Bà Nhóc Già Nhà Tử Thần

Chương 20: Sự ưu ái của ông ngoại




Thân là một người cha già tuổi cao sức yếu, những đãi ngộ mà Kim Sân được hưởng không chỉ có thế. Lúc anh ngâm chân, con gái rinh một cái ghế tới ngồi bên cạnh, ngồi đầu lên chân anh, ngửa mặt cười hì hì, nói: “Ba ơi, con muốn nghe ba kể chuyện.”
Các bạn đều nói người già thường hay nói nhiều, phải chăm chú lắng nghe họ, tuyệt đối không được mất kiên nhẫn.
Trong nhà họ, chủ yếu là phải dựa vào Chúc Chúc nói chuyện để khuấy động không khí, bởi vì Kim Sân kiệm lời, ông cụ Hồ cũng ít nói.
Dưới ánh đèn ấm áp, mái tóc bạc trắng của con gái như được nhuộm màu vàng, giống như rất nhiều năm về trước, khi ấy con gái anh còn có mái tóc xoăn màu màu vàng nhạt.
Kim Sân bỗng thấy lòng chua xót. “Ba kể chuyện lúc con còn nhỏ cho con nghe nhé?”
Bà cụ Hồ lập tức hào hứng. “Con muốn nghe, con muốn nghe.”
“Lần đầu tiên ba nhìn thấy con là ở một khu vui chơi, con đang vùi đầu vào trong một cái thùng giống như một chú đà điểu vậy.”
Nếu biết sẽ có một ngày con sẽ trở thành đứa con gái mà ba thương yêu nhất thì lúc đó ba đã ôm con về nhà chứ không phải ghét bỏ rồi xách con trong cái xô cát, thảy ra băng ghế sau xe.
Bà cụ Hồ không nhớ được những chuyện ấy, vẫn lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại nói: “Thì ra lúc nhỏ con như vậy.”
Giọng của Kim Sân nhẹ nhàng trầm ấm, bà nghe một lúc là mắt sụp xuống, sau đó ngoẹo đầu ngủ say.
Bên cạnh Kim Sân có tấm chăn bà cụ Hồ mang đến, vừa vặn có thể đắp cho bà. Sau khi đắp xong, Kim Sân nhìn ông cụ Hồ – nãy giờ vẫn chăm chú nghe kể chuyện – trêu đùa: “Tiểu Thừa Khiếu, con có muốn nghe kể chuyện con lúc nhỏ không?”
Ông cụ Hồ nhớ từng li từng tí những chuyện của mình khi nhỏ nên không cần ai nhắc lại cả. Ông vội xua tay, nói với cha vợ mình: “Con thật hâm mộ ba có một đứa con gái rất hiếu thảo.”
Kim Sân được ngâm chân, tâm trạng rất tốt. Tuy họ không thường hay tâm sự nhưng vì hôm nay không khí vui vẻ nên anh nói: “Con trai con hỏi mượn tiền à?”
Ông cụ Hồ thở dài một hơi, đáp: “Cháu nội con bị tai nạn giao thông, con muốn đi thăm mà Hồ Đào không cho, chắc là còn trách con.”
Kim Sân nở nụ cười, một nụ cười khá lạnh khiến nhiệt độ căn phòng lập tức giảm xuống. Anh nói: “Cháu nội con bị ba đưa đi làm tình nguyện viên giáo dục rồi, làm sao xảy ra tai nạn được?”
Ông cụ Hồ dạo này không hề hỏi thăm tình hình của Hồ Đào. Là một người cha, anh thật sự không thể trơ mắt nhìn con trai mình chịu khổ nên đành lựa chọn mắt không thấy thì tim không đau, giờ nghe được cha vợ nói là cháu gái đã bị đưa đi làm tình nguyện viên thì vô cùng ngạc nhiên. “Sao nó lại chịu đi ạ?”
Nói cho cùng, Kim Sân cũng rất quan tâm đến đứa cháu này nên giải thích tường tận. “Sau khi bỏ học, nó khăng khăng muốn ra nước ngoài làm thực tập sinh, ôm mộng debut làm minh tinh, kết quả là bị lừa, suýt chút nữa là bị bán. Ba đã sắp xếp người khuyên nó đi làm tình nguyện viên. Dù gì cũng là bị lừa gạt, chi bằng để ông cố đây dụ nó đi làm chuyện tốt, chẳng những an toàn mà còn có thể cống hiến cho xã hội.”
Ông cụ Hồ không dám tin cho lắm. “Ba…”
“Không sao, nó rất an toàn, người trong đoàn của nó đều là nhân viên của ba, ngoại trừ không có mạng, không có điện, nước phải tự mình xách, đồ ăn phải tự mình trồng ra thì những cái khác rất ổn.” Kim Sân thản nhiên nói.
Nói cho cùng là vì thiếu tinh thần phấn đấu trong gian khổ, tất cả có được quá dễ dàng nên mới không biết trân quý, gian nan mới có thể rèn luyện một con người.
Ông cụ Hồ nghĩ ngợi một chút, tưởng tượng cảnh đứa cháu gái quen được chiều chuộng phải đối mặt với hoàn cảnh gian khổ ấy, chắc là khóc lóc đòi về nhà mất.
Nhưng nếu cháu gái đã ở trong tay ba thì làm sao xảy ra tai nạn được?
Ngay sau đó, ông nghĩ đến tình cảnh của con trai mình. Thảo nào mà nó không cho ông đi thăm. Lửa giận của ông bùng lên. “Thằng ranh Hồ Đào này còn biết nói dối nữa.”
Kim Sân nhìn con rể mình. Con rể anh khá ít nói nhưng là người rất tốt. Anh thở dài một hơi, nói: “Dạy dỗ con cái là một chuyện rất phức tạp. Các con còn trẻ quá, vẫn nên để ba ra tay đi. Dù gì tiền cũng đã cho nó rồi, không cần phải lấy lại.”
Giọng anh trở nên nghiêm túc hẳn. “Năm Chúc Chúc tốt nghiệp đại học, tìm việc làm, ngoại trừ đưa đón hai đứa con hàng ngày, ba có làm gì khác không?”
Ông cụ Hồ nhớ lại, đáp: “Đánh cấp trên của em Chúc Chúc một trận.”
Kim Sân đưa ánh mắt chết chóc nhìn con rể.
Ông cụ Hồ vội vàng nói: “Không có, không có.”
Kim Sân nói tiếp: “Ba không giúp các con tìm việc, cũng không đưa các con vào công ty ba làm, bởi vì quy luật của con người là vậy, nhất định phải dựa vào năng lực của chính mình.”
Tuy anh là thần nhưng những trải nghiệm không may thời thơ ấu đã khiến anh hiểu rằng tất cả phải dựa vào chính mình làm ra thì mới có giá trị.
Ông cụ Hồ thở dài một hơi: “Haiz, là do con không dạy dỗ nó đàng hoàng.”
Kim Sân an ủi con rể. “Con là một người cha tốt mà rất nhiều người ao ước.”
Có điều anh chưa kể với con rể rằng: Lúc này Hồ Đào đang trải nghiệm sự ấm lạnh của nhân tình thế thái, tiền nằm trong tay vợ, không nhà không việc không xe, vội vàng đầu tư lại bị người ta lừa một vố, đã tiêu tiền của vợ mà còn bị lừa mất, vợ anh ta đang đòi ly hôn nên phải mượn ít tiền của ông cụ Hồ để duy trì cuộc sống.
Dù gì cũng nuôi nó lâu như vậy, Kim Sân nghĩ nếu dạy bảo một chút thì chắc vẫn dùng làm cháu ngoại được.
Đối với loài người, Kim Sân rất lạnh nhạt, nhưng đối với đứa cháu ngoại này, anh có thêm sự chán ghét nữa. Lý do chán ghét thì có thể kể ra một đống, nhưng quan trọng nhất là…
Nó tự cho mình là giỏi, xem thường người mẹ già bị đãng trí, cảm thấy bà chạy khắp nơi tìm ba như vậy là làm nó mất mặt.
Thật không may, người Hồ Đào cho là làm anh ta mất mặt lại là đứa con gái làm Kim Sân tự hào nhất, người cha mà nó muốn tìm chính là Kim Sân.
Kim Sân thở dài một hơi. Cuộc đời con người phải có lúc lên xuống thăng trầm thì mới thú vị chứ.
Anh sẽ khiến đứa cháu ngoại mình thật sự trải nghiệm giá trị của cuộc sống.
——
Hồ Đào lấy được tiền, thở phào một hơi. Những gì anh ta gặp phải trong thời gian này quá nhiều, ba anh không thể thật sự mặc kệ anh được.
Hồ Đào mang tiền về nhà mẹ vợ. Cả nhà mẹ vợ đang ngồi trên sô pha, thấy anh trở về thì khịt mũi xem thường rồi gay gắt hỏi: “Anh lại ra ngoài làm gì đó? Vợ anh ngày nào cũng phải tăng ca, anh ra ngoài một chuyến là mất 100 ngàn, công nhận giỏi thật đấy. Anh tưởng rằng mình còn là con nhà giàu như trước hả?”
Bà mẹ vợ giận đến run người. Con rể không có tiền thì thôi đi, không tập trung tìm việc cũng được, thế mà còn bắt chước người ta đầu tư mạo hiểm gì đó, kết quả đốt sạch tiền của mình không nói, còn nướng luôn tiền của con trai bà. Gặp phải một đứa phá gia chi tử như thế, bà có thể không giận sao? Đời này con gái bà phải làm sao đây?
Hồ Đào đập tiền lên bàn. Anh chia tiền vào mấy cái thẻ khác nhau để rút hết ra, chỉ vì muốn mang về đây cho mẹ vợ thấy.
“Đây, phần của Tiểu Lâm con trả lại cho mẹ đây, mai mẹ đưa cho nó đi. Mai con đi tìm việc, mẹ đừng có cằn nhằn nữa.”
“Tìm việc, tìm việc. Anh đã nói câu này bao nhiêu lần rồi biết không? Còn nói là tốt nghiệp đại học danh tiếng gì đó, nói hay hơn làm, việc gì cũng chê, lẽ nào anh đang đợi người ta tới thỉnh anh về làm ông chủ sao? Mẹ thấy anh còn thua cả Tiểu Lâm.”
Năm đó gả con gái cho Hồ Đào, nhà họ đã phải nuốt giận rất nhiều. Rõ ràng là con rể theo đuổi con gái bà, kết quả mấy người bà con nhà bà còn chê cười, bóng gió mỉa mai con gái bà học không cao, không xứng với người tốt nghiệp trường danh tiếng như con rể, sau này về chỉ có nước bị ghét bỏ. Trước kia còn đỡ, bây giờ nhìn lại họ đúng là mù rồi, tốt nghiệp trường danh giá nên nói hay hơn làm, giới thiệu công việc gì cũng chê này chê nó, không chịu làm.
Lúc trở về phòng, Hồ Đào vẫn còn nghe mẹ vợ đang móc mỏ mình. Anh im lặng nằm trên giường.
Một lát sau, vợ Hồ Đào cũng về tới nhà. Chị ta mệt mỏi đặt túi xách xuống, nằm bên cạnh, nói: “Anh Đào, gần đây tâm trạng mẹ em không được tốt lắm, anh đừng để ý tới bà ấy.”
Hồ Đào nói với gương mặt không cảm xúc. “Trước kia mỗi lần lấy tiền từ chỗ chúng ta, tâm trạng của mẹ em luôn rất tốt.”
Chị vợ xoa hai bên thái dương, nói: “Hồ Đào, em không muốn cãi nhau với anh. Hôm nay em đi làm cả ngày, còn bị sếp mắng cả buổi nữa nên rất mệt mỏi.”
Hồ Đào còn muốn nói chuyện nhưng bên kia, vợ anh đã ngủ rồi.
Phòng ngủ chỉ còn lại ánh đèn lờ mờ. Hồ Đào quay đầu qua bèn nhìn thấy tấm gương bên cạnh. Trong gương, mặt anh tái nhợt, râu ria rậm rạp, ánh mắt ảm đạm, rất giống với những người thất bại ở tuổi trung niên mà anh từng thấy trước kia.
Khi nào thì anh bắt đầu trở nên như vậy?
Hồ Đào vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng mắng chửi hùng hổ của mẹ vợ bên ngoài. Bà mẹ vợ trước kia coi anh như con trai ruột, bây giờ nhìn anh với ánh mắt như nhìn một con côn trùng ghê tởm.
Hồ Đào do dự một chút. Anh muốn đi tìm mẹ mình. Từ nhỏ đến lớn, bất luận anh làm sai bao nhiêu lần, mẹ chưa bao giờ nhìn anh với ánh mắt ấy, bà luôn nói với anh rằng con đừng vội, con phải bình tĩnh lại, nôn nóng rất dễ sai lầm.
Hồ Đào nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, điện thoại của Hồ Đào reo lên.
Chị vợ bên cạnh bực mình nói: “Anh giữ yên lặng để em nghỉ ngơi một lát đi, đừng có làm ồn nữa. Anh có biết là em áp lực thế nào không?”
Hồ Đào cắn răng, cầm điện thoại ra ngoài phòng ngủ, bước ra ngoài cửa dưới ánh mắt mỉa mai soi mói của mẹ vợ. Tuyết bên ngoài còn chưa tan, nhìn chỉ thấy một mảng trắng xóa mênh mang.
Lúc ra ngoài, Hồ Đào không mặc áo khoác. Một cơn gió thổi qua, anh run lên vì lạnh. Hồ Đào mở tin nhắn ra. Một người bạn thời đại học của anh gửi đến, bây giờ người này đang giảng dạy tại trường.
“Đây chẳng phải là ba mẹ cậu sao? Sao họ đều đến trường dành cho các cụ già cả vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.