Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 21: Giang Ly vs Vương Khải




Từ lần trước sau khi ở nhà ăn dành cho nhân viên đụng phải tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong xong, tôi cũng không gặp lại cậu ta ở nhà ăn nữa. Theo như lời giải thích của Vương Khải, cậu nhóc này trong cuộc sống không thích bị chú ý, chán ghét chỗ đông người, cho nên, cậu ta không đến nhà ăn cho nhân viên cũng là chuyện bình thường. Nếu cha của Vương Khải cùng cha của Tiết Vân Phong đều là cổ đông của tập đoàn Nam Tinh, vậy hai người bọn họ cũng xem như là người quen, cho nên lời của Vương Khải cũng có thể coi là đáng tin cậy.
Từ sau lần gặp gỡ tình cờ hôm trước ở nhà ăn. tôi chỉ gặp qua Tiết Vân Phong có một lần, đương nhiên là không phải ở nhà ăn dành cho nhân viên. Một buổi sáng nào đó, tôi bỗng dưng thần kinh chập mạch mà đến sớm những năm phút đồng hồ, sau đó đụng phải tiểu mỹ nam ở thang máy. Lúc ấy cậu ta nhìn tôi, giống như đang nhìn người qua đường, mặt không chút thay đổi. Trong lòng tôi thầm than, xem ra Giang Ly đã làm rất tốt công tác tư tưởng với cậu này, như vậy tôi cũng an tâm… Dù sao mặt không chút thay đổi so với biểu cảm quái dị như món lẩu thập cẩm vẫn tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù tôi có thích giai đẹp thật, chẳng qua là tôi cũng cực kỳ rõ ràng, có một số giai đẹp vốn không thể tới gần, giống như Vương Khải, giống như Tiết Vân Phong, lại giống như Giang Ly. Sau đó, tôi liền chua xót mà phát hiện ra, xung quanh tôi không hề thiếu trai đẹp, thiếu chính là trai đẹp bình thường ….
Bởi vì bọn họ bất bình thường, cho nên những chuyện bất bình thường vẫn cứ tiếp diễn như cũ, giống như buổi tối ngày hôm nay.
Thời gian nghỉ lễ Quốc Khánh vốn là vô cùng tươi đẹp, tôi vốn quen chết dí ở nhà, cho nên cũng không chạy loạn khắp nơi, còn tên Giang Ly đáng ghét kia bình thường ban ngày sẽ biến mất, đến tối đúng giờ ăn cơm lại trở về.
Buổi tối hôm nay, tôi đang ở phòng khách lên mạng, đột nhiên, trên màn hình máy tính bỗng nhảy ra một cái cửa sổ màu đen, cái cửa sổ màu đen này, chắc tất cả mọi người đều rất quen thuộc rồi.
Laptop của tôi cho dù vốn là một cái máy “vạn năm chịu”, động một chút là đơ, nhưng mà rất ít khi có mấy hành vi bựa mì như vậy. Tôi tưởng rằng đó chỉ là một loại trình diễn như bình thường của em vạn năm chịu kia, vì vậy đang định tắt đi. Sau đó, không ngờ đến lại xảy ra một chuyện.
Trên khung hội thoại màu đen kia bỗng xuất hiện vài chữ:
Quan Tiểu Yến?
Lúc ấy tôi bắt đầu ngây ngốc, đây là kịch xướng ở đâu vậy? Cái máy tính vạn năm chịu của tôi lại đang gọi tên tôi? Vì vậy, tôi kích động bắt chuyện với Giang Ly: “Giang Ly mau đến đây mà xem, máy tính của tôi đúng là có trí thông minh nhân tạo đứng đầu trên thế giới rồi….”
Giang Ly đi tới phía sau tôi, liếc mắt nhìn máy tính của tôi một cái, sau đó nhìn tôi như nhìn một đứa thần kinh, mặt không chút thay đổi nói: “Cô bị xâm nhập rồi.”
Được rồi, bởi vì tôi vốn là một đứa cực ngu về máy tính, cho nên đối với chuyện kiểu này cũng không có kinh nghiệm, cũng không có nghĩ tới chuyện linh tinh kiểu bị “Hacker xâm nhập” như thế này.
Cũng bởi vì tôi cực ngu về máy tính, cho nên tôi vốn rất sùng bái hacker, vì vậy trong lòng tôi vạn phần kính sợ, run rẩy gõ lên trên khung hội thoại màu đen một dòng chữ: “Xin hỏi đại hiệp, cao nhân phương nào?”
Đối phương lại gõ lại: “Không ngờ máy tính của cô dễ dàng xâm nhập như vậy, cũng may tôi là người có đạo đức có phẩm chất, không có thay đổi nhiều lắm mấy thứ linh tinh của cô.”
Tôi có chút bực mình: “Vậy anh rốt cuộc muốn làm sao?”
Đối phương: “Nhớ cô mà, chẳng lẽ cô không nhớ tôi sao? Tôi bảo này, cô mấy ngày hôm nay sao vẫn cứ chết dí ở nhà không ra ngoài thế, không bằng ngày mai chúng ta đi leo núi đi?”
Nói hươu nói vượn mà lại còn dong dài vô cùng, phong cách nói chuyện kiểu này, trong số những người tôi quen biết chỉ có Vương Khải mới đủ trình đảm đương. Vì vậy tôi lấy lại bình tĩnh, trả lời lại: “Anh có phải là Vương Khải không hả?”
Đối phương: “Trả lời đúng rồi! Tiểu Yến, cô thật sự là càng ngày càng thông mình, thưởng cho cô một cái ôm!”
Tôi đè nén lửa giận trong lòng, trả lời lại: “Thật nhàm chán, làm phiền anh biến khỏi máy tính của tôi đi.”
Vương Khải: “Được rồi, chẳng qua tôi sửa lại vài chỗ trong máy tính của cô, chắc là trong mấy ngày nữa máy tính của cô không thể xài được rồi…”
Tôi: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Vương Khải: “Ngày mai đi leo núi với tôi, leo núi về tôi liền sửa lại như cũ cho cô.”
Tôi: “Anh thật ti bỉ!”
Vương Khải: “Tiểu Yến, đừng như vậy mà, cô xem, ông xã X vô năng của cô không đi với cô, tôi tốt bụng cùng cô ra ngoài chơi, cô lại nói tôi như vậy.”
Một câu “ông xã X vô năng” kia hoàn toàn chọc giận Giang Ly, hắn liền đẩy tôi ra, ngồi trước máy tính của tôi, lẳng lặng mà gõ lại một câu: “Tôi là ông xã X vô năng của cô ấy.”
Câu này đúng là rất quen thuộc….
Bên kia Vương Khải hồi lâu cũng không có đáp lại.
Sau đó những ngón tay thon dài của Giang Ly lướt trên bàn phím, gõ ra mấy chữ: “Hôm nay tôi sẽ không cường X anh.”
Giang Ly: “Tôi chỉ cường X máy tính của anh thôi.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Ly đã mở ra một cái khung màu đen nữa, lướt nhanh qua bàn phím. Sau đó, trên khung màu đen kia nhảy ra một đống những ký hiệu mà tôi xem không hiểu lắm.
Tôi rất muốn giả bộ hiểu biết một chút, kiên nhẫn nhìn. Thế nhưng, mấy cái ký hiệu này quả thực rất có tác dụng thôi miên, tôi nhìn một lúc, đã chống giữ không được, vì vậy không thể làm gì hơn ngoài việc ngáp một cái rời khỏi Giang Ly, đi vào phòng bếp pha cho hắn cốc cà phê, xem như cảm tạ.
Giang Ly lập trình lại máy tính, sau đó nhận lấy cà phê, thuận miệng nói một câu: “Máy tính của cô đúng là bỏ đi.”
Tôi tưởng rằng hắn bại dưới tay Vương Khải, nên mới tìm cớ, vì vậy phản bác nói: “Bản lĩnh không bằng người ta thì thừa nhận đi, liên quan gì đến máy tính của tôi!” Mặc dù nó đích thực là vạn năm chịu!
Giang Ly ung dung nhàn nhã mà dựa vào trên ghế nói: “Ngày mai làm cho tôi cái gì đó ngon ngon đi.”
Khốn, thua trận lại còn không biết xấu hổ mà đòi thưởng công?
Lúc này, máy tính đã lập trình xong, Giang Ly trả lại chỗ ngồi cho tôi: “Thằng nhóc kia chỉ có thể cài đặt lại hệ thống.”
Hai mắt tôi lóe lên hai ngôi sao ( đây tuyệt đối là ánh mắt sùng bái ) mà nhìn Giang Ly, cảm thán nói: “Thì ra anh là kỹ sư thiết kế mạng, chẳng trách lợi hại như vậy.”
Giang Ly vuốt ve cốc cà phê, đáp: “Trước kia là.”
Tôi tò mò hỏi: “Vậy anh đổi nghề rồi? Bây giờ đang làm gì?”
“Bây giờ cái gì cũng làm,” Giang Ly hết sức kiêu ngạo mà trả lời, hắn cúi đầu nhìn lướt qua cà phê trong cốc, cau mày nói: “Gần hết buổi tối rồi, cô pha cà phê cho tôi để làm cái gì?”
Ngất, vừa rồi tôi buồn ngủ quá, cho nên tiện thể nghĩ tới pha cho hắn cái gì để nâng cao tinh thần gì đó. Chẳng qua thằng nhóc này thái độ cũng thật là xấu xa, tốt xấu cũng nên nói một câu cám ơn chứ!
Giang Ly không đợi tôi, bưng cà phê lên uống một ngụm, sau đó mày nhíu càng sâu: “Mùi vị thật là kỳ quái, sau này cô đừng có pha nữa.”
Này, bà đây là lần đầu tiên biểu diễn được chưa!
…..
Lúc sắp đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của Vương Khải, cả tin nhắn chỉ có một chuỗi im lặng tuyệt đối.
Vì vậy tôi kiêu ngạo, tôi tung tưởi, tôi sảng khoái rồi. Tôi tủm tỉm cười mà nhắn lại cho hắn: Anh đúng là thụ rồi, mới giày vò mấy phát đã treo.
Vương Khải trút sạch hình tượng cà lơ phất phơ thường ngày, không thèm để ý tới tôi. Tôi nghĩ, hắn thật sự bị đả thương đến lòng tự tôn rồi… Dù sao tôi mặc kệ, đây là hắn tự chuốc lấy.
….
Tuy rằng tôi đối với hành động của Vương Khải vô cùng khinh bỉ, chẳng qua lời hắn nói cũng không phải không có đạo lý, dù sao ngày 1 tháng 10* được nghỉ dài hạn một năm mới có một lần, cứ ở nhà mãi, cũng thật nhàm chán. Vì thế tôi quyết định vẫn là ra ngoài đi dạo đi.
*Quốc khánh của các bạn Trung Hoa dân quốc.
Một người đi ra ngoài rất nhàm chán, mà cùng đi với Giang Ly, có thể càng chán hơn, huống hồ lại còn có khả năng bị hắn bắt nạt. Hạp Tử cũng cùng với bạn trai tình nùng ý mật, làm gì có thời gian để ý tới tôi. Thằng nhãi Vương Khải này… Bởi vì vừa mới ngược hắn xong, cho nên tôi cũng không có ý định đi tìm hắn, huống hồ không chừng bây giờ hắn đang ở cùng mỹ nữ chứ chẳng chơi, ngày nghỉ dài như vậy, hắn làm sao có thể cam tâm một mình hiu quạnh.
Được rồi, vẫn là đi tìm mẹ tôi đi, thật vất vả mới được nghỉ, tôi cũng nên hiếu kính hiếu kính lão nhân gia bà một chút.
Mẹ tôi lại cho rằng tôi lại cãi nhau với Giang Ly, tôi giải thích mỏi cả mồm, bà mới tin tưởng, sau đó làm ra vẻ không tình nguyện mà đồng ý cùng tôi đi Nông gia Viện ở ngoại thành qua thời gian nghỉ lễ… Bà cụ này thật đúng là rầy rà.
Nông gia Viện thật sự là một nơi rất tuyệt, nơi này phong cảnh rất đẹp, thức ăn hết sức ngon miệng, chủ yếu là bởi vì nguyên liệu nấu ăn đều rất tốt, tươi mới.
Mẹ tôi mặc dù tính cách điên điên khùng khùng, nhưng có một sở thích cực kỳ không tương xứng với tính cách của bà —– câu cá. Trước kia tôi nghĩ mãi không ra, bà thích cái gì không thích, vì sao hết lần này tới lần khác thích câu cá, đó lại là hoạt động cực kỳ cần sự kiên nhẫn. Sau này khi thường xuyên đi câu cùng với bà, tôi mới phát hiện ra, thì ra bà thuần túy đi câu cá là để nói chuyện phiếm. Có vài lần, bà chỉ lo cùng tôi nói chuyện, cá cắn câu cũng không để ý, mãi cho đến khi tôi nhắc nhở, bà mới chậm như rùa mà đem cần câu nhấc lên, mắc lại mồi câu trên đó.
Tóm lại, đối với mẹ tôi, nói là đi câu cá, chẳng thà nói là đi cho cá ăn còn chính xác hơn.
Tới Nông gia Viện ngày thứ hai, mẹ tôi liền không thể chờ được nữa mà bắt tôi theo bà đi câu cá, tôi cũng chỉ đành ngoan ngoãn tuân mệnh.
Trời đã sang thu, hôm nay khí trời không tệ, cuối thu không khí sảng khoái, hơn nữa hồ nước trong suốt, làm cho tâm tình người ta dễ chịu hơn rất nhiều. Tôi đột nhiên phát hiện thường xuyên ra ngoài hoạt động thế này cũng không tệ, cứ buồn bực ở nhà mãi cũng sẽ mốc meo.
Mẹ tôi ngồi trên một tảng đá lớn, giả bộ mắc mồi câu, quăng cần câu vài cái, như khuôn như mẫu mà bắt đầu câu cá.
Một lát sau, bà xoay qua nhìn tôi, tựa hồ có chuyện muốn nói, nhưng lại có chút do dự.
Kỳ quái, mẹ tôi mà cũng có chuyện khó có thể mở miệng sao? Tôi cất lòng hiếu kỳ đi, hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đi tiểu sao?”
“Khụ khụ,” Mẹ tôi xấu hổ ho khan lên hai tiếng, “Tiểu Yến, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Tôi: “Chuyện gì?”
Mẹ tôi nói: “Cha con mấy hôm trước có đến tìm mẹ.”
Tôi cau mày: “Sau đó thì sao, mẹ có đánh cho ông ta răng rơi đầy đất hay không?”
Mẹ tôi bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói: “Ông ấy dù sao cũng là cha con, con cần gì phải hận ông ấy như vậy.”
Tôi: “Mẹ không hận ông ta sao?”
Mẹ tôi thay đổi bộ dáng điên điên khùng khùng bình thường, thở dài nói: “Đều đã là chuyện quá khứ rồi, mẹ đã sớm chẳng còn hơi sức đâu mà giận ông ấy.”
Tôi: “Nhưng mà ông ta bỏ rơi mẹ.”
Mẹ tôi không trả lời, chỉ hỏi lại: “Như vậy, con hận Vu Tử Phi sao?”
Vu Tử Phi? Nghe đến tên của anh ta, tôi có chút buồn bã. Tôi không muốn gặp anh ta, không muốn nhắc tới anh ta, nhưng mà, tôi hận anh ta sao?
Mẹ tôi thấy thế, còn nói thêm: “Con xem, con cũng đã buông tha cho Vu Tử Phi không phải sao, trên thế giới này nào có nhiều yêu nhiều hận như vậy, sống tốt cuộc sống của mình thật tử tế mới là đứng đắn.”
Tôi ngẩng đầu, nói: “Ai nói con buông tha? Con hận Vu Tử Phi, con hận tất cả những người vứt bỏ con!”
Bàn tay nắm cần câu của mẹ tôi khẽ run rẩy, bà nói: “Tiểu Yến à, con đứa nhỏ này quá cực đoan rồi. Con phải biết rằng, một người hạnh phúc hay không hạnh phúc, không quyết định bởi người khác đối xử với họ như thế nào, mà là họ đối xử thế nào với thế giới này.”
Tôi cúi đầu không nói.
Mẹ tôi còn nói thêm: “Con bé ngốc, buông tha cho người khác, cũng là vì buông tha cho chính mình đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.