Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 26: Giang Ly bắt nạt tôi…




Có trò chơi ắt có người chơi. Trong những người chơi trò chơi phân làm hai loại, có những người chơi, dù chơi cái gì cũng có thể chơi rất nhiều kiểu, mà có những người, là cái gì cũng chơi hết sức phấn khởi, bất diệc nhạc hồ.
Vương Khải hiển nhiên thuộc về loại người thứ hai. Tôi cảm thấy thật quái lạ. bạn nói xem một ông lớn hai mươi tám tuổi rồi, lại ở trong công viên chơi đùa như một đứa học sinh tiểu học, ai không biết lại tưởng hắn bị thiểu năng trí tuệ không chừng. Càng huống chi, lúc trước kẻ phản đối đi công viên trò chơi là hắn, nhưng mà nhìn hắn bây giờ cái dạng này, cứ như là trên thế giới này chẳng có chỗ nào chơi vui hơn công viên trò chơi ấy, thiện tai.
Bởi vì mỗ lãnh đạo quá hăng hái, chúng tôi chơi đùa ở công viên trò chơi tới khi gần đóng cửa mới tính ngừng lại.
Vương Khải từ trên Bánh xe khổng lồ nhảy xuống, cười ha hả mà hỏi tôi: “Tiểu Yến, chúng ta đi ăn cái gì đi?”
Vương Khải nói tôi mới nhớ, tôi vỗ trán, nhớ ra: “Nguy rồi, tôi còn phải về nấu cơm cho Giang Ly… Bây giờ mấy giờ rồi?”Tôi vừa nói, vừa lục điện thoại trong túi.
Giọng điệu của Vương Khải có điểm khinh thường: “Năm giờ bốn mươi….Không phải chỉ một bữa cơm sao, cô báo với anh ta một tiếng là được.”
Tôi gật đầu đáp lời, đang muốn gọi điện về cho Giang Ly, nhưng lại phát hiện không thấy di động đâu cả…. Tôi rõ ràng nhớ kỹ, tôi để di động ở trong túi quần cơ mà.
Vương Khải thấy tôi không nghe mà chỉ lục lọi trên người, liền hỏi: “Sao vậy sao vậy?”
Tôi mặt như đưa đám nói: “Mất di động rồi.” Chủ yếu chính là, tôi không nhỡ rõ số của Giamg Ly…
Vương Khải vỗ vỗ vai tôi, giựt dây nói: “Mất thì mất, hôm nay cô mới được ra ngoài chơi một chút, anh ta chắc không vì một bữa cơm mà cãi nhau với cô chứ?”
Tôi cảm thấy những lời này không thể áp dụng, lần trước Giang Ly chính là bởi vì một bữa cơm mà làm loạn lên đòi ở riêng với tôi. Mặc dù hắn đã đáp ứng tôi sẽ không tùy tiện ở riêng, nhưng điều kiện tiên quyết chính là, tôi cũng không được tùy tiện không cho hắn ăn cơm
Vương Khải nhìn thấy vẻ mặt khó xử của tôi, đành rầu rĩ nói: “Được rồi được rồi, bây giờ tôi đưa cô về.”
Tôi gật đầu, chỉ có thể như vậy thôi, tên Giang Ly kia vốn là một tên biến thái, xem như tôi sợ hắn rồi.
Vương Khải thâm sâu mà nói một câu: “Tiểu Yến, cô ở nhà chả có chút địa vị nào cả.”
Tôi khóc, ngay cả anh cũng đã nhìn ra!
Vương Khải lại cười hắc hắc nói: “Không bằng bỏ quách ông xã nhà cô cho rồi, tìm đến tôi nương tựa đây này?”
Tôi nhướn mắt, đối với cái thể loại cợt nhả này của Vương Khải đã hoàn toàn miễn dịch rồi.
….
Công viên trò chơi cách nhà tôi khá xa, mất gần một tiếng đi xe, hơn nữa phải đi qua mấy nút thắt giao thông đông đúc. Bởi vậy chúng tôi liên tục bị kẹt xe, tắc đường, gần hai giờ liền, mới đến dưới nhà tôi.
Tôi nhảy xuống xe. vẫy tay chào Vương Khải mấy cái, vừa định bước lên lầu. Song, lúc này, tôi lại nhìn thấy Giang Ly.
Hắn đang xách một túi đồ, từ phía ngoài bước vội trở về, vừa lúc cũng đang muốn lên lầu. Tôi nhìn thấy hắn, xấu hổ cười cười, hướng hắn chào hỏi một tiếng: “Thật là khéo….”
Còn chưa chờ Giang Ly nói chuyện, Vương Khải đã bước từ trên xe xuống. Hắn đi tới trước mặt đưa một cái túi cho tôi, cười nói: “Quần áo của cô.”
Tôi nhận lấy, nhìn hắn nặn ra một nụ cười: “Hôm nay cám ơn anh nhé.” Dù sao tôi cũng là trốn việc mà vẫn ăn lương.
“Không sao, hôm nay cô phục vụ làm cho tôi rất hài lòng.”Vương Khải vừa nói, nhe răng nhếch miệng cười với tôi một cái.
Mặt tôi tràn ngập hắc tuyến mà chết đứng tại chỗ, không biết làm sao cho phải.
Lúc này Giang Ly mặt không chút thay đổi mà đem tôi cùng Vương Khải từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên tới tới lui lui mà đánh giá một lượt, sau đó mặt vẫn không chút thay đổi như cũ mà ném ra một câu: “Đi thôi, hôm nay anh nấu cơm.”
Tôi lập tức bị những lời này dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, đững sững tại chỗ không nhúc nhích.
Giang Ly đến lông mày cũng không thèm nhíu, lôi tôi lên lầu.
Tôi cảm thấy Vương Khải nhất định sẽ thấy kỳ quái, Giang Ly đã bằng lòng nấu cơm rồi, tôi tại sao vẫn còn không vui?
Hắn sẽ không hiểu được, vĩnh viễn không hiểu được. Bởi vì hắn chưa từng trải qua, cho nên hắn vĩnh viễn sẽ không có cách nào hiểu được… Thực tiễn chính là thước đo duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, những lời này của Mác đại gia nói một điểm cũng không sai.
Giang Ly đem tôi kéo về nhà, quăng mấy túi đồ lên bàn nước, sau đó quăng tôi lên ghế sô pha. Tôi co lại trên ghế, cười hi hi, nghĩ muốn giải thích một chút, nhưng mà lại không biết bắt đầu từ đâu.
Giang Ly nhíu mày một chút, có chút thích thú mà nói: “Đồ đôi? Ngay cả giày cũng giống nhau?”
Tôi run run một chút: “Cái kia… ha ha, ha ha ha ha….”
Giang Ly dựa vào trên ghế, thâm sâu mà nói: “Cô quyến rũ ai không liên quan đến tôi, nhưng mà tại sao hết lần này tới lần khác lại là hắn?” Hắn vừa nói, vừa vuốt vuốt bả vai.
Được rồi, tôi rất hiểu tâm tình lúc này của Giang Ly, dù sao đối với một kẻ động một chút là nói hắn là X vô năng, hắn đương nhiên không có hảo cảm là đúng.
Bây giờ, là lúc tôi biểu thị lòng trung thành. Vì vậy tôi chân chó* mà bước đến phía sau, vừa xoa bóp bả vai cho Giang Ly, vừa giải thích: “Chuyện này tương đối phức tạp, một lúc không thể nói rõ, tóm lại tôi cùng Vương Khải không có bất cứ quan hệ nào.” Ngoại trừ quan hệ làm thuê.
*nịnh bợ, xun xoe
Giang Ly nhíu mày nói: “Vậy có điểm cô có thể giải thích rõ ràng, hôm nay tại sao không nói một tiếng mà đã rời khỏi công ty? Dù sao cô cũng nên gọi điện thoại báo một tiếng chứ? Cho dù cô không gọi điện thoại thì lúc tôi gọi cô cũng phải nghe chứ?”
Tôi buông tay, bất đắc dĩ mà nói: “Di động của tôi mất rồi.”
Giang Ly sửng sốt, không nói tiếng nào…. Tôi tưởng rằng hắn sẽ cười nhạo tôi ngu.
Ngay sau đó Giang Ly liền yên ổn hưởng thụ sự xoa bóp của tôi, một lát sau, mới đột nhiên nói: “Cô phục vụ làm cho tôi rất hài lòng.”
Thiện tai, anh học ai không học, lại đi học cái tên Vương Khải mất nết kia làm gì.
Chiếm được sự tán thành của Giang Ly, tôi thở phào nhẹ nhõm một chút, sau đó cẩn thận mà hỏi: “Như vậy, bây giờ tiểu nhân tôi có thế đi nấu cơm cho anh được chưa?”
Giang Ly nhắm mắt lại, vung tay lên, đi đi.
Vì vậy tôi xách mấy túi đồ trên bàn nước, điên cuồng mà chạy trối chết vào nhà bếp.
Tôi phát hiện đời tôi quả thật không bằng một cái chén, ngay cả muốn làm cơm cho Giang Ly, cũng phải dỗ dành hắn xong, hỏi hắn có được hay không.
Buổi tối, tôi bừng bừng hưng phấn mà báo cáo thành quả chiến đấu ngày hôm nay của tôi với Giang Ly, trọng điểm chính là thổi phồng lên một chút phong cách cùng khí khái không kiêu ngạo không siểm nịnh, oai phong lẫm liệt của tôi khi đối mặt với Vu Tử Phi. Đương nhiên còn muốn thỉnh giáo chỉ thị của Giang quân sư cho bước tiếp theo.
Giang Ly lúc này đang ngồi trước máy tính nhìn cái gì đó, hắn nghe xong báo cáo của tôi, hướng tôi vẫy vẫy tay. Vì vậy tôi tiến đến trước màn hình máy tính của hắn.
Tôi nhìn chằm chằm trang web kia một lát, nói “Trang web này nhìn rất quen nha, hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải.”
Giang Ly sửng sốt mà liếc mắt nhìn tôi một cái: “Đây chính là blog của cô.”
Tôi: “Oh, là blog của …Chờ một chút, anh làm sao biết đây là blog của tôi?”
Giang Ly lại hỏi một đằng đáp một nẻo: “Mấy thứ linh tinh trong blog của cô đúng là trình độ của học sinh tiểu học.”
Này!
Hắn còn nói thêm: “Trong vòng một tháng gần đây, lượt view của blog cô là năm lượt, trong đó có bốn lần là đến từ cùng một địa chỉ IP.”
Tôi mù mịt: “Sau đó?”
Giang Ly: “Sau đó tôi tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện người sử dụng địa chỉ IP này, tên là Vu Tử Phi.”
Tôi không nói gì.
Giang Ly giương mắt nhìn tôi một chút, nói: “Chồng trước của cô, có phải tên là Vu Tử Phi hay không?”
Tôi lau mồ hôi, Giang Ly anh thật không hổ danh là cao thủ ăn thịt người.
Nhưng mà tôi có chút thắc mắc: “Giang Ly anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Giang Ly môi mỏng khẽ mở, phun ra mấy chữ: “Diễn ân ái.”
Tôi run run một chút, còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã đăng nhập vào trang điều khiển của blog. Sau đó tôi khiếp sợ mà lay lay hắn: “Anh anh anh anh anh… Anh làm sao có thể đăng nhập vào blog của tôi?”
Giang Ly liếc tôi nhìn như nhìn một kẻ ngu ngốc, thản nhiên mà nói: “Nếu trộm tài khoản của cao thủ, có lẽ sẽ có một chút phiền toái, nhưng mà trộm của kẻ ngu ngốc, thì dễ như trở bàn tay.”
Rất rõ ràng, tôi chính là cái đứa ngu ngốc trong miệng hắn, hoặc là một trong những đứa ngu ngốc. Vì vậy, tôi phát điên đây, tôi phẫn nộ đây, tôi kéo lấy áo Giang Ly, đau đớn mà nói: “Tôi van anh! Chuyện ăn trộm tài khoản hèn hạ như vậy anh đừng có phạm phải được không? Anh đừng có lặp đi lặp lại chuyện làm mới lại hạn sử dụng đạo đức của mình!”
Giang Ly chậm rãi bỏ tay của tôi ra, khóe miệng cong lên: “Tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi, nếu như để cô tự mình quản lý blog, rất khó có thể cho anh ta biết chúng ta rốt cuộc ân ái bao nhiêu.”
Tôi cả giận mà nói: “Chúng ta một chút cũng không ân ái.”
Giang Ly vẫn bình chân như vại đáp: “Không sao, dù sao cô chẳng qua là vì muốn ngẩng đầu lên trước mặt người yêu cũ, đóng giả một chút cũng không sao.”
Tôi vò vò đầu, phát hiện ra lời hắn nói có vẻ như cũng có chút đạo lý. Vì vậy tôi chỉ thỏa hiệp mà nói: “Như vậy, để chính tôi chuẩn bị là tốt rồi, không dám phiền đến Giang đại tiên anh.” Cho dù anh đã chuẩn bị rồi, tôi cũng muốn tự mình sửa lại!
“Muộn rồi,” Giang Ly vừa nói, tặng kèm cho tôi một nụ cười điên đảo chúng sinh, “Tôi đã sửa lại mật khẩu.”
Tôi: “….”
Vì vậy sau đó trong một thời gian dài, tôi đều lấy thân phận du khách đi thăm blog của chính mình. Bà nội nó chứ, tôi cảm thấy sinh mệnh của tôi quả thực là vô hạn trớ trêu, tương lai của tôi thật sự là một mảnh hắc ám.
….
Trước khi chuẩn bị đi ngủ, lúc tôi đang ngồi tưởng niệm cho cái điện thoại di động của mình, đột nhiên nhớ tới sự kiện Vương Khải nói tôi cúp điện thoại buổi sáng. Vì vậy, tôi lời lẽ chính nghĩa mà chất vấn Giang Ly: “Giang Ly, tối hôm qua Vương Khải gọi điện thoại cho tôi, tại sao anh lại cúp máy?”
Giang Ly đáo: “Không phải cô đang tắm rửa sao, hơn nữa cái tên kia thật đáng ghét.”
Xem ra cái câu “ông xã X vô năng” kia của Vương Khải thực sự đã tổn thương nặng nề đến tâm hồn của Giang Ly.
Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy không ổn cho lắm: “Lúc tôi tắm rửa xong, sao anh không nói với tôi.”
Giang Ly cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi quên mất.”
Tôi: “Này, nếu anh ta có chuyện gì thì sao?”
Giang Ly khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là một người bạn trên mạng, có thể có chuyện gì quan trọng?” Giang Ly vẫn cho rằng Vương Khải chỉ là bạn trên mạng của tôi, mà mấy ngày hôm nay lúc hắn đến đón tôi cũng không có gặp qua Vương Khải. Vốn tôi nghĩ định nói cho hắn, Vương Khải giờ là cấp trên trực tiếp của tôi, chẳng qua suy nghĩ một chút, chuyện này hình như cũng không can hệ gì đến hắn, nói ra không chừng còn có thể bị hắn cười cho thối mũi.
Giang Ly thấy tôi không nói gì, lại hỏi: “Cô không phải thật sự có cái gì với tên kia chứ? Tôi bảo này, cô cũng đói quá ăn quàng hả, thằng nhóc kia vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt đẹp gì.”
Tôi cảm thấy đây chính là lúc sức quyến rũ của chính mình được phô bày rồi, vì vậy hai tròng mắt cũng không thèm chớp lấy một cái mà ba hoa nói: “Tôi đây cũng đâu có cách nào khác, anh ta cứ quẩn quít lấy tôi, anh nói xem có phải thật kỳ quái, tại sao có nhiều trai đẹp tính thủ hướng bình thường cứ như ruồi bu lại xung quanh tôi vậy, phiền chết đi được!”
Giọng nói của Giang Ly thong thả mà lướt qua: “Đại khái là do cô trông giống phân trâu quá chăng.”
Tôi: “….”
Tôi xoay người đưa lưng về phía hắn, không nói câu nào nghẹn ngào đông cứng lại. Ngủ ngủ !
Lúc này, Giang Ly lại nói thêm: “Tóm lại, chính cô tự giải quyết ổn thỏa.”
Tôi tức giận mà trả lời: “Không nhọc ngài hao tâm tổn trí.”
Giang Ly: “Nếu như cô bị người ta bán đi thì chẳng phải tôi lại phải đi chuộc lại.”
Giang Ly: “Đương nhiên kỳ thật một bãi phân trâu cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.”
Tôi: “….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.