Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

Chương 8: Bảo kiếm tặng tri kỷ




Edit: Fuly.
Ra khỏi chợ đêm, Quân Thiếu Tần càng đi càng nhanh, Vân Tĩnh Hảo cố gắng chạy theo cho kịp, vừa chạy vừa thở hổn hển, trợt chân, thiếu chút nữa thì ngã nhào!
May mà A Thú nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, cung kính nói một tiếng: "Nương nương cẩn thận." Vân Tĩnh Hảo cảm kích cười với hắn ta, mắt thấy Quân Thiếu Tần đã đi một khoảng xa, liền không dám trì hoãn nữa, vội vàng đuổi theo!
Đợi đến được Lan Nhược Tự, Tiểu Thuận Tử cùng Ninh Thư Viễn đã đứng đợi sẵn, hòa thượng trong chùa vẫn đang đốt pháo hoa, đập vào mắt là cảnh tượng muôn hồng nghìn tía, ngàn hoa rực rỡ, nhanh chóng tan thành mây khói rồi lại nở sáng lên, khiến người ta nhìn không kịp. Vân Tĩnh Hảo còn muốn xem thêm một lát, Quân Thiếu Tần lại im lặng ôm nàng lên, trực tiếp đi về phía xe ngựa. . . . . . Chờ khi tỉnh lại, nàng đã bị nhét vào buồng xe!
Thật là quá đáng. . . . . .
Nàng đen mặt, oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, thấy hắn vẫn nghiêm mặt như cũ, liền không thèm để ý đến nữa, tự dựa vào vách xe nghỉ ngơi, có lẽ là do thật sự mệt mỏi, trong chốc lát, nàng liền ngủ say.
Ước chừng qua hơn hai canh giờ, xe ngựa dừng lại, Ninh Thư Viễn nhảy xuống, đứng ngoài màn xe bẩm báo: "Chủ Thượng, đã đến Tê Ngô Sơn Trang."Fuly_DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Quân Thiếu Tần vén rèm xe lên nhìn, ngay sau đó xuống xe, phân phó Tiểu Thuận Tử: "Vân tần đang ngủ, ngươi ở lại coi chừng, chớ quấy rầy đến nàng."
Tiểu Thuận Tử đáp “vâng”, Quân Thiếu Tần liền sai Ninh Thư Viễn tiến lên đập cửa, không lâu sau, cửa mở ra một góc, người ra là quản sự Hà cô cô của Sơn Trang, Ninh Thư Viễn liền vội vàng tiến lên thi lễ nói: "Bọn ta đúng hẹn đến cầu kiến chủ nhân, không biết chủ nhân các người có nhà không?"
Hà cô cô khẽ mỉm cười, nói: "Chủ nhân đã về, cung thỉnh khách quý vào bên trong dùng trà." Nói xong liền dẫn bọn họ vào sơn trang.
Vừa mới bước vào bên trong cửa, Quân Thiếu Tần liền bị bố cục xảo diệu của Sơn Trang hấp dẫn, Gia Cát Thanh Phượng tuy là hạng võ biền, nhưng lại thích phong cách lịch sự tao nhã, nhìn sự bố trí của Sơn Trang có thể thấy được, dọc theo hành lang quanh co, muôn hoa đua thắm khoe sắc hồng, càng đến giữa đình, lại càng giống như đi vào tiên cảnh.
Đi vào đại sảnh, thiếu nữ áo đỏ tên là Chu Nhan liền dâng hai chung trà thơm lên, mùi thơm ngát xông vào mũi, thuần mỹ vô cùng, còn thơm hơn cống phẩm trong cung mấy phần. Đầu ngón tay Quân Thiếu Tần lướt trên ly trà, dùng nắp gạt vài lá nổi qua một bên, rồi nhấp một hớp, kiên nhẫn thưởng thức.
Chỉ chốc lát sau, cửa chính mở rộng, một bóng bạch ngân chói mắt đập vào, thiên hạ đệ nhất kiếm trong truyền thuyết - Gia Cát Thanh Phượng, một thân áo trắng, bên ngoài là áo khoác màu bạc, vạt áo bay bay, bên hông là dây lưng được làm từ thiên tằm băng, dung nhan bị một chiếc mặt nạ quỷ che lại, phía trên còn được trang trí lông vũ cùng trang sức phức tạp sặc sỡ, chỉ lộ ra khóe môi cùng chiếc cằm, màu da sáng mịn. Thấy Quân Thiếu Tần, hắn ngước mắt lên cười, đưa tay đẩy vạt áo, khụy một gối xuống đất: "Thanh Phượng đã khiến vạn tuế đợi lâu."
Quân Thiếu Tần cười nhạt, tự mình đỡ hắn lên: "Tiên sinh miễn lễ."
Gia Cát Thanh Phượng vẫn giữ nụ cười, lẳng lặng nhìn hắn, nói ngay vào điểm chính: "Vạn tuế đến đây, Thanh Phượng đã đoán được mấy phần, muốn Thanh Phượng từ đây trung với triều đình, cũng không phải là không thể, nhưng xin vạn tuế đồng ý trước với Thanh Phượng hai yêu cầu."
Không đợi Quân Thiếu Tần phản ứng kịp, hắn liền bắt đầu nói yêu cầu thứ nhất.
"Thứ nhất, vạn tuế đã có thành ý, không phải là ta không thể, vậy liền xin tuân theo cổ lễ, vì Thanh Phượng xây bái tướng đài, thiết đàn tế thiên, lấy chí tôn của thiên tử, làm lễ tấn phong Thanh Phượng làm tướng!"
Từng chữ từng câu, nói lên yêu cầu, giống như không có gì lớn, một bên Ninh Thư Viễn lại trợn tròn mắt, miệng há thành hình chữ "O", ngay cả mặt than quanh năm như A Thú, cũng bởi vì những lời này, mà phải trừng mắt thật to, giống như là thấy quỷ!
Sao lại có người cuồng vọng như thế, hoang đường như vậy, dám can đảm bảo thiên tử thực hiện lễ nghi, tôn mình làm tướng?
Quân Thiếu Tần nghe, không khỏi cười ha ha: “Tự đại như thế. . . . . . Cũng được, trước hết để cho trẫm xem bản lãnh của ngươi đi!" Nói xong, hắn liền liếc mắt ra hiệu cho A Thú.Fuly_dieendaanleequuydonn
A Thú ngầm hiểu, ngay sau đó rút kiếm, ánh kiếm bay lên, uốn éo như lưỡi rắn đánh về phía Gia Cát Thanh Phượng!
Một bên Hà cô cô cùng Chu Nhan nhất thời sợ hết hồn hết vía, âm thầm kêu hỏng bét ——– mặc dù A Thú có dung mạo không nổi bật, nhưng có thể làm ngự tiền Nhất Phẩm hộ vệ, tất nhiên chính là Cao Thủ nhất đẳng, mà Gia Cát Thanh Phượng lại thân trúng kỳ độc, bệnh cũ quấn thân, vào lúc này nội lực gần như hoàn toàn không có, sao có thể đối chọi lại hắn?
Nhưng Gia Cát Thanh Phượng lại vẫn tự tin, lấy ánh mắt ý bảo hai người yên tâm, trong nháy mắt trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí lạnh thấu xương, nhanh chóng đỡ chiêu, hai kiếm chạm nhau, ánh kiếm chiếu khắp phòng!
Một kích tóe lửa, hai người đối chiêu từ phòng ra tới đình, Gia Cát Thanh Phượng vẫn giữ nụ cười nhạt, kiếm ý trở nên trong vắt, giống như mây trôi nước chảy tùy ý vung vẫy, nhưng chớp mắt, lại quỷ mị đâm thẳng đến cổ họng A Thú!
A Thú nghiêng người lẩn tránh, khó khăn tránh thoát được, nhưng người vẫn đổ mồ hôi lạnh, không dám lơ là nửa khắc, gầm lên một tiếng, đẩy nội lực xuyên vào thân kiếm, trong nháy mắt xuất liên tục mấy chiêu, kiếm phong cực kỳ bén nhọn, giống như chín đạo sấm sét bổ mạnh xuống!
Gia Cát Thanh Phượng cũng không nóng nảy, nghiêng người, nhẹ nhàng hóa giải từng chiêu kiếm của A Thú, lúc chuyển sang tấn công, kiếm thế đã lên cao nhất, đột nhiên khiến A Thú phải hét lên một tiếng lui lại ba bước, chưa kịp phản kích, liền thấy cổ họng chợt lạnh, mũi kiếm đang chỉ thẳng vào khiến hắn không thể nhúc nhích!
Thắng bại đã phân, Gia Cát Thanh Phượng khẽ mỉm cười thu kiếm.
Giờ khắc này, ma xui quỷ khiến làm A Thú phải hít sâu, cự ly giữa hắn cùng Gia Cát Thanh Phượng, gần đến mức có thể chạm tay đến, chợt có mùi U Hương thấm vào ruột gan ——– đó là một loại mùi thơm rất đặc biệt, như có như không phất qua chóp mũi, giống như gần gang tấc, nhưng khi cẩn thận ngửi lại thì dường như xa cách vạn trượng, chẳng còn gì nữa.
Không giải thích được, mùi thơm này khiến hắn nhớ đến một người ———- Vân tần!
Trên đường đến đây, Vân tần thiếu chút nữa ngã nhào, hắn tiến lên đỡ một cái, lúc ấy, quanh quẩn chóp mũi hắn, chính là loại hương này!
Nhưng không đợi hắn ngẫm nghĩ, Gia Cát Thanh Phượng đã quay người lại nhìn Quân Thiếu Tần, vân đạm phong khinh hỏi: "Vạn tuế, hiện thắng bại đã phân, ta có thể nói yêu cầu thứ hai được chưa?"
Quân Thiếu Tần nở nụ cười: "Tiên sinh mời nói."
Gia Cát Thanh Phượng lại trầm mặc xuống, an tĩnh một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, âm điệu ẩn chứa nổi buồn khó hiểu.
"Thứ hai, Tê Ngô Sơn Trang ở xa, vì để dễ cho việc vào triều mỗi ngày, kính xin vạn tuế ban cho Thanh Phượng phủ Thanh Bình hầu của Vân gia lúc trước."
Quân Thiếu Tần nhíu mày: "Phủ đệ Vân gia cũng chỉ có một gian tiểu viện, mấy gian nhà trệt, cực kỳ đơn sơ, nếu như ngươi nguyện ý, trẫm có thể ban cho ngươi nơi tốt hơn."Fuly_DDienddanllequyydonn
Gia Cát Thanh Phượng lắc đầu cười một tiếng, ho khan hai tiếng, mới mở miệng, "Thanh Phượng cám ơn vạn tuế. . . . . . Nhưng Thanh Phượng chỉ muốn phủ đệ của Vân gia, Thanh Phượng nghe nói, sau khi Vân hầu chết, đại viện Vân gia bỏ hoang thường có oan quỷ quấy phá, nên rất muốn đến xem thử trên đời này có ma quỷ thật không."
"À?" Quân Thiếu Tần không ngờ hắn chỉ vì muốn thấy quỷ mà chọn trúng phủ đệ của Vân gia.
"Vạn tuế, chẳng lẽ ngài không biết, người đời đối với truyền thuyết về quỷ quái, vừa sợ lại vừa hiếu kỳ sao?"
Quân Thiếu Tần không khỏi bật cười: "Được, trẫm ban Vân phủ cho ngươi, nếu như ngươi thật sự có thể nhìn thấy oan quỷ, nhớ mang trẫm đến xem một chút!"
"Thanh Phượng tuân chỉ." Gia Cát Thanh Phượng nhẹ giọng cười một tiếng, tiếng cười giống như châu ngọc rơi xuống đất, nghe qua rất vui vẻ, ngay sau đó lại đem ngọc bội tùy thân Quân Thiếu Tần lưu lại ngày hôm qua dân lên: "Đây là ngọc bội của vạn tuế, Thanh Phượng xin *“Châu về hợp phố”."
*Ngụ ý: trả vật về chủ cũ
Quân Thiếu Tần nhận lấy ngọc bội, ý bảo A Thú gỡ bọc vải mang trên lưng xuống, mở bao vải ra, một hộp kiếm đen nhánh xuất hiện trước mắt.
Mở hộp kiếm ra, một thanh cổ kiếm đen nhánh loang lổ liền xuất hiện trong tay Quân Thiếu Tần, thanh kiếm này có phong cách cổ xưa, trong nháy mắt ra khỏi vỏ liền xuất hiện hàn khí, nhìn kỹ, trên chuôi kiếm có hai chữ hơi mờ nhạt "Thái A".
Chẳng lẽ đây cũng là một trong thập đại cổ kiếm, Thái A kiếm?
Gia Cát Thanh Phượng nhận ra được, hai mắt hàm chứa ánh sáng không dám tin, Quân Thiếu Tần chỉ cười nhạt: "Trẫm đem kiếm này ban cho tiên sinh, từ xưa bảo kiếm tặng tri kỷ, trẫm cung thỉnh tiên sinh rời núi, vì tiên sinh xây bái tướng đài, từ đó, chúng ta quân thần một lòng, trọng chấn triều cương, xây dựng thái bình thịnh thế."
Gia Cát Thanh Phượng vững vàng nhận kiếm, tiếp lời: "Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, Thanh Phượng nhận sự ban thưởng của vạn tuế, ngày khác nhất định lấy gấp mười lần bồi thường."
Quân Thiếu Tần chỉ cười, không nói nhiều, sau đó sải bước đi, A Thú cùng Ninh Thư Viễn theo sát phía sau, nhưng đến cạnh cửa, A Thú cổ quái nhìn Gia Cát Thanh Phượng Nhất, nhất thời lại có chút mất hồn.
"Này, ngươi nhìn chằm chằm người ta làm cái gì?"
Ninh Thư Viễn vươn tay, quơ quơ trước mắt hắn, người hắn chấn động, lúc này mới phục hồi tinh thần, nhưng trong lòng, nghi ngờ lại càng sâu!
Ninh Thư Viễn dứt khoát bám lấy bả vai hắn, vểnh môi cười: "Thú ca, ngươi xong đời. . . . . ."
"Hả?"
"Ta nói ngươi xong đời, ngươi nhìn chằm chằm nam nhân, không ngờ ngươi lại có ham mê này. . . . . ."
A Thú im lặng, một đường không nhìn hắn.
Đợi ba người quân thần kia vừa đi, Gia Cát Thanh Phượng mới thở dài một hơi, chớp mắt tiếp theo, ngực hắn đau xót, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, chưa kịp lau, liền biến mất vào bóng đêm!Fuly_DDienddanllequyydonn
Lại nói đến Quân Thiếu Tần, ra khỏi sơn trang, hắn trực tiếp vào thẳng lên xe ngựa, vừa phân phó Tiểu Thuận Tử đánh xe, vừa ngồi lại cạnh Vân Tĩnh Hảo, vào lúc này, Vân Tĩnh Hảo vẫn đang ngủ, hơi thở tự nhiên, hắn liền vững vàng ôm nàng vào trong ngực, để tránh xe ngựa lắc lư làm nàng tỉnh.
Ngủ một đường, lần nữa mở mắt ra, Vân Tĩnh Hảo liền thấy Quân Thiếu Tần đang đưa mặt lại gần mình chào hỏi.
"Còn ngủ! Đến nơi rồi."
Nàng lúc này mới phát hiện mình bị Quân Thiếu Tần ôm ngang trong ngực, dụi dụi mắt, quả thật nhìn thấy tấm biển " Thấu Ngọc Trì" treo trước mặt mình, thẳng đến lúc này, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại, trong miệng lầm bầm một câu: "Ta muốn trở về Cầm Sắt điện. . . . . ."
Quân Thiếu Tần nhẹ nhàng để nàng xuống, cười như không cười nhìn nàng, đầu ngón tay không chút để ý vạch cổ áo nàng ra, lộ ra da thịt lấm tấm mồ hôi bên trong: "Cả người ra đầy mồ hôi rồi, tắm một cái rồi ngủ tiếp. . . . . ."
__________
“Châu về Hợp phố”
Đây là một thành ngữ gốc Hán:
“Hợp Phố châu hoàn”
Có nghĩa là:
Những cái quý giá không thể mất đi được, trước sau cũng quay về với chủ nó.
Do tích sau:
Thời Hậu hán, có tên thái thú bạo tàn, thường bắt dân đi lấy ngọc châu.
Vì thế, châu từ Hợp Phố sang hết quận Giao Chỉ.
Mãi sau, Mạnh Thường về thay chức thái thú, bỏ hết lề luật cũ, ngọc châu lại quay về Hợp Phố.
Lại truyền rằng, do sự cai trị hà khắc, thuế tô quá nặng, người làm nghề trai ngọc Hợp Phố bỏ quê, phân tán nhiều nơi.
Mãi sau, chính sách cai trị có nới lỏng, quan lại thanh liêm hợn, ít sách nhiễu dân chúng, những người làm nghề lấy hạt châu lại trở về Hợp Phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.