Bà Xã Thư Ký

Chương 3:




Buổi tối ngày hôm sau, Lạc Điềm Hân chỉ có thể dẫn Trình Hạo Hiên đi gặp mặt, đã đồng ý chuyện của người ta, cũng không thể không đi!
Dưới yêu cầu của anh, cô ngồi chiếc xe đắt tiền rời khỏi.
Còn chưa tới nhà Ninh Thần, đã nghe được âm thanh vui vẻ từ bên trong rồi.
Trình Hạo Hiên dừng xe ở cổng nhà Ninh Thần, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người xuống xe.
"Mọi người khỏe!" Lạc Điềm Hân chào hỏi các bạn!
Trình Hạo Hiên không nói gì, sau khi xuống xe thì kéo tay của cô đi vào.
Lúc này, Lạc Điềm Hân mới phát hiện ra bạn học kiêm bạn tốt Chu Man cũng ở đây, hơn nữa còn thần bí nhìn hai người.
Cô (CM) lại tới, xem ra là nhận được tin tức, muốn đến xem bạn trai cô (LĐH) mang về.
Lúc này, cô phát hiện tay của mình bị nắm chặt, cô nhìn Trình Hạo Hiên, trong ánh mắt của anh mang theo một tia trách cứ, hình như là đang trách cô không chuyên tâm!
Ninh Thần thân là chủ nhà, lập tức chào đón,"Thật tốt quá, các cậu rốt cuộc đã tới, các cậu tới thì tiệc gặp mặt tới cao trào rồi!"
Lạc Điềm Hân cười nói: "Cậu như vậy, ném mọi người đi đâu? Tớ rất ít trở lại, nhưng mà tớ chưa vắng mặt bao giờ nhỉ?"
"Đó là cậu! Nhưng đây là lần đầu tiên cậu dẫn người nhà tới! Chúng tớ tương đối hiếu kỳ, về người con trai chưa vợ bên cạnh cậu." Ninh Thần không kiêng kỵ nói thẳng.
Trình Hạo Hiên cũng không biểu hiện bất kỳ bất mãn gì đối với lời của cô, phải nói là không sao cả, chỉ là người giả làm bạn trai mà thôi.
"Hoan nghênh anh tới! Trai chưa vợ đi nướng cho con gái ăn đi!" Ninh Thần trực tiếp phân công nhiệm vụ.
Lạc Điềm Hân lo lắng mà nhìn Trình Hạo Hiên, anh sẽ không đi nướng chứ?
Nhưng mà, sự thật không giống nhau, anh đã đi qua, hơn nữa còn không chút do dự nào.
"Được rồi! Hiện tại đến phiên chúng tớ hỏi! Nhanh qua đây, thành thật khai báo!" Ninh Thần kéo Lạc Điềm Hân đến bên cạnh một bàn dài.
Ngồi xuống trong đám con gái, lập tức gặp một đống ánh mắt hâm mộ của con gái.
"Hân Hân, cậu thật tốt! Bạn trai cậu rất đẹp trai, cực giỏi!"
"Thật sao? Ha ha, cám ơn!" Lạc Điềm Hân lúng túng trả lời.
Chu Man một bộ cậu lợi hại nói: "Hân Hân, chân nhân bất lộ tướng! Người đàn ông của cậu rất ưu tú."
Lạc Điềm Hân trợn mắt nhìn Chu Man một cái, cô rõ ràng là biết, lại còn nói như vậy.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Bạn trai cậu làm cái gì? Hai ngươi biết nhau như thế nào?"
Cái này muốn cô nói thật sao?
"Nói nhanh đi! Không thể giấu giếm, bằng không chúng tớ sẽ đi hỏi bạn trai cậu."
"Thật ra thì, anh ấy là cấp trên của tớ!" Lạc Điềm Hân thành thật khai báo.
Ninh Thần kinh ngạc, "Thì ra là tình yêu văn phòng! Thật sự là quá tốt! Các cậu có thể ở chung một chỗ cả ngày!"
Tốt sao? Cô lại không thấy có gì tốt.
Lúc này, Trình Hạo Hiên đi tới, trên tay của anh còn cầm một cây lạp xưởng mới vừa nướng xong, đưa cho Lạc Điềm Hân.
Sau khi cô nhận lấy cũng không ăn ngay lập tức, chỉ đặt nó trong chén.
Nhưng Trình Hạo Hiên không rời đi, mọi người tính ép buộc anh ngồi xuống bên cạnh cô (LĐH).
"Tới, anh đẹp trai, uống nước giải khát." Ninh Thần đặt một lon nước có ga ở trước mặt anh nói.
Trình Hạo Hiên muốn từ chối, bởi vì cho tới bây giờ, anh không uống nước có ga.
Lạc Điềm Hân nhìn lon nước, rồi tự động đổi cho anh một lon nước trái cây, "Anh ấy không uống nước có ga!"
Trình Hạo Hiên quay mặt nhìn Lạc Điềm Hân, cô thật là hiểu anh, xem ra, mấy năm nay không theo anh một cách vô ích.
"Ôi, hiểu rõ như vậy!" Chu Man cố ý chua xót nói.
Lạc Điềm Hân xấu hổ quay mặt, đi theo lâu như vậy, làm sao có thể không hiểu sở thích của anh? Nhưng mình lại thể hiện ra trước mặt nhiều người.
Những bạn học trai lúc này mới đem thức ăn nướng xong bưng lên, Cao Chí đặc biệt đem cánh gà mình nướng đưa cho Lạc Điềm Hân.
"Cám ơn!" Lạc Điềm Hân cầm cánh gà nói với anh.
Trình Hạo Hiên thấy một màn như vậy, trong ánh mắt lộ ra một cỗ khí lạnh, người đàn ông này coi anh là không khí sao? Anh ta rõ ràng biết quan hệ hai người bọn họ, còn dám đối xử người đã có bạn trai là cô như thế, mà cô thân là bạn gái, lại cũng không hiểu phải kiêng dè.
Cánh gà trên tay Lạc Điềm Hân đột nhiên bị lấy mất.
"Để cánh gà bớt nóng đi! Ăn lạp xưởng." Trình Hạo Hiên để cánh gà một bên, cầm lạp xưởng lên nói với cô.
Lạc Điềm Hân cảm thấy kỳ quái, nhìn Trình Hạo Hiên, chỉ thấy Trình Hạo Hiên đang mang theo lửa giận nhè nhẹ mà nhìn cô.
Cô trêu chọc anh chỗ nào? Không có đi?
"Ồ!" Cô cầm lạp xưởng lên, cắn một cái.
Lúc này, Trình Hạo Hiên mới bỏ qua cô, nếu cô dám ăn đồ người đàn ông này cho cô, cô nhất định phải chết, "Ăn ngon không?"
Lạc Điềm Hân nuốt thức ăn trong miệng xuống, cười gượng nói: "Ăn ngon!"
Cao Chí thấy cô không ăn đồ của mình, lại nhìn hành động của hai người, đành rời khỏi.
Sau khi anh (CK) rời đi, Trình Hạo Hiên lập tức khôi phục nguyên dạng, không quan tâm tới cô.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu, vào mép giường, ấm áp.
Tối hôm qua vì được ngủ sớm, cho nên hôm nay Lạc Điềm Hân thức dậy có chút sớm.
Cô hơi mở mắt của mình ra, sao lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình có chút kỳ quái?
Lúc nào thì trước mặt mình có một bức tường?
Lạc Điềm Hân ngẩng đầu nhìn phía trước, là Trình Hạo Hiên, trong nháy mắt, toàn bộ trí nhớ đều trở về.
Tối hôm qua, lúc cô nghỉ ngơi, anh còn trên giường ! Hơn nữa, còn ở bên cạnh cô, bây giờ sao lại gần như vậy? Cô thoáng ngẩng đầu, phát hiện mình không ý thức được mà nằm trong ngực Trình Hạo Hiên.
Xong rồi, quả thực quá mất mặt. Trong mấy ngày nay, chắc cô không ngủ như vậy chứ? Buổi sáng cô luôn dậy trễ hơn anh, cô căn bản cũng không biết mình ngủ thành cái dạng gì.
Bàn tay Trình Hạo Hiên rất tự nhiên mà đặt lên hông của Lạc Điềm Hân, làm cô không dám động, chỉ sợ sẽ đánh thức anh.
Cô muốn lúc anh chưa tỉnh, mau chóng rời giường.
Cô nhẹ nhàng cầm tay của anh lên, sau đó di chuyển thân thể của mình, lui về phía sau.
Thật vất vả mới di chuyển đến vị trí an toàn, chuẩn bị buông tay anh xuống thì chủ nhân của cánh tay đã chặn lại, kéo cô vào trong ngực của mình.
"Chào buổi sáng!" Trình Hạo Hiên vừa mới tỉnh, giọng nói lười biếng vang lên ở trên đầu cô.
Vẻ mặt Lạc Điềm Hân lúng túng, hơn nữa khuôn mặt còn đỏ bừng cả, cho nên căn bản không dám ngẩng đầu nhìn anh, "Chào buổi sáng. . . . . ."
Trình Hạo Hiên ôm lấy thân thể của cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh, "Sao cô ở trong lòng tôi? Tối hôm qua cô đã làm gì tôi?"
Lạc Điềm Hân đẩy anh ra một chút, "Cái gì gọi là tôi làm gì anh? Là anh làm gì tôi mới đúng!"
Cô lựa chọn nguỵ biện, dù sao thì tất cả mọi người ngủ thiếp đi, ai mà biết đây là lỗi của ai đây?
"Thật sao? Sao tôi lại làm gì cô? Tôi ngủ rất an phận, hơn nữa, vị trí của tôi không thay đổi, ngược lại là cô, mới vừa rồi không phải ở trong lòng tôi sao?"
Thật ra thì Trình Hạo Hiên đã sớm tỉnh, lúc cô chuẩn bị mở mắt, anh mới nhắm mắt lại.
Tình hình như vậy, mỗi sáng sớm anh đều thấy, cô luôn nằm trong ngực của anh, như đang hưởng thụ nhiệt độ trong lòng anh, nhưng anh lại lựa chọn không nói với cô.
Lạc Điềm Hân ngồi dậy từ trên giường, "Tại sao là tôi? Tôi là con gái! Là anh kéo tôi qua!"
"Vậy tại sao không phải cô ngủ sau, nằm chết dí trong lòng tôi đây này?" Trình Hạo Hiên cũng ngồi dậy từ trên giường, nhìn cô.
"Làm sao có thể?" Dù sao thì cô cũng kiên quyết không thừa nhận, cho dù cô làm như vậy thật, nhưng cô là con gái, dĩ nhiên sẽ không thừa nhận mình không cẩn thận.
Trình Hạo Hiên từ từ đến gần Lạc Điềm Hân, "Rốt cuộc thì là ai trong hai chúng ta, buổi tối chủ động như vậy?"
Lạc Điềm Hân sợ sệt lui về phía sau, anh muốn làm cái gì?
"Tôi không biết! Anh không cần đến gần như vậy đâu!"
"Tại sao tôi không thể đến gần? Tôi không phải là muốn làm cái gì!" Mặt Trình Hạo Hiên vô tội mà nhìn cô.
Lạc Điềm Hân không dám bảo đảm, "Anh. . . . . ."
Cô lấy tay mở rộng khoảng cách của hai người, nhưng bị Trình Hạo Hiên bắt được, lôi kéo vào trong ngực của anh, lần này lại bị vây vững vàng ở trong ngực.
"Có người nói nói với cô chưa, dáng ngủ của cô thật đáng yêu?" Trình Hạo Hiên cúi đầu nhìn hai gò má đỏ bừng của cô nói.
"Không có. . . . . . Có. . . . . ." Từ nhỏ đến lớn, trừ mẹ ra, bạn bè cũng không ngủ cùng cô trên cùng một cái giường, làm sao có người nói như vậy?
Hơn nữa, anh nói cô đáng yêu? Không phải cô tỉnh trước sao? Cô tỉnh trước, sao anh có thể thấy?
"Anh thức dậy trước?"
Trình Hạo Hiên không trả lời, chỉ nhìn cô.
"Trình Hạo Hiên, anh cái người khốn nạn này, anh cố ý chỉnh tôi đúng không?" Lạc Điềm Hân nhất thời giận đến không thở được.
"Tôi không nói như vậy!" Anh đột nhiên cảm thấy, bộ dạng tức giận của cô thật đáng yêu!
Lạc Điềm Hân đẩy anh ngã xuống giường, cầm gối lên, bắt đầu đánh, "Khốn nạn, rõ ràng đã tỉnh sớm, anh còn xem trò cười của tôi!"
Trình Hạo Hiên tránh né sự tấn công của cô, sau đó đổi lại thành anh đè cô dưới thân.
"Tôi không cố ý chỉnh cô, là cô không thấy, mỗi sáng lúc tôi tỉnh lại, cô luôn ở trong lòng tôi, chẳng lẽ cô không làm gì? Tôi nói cô cố ý !"
Anh nhìn cô gần trong gang tấc nói.
Mỗi sáng? Cô muốn sao? Thật là mất thể diện, mình cùng một người đàn ông ôm ấp, ngủ chung mỗi ngày.
"Anh có thể nói cho tôi biết! Sao anh không nói sớm?"
Trình Hạo Hiên từ chối cho ý kiến, "Tôi chỉ muốn xem, xem rốt cuộc là cô giả bộ hay là không biết thật."
" Đương nhiên là tôi không biết." Cô đều ngủ thiếp đi, làm sao có thể biết mình đã làm những gì?
"Bây giờ cô muốn chối cãi sao?" Trình Hạo Hiên chưa bao giờ nhìn cô ở khoảng cách gần.
Lông mi của cô rất dài, như muốn che đi chuyện trước mắt. Hơn nữa, da của cô mịn đến nỗi ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, bình thường không thấy cô chăm sóc thế nào!
Hơn nữa, đè cô ở dưới thân, thân thể cô đầy đặn hơn anh tưởng tượng, mà không phải như tưởng tượng trước kia của anh, xinh xắn nhanh nhẹn.
Lạc Điềm Hân chu cái miệng nhỏ, "Không có!"
"Vậy cô bây giờ thừa nhận là cô chủ động ôm tôi?" Trình Hạo Hiên khẽ mỉm cười nói.
Cô có chút kinh ngạc, anh bình thường rất ít cười, nhưng cười với cô.
"Lời này của anh có chút khó nghe! Cái gì mà thừa nhận ôm anh! Đó là tôi không cảm thấy, cũng không cố ý."
"Dù sao thì cô hành động như vậy, dắt tay 500, ôm 1000 rồi. Hơn nữa, không phải một buổi tối, lúc trước tôi làm như không biết, nhưng hôm nay cô không thể chối cãi?" Trình Hạo Hiên thoáng nâng thân thể lên, nói với cô.
Lạc Điềm Hân kinh ngạc, còn chưa phản ứng kịp, bây giờ anh lại muốn nói với cô chuyện này?
"Anh. . . . . ."
Trình Hạo Hiên xuống từ trên người cô, ngồi bên giường nhìn cô, "Chẳng lẽ cô cho rằng, tôi sẽ làm gì cô?"
Cô lập tức ngồi dậy, "Không có, tôi không nghĩ nhiều như vậy!"
Trình Hạo Hiên cười lạnh một tiếng, sau đó đi vào phòng tắm.
Lạc Điềm Hân bị một tiếng cười lạnh kia của anh làm cho khó hiểu, "Cười là có ý gì?"
Trình Hạo Hiên rửa mặt xong, đi ra ngoài vận động, mà Lạc Điềm Hân chậm rãi đi ăn điểm tâm.
Hiện tại, cô phát hiện mình cực kỳ lười, như không muốn di chuyển, ở nhà thật tốt ! Chuyện gì thì người trong nhà cũng làm giúp, dù cho phải chịu sự càm ràm của mẹ.
Ediotr: Thiến Tiếu Tiếu
Mẹ Lạc đi vào phòng bếp, nhìn cô chậm rãi ăn điểm tâm, thì bắt đầu bất mãn.
"Ăn nhanh lên rồi chuẩn bị! Chậm rì rì giống cái gì?"
"Chuẩn bị cái gì?" Hôm nay muốn cô làm cái gì sao?
"Con quên? Hôm nay là sinh nhật bà ngoại con!" Mẹ Lạc bị cô làm cho tức điên, lại quên mất chuyện này, bà còn tưởng rằng cô trở về nhanh vì sắp tới sinh nhật bà ngoại.
Cái gì? Là sinh nhật bà ngoại? Đã bao lâu cô không làm sinh nhật cho bà ngoại rồi, làm sao cô nhớ!
Lạc Điềm Hân có một dự cảm chẳng lành, "Mẹ, mẹ sẽ không nói chuyện Hạo Hiên với bà ngoại chứ?"
"Dĩ nhiên, chuyện lớn như vậy, phải nói." Mẹ Lạc không cảm thấy có gì không ổn! Bà muốn tất cả mọi người thấy con rể của bà!
"Mẹ, có gấp quá không? Con chỉ là. . . . ." Lạc Điềm Hân không muốn tới nhà bà ngoại chút nào, đoán chừng mấy ngày nay, mẹ đã gọi điện thoại cho bà ngoại, toàn bộ thân thích bên kia, nếu hôm nay đi, ba cô tám bà (tam cô lục bà)nhất định đến đông đủ, đó là một chuyện rất khủng bố .
Sắc mặt mẹ Lạc lập tức thay đổi, "Cái gì mà gấp hay không gấp? Nếu đã tìm được, nhanh chóng quyết định!"
"Hơn nữa, đây là sinh nhật bà ngoại, mọi người đều đi, chẳng lẽ con không muốn đi?"
Lạc Điềm Hân mím môi, "Cũng không nói là không đi, chẳng qua con cảm thấy quá nhanh."
"Nhanh cái gì? Bây giờ con ăn rất chậm mới là thật, ăn nhanh lên cho mẹ!" Mẹ Lạc cảm thấy xấu hổ về đứa con gái không biết nắm chặt cơ hội.
"Mẹ cũng mới gặp lần đầu thôi, chờ sau này anh thường xuyên đến nhà chúng ta, tình cảm chúng con ổn định hơn, thì mới đi gặp bà ngoại! Nếu sau khi chúng con gặp bà ngoại, mới chia tay, sẽ khiến bà ngoại đau lòng!" Lạc Điềm Hân cố gắng tìm cách có thể giải quyết.
Mẹ Lạc đánh cô một cái, "Con nói cái gì đây? Con nói như vậy là muốn chia tay sao? Sao lại nói như vậy?"
Lạc Điềm Hân bị đau, che đầu, "Ai nha! Mẹ, đau chết!"
"Con cũng không nói thật, con chỉ nói là nếu như! Chuyện như vậy, ai nói trước được!"
Bọn họ vốn không phải là người yêu, đương nhiên có thể chia tay!
"Con thật là một đứa ngốc, người đàn ông kia rất tốt, không giữ lấy, còn nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Mẹ mặc kệ, nếu như các con chia tay, mẹ không cho phép con về nhà!"Trình Hạo Hiên làm bà rất hài lòng, nếu con gái chia tay với anh thật, cô sẽ không xong với bà, "Còn nữa, hôm nay là sinh nhật bà ngoại, con nhất định phải đi! Không được từ chối."
Trình Hạo Hiên đứng ở cửa phòng bếp nói: "Chúng ta đi gặp bà ngoại khi nào?"
Anh trở về lúc nào? Sao lại trở về nhanh như vậy? Vậy những lời hồi nãy, anh đều nghe được?
Mẹ Lạc hung hăng trợn mắt nhìn Lạc Điềm Hân một cái, sau đó cười hì hì nói: "Các con chuẩn bị xong là được rồi, lái xe của con đi được không? Như vậy thì chúng ta sẽ đến nhà bà ngoại trước cơm trưa, sau đó, tối về cũng sớm một chút."
Trình Hạo Hiên rộng rãi nói: "Dĩ nhiên có thể!"
Mẹ Lạc cao hứng, cười không ngậm miệng lại được, sau đó rời khỏi phòng bếp, ra ngoài trước, để Lạc Điềm Hân giải thích những lời mình vừa mới nói với Trình Hạo Hiên.
Giải thích cái gì? Cản bản là không cần giải thích.
Trình Hạo Hiên cầm điểm tâm trên bàn lên, bắt đầu ăn, không hỏi cô gì cả.
Nhưng mà anh có phần tức giận, chẳng lẽ trong lòng của cô muốn chia tay, trừ cha mẹ hai bên, những người khác không cần gặp mặt cho thỏa đáng, tránh cho về sau mất mặt?
Lần trước thấy bạn của cô cũng thế, anh không được phép gặp mặt họ? Nếu đổi thành người khác, không phải nên khoe chuyện mình có bạn trai sao? Hơn nữa, điều kiện của anh không tệ.
Sao cô lại tránh anh như tránh rắn?
"Tôi thấy mẹ tôi, muốn giới thiệu anh cho toàn bộ thân thích, để cho bọn họ đánh giá." Lạc Điềm Hân biết ý đồ của mẹ cô, đến lúc đó, khiến mẹ công dã tràng, vậy thì cô khó sống rồi.
Cô không biết là anh đang tức giận, dù thế nào đi nữa thì bộ dáng anh rất bình thường, làm người ta nhìn không ra.
"Nếu hai chúng ta kết thúc, về sau tôi không biết lấy lại thể diện của mình như thế nào!" Lạc Điềm Hân bất mãn với hành động tuyên truyển khắp nơi của mẹ.
Trình Hạo Hiên lặng lẽ ăn bữa sáng, không tham gia than phiền với cô.
Thật lâu, Lạc Điềm Hân mới phản ứng được, anh không nói gì.
"Anh làm sao vậy?"
Trả lời là trầm mặc.
Cô nói gì sai sao? Sao lại chọc anh khó chịu?
Ăn sáng xong Trình Hạo Hiên trở về phòng, hoàn toàn không để ý tới cô.
Lạc Điềm Hân bắt đầu thấy khó hiểu, cô lại làm sai cái gì? Sao tất cả mọi người không sai, đều là cô sai?
Sau khi đến nhà bà ngoại, Lạc Điềm Hân cùng Trình Hạo Hiên bị bao vây, cậu, mợ, dì, dượng gì đều tới hỏi bọn họ.
Lạc Điềm Hân nhìn Trình Hạo Hiên có chút mất hứng, bây giờ bị nhiều người như vậy hỏi này hỏi kia, anh càng mất hứng?
Sau khi ăn cơm trưa xong, mẹ Lạc kéo Lạc Điềm Hân sang một bên.
"Con xem con………...con chưa giải thích rõ với Hạo Hiên đúng không? Từ khi ra khỏi nhà, nó có vẻ tức giận." Mẹ Lạc nói chỗ sai của cô.
Lạc Điềm Hân không nhận ra anh đang giận những thứ này, chuyện của bọn họ, căn bản không phải như vậy? Tức cái này có ích sao?
"Không có chuyện gì! Lát nữa thì anh ấy tốt hơn!"
Mẹ Lạc phát hiện con gái của mình không hiểu lòng của đàn ông, "Bạn gái của mình nói muốn chia tay, người nào nghe sẽ vui mừng, con không phải ngu ngốc thì là cái gì?"
"Không phải vậy! Anh ấy sẽ không tức giận vì những lời đó của con!" Lạc Điềm Hân vẫn kiên trì giữ ý kiến của mình.
Mẹ Lạc phát hiện mình không có cách nào nói chuyện với con gái, thật không hiểu, đàn ông ưu tú như Trình Hạo Hiên, sao lại thích loại phụ nữ như con gái mình.
"Dù sao thì bây giờ con lập tức giải quyết cho mẹ, nếu trước cơm tối, mẹ còn thấy gương mặt tức giận của nó, vậy thì nhất định con phải chết." Mẹ Lạc đe dọa nói.
Nào có người như vậy? Con gái của mình không quan tâm, ngược lại quan tâm người khác, thật không có lương tâm.
Lạc Điềm Hân vạn lần không muốn nhưng vẫn kéo Trình Hạo Hiên ra khỏi cửa.
Nhà bà ngoại rất gần bờ biển, cho nên cô tính dẫn anh đi tới bờ biển, dọc đường đi, hai người không nói chuyện, khi đến bờ biển, hai người ngồi xuống bãi cát, Lạc Điềm Hân mới mở miệng: "Tổng giám đốc! Anh đang tức giận hả?"
Trình Hạo Hiên Hiên liếc cô một cái, cô sẽ không phát hiện ra muộn như vậy chứ? Anh không nói chuyện với cô cả một buổi sáng.
Không để ý đến cô sao? Thật sự là đang tức giận vì lời nói buổi sáng của cô sao?
"Buổi sáng tôi nói sai gì sao? Tôi sẽ nhận lỗi với anh."
Trình Hạo Hiên cởi giày, xắn ống quần lên, đi về phía biển, Lạc Điềm Hân vội vàng theo sau.
"Tổng giám đốc, tôi sai lầm rồi! Anh không cần không để ý tới tôi!" Cô ăn nói khép nép rồi, anh không hẹp hòi như vậy đi?
Trình Hạo Hiên quay đầu lại, "Cô có biết cô sai chỗ nào không? Sao lại vội vã nhận lỗi?"
Lạc Điềm Hân suy nghĩ một chút, vẫn không biết!
Thật ra thì Trình Hạo Hiên không còn giận nữa rồi, nhưng không ngờ mình tìm một người phụ nữ giả làm bạn gái, bạn trai của mình tức giận cũng không biết.
Bạn trai? Hình như anh đã coi mình bạn trai của cô rồi, gặp mặt người đàn ông thích cô, hay là ở trước mặt cha mẹ cô, chẳng lẽ anh. . . . . .
Sẽ không, làm sao có thể? Tuyệt đối không thể nào!
Trình Hạo Hiên đổi chủ đề nói: "Cô ở công ty đã ba năm, cô cảm thấy công ty tốt không?"
Lạc Điềm Hân cảm thấy khó hiểu, hỏi cô như vậy là có ý gì?
"Rất tốt!"
Trình Hạo Hiên cười lạnh một tiếng, dùng chân đá nước biển mấy cái, "Cô nói thật?"
Lạc Điềm Hân vội vàng giải thích, "Đương nhiên là thật, nếu không tốt! Tôi đã đi sớm rồi!"
Cái này cũng đúng, hơn nữa, dáng vẻ cô như là không muốn rời đi.
"Cô đi theo tôi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy tôi khó chịu? Rất khó ở chung?"
Lạc Điềm Hân lui hai bước, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, anh làm sao vậy? Sao đột nhiên hỏi cái này? Không phải muốn đá cô đi chứ? Vậy thì không được, anh đã bảo đảm, sẽ không làm cho cô mất chén cơm.
"Không có! Ở chung đã lâu, hiểu được tính tình của anh, cho nên sẽ không."
"Vậy ý của cô là, trước kia tôi rất khó ở chung?" Trình Hạo Hiên dĩ nhiên biết mình ở công ty nổi danh bắt bẻ, đối với thứ anh không hài lòng, anh sẽ vứt bỏ.
Mà cô xử lý công việc cũng không tệ, anh rất ít bắt bẻ cô.
"Tôi không có nói như vậy, ai nha, tổng giám đốc, anh đừng làm khó tôi!" Lạc Điềm Hân không biết nên nói gì.
"Mới hỏi cô mấy câu thì nói tôi làm khó dễ cô! Ở công ty, cô sẽ không cãi lại." Trình Hạo Hiên hơi híp mắt nhìn cô.
"Tôi. . . . . ."Sao mỗi câu của anh đều kì quái?
Lạc Điềm Hân cắn môi dưới, cũng không biết phải nói những gì, dù sao cứ có cảm giác nói nhiều sai nhiều.
Trình Hạo Hiên đưa tay lau khóe môi cô, dọa cô sợ, chỉ có thể kinh ngạc nhìn tay của anh.
Cô chưa kịp suy nghĩ, Trình Hạo Hiên đã cúi đầu, hôn lên cánh môi ngọt ngào của cô.
Lạc Điềm Hân trừng to mắt mà nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, anh đang làm cái gì?
Trình Hạo Hiên cắn cánh môi của cô, cảm thấy có một mùi vị ngọt ngào, nhưng cô không bôi son, thì ra là mùi vị của cô.
Anh ôm cô vào ngực, thậm chí dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi cô, hút lấy chất mật trong miệng cô.
Lạc Điềm Hân vịn bờ vai của anh thật chặt, không biết là muốn đẩy anh ra hay muốn ôm anh.
Đây là nụ hôn đầu của cô, hai mười mấy năm qua, lần đầu tiên hôn, là ở bờ biển lãng mạn như vậy. Nhưng mà không có cảm giác lãng mạn.
Cô nhận được là cảm giác áp bức.
Trình Hạo Hiên trêu chọc đầu lưỡi của cô, mời nhảy múa cùng anh, mà Lạc Điềm Hân có phần sợ hãi mà né tránh , nhưng anh chính xác ngậm đầu lưỡi của cô.
Hai người hôn thật lâu, lâu đến đều nỗi cô không thể hít thở, anh mới buông cô ra.
"Tổng. . . . . . Tổng giám đốc. . . . . ." Lạc Điềm Hân khó hiểu nhìn anh.
Trình Hạo Hiên cũng không biết mình bị làm sao, cũng nghĩ không ra, tại sao mình có thể như vậy, vì vậy không lên tiếng mà lên bờ.
Lạc Điềm Hân ngây ngốc nhìn anh, sao cô lại có cảm giác kỳ quái?
"Này, anh có ý gì?" Lạc Điềm Hân không phục, xông lên ngăn anh lại.
Thì phát hiện khóe miệng của anh cong lên thành nụ cười nhạt.
Thấy cô đuổi theo, mặt Trình Hạo Hiên trở về bình thường, "Cái gì mà có ý gì? Không có bất kỳ ý gì!"
Lạc Điềm Hân không hiểu ý của anh, “Tại sao anh hôn tôi?"
Trình Hạo Hiên không được tự nhiên mà nhìn cô nói, "Không biết, muốn hôn thì hôn!"
Muốn hôn thì hôn? Xem cô là cái gì?
"Anh thật xấu xa? Đây chính là nụ hôn đầu của tôi! Tôi chưa cho phép thì anh đã hôn, anh có biết tôi rất đau lòng không?" Lạc Điềm Hân vô cùng khó chịu.
Nụ hôn đầu? Người hai mươi mấy tuổi, còn nụ hôn đầu? Anh không phải chiếm được lợi ích từ người ta?
"Vậy cô có cảm giác thế nào khi được tôi hôn?" Trình Hạo Hiên hỏi.
Cảm giác thế nào? Bắt đầu kinh ngạc, sau lại cảm thấy thật tốt. Ai nha! Phải nói với anh thế nào?
"Không cảm thấy gì cả!" Lạc Điềm Hân trợn mắt nói dối.
"Thật sao?" Trình Hạo Hiên liếc mắt một cái thì thấy ngay ý nghĩ của cô, thật là một người phụ nữ có suy nghĩ đơn giản.
"Đương nhiên!"
Trình Hạo Hiên cũng hùa theo cô, nói: "Nếu không có cảm giác gì, vậy cứ như vậy đi! Đi về!"
Cái gì như vậy? Tinh thần của cô tổn thất, được không?
"Đợi đã...! Anh làm như vậy là sao? Chẳng lẽ để tôi cảm thấy bị quỷ hôn à?"
Trình Hạo Hiên không muốn tranh cãi với cô trong gió biển, "Cô thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó! Nghĩ như vậy chính là như vậy!"
Sớm biết như vậy thì anh không xúc động hôn cô rồi, cô còn hỏi không dứt?
Cái gì là cô nghĩ như vậy chính là như vậy? Cô không hiểu mới hỏi anh nha! Hiện tại thì ngược lại, nuốt lại toàn bộ lời muốn nói, còn cái dáng vẻ bực mình kia là sao?
Cô đang muốn tiếp tục hỏi, nhưng người đàn ông kia đã đi xa.
Trời ạ! Cô đã trêu ai ghẹo ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.