủng ái, nay nàng bị phạt cấm túc, người khác chỉ sợ tránh còn không kịp, sợ đi gần nàng cũng đắc tội Tiêu gia, vì sao trưởng công chúa còn muốn đến?
`
Tiểu Thuận Tử lui ra sau, bất quá trong chốc lát, trưởng công chúa liền đi vào, bên người nàng còn đi theo thiếu niên mặc áo gấm, thiếu niên kia bộ dáng mười hai, mười ba tuổi, nhan như thuấn hoa, mắt đen bóng như mực, trên mặt hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, nụ cười ôn hòa như ngọc, không khỏi làm cho người ta có ấn tượng tốt, nghĩ đến, hắn chính là nghĩa tử trong truyền thuyết trưởng công chúa thu dưỡng rồi.
Quả nhiên, đợi sau khi Vân Tĩnh Hảo hành lễ xong, liền nghe trưởng công chúa giới thiệu với nàng: "Niệm Sơ là nghĩa tử ta, hôm nay là lần đầu tiên theo ta vào cung, ta thấy nay hắn đã lớn, liền muốn hoàng đế tuyển chọn sư phụ tốt cho hắn, để cho hắn đi theo sư phụ học chút đạo lý, tương lai cũng có thể đền đáp triều đình."
Vân Tĩnh Hảo nghe xong, lại nhìn một chút thiếu niên gọi "Niệm Sơ" kia, không ngờ, người thiếu niên kia cũng đang mỉm cười nhìn nàng, sau đó đến gần, hơi khom người: "Niệm Sơ tham kiến Vân phi nương nương."
Vân Tĩnh Hảo đón ánh mắt lấp lánh kia, trong lòng lại thấy là lạ, cảm giác trên người hắn có một loại cảm giác thân thiết quen thuộc, lại không biết tại sao, mà một lát, lại nghe trưởng công chúa cười nói: "Ta vừa tiến đến liền ngửi đến cả điện mùi thơm xông vào mũi, đây là ngươi uống canh ngon gì vậy?"
Lúc này Vân Tĩnh Hảo mới lại dời ánh mắt về đến trên người trưởng công chúa, cười nhạt: "Gần đây trời nóng, nô tì liền kêu người hầm canh chua khai vị tới đây, cũng không phải vật liệu quý hiếm gì, chỉ là loại măng bình thường mà thôi."
Trưởng công chúa cười cười, cũng trở nên dồi dào hứng thú: "Nga, trái lại ngửi mùi thơm này rất được, để cho ta cũng nếm thử một chút xem."
Vân Tĩnh Hảo liền bảo Cẩm Nhi cầm một đôi bát đũa tới đây, tự mình đến múc canh cho trưởng công chúa, canh này chất lỏng vàng óng, sáng bóng sáng rõ, thoạt nhìn rất thèm ăn, nàng nhấp một hớp nhỏ vào mồm, lại nói: "Canh thật là ngon, chỉ là măng để hơi ít, tựa như thiếu một chút vị chua. . . . . ." Nói xong, nàng đặt chén canh xuống, nắm tay Vân Tĩnh Hảo, lại nói: "Nếu như ngươi thích loại canh chua này, sau khi trở về ta sai người hầm đưa vào cung cho ngươi, mùi vị có thể so với trong cung tốt hơn nhiều."
Vân Tĩnh Hảo gật đầu, chỉ là một món canh, ngược lại nàng cũng không để ý, chỉ cẩn thận xã giao với trưởng công chúa, sợ mình nói lời không nên nói. Mà trưởng công chúa cũng không biết vì sao, đột nhiên lại chuyển đề tài đến trên người nàng, đầu tiên là hỏi sinh hoạt hàng ngày của nàng, giống như là lo lắng sau khi nàng thất sủng sẽ bị nô tài phía dưới dùng lệ khấu trừ, sau đó lại bắt đầu hỏi thăm chuyện nàng cùng Quân Thiếu Tần, hỏi Quân Thiếu Tần có tới thăm nàng hay không, lại hỏi nàng có nghĩ tới khiến Quân Thiếu Tần hồi tâm chuyển ý hay không.
Nàng bị hỏi đến suýt nữa chống đỡ không được, cũng không biết trưởng công chúa có mục đích gì, thật chỉ là trong lúc rãnh rỗi tán gẫu việc nhà sao? Việc nhà? Tán gẫu đến việc của thánh thượng, cũng quá mức nhiệt tình đi?
Tác giả có lời muốn nói: lưu ý tên thiếu niên kia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.