Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 35: Tôi muốn ly hôn




“Giang Ly, tôi cuối cùng vẫn cảm thấy anh rất bất thường.”
Giang Ly nhíu mày: “Tôi làm sao?”
Tôi đảo mắt, nói: “Anh… anh quá tốt, bình thường anh sẽ chẳng nói với tôi mấy chuyện như vậy.” Tôi cảm thấy lúc Giang Ly nói chuyện với tôi ở nhà hàng ngày hôm nay, như biến thành một người khác vậy, điều này làm cho tôi cảm thấy rất bất an. Điển hình của một kẻ vô thương bất gian*, Giang Ly chưa làm chuyện lỗ vốn bao giờ.
*không buôn bán thì không gian dối.
Giang Ly khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn tôi, được một lát, hắn rốt cục cũng mở miệng: “Vốn nghĩ miễn phí giúp cô một chút, ai ngờ cô nhất định phải báo đáp tôi.”
Tôi tôi tôi tôi tôi… tôi có nói sẽ báo đáp hắn sao?
Giang Ly không chờ tôi giải thích, tiếp tục nói: “Như vậy, cô định cho tôi cái gì?” Hắn vừa nói, vừa nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá một chút, chán ghét mà lắc đầu: “Nếu như cô nhất định muốn lấy thân báo đáp, tôi cũng chỉ có thể cố mà nhận.”
Này!
Tôi không thèm để ý đến hắn, xoay người đi tắm rửa.
Giọng nói của Giang Ly lại vang lên: “Được rồi, cứ nhớ kỹ cô nợ tôi cái gì đó, chờ tôi nghĩ ra, nói sau.”
Phẫn nộ, đây rõ ràng là bắt chẹt nhau mà!
….
Giữa trưa lại gặp tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong ở nhà ăn cho nhân viên, đây là lần thứ hai tôi gặp cậu ta ở nhà ăn. Còn nhớ Vương Khải đã từng nói qua, mỹ nam này cực kỳ gây chú ý, cho nên rất ít khi đển nhà ăn dành cho nhân viên, không biết là hôm nay cậu ta đang có chuyện gì hứng thú.
Dù sao tôi cùng với Tiết Vân Phong coi như cũng có quen biết, vì vậy, lúc đi ngang qua cậu ta cũng gật đầu một cái, xem như chào hỏi một chút.
Tiết Vân Phong cũng không mua cơm, cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi, mặt không chút thay đổi mà nói: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Sao?”
Cậu ta lại lặp lại lần nữa: “Tôi muốn nói chuyện với cô, bây giờ có tiện không?”
“Oh…ah ..” Tôi thì có cái gì hay để mà nói chuyện cùng?
Xét thấy nhìn Tiết Vân Phong quả thực là quá mức xinh đẹp, phỏng chừng chỉ ngồi không đối diện cậu ta thôi cũng là một loại hưởng thụ, vì vậy, tôi mới đáp ứng nói chuyện cùng với cậu ta. Về phần cụ thể là nói chuyện gì… Tám phần chắc là chuyện của Giang Ly rồi.
Tôi với Tiết Vân Phong ngồi ở nhà hàng kiểu Tây đối diện công ty, nơi này cảnh vật xung quanh rất yên tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện. Tôi mặc dù không thích ăn pizza cho lắm, chẳng qua bây giờ đang đói bụng, không còn cách nào khác. Huống hồ dù sao cũng không phải tôi trả tiền….
Tiết Vân Phong cũng không ăn gì, cậu ta nhìn tướng ăn của tôi, có một tia căm ghét. Tôi không nói gì, tiểu thiếu gia này chú ý thật đúng là không ít.
Tiết Vân Phong nói: “Cô… có nghĩ đến việc… ly hôn hay không?”
“Ừm… Hả?” Cái dĩa trên tay tôi suýt nữa rớt xuống, đây là cái gì với cái gì nha?
Tiết Vân Phong kiên nhẫn lặp lại một lần: “Nếu như cô đồng ý ly hôn với Giang Ly, điều kiện tùy cô đặt ra.”
Tôi lau lau miệng, khó hiểu nói: “Tôi tại sao lại phải ly hôn?”
Tiết Vân Phong thản nhiên đáp lại: “Tôi không yên tâm khi có bất kỳ kẻ nào ở bên người anh ấy, phụ nữ cũng không được.”
Tôi: “Nhưng mà cho dù tôi ly hôn rồi, anh ta cũng phải lấy cô gái khác thôi.”
Tiết Vân Phong cuống quít lắc đầu: “Mặc kệ như thế nào, anh ấy đối với cô không giống với đối với những người khác, tôi hy vọng… cô rời khỏi anh ấy.”
Tôi đột nhiên nhớ tới những lúc Giang Ly tới đón tôi, có mấy lần gặp phải Tiết Vân Phong, lúc ấy sắc mặt Tiết Vân Phong quả thật rất khó coi. Aiz, tiểu mỹ nam này, thật là nhạy cảm. Tôi nhìn ngũ quan xinh xắn của cậu ta, da thịt không có nửa điểm tì vết, cùng với hai tròng mắt trong sáng lấp lánh, bản năng của người mẹ trong lòng lại đột nhiên trỗi dậy. Vì vậy, tôi vỗ vỗ ngực, chắc như đinh đóng cột mà nói: “Cậu yên tâm đi, Giang Ly anh ta ngấm ngầm bắt nạt tôi, lại còn khinh bỉ giới tính của tôi nữa.” (kỳ thật là khinh bỉ trí thông minh của tôi nhiều hơn =.= )
Hai mắt Tiết Vân Phong sáng lên: “Thật sự?”
Tôi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tôi lừa cậu làm gì? Thằng nhóc kia chẳng phúc hậu chút nào, lấy chèn ép người khác làm thú vui.” Đứa nhỏ này, người khác nói gì cậu ta cũng tin, quả nhiên là vẫn còn rất đơn thuần.
Tiết Vân Phong nghĩ ngợi một chút, vẫn lắc đầu: “Không được, cho dù bây giờ anh ấy không thích cô, cũng không có nghĩa là sau này sẽ không, tôi cảm thấy vẫn không đủ an toàn.”
Thế nên tôi lại tiếp tục trấn an hắn: “Yên tâm đi, lấy điều kiện của anh ta, gặp gỡ chắc hẳn không ít phụ nữ, mà phụ nữ bên người cũng không ít, anh ta nếu thích phụ nữ, đã thích từ lâu rồi.”
Tiết Vân Phong chậm rãi gật đầu một cái: “Nói cũng đúng… Nhưng mà bây giờ anh ấy không thích, không có nghĩa là sau này sẽ không…”
Tiểu mỹ nam này thật là phiền toái, tôi bị lô-gích của cậu ta làm cho đau cả đầu: “Như vậy cậu kỳ thật là không tự tin với sức quyến rũ của chính mình phải không?”
Gương mặt Tiết Vân Phong đột nhiên phủ lên một tầng phấn hồng, thoạt nhìn hết sức đáng yêu. Cậu ta nói: “Không có, tôi chỉ là lo… lo anh ấy…”
Tôi cảm thấy bộ dáng này của cậu ta thật thú vị, vì vậy nói: “Kỳ thật, chuyện này, cũng không phải không có biện pháp.”
Tiết Vân Phong ngẩng đầu, vẻ mặt đầy mong chờ: “Biện pháp gì?”
Tôi nghiêm trang mà nói: ‘Đem anh ta thiến, làm cho anh ta biến thành Đông Phương Bất Bại.”
Mặt của tiểu mỹ nam trước mặt, càng thêm đỏ.
Suy cho cùng vẫn là trẻ tuổi thôi…. Tôi rất không phúc hậu mà nghĩ.
Lúc này tiểu mỹ nam lại mở miệng nói: “Vậy anh ấy hay bắt nạt cô như vậy, tại sao cô lại không muốn ly hôn với anh ấy? Có phải cô đã thích anh ấy rồi đúng không?”
Đứa nhỏ này thật đúng là cẩn thận, tôi vỗ vỗ trán, nói: “Thích thì không thích, chẳng qua con người của tôi rất lương thiện, nhẫn nhục chịu đựng, có truyền thống mỹ đức tốt đẹp của một người con gái Trung Quốc…”
Tiết Vân Phong ngắt lời tôi: “Nếu anh ấy bắt nạt cô, tốt nhất là cô nên rời khỏi anh ấy. Bây giờ cô ly hôn với anh ấy, còn có thể kiếm được một khoản không tồi của tôi, nếu như đợi đến sau này cô thực sự không chịu nổi anh ấy nữa, khi đó có khi đã muộn.”
Tôi phát hiện bản thân thật đúng là không thể xem thường đứa nhỏ này được. Cậu ta mặc dù lúc nói chuyện vẫn còn mang chút ngây thơ, nhưng mà rất giỏi đánh đòn tâm lý, chỉ có mấy câu như vậy, thoáng cái đã chia rẽ tôi và Giang Ly rồi. Nói cũng đúng mà, nếu Giang Ly sẽ bắt nạt tôi đến già, vì cái gì tôi phải ở cùng một chỗ với hắn? Tôi tại sao không đổi người chứ… Tôi phát hiện vấn đề này thật đáng để nghiền ngẫm đó…
Vì vậy tôi do dự mà hỏi: “Như vậy… tôi muốn gì cũng được?”
Tiết Vân Phong hảo sảng gật đầu: “Chỉ cần là thứ tôi có.”
Kỳ thật mà nói, đề nghị của tiểu thiếu gia này….quả là hấp dẫn người ta.
Buổi tối lúc nấu cơm, trong đầu tôi toàn là suy nghĩ về đề nghị hôm nay của tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong. Giang Ly luôn bắt nạt tôi, bóc lột tôi, sai khiến tôi như nô dịch, lại còn chèn ép tôi, tôi vì sao không phản kháng lại? Cho dù không phản kháng, tôi cũng có thể chạy trốn được cơ mà? Huống hồ tiểu mỹ nam kia còn đáp ứng cho tay một khoản phí chia tay to đùng… Vậy khoản phí chia tay kia tôi muốn cái gì? Muốn bao nhiêu?
Tôi đột nhiên phát hiện một vấn đề nan giải: đối với phí chia tay, tôi cũng không biết bản thân muốn cái gì. Tiền? Hình như tôi có thể tự nuôi sống bản thân, làm một kẻ thường dân nhỏ bé cực kỳ hạnh phúc. Địa vị? Quyền cao chức trọng, khẳng định sẽ rất mệt đây. Người? Ách, đem tiểu mỹ nam nhốt lại nuôi làm thú cưng cũng không tồi, đáng tiếc cậu ta sẽ không chịu đâu. Địa bàn? Khụ khụ, cái này là tôi suy nghĩ lung tung ý mà…
Lúc Giang Ly ăn cơm tối, tâm tình không tốt chút nào. Bởi vì tôi trong lúc thất thần, không nghĩ tới là bỏ hơi nhiều muối vào trong canh, thức ăn cũng hơi cháy một chút.
Giang Ly đặt bát cơm lên trên bàn, bất mãn mà nói: “Quan Tiểu yến, cô đúng là ngày càng không dùng được.”
Trong lòng tôi nghĩ thầm, dù sao cũng sẽ ly hôn, không cần phải sợ hắn nữa. Vì vậy tôi thay đổi thái độ, bực mình mà dùng cái đũa gõ gõ lên cái mâm, nói: “Anh thích thì ăn, lão tử cứ không phục vụ đấy.”
Giang Ly đại khái là không ngờ đến tôi lại có thể đột nhiên phát cáu như vậy, hắn sững sờ nhìn tôi trong chốc lát, giận dữ rời bàn.
Tôi đắc ý múc một thìa canh đưa vào trong miệng, ọe, thật khó ăn.
Buổi tối, tôi đang ngồi trên ghế xem TV, xem mấy bạn giai đẹp gái xinh trong các chương trình giải trí tổng hợp, cười ngây dại. Giang Ly đột nhiên đi tới ngồi bên cạnh tôi, vươn tay với lấy điều khiển. Tôi nhanh tay nhanh mắt mà đoạt lấy điều khiển, cảnh giác nói: “Anh định làm gì?”
Giang Ly cau mày: “Xem bóng đá.”
Tôi quay đầu: “Không được.” Vừa nói, tôi lại tiếp tục nhìn tiết mục giải trí cười ngây ngô.
Giang Ly: “Mấy thứ thiếu muối như vậy, có cái gì hay đâu.”
Tôi phản bác nói: “Bóng đá thì không thiếu muối sao, hơn hai mươi người tranh nhau một quả bóng.”
Giang Ly bất mãn nói: “Bát cô còn chưa có rửa đâu, mau đi rửa.”
Tôi kháng nghị: “Dựa vào cái gì lần nào cũng là tôi rửa bát, hôm nay anh đi rửa, không rửa ngày mai không cho ăn cơm!” Oa… tôi cảm thấy tôi rất vĩ đại nha, hắn là Giang Ly, Giang Ly đấy! Tôi mà cũng có dũng khí dùng cái giọng này để nói chuyện với hắn, hừ hừ, sau này để coi ai còn dám nói tôi không có triển vọng nào!
Giang Ly tức giận nhìn tôi, trong ánh mắt có chút chẳng hiểu làm sao, tôi bị hắn nhìn có chút sợ hãi, vì vậy không thèm để ý đến hắn, tiếp tục xem TV. Chịu đựng, chịu đựng, Quan Tiểu Yến, thời khắc mấu chốt phải lấy khí thế áp đảo đối phương… Đây là Giang Ly dạy cho đấy.
Giang Ly giằng co với tôi hai phút đồng hồ, sau đó làm một hành động khiến cho người ta kinh người: hắn đi vào phòng bếp.
Tôi trợn mắt há mồm mà nhìn Giang Ly, không dám tin. Phải nói như thế nào nhỉ, Giang Ly vốn là một cái lò xo, bạn yếu thì hắn mạnh… Hắn quả nhiên là một tên mềm nắn rắn buông mà!
Vì vậy tôi vắt chéo chân mà nhàn nhã tiếp tục xem TV cười ngây ngô, nhưng mà tiếp đó, tôi liền cười không nổi.
Trong phòng bếp truyền đến một trân loảng xoảng loảng xoảng của tiếng bát đĩa bị đập vỡ, tôi gần như nhảy dựng lên từ trên ghế, chạy thẳng đến phòng bếp. Tôi chống nạnh như một bà địa chủ đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Giang Ly đang đứng giữa một đống mảnh vỡ, sau đó cao giọng giận dữ nói: “Anh muốn tạo phản sao?”
Giang Ly rất hùng hồn mà nói: “Tôi đâu có rửa bát bao giờ.” Nói xong, mặt không chút thay đổi mà đi qua trước mặt tôi.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Ly, hung tợn nói: “Ngu ngốc!”
Được rồi, tôi thừa nhận, lúc tôi nói Giang Ly “Ngu ngốc!”, trong lòng có đắc ý nhiều hơn là giận dữ, không có biện pháp, tôi bị hắn áp bức mấy tháng trời, cuối cùng cũng có cơ hội mắng hắn ngu ngốc rồi, tôi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua….
Kế tiếp cả một buổi tối này cũng trôi qua một cách không được tự nhiên cho lắm, tôi và Giang Ly không nói lời nào nữa. Hắn chạy tới phòng đọc sách không biết ở đó mân mê cái gì, mà tôi thì vẫn như cũ, ngồi trên ghế xem TV, chỉ là không có cười ra tiếng.
Nói thật trong lòng tôi vẫn có chút không nỡ… Tôi rất sợ Giang Ly ra lệnh buổi tối hôm nay không cho tôi ngủ cùng với hắn, như vậy tôi sẽ… Được rồi, là tôi không có triển vọng…
Cũng may Giang Ly tựa hồ hoàn toàn coi tôi như không khí, hắn không để phí chút thời gian nào tắm rửa xong liền đi ngủ, nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái.
Lòng tôi vừa run sợ mà vừa xem TV, cảm thấy nhàm chán, vì vậy đi tắm, sau đó nhón nhón mũi chân bước vào cửa phòng Giang Ly. Tôi xoay tay nắm cửa, nhẹ nhàng mà cẩn thận mở cửa ra… May mà Giang Ly không nghĩ đến dùng chiêu này để đối phó tôi, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, tôi len lén mà leo lên giường lớn của Giang Ly, nhẹ nhàng nằm ở trên giường, kéo chăn, ngủ.
Mới vừa nhắm mắt lại, đầu tôi liền bị một cái gối đầu chụp xuống, lực đạo không mạnh, nhưng cũng đủ để dọa người ta giật mình…Ngay sau đó là giọng nói không vui vẻ chút nào của Giang Ly: “Quan Tiểu Yến, cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.