Sau khi hai người thân mật rời khỏi cửa hàng áo cưới, Hướng Khả Tinh hung hăng giẫm chân một cái thật mạnh vào chân Quý Như Phong, rồi nhanh chóng đẩy anh ra xa, bực bội quát to: “Quý Như Phong! Anh cố ý.”
“Chuyện này em cũng nhìn ra được, thật không tệ.” Quý Như Phong bị đau sờ sờ mũi chân, không ngờ người phụ nữ này thật độc ác, xuống tay lại nghiêm trọng như thế.
“Anh……………Anh…………….” Anh không nói dối lời nào, thành thật thừa nhận luôn khiến Hướng Khả Tinh tức giận chỉ thẳng vào mặt anh, không biết nên nói gì nữa.
“Thế nào? Không phải tôi rất đủ ý à?” Quý Như Phong cười rất đắc ý, nhìn mặt cô như vậy, anh càng đùa càng cảm thấy vui.
“Tôi…………Tôi…………..Nếu hôm nay không phải anh chết, vậy thì tôi mất mạng, tôi liều mạng với anh!” Nói xong, Hướng Khả Tinh hung hăng đá anh một cái, không ngờ đột nhiên giày cao gót rơi xuống, khiến cả người cô ngã về phía sau.
“A…………….”
Nhắm mắt lại, đang lúc Hướng Khả Tinh tưởng mình bị đập đầu chảy máu, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, làm cô tránh thoát được chuyện sắp xảy ra.
Thật lâu sau, Hướng Khả Tinh từ từ mở mắt ra, nhìn lại phía sau mình, không khỏi hít một hơi thật sâu, cô chuẩn bị ngẩng đầu nói cảm ơn, lại nhìn thấy một gương mặt phóng to trước mắt, nụ cười cảm kích trên gương mặt lập tức biến mất.
Mà giờ phút này Quý Như Phong không tốt hơn cô bao nhiêu, cố sức cắn chặt răng: “Đại tiểu thư, cô ngẩn người đủ rồi chứ, có thể ngừng lại không, cô rất nặng nha.”
“Vậy anh thả tôi ra được rồi, ai bảo anh ôm tôi làm gì.” Hướng Khả Tinh bực bội nhìn mọi người xung quanh đi qua đi lại, nghe Quý Như Phong nói vậy, thỉnh thoảng có những nụ cười trộm tuyền đến, làm hai má cô đỏ lên.
“Là cô nói đó nha.” Quý Như Phong cười nhẹ, rất buồn cười buông ra cho xong chuyện.
Trong chớp mắt, “phịch” một tiếng, Hướng Khả Tinh té ngã xuống đất, trong chớp mắt tiếng cười nổi lên xung quanh.
Hướng Khả Tinh càng cảm thấy mất mặt, bực bội nhìn Quý Như Phong: “Anh………………Anh có phải là đàn ông không?”
“Em có muốn biết không?” Quý Như Phong cúi đầu xuống nhìn cô tràn ngập khí thế, biết cô hoàn toàn không bị thương, anh đến gần tai cô, nhẹ nhàng thổi khí nóng, tư thế thật mập mờ làm hai tai cô đỏ bừng lên.
Hướng Khả Tinh bực bội đẩy anh ra, nhanh chóng đứng lên, lại không nghĩ đến, chân cô cảm thấy không ổn, cả người sắp ngã về phía trước, bị Quý Như Phong ôm cổ lại.
“Nôn nóng như thế muốn ôm rồi sao?” Quý Như Phong cười suy ngẫm.
“Anh đi chết đi, chân của tôi đau quá!” Hướng Khả Tinh bực bội chụp trước ngực anh, chân của cô giống như vừa bị trẹo, lúc đầu vẫn không phát hiện ra, vừa đứng lên lại rất đau.
“Không sao chứ?” Quý Như Phong nhìn vẻ mặt của cô, không giống như đang đùa giỡn, anh cúi đầu nhìn chân cô, rồi từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân cô: “Ở đây đau sao?” Anh hơi dùng sức một chút.
“A, đúng, đúng, anh nhẹ tay thôi.” Hướng Kha Tinh vẻ mặt đau đớn nhắc nhở anh.
“Xem ra là bị trẹo chân rồi, tôi đưa em đến gặp bác sĩ.” Quý Như Phong từ từ đứng lên, anh đỡ cô bước từng bước đi về phía trước.
Nhưng vừa đi không được vài bước, Hướng Khả Tinh lại chịu không nổi, cô dừng bước lại, giữ chặt cánh tay Quý Như Phong: “Không được, tôi không thể nhúc nhích được.”
“Không nhúc nhích được cũng phải đi, đại tiểu thư, nếu bây giờ em không đi, em được tôi đỡ, tôi mới đúng là chân không nhúc nhích được nè, đúng không?” Anh không ngờ người phụ nữ này lại nặng như thế, Quý Như Phong thật muốn nhắc cô nên giảm cân đi.
“Bộ dạng này, mọi người thật không chịu được.” Gật gật đầu, Hướng Khả Tinh rất tán thành với anh, ánh mắt vẫn mang tia cầu xin, cầu xin như vậy làm Quý Như Phong cảm thấy rất kỳ lạ.
“Em biết thì tốt.” Thật ra anh mới là người chịu vất vả.
“Tốt…………Hai người chịu vất vả, không bằng để một người thoải mái, đúng không?” Hướng Khả Tinh tiếp tục nói.
Những lời nói này cảm thấy rất lạ, Quý Như Phong nhìn chân Hướng Khả Tinh, anh hơi cứng ngắc gật gật đầu.
“Vậy, anh hy sinh một chút đi, ngồi xổm xuống.” Hướng Khả Tinh cười te toét, mắt gian xảo nhìn anh, rồi chỉ chỉ xuống mặt đất, ý bảo anh ngồi xổm xuống.
“Làm cái gì?” Quý Như Phong ngây ngẩn cả người, lập tức không biết phản ứng thế nào.
“Cõng tôi nha!” Nói chuyện thật thản nhiên.
“Tức cười, vì sao tôi phải cõng em?” Quy Như Phong cảm thấy đây là chuyện cười từ trươc đến nay anh mới gặp được.
Muốn anh cõng cô! Đúng là chuyện đùa!
“Nếu không phải tại anh, sao tôi lại thành như vậy, nói ra tôi còn muốn anh chịu trách nhiệm đó.” Hướng Khả Tinh rất bực bội, đột nhiên vươn tay bắm chặt cà vạt của anh, kéo mạnh lại, rất bực bội nhìn anh.
“Khụ khụ…………..” Quý Như Phong không ngừng ho khan, nhìn cô túm chặt áo mình, khiến anh không cách nào hít thở được, cà vạt bị cô kéo quá chặt mà.
“Thả………..tay, thở…………Không thở được, thả…………..tay.” Quý Như Phong nắm lấy tay cô, nếu không phải cô đang bị thương, anh đã ném cô từ lâu rồi.
“Cõng hay không cõng?” Thái độ Hướng Khả Tinh rất cứng rắn, bức cung.
“Cõng………..cõng, cõng……………” Quý Như Phong gật đầu lia lịa, hiện tại chỉ cầu cho cô thả tay ra, anh sắp bị nghẹt thở rồi.
“Hừ.” Hài lòng hừ lạnh một tiếng, Hướng Khả Tinh lập thứ buông cà vạt anh ra, ngẩn cao đầu ý bảo anh ngồi xổm xuống.
Quý Như Phong cố gắng ổn định lại hô hấp của mình, nhìn Hướng Khả Tinh đứng trước mặt, thật không biết cô có tư chất của cọp mẹ, nhưng mà, hiện tại anh đồng ý với cô, đành phải mặc y phục này ngồi xổm xuống, không ngờ, Hướng Khả Tinh lại vui vẻ nhảy lên lưng anh.
“Đại tiểu thư, em nên giảm cân đi.” Quý Như Phong dùng sức đứng lên, gian nan bước từng bước đi, hận giờ phút này vì sao không lái xe đến đây.
Anh vươn tay cản xe, nhưng Hướng Khả Tinh đánh gãy hành động của anh: “Bệnh viện ở phía trước, cõng một chút cũng không được sao?”
“Chẳng lẽ em không biết em rất nặng sao?”
“Anh nói cái gì?” Hướng Khả Tinh bực bội đưa hai tay ra siết chặt cổ anh.
“Khụ khụ……………….”
“Đừng nói nhiều với tôi, đi nhanh một chút đi.” Vốn Hướng Khả Tinh cũng đồng ý ngồi xe, nhưng khi Quý Như Phong nói những lời như vậy khiến cô cảm thấy rất khó chịu, thế là muốn dạy dỗ anh thật tốt.
Trên đường đi, Quý Như Phong gian nan bước đi, mà tâm tình của Hướng Khả Tinh lại rất tốt, ca hát không ngừng, khóe miệng nhếch lên ý cười đắc ý.
“Quý Như Phong, bên kia có bán bánh trứng phải không? Tôi muốn ăn.”
“Cầu xin cô đó đại tiểu thư, đừng ăn nữa.” Quý Như Phong mệt gần chết, bụng người phụ nữ này còn tốt thật, xem ra bị trẹo chân cũng không nghiêm trọng lắm.
“Tôi muốn ăn bánh trứng.” Hướng Khả Tinh chợt nắm lấy lỗ tai anh, dùng sức hô to, nói từng chữ từng chữ làm anh nghe rất rõ.
“Biết rồi, bánh trứng, bánh trứng.” Đáng chết, không biết anh đã tạo nghiệp gì chứ.
Quý Như Phong thật muốn giờ phút này mình bị trẹo chân, vậy sẽ không bị đối đãi như thế.
Bước từng bước đến cửa hàng bán bánh trứng, Hướng Khả Tinh vui vẻ mua bánh trứng, cô vô tình nhìn vào gương thấy vẻ mặt đau khổ của Quý Như Phong, nụ cười trên gương mặt cô càng thêm vui vẻ.
Cô cố ý cầm bánh trứng cắn một ngụm: “wow, thật là ngon nha, anh có muốn ăn một miếng không?”
“Không cần, em từ từ ăn đi.” Trán Quý Như Phong chảy mồ hôi liên tục, mồ hôi của cả một năm đã chảy hết vào lúc này rồi.
“Tôi nhớ anh cũng ăn không vô.” Hướng Khả Tinh trêu ghẹo anh, hoàn toàn không chú ý đến mọi người xung quanh, có 1 số người đã dùng điện thoại di động chụp lại cảnh ngọt ngào của hai người.
Ngoài ra, có một ký giả vừa nhìn thấy một màn này, dùng camera chụp lén lại một bức ảnh.
Rất khó khăn để kết thúc, Quý Như Phong cõng Hướng Khả Tinh về tới Hướng gia, vừa nhìn cổng lớn của Hướng gia, trên mặt Quý Như Phong hiện lên một tia thoải mái, nhanh chóng nhấn chuông cửa.
Người làm nhanh chóng chạy ra, vừa nhìn thấy một màn này, đều rất ngạc nhiên: “Tiểu thư, Quý thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thư của các người bị trẹo chân rồi.” Quý Như Phong bước đi nhanh như bay, anh muốn nhanh chóng thả người phụ nữ đang cõng trên lưng này xuống, rồi nhanh chóng vứt bỏ cô.
Đi vào phòng khách, mẹ Hướng nhìn thấy một màn này, cũng rất lo lắng, để Quý Như Phong từ từ thả Hướng Khả Tinh xuống, lo lắng hỏi: “Thế nào, Như Phong, sao Khả Tinh lại thành ra cái dạng này rồi?”
“Cô ấy không cẩn thận bị trẹo cổ chân rồi.” Quý Như Phong nhận lấy khăn lau mặt từ người làm, lau chùi mồ hôi trên trán mình, nhìn Hướng Khả Tinh ngồi trên ghế sô pha, bộ dạng nhàn nhã như thế, nhẹ nhàng đong đưa chân mình, vẻ mặt không giống bị thương một chút nào.
Mẹ Hướng nhìn cô, rồi lại nhìn Quý Như Phong, trên gương mặt nở nụ cười hài lòng: “Như Phong, cũng đã trễ rồi, không bằng con ở lại dùng bữa tối đi, con cõng Khả Tinh về đây, chắc cũng mệt rồi.”
“Mẹ, đừng giữ anh ta lại.” Hướng Khả Tinh phản bác không chút nghĩ ngợi, nhưng những lời cô vừa nói ra, mẹ Hướng lập tức bất mãn nhìn cô.
“Khả Tinh, sao lại nói chuyện như thế? Như Phong vất vả cõng con về nhà, sao con lại có thể như vậy chứ?”
“Bác gái, không sao đâu, Khả Tinh là vợ tương lai của con, con cõng cô ấy về cũng phải thôi.” Ánh mắt Quý Như Phong thoáng qua một tia xảo quyệt, lập tức đến bên cạnh Hướng Khả Tinh, ôm lấy vai cô, bày ra bộ dạng yêu thương nhìn cô.
Hành động này làm Hướng Khả Tinh cảm thấy muốn buồn nôn.
“Này, anh không cần phải bày bộ dạng thâm tình như vậy, làm tôi muốn nôn ra.” Hướng Khả Tinh hất tay anh ra, vẻ mặt rất chán ghét, chu mỏ lên bất mãn nhìn anh.
Hướng Khả Tinh làm vậy khiến mẹ Hướng càng thêm bực bội: “cho tới bây giờ chưa từng thấy Hướng Khả Tinh tùy hứng như vậy: “Khả Tinh, Như Phong đối xử tốt với con , sao con lại đối xử với nó như vậy?”
"Bác gái, không sao đâu, có thể Khả Tinh còn giận con, vậy hôm khác con sẽ đến đây, Khả Tinh, anh đi đây.” Cuối cùng Hướng Khả Tinh cũng khiến lòng anh bốc lửa.
Quý Như Phong thâm tình nhìn Hướng Khả Tinh một lúc, rồi xoay người rời đi.
Chương 7.2
Mẹ Hướng thấy Quý Như Phong như vậy, trong lòng cũng rất an ủi, Hướng Khả Tinh đối xử với cậu ta, Quý Như Phong vẫn quan tâm như vậy, xem ra tìm Quý Như Phong làm con rể thật không sai nha.
Hướng Khả Tinh thật không chịu nổi, nhìn bóng lưng Quý Như Phong biến mất, rồi nhìn vào ánh mắt hài lòng của mẹ Hướng, cô lập tức cảm giác được mình rất bất an rồi.
“Mẹ, chuyện này mẹ thấy không đơn giản đâu, cái tên Quý Như Phong…………………”
“Được rồi, Khả Tinh, trước đây là mẹ quá tin tưởng con, Như Phong đối xử với con tốt như vậy, mẹ thật không hiểu rõ, rốt cuộc vì sao con lại soi mói như vậy?” Mẹ Hướng bất mãn ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt cô bất mãn, bà càng cảm thấy tức giận thêm.
“Mẹ, sao mẹ lạnh nhanh chóng đứng về phía anh ta rồi?” Hướng Khả Tinh không ngờ mẹ mình bị tên Quý Như Phong mua chuộc nhanh như vậy, cô bực bội đứng lên, khập khiễng đi vào phòng mình, lại không để ý đến mẹ Hướng nữa.
Mẹ Hướng nhìn Hướng Khả Tinh vẫn cố chấp, bà bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Trở lại phòng, rất nhanh Quý Như Phong gọi điện thoại lại cho cô, cô tức giận gào thét trong điện thoại: “Làm gì, không có chuyện gì gấp thì đừng gọi cho tôi.”
“Không có chuyện gì, tôi sẽ không gọi điện thoại cho em.”
“Nói nhiều vậy, tôi rất bận.”Hướng Khả Tinh bực bội ngồi trên giường, vuốt vuốt chân mình, anh ta thật là đáng ghét, biết vậy để cho anh ta cõng lâu thêm chút nữa, bộ dạng này, có thể nói là trừng phạt anh ta, ai bảo anh ta nhiều là phá mình.
“Cô bé, dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi không tốt đâu……….. em phải biết, là ai vất cả cõng em về nhà như thế, tôi mới đúng là ân nhân của em nha.”
“Hừ, nói việc này sao? Nếu không có việc gì, tôi cúp máy đây.” Nói xong, Hướng Khả Tinh không để ý đến anh ta, lập tức cúp điện thoại ném qua một bên rồi nằm xuống ngủ.
Bên kia, Quý Như Phong đứng bên ngoài Hướng gia, nhìn điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, không nói gì cười cười, nhìn vào căn phòng Hướng Khả Tinh, nụ cười trên mặt anh càng thêm vui vẻ.
“Tính tình lớn như thế, Hướng Khả Tinh, sẽ có một ngày tôi khiến em tâm phụ khẩu phục.”
Sau khi nói xong, Quý Như Phong liên tục vỗ vỗ bả vai của mình, anh chưa từng hầu hạ người khác, là một người phụ nữ, cõng một người phụ nữ như thế, còn đưa cô ấy về nhà, đây có chút không giống Quý Như Phong rồi.
“Hướng Khả Tinh, Quý Như Phong tôi làm nhiều việc vì em như thế, nếu không cưới được em về làm bà xã, tôi đây không phải là đại thiếu gia.”
Vài ngày sau, bởi vì chân Hướng Khả Tinh bị trẹo, hầu như không bước ra khỏi cửa nhà, cô ngồi trong phòng khách, cô xem ti vi, cầm lấy remote chuyển đài liên tục.
Mẹ Hướng nhìn cô nhàm chán như thế, bà đi đến trước mặt cô: “Như Phong nói muốn đến gặp con, con có muốn gặp hay không?”
“Mẹ, con nói con không muốn gặp anh ta.” Thật là, vì sao mỗi ngày đều đến đây, làm cho bọn họ giống như tình nhân, cô vừa nghe tên anh ta đã thấy phiền não rồi.
“Mẹ thật không hiểu, Như Phong đối xử với con tốt vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Khả Tinh, rốt cuộc vì sao con thành dạng này, nói cho mẹ biết có được không?” mẹ Hướng nhìn Hướng Khả Tinh vẫn bài xích Quý như Phong, bà bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh cô, vỗ vỗ vai cô, muốn cô nói chuyện thật tốt.
“Con không yêu anh ta!” Hướng Khả Tinh thật không biết nói gì, nhìn thái độ mẹ Hướng vẫn đứng về phía Quý Như Phong, khiến cô cảm thấy bực bội quát to lên.
Đúng lúc này, Quý Như Phong vừa đi vào, cũng nghe được những lời cô nói từ đáy lòng, vốn anh đã biết đáp án, nhưng không biết vì sao khi nghe được những lời này từ chính miệng cô nói ra, trong lòng cảm thấy rất lạ, hô hấp cũng ngừng lại.
Mẹ Hướng vừa định nói thêm gì, nhìn thấy Quý Như Phong vẻ mặt khó chịu, bà chậm rãi đứng lên, xấu hổ cười đến trước mặt anh: “Như Phong, hôm nay con đến sớm đó.”
“Đúng vậy.” Quý Như Phong thản nhiên nói.
Hướng Khả Tinh cảm giác sống lưng đổ mồ hôi lạnh, cô từ từ ngẩng đầu nhìn Quý Như Phong, lại không thấy ánh mắt kia nhìn cô.
Quý Như Phong hoàn toàn không nhìn đến Hướng Khả Tinh, anh thản nhiên chào hỏi mẹ Hướng, một câu cũng không nói với Hướng Khả Tinh, cũng không có đùa giỡn với cô.
Sau khi qua một lúc lâu, Quý Như Phong để giỏ trái cây xuống, nói lời chào tạm biết với mẹ Hướng rồi xoay người rời khỏi.
Suốt cả cuộc nói chuyện, Hướng Khả Tinh thấy anh ta xem mình như người vô hình, rồi anh rời khỏi đây, khiến cô cảm thấy rất khó chịu, hoàn toàn không rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Sau khi Quý Như Phong đi, mẹ Hướng nhìn vẻ mặt chán nản của Hướng Khả Tinh, bà cười lắc đầu: “Thế nào, Như Phong không chào hỏi con, tâm tình cảm thấy không thoải mái à?”
“Đâu có, con hơi mệt, con về phòng đây.” Nói xong, Hướng Khả Tinh bỏ đi về phòng.
Vài ngày sau, chân Hướng Khả Tinh cũng tốt hơn, sau khi trang phục hoàn thành, trong đầu liền nhớ lần cuối cùng Quý Như Phong đến nhà cô, vẻ mặt kia khiến cô cảm thấy rất bực bội.
Hôm nay, cô nhất định phải ra ngoài một chút, ra ngoài giải sầu, thuận tiện đến tìm Âu Lực Kiệt, thời gian này không gặp anh ta, cũng không biết giải thích thế nào về chuyện lần trước cô và Quý Như Phong đến đó chọn áo cưới.
Sau khi hôn lễ trì hoản lại, cuối cùng cũng còn nửa tháng, cô thật không biết nên làm sao bây giờ.
Lúc Hướng Khả Tinh còn đang suy nghĩ, cô đã đến trước cửa hàng áo cưới, nhìn Âu Lực Kiệt đang bận rộn làm việc, Hướng Khả Tinh lấy điện thoại ra gọi cho anh.
“Này, Lực Kiệt, tôi là Khả Tinh.”
“Tôi biết, Khả Tinh, thế nào?”
“Hôm nay có rảnh không? Anh cũng sắp tan tầm rồi, không bằng chúng ta đi dùng bữa tối đi.” Hướng Khả Tinh mỉm cười nhìn Âu Lực Kiệt bên trong cửa sổ, bộ dạng làm việc của anh rất khác xa Quý Như Phong.
“Tốt.” Âu Lực Kiệt thản nhiên nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hướng Khả Tinh bên ngoài cửa sổ, lúc này cô đang vẫy tay với anh, khiến Âu Lực Kiệt vui vẻ nở nụ cười.
Trong phòng ăn, Âu Lực Kiệt và Hướng Khả Tinh ngồi kế cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài, tâm tình Hướng Khả Tinh rất tốt, không cần nhớ đến gương mặt đáng ghét kia, “Khả Tinh, nghe nói hôn lễ của các người trì hoãn lại, thế nào rồi hả?”
“Ừm, chân tôi bị thương, cho nên không thể không trì hoãn lại.” Hướng Khả Tinh không ngờ, ra khỏi nhà, cũng nghe được chuyện liên quan đến Quý Như Phong, nụ cười trên mặt cô cứng đờ.
‘Vậy, à tôi không biết, nên không đến thăm cô được, hiện tại tốt hơn nhiều rồi phải không?” Âu Lực Kiệt quan tâm nhìn cô.
‘Tốt hơn nhiều rồi.”
Ngoài cửa sổ, Quý Như Phong ngồi trong xe, nhìn Hướng Khả Tinh cười vui vẻ, hai bàn tay anh nắm chặt tay lái, nếu không phải xe phía sau nhấn còi, anh đã quên hiện tại đang ngồi trong xe.
Quý Như Phong tức giận lái xe rời đi, trong đầu đều là hình ảnh Hướng Khả Tinh cười ngây ngô với Âu Lực Kiệt.
Hừ! nói ra thì bọn họ thật xứng đôi!
“Đáng chết!” Quý Như Phong suy nghĩ đến đây, tức giận càng lớn, nhanh chóng ngừng xe lại, rồi không để ý đến vẻ mặt của chủ xe phía sau, anh bước vào phòng ăn.
Hướng Khả Tinh đang ăn cơm vui vẻ, một bóng đen chắn ánh sáng của bọn họ, khiến cô ngây ngẩn cả người, cô hơi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Quý Như Phong vài ngày không gặp, anh vẫn bộ dạng kia như trước, nhưng mà giờ phút này vẻ mặt rất tức giận.
“Không biết Âu tiên sinh dùng cơm có ngon không? Tôi muốn đưa vợ tương lai của tôi rời khỏi đây trước, tiền lần này đều tính cho tôi.” Nói xong, Quý Như Phong kéo tay Hướng Khả Tinh đi, không để ý đến sự phản kháng của cô rời khỏi đây.
Quý Như Phong kéo Hướng Khả Tinh nhét vào trong xe, rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi.
“Quý Như Phong, anh làm gì vậy?” Hướng Khả Tinh cũng rất tức giận, nhìn anh lái xe nhanh như thế, cô càng lo lắng hơn, lập tức cài dây an toàn lại, cả người đều cứng ngắc: “Không cần lái xe nhanh như thế!”
Ai biết được Quý Như Phong chỉ lạnh lùng nhìn cô, rồi tiếp tục lái xe, cuối cùng, xe ngừng lại bên bờ biển, anh phóng nhanh xuống xe.
Hướng Khả Tinh cũng mở cửa xuống xe, sắc mặt hơi tái nhợt, tốc độ vừa rồi thật nhanh làm cô không dám ca ngợi: “Tôi nói nè Quý Như Phong, anh làm gì vậy? có chuyện gì thì nói đi, lái xe nhanh làm cái gì?”
“Hướng Khả Tinh, có phải em quên mất thân phận mình rồi không? Lại dám công khai nói cười vui vẻ với tên đàn ông khác.” Quý Như Phong kéo mạnh cà vạt xuống, quay đầu lại nhìn cô, cố gắng làm cho tâm tình tức giận của mình ổn định lại.
“Tôi cười với người đàn ông khác thì có liên quan gì đến anh? Quý Như Phong, chúng ta vốn không có bất kỳ quan hệ gì.” Nhớ tới chuyện này, Hướng Khả Tinh càng bực bội, cô rất tức giận nói ra.
Không ngờ những lời cô nói làm sắc mặt Quý Như Phong thâm trầm xuống, Quý Như Phong bước tới trước mặt Hướng Khả Tinh, từng bước một ép sát cô, khiến cô lùi về sau vài bước.
“Giữa chúng ta không có chút quan hệ nào?”
“Tất nhiên rồi.” Hướng Khả Tinh nuốt nước bọt, rất sợ hãi nhưng vẫn kiên trì nói.
“Em nói lại một lần nữa xem.” Anh ép Hướng Khả Tinh đến giữa chiếc xe, hai tay Quý Như Phong chống lên thân xe, khiến cô không có đường nào để chạy trốn, sắc mặt anh rất khó coi.
Môi Hướng Khả Tinh run run, Quý Như Phong như vậy, cô chưa từng nhìn thấy qua, khiến cô cảm thấy không nói nên lời.
“Nói lại lần nữa, rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì?”
Quý Như Phong không biết mình thế nào, mấy ngày hôm nay, đều suy nghĩ đến câu nói của Hướng Khả Tinh nói ở phòng khách “con không yêu anh ta”, mặc dù đây là sự thật anh đã biết từ lâu, nhưng mà tâm tình của Quý Như Phong rất khó chịu, rất không chấp nhận.
“Vốn………Vốn là như vậy mà.” Nuốt nuốt nước bọt, Hướng Khả Tinh cũng nói ra được những lời này, cô nhắm mắt lại không dám nhìn vẻ mặt Quý Như phong.
Giờ phút này hai mắt Quý Như Phong đều đỏ ngầu, anh nhìn cô, một tay nắm chặt cằm cô, khiến cô không thể trốn tránh, vì muốn phải trả giá thật đắc cho những lời nói của chính cô.
“Vậy tôi cho em biết, chúng ta có quan hệ gì, mà còn dùng hành động thực tế chứng minh cho em xem.” Nói xong, Quý Như Phong kéo Hướng Khả Tinh nhét vào trong xe, nhanh chóng lái xe rời đi.