Bắc Đẩu

Chương 10:




Biên tập: Huyền Ca
“Vậy, đổi một hướng nghĩ khác thì thế nào?”
★•˚。* 。* 。* 。˚•★
Trung bình một tờ báo có giá ba xu*, với người bình thường cũng không đắt. Người không biết chữ có thể đến quán trà nghe người ta đọc báo, một bình trà là có thể nhâm nhi hơn nửa buổi chiều, nhất cử lưỡng tiện.
* xu (分) đơn vị tiền tệ nhỏ nhất của TQ. 1 xu = 1/10 hào = 1/100 tệ
Báo mới Hoàng Bộ là lều báo nhỏ chẳng có tiếng tăm. Họ chấp nhận ít lãi đẩy tiêu thụ, một tờ báo giá chỉ hai xu, cộng thêm tin tức mang tính bùng nổ đưa lên cả trang nhất thế này, có thể chắc rằng số báo hôm nay nhất định sẽ bán sạch.
Từ tin tức trong tờ báo này, chẳng mấy chốc, tin Đỗ Uẩn Ninh chết sẽ lan khắp phố lớn ngõ nhỏ toàn Thượng Hải. Mà thân phận nghi phạm của Lăng Xu cũng rất khó dìm xuống, ai ai cũng là thẩm phán, báo chí tạp chí, miệng tiếng thiên hạ, tất thảy dư luận sẽ chỉ mũi dùi về phía anh, mọi thứ chỉ tổ tăng thêm áp lực cho người điều tra phá án.
Dưới áp lực dư luận và có thứ gọi là chứng cứ, Lăng Xu muốn thoát tội sẽ càng khó hơn.
Tự cổ chí kim, giết người thì đền mạng, là quy luật bất biến.
“Anh chủ Nhạc, năng lực anh có hạn ha, cả một tin tức cũng chả dìm xuống nổi. Tôi nghi ngờ những thành tựu mà anh khoe khoang với chị tôi có phải thật không đấy!”
Lăng Xu nản lòng nói, vươn tay móc năm xu từ trong túi ra thả lên tờ báo, gấp tờ báo lại, nhét vào ngực tên ăn mày ven đường.
“Thiên hạ không có tường nào không lọt gió.” Nhạc Định Đường bình tĩnh nói, “Bắt đầu từ giây phút mối quan hệ giữa vụ án và cậu hình thành, hẳn cậu đã sớm lường trước kết quả này. Mặc dù người giúp việc nhà họ Viên bị hạn chế ra vào, nhưng vẫn cần ăn uống hằng ngày, ắt phải liên lạc với bên ngoài, vả lại nhiều tuần bộ phụ trách án này như vậy, có ai đó lén lút để lọt một hai tin tức cho lều báo kiếm chút tiền tiêu vặt cũng chẳng lạ.”
Lăng Xu thở dài, người ngồi trong nhà, hoạ từ trời ập xuống là câu miêu tả chính xác nhất về tình trạng của anh hiện giờ.
Một ngày chưa tìm ra hung thủ, vụ án này sẽ tựa như sợi dây thừng vô hình tròng trên cổ anh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng siết chặt, đẩy anh vào chỗ chết.
Người giúp Đỗ Uẩn Ninh viết danh sách tài sản có khả năng có quan hệ không rõ ràng với Đỗ Uẩn Ninh, thậm chí rất có thể là kẻ đã xúi giục cô ấy bỏ trốn, cuối cùng giết người diệt khẩu. Kẻ nọ tựa âm hồn vong linh, từ đầu chí cuối luôn quanh quẩn kề bên, nhưng ta lại không lần ra một chút dấu tích. Nếu không phải Lăng Xu tận mắt thấy tờ danh sách tài sản ấy thì không chừng chính anh cũng phải nghi ngờ có thật từng có một người như vậy tồn tại chăng.
Lăng Xu cảm thấy phương hướng lần theo những việc Đỗ Uẩn Ninh đã làm khi còn sống để tìm manh mối là không sai, nhưng làm thế cứ có cảm giác như bị người ta dắt mũi, đối thủ nấp trong bóng tối biết tỏng bước tiếp theo anh sẽ làm gì, dễ dàng nắm rõ hành tung của anh, còn tiện thể đánh đòn phủ đầu.
Vậy, đổi một hướng nghĩ khác thì thế nào?
Nếu như, ngay cả người hầu thân cận của nhà họ Viên cũng chưa từng gặp kẻ nọ…
Như vậy, Đỗ Uẩn Ninh phải làm sao để gặp đối phương trong điều kiện người nhà họ Viên chẳng hề hay biết?
Thốt nhiên, một ý nghĩ chợt loé trong đầu Lăng Xu!
“Quán cà phê Tân Nguyệt?!”
“Những lần trước Đỗ Uẩn Ninh hẹn cậu ở đâu?”
Nhạc Định Đường và anh gần như đồng thời lên tiếng. Lời hai người nói không giống, nhưng tựu trung mạch suy nghĩ đều như nhau. Bọn họ cùng nghĩ đến một điều.
Nhạc Định Đường: “Đều là quán cà phê Tân Nguyệt?”
Lăng Xu: “Đúng vậy, cô ấy hẹn tôi ba lần, đều ở nơi đó.”
Nhạc Định Đường: “Vậy cậu từng thấy cô ấy trò chuyện thân mật với ai trong quán không?”
Lăng Xu vắt óc nghĩ một hồi, lắc đầu đáp: “Trong ấn tượng của tôi thì không có, cô ấy có vẻ quen biết ông chủ quán cà phê Tân Nguyệt, lúc chúng tôi gặp nhau lần thứ hai, cô ấy còn giới thiệu ông chủ đang rửa li cho tôi.”
Nhạc Định Đường: “Cậu biết bao nhiêu về ông chủ đó, ông ta có vợ không?”
Lăng Xu: “Anh nghi Đỗ Uẩn Ninh có mờ ám với ông ta? Không thể nào.”
Tài xế của Nhạc Định Đường vẫn luôn chờ ở đầu phố, thấy bọn họ đi tới, gã nhanh chân bước ra mở cửa. Đợi hai người đã vào chỗ, xe khởi động, Lăng Xu mới mở miệng.
“Khi anh gặp chủ quán đó sẽ rõ, tuổi tác ông ấy đã khá lớn, miệng mồm cũng chẳng bén nhạy mấy. Đỗ Uẩn Ninh không thể nào có quan hệ gì sâu sắc với người này đâu.”
Nhạc Định Đường suy nghĩ một chốc: “Vậy đến quán cà phê Tân Nguyệt xem thử.”
Từ đây đến quán cà phê Tân Nguyệt, dưới điều kiện không tắc đường chỉ tốn mười lăm phút ngồi xe. Họ xuống xe ở đầu phố, đi chưa được mấy bước, xa xa đã trông thấy tấm biển quán cà phê treo trước phố.
Thoạt nhìn quán cà phê này đã được vài năm tuổi rồi.
Tường ngoài vừa được quét vôi, vài cánh cửa sổ không mới không cũ, cây cỏ giữa trời đông gắng giữ sắc xanh và cả nhân viên phục vụ vận Âu phục, từ mỗi một chi tiết đều có thể cảm nhận được sự tận tâm của ông chủ đối với căn quán này.
Song quán cà phê mở ở Trung Quốc đương nhiên sẽ mang vài đặc điểm của Trung Quốc, ví như hiện tại ca khúc phát ra từ đĩa nhạc trong quán không phải âm nhạc nước ngoài, mà là bài “Hoa nhài” đã nghe mãi thành thuộc của nước nhà.
Hai người Lăng Nhạc không vội vào quán, họ dạo quanh các cửa tiệm gần quán cà phê, tán gẫu đôi câu cùng chủ tiệm, mua vài thứ, sau đó vờ như vô tình hỏi han tình hình quán cà phê Tân Nguyệt.
Căn quán đã được vài năm tuổi, vài năm trước mở cửa kinh doanh tại nơi này nhưng đổi hai ông chủ. Vị trước họ Hàn, nghe đâu làm ăn phá sản thu dọn đồ đạc về quê rồi, vị hiện tại này họ Lí, là bạn của ông chủ Hàn, nghe ông chủ Hàn cần tiền gấp ông ấy bèn mua lại quán cà phê, sửa sang quán rồi mở cửa buôn bán lần nữa.
Quán cà phê làm ăn không tệ lắm, ông chủ làm người cũng rất tốt tính, những nhân viên trong quán đều từng được ông ấy vươn tay giúp đỡ, ngày thường hàng xóm cần trợ giúp việc gì, ông chủ Lí có thể giúp đều sẽ giúp cả.
“Ông chủ Lí làm người thiện lương, tiếc rằng thói đời người tốt khó sống, kẻ ác mới có thể lên mặt!”
Lăng Xu đi tới từ con phố đối diện, bước vào tiệm trà, vừa lúc nghe thấy ông chủ Đường nói với Nhạc Định Đường câu này.
“Vì sao lại nói vậy?” Lăng Xu thuận miệng hỏi.
“Vị này là?” Ông chủ Đường chủ tiệm trà nhìn về phía Lăng Xu.
Nhạc Định Đường: “Cậu ta họ Dương, là đồng nghiệp của tôi, cùng tôi đi làm khảo sát xã hội.”
Ông chủ Đường tươi cười chào hỏi: “Ra là giáo sư Dương, mời ngồi! Tiểu Đông, châm trà!”
Thời đại này phần tử trí thức vô cùng được tôn trọng, đặc biệt là loại văn nhân giáo sư như Nhạc Định Đường, đặt ở thời Thanh chính là nhân vật cấp bậc quan to Hàn Lâm có thể đăng đường nhập các bất cứ khi nào. Trong mắt bọn dân đen, họ mang thứ cảm giác cách biệt và nhất định phải ngưỡng vọng.
Nhạc Định Đường lấy danh nghĩa khảo sát xã hội bắt chuyện với đối phương, mua thêm hai lạng trà, rất đỗi tự nhiên nhận được tiếp đãi vô cùng nhiệt tình.
“Nhắc đến thì, ông chủ Lí mua căn quán đó cũng chẳng mấy dễ dàng. Thoạt đầu ông ấy cho rằng mình giúp bạn bè một tay, nhiệt tình ra tay giúp đỡ, nào ngờ quán cà phê này mua chưa tròn một tháng đã có người tìm tới cửa nói rằng ông chủ Hàn gả một con cho hai người, lão ta cũng bán quán cà phê này cho hắn. Bấy giờ ông chủ Hàn đã ôm tiền cao chạy xa bay rồi, đôi bên kéo đi kiện cáo, bất đắc dĩ, ông chủ Lí vì sớm ngày sửa sang khai trương nên chỉ có thể bù một khoản tiền cho đối phương, đến đó mới hoàn toàn mua lại cái quán đó.”
Tiệm trà của ông chủ Đường nằm chếch đối diện quán cà phê, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, nghe ông kể rõ ràng trôi chảy lai lịch của quán cà phê, đoán chừng là quen biết hết cả hai đời chủ nhân.
“Nói thế, ông chủ Lí đích thật là một người vô cùng trọng nghĩa?” Nhạc Định Đường hỏi.
Ông chủ Đường gật đầu: “Đúng thế! Hồi hè năm nay, Thượng Hải mưa to như trút nước nhớ không, nhiều nơi bị ngập úng hết cả. Những mẻ trà quý giá này của tôi tuyệt đối không thể chạm nước, may sao có ông chủ Lí cho tôi mượn mấy cái bình lớn cất kĩ đám trà vào trong, và quả là chúng không dính một mảy nước nào. Nhưng sau đó những hạt cà phê của ông ấy lại gặp vạ đến phân nửa. Ngài thử hỏi một người nào trên con phố này xem, mười nhà là có chín nhà nhắc đến ông ấy đều phải tấm tắc khen đấy!”
Lăng Xu: “Tôi thấy khách trong quán không nhiều lắm, ông ấy giúp người khác thật tình đến vậy sẽ không thiệt vốn ư?”
Ông chủ Đường cười nói: “Nghe bảo ông ấy là Hoa kiều từ nước ngoài về, nhà còn có sản nghiệp ở Nam Dương* đấy. Bảo rằng muốn trở về dưỡng lão, con trai vẫn ở lại Nam Dương buôn bán, hằng tháng đều gửi tiền sinh hoạt cho ông ấy, hiếu thảo xiết bao. Theo tôi thấy thì, dẫu quán cà phê ấy có lỗ vốn đi chăng cũng chẳng sao cả, con ông ấy đã viết nhiều thư gọi ông ấy về lắm, song ông chủ Lí nói rằng hiện giờ mình có tay có chân, vẫn có thể lao động làm việc, tạm thời không muốn ra nước ngoài.”
*Uỷ trị Nam Dương là một lãnh phận uỷ trị Hội Quốc Liên gồm một vài nhóm quần đảo (nay là Palau, Quần đảo Bắc Mariana, Liên bang Micronesia, và Quần đảo Marshall) tại Thái Bình Dương nằm dưới quyền quản lí của Đế quốc Nhật Bản sau sự thất bại của Đế chế Đức trong Thế chiến I. (Ngoài ra Nam Dương là tên gọi vùng đất Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông vào cuối đời Thanh ở Trung Quốc. Ở đây chắc là chỉ quần đảo Nam Dương.)
Lăng Xu: “Đây đều do chính ông ấy nói à?”
Ông chủ Đường: “Đúng vậy, tôi còn từng xem ảnh của con ông ấy gửi về nữa đấy, cháu trai ông chủ Lí mập mạp trắng trẻo thông minh, biết gọi ông nội cả rồi.”
Nhạc Định Đường: “Nghe bác nói vậy, chúng tôi cảm thấy mục tiêu của cuộc khảo sát lần này đã đạt rồi, có thể làm một bài văn về thương nhân Nam Dương về nước.”
Ông chủ Đường kì vọng: “Chẳng hay tiệm nhỏ của kẻ hèn này có vinh hạnh được góp tên trong bài văn của ngài không?”
Nhạc Định Đường cười đáp: “Đương nhiên là có, Tiệm trà Đường Kí, tôi đã ghi lại cả rồi.”
Nói đoạn còn đưa cuốn sổ trong tay ra cho đối phương xem, nét mặt ông chủ Đường càng thêm hớn hở.
Lăng Xu đúng lúc chêm lời: “Phải rồi, lão Nhạc, anh đã xem báo hôm nay chưa? Nhắc mới nhớ, có chút liên quan đến cuộc khảo sát xã hội lần này của chúng ta đấy.”
Nhạc Định Đường: “Chưa xem, sao vậy?”
Lăng Xu: “Danh viện Thượng Hải Đỗ Uẩn Ninh chết rồi, đến hiện tại vẫn chưa rõ nguyên nhân, nghi vấn là bị sát hại. Trong khảo sát xã hội của chúng ta không phải có gồm mục trị an à, vừa dịp lát nữa đến phòng tuần bộ hỏi chút xem.”
Ông chủ tiệm trà ngồi cạnh hít một hơi khí lạnh, hai người Lăng Nhạc cùng nhìn sang phía ông.
“Ngài nói là Đỗ Uẩn Ninh? Viên phu nhân? Cô ấy chết rồi?!”
Lăng Xu: “Chính là vị Viên phu nhân Đỗ Uẩn Ninh ngụ tại dinh thự nhà họ Viên, sao thế, bác có quen à?”
Ông chủ tiệm trà: “Quen thì cũng không quen, cô ấy nổi tiếng đến thế, tiệm nhỏ này không có vinh hạnh kết giao, chẳng qua lúc trước thấy cô ấy đến quán đối diện uống cà phê vài lần… Đáng tiếc lắm thay, Viên phu nhân một vị mĩ nhân biết bao khí chất, cớ sao nói chết là chết rồi!”
Lăng Xu cùng Nhạc Định Đường liếc nhau.
“Một mình cô ấy đến uống cà phê, không hẹn người khác ư?”
Ông chủ có chút ngập ngừng: “Có, nhưng tôi không nhớ rõ lắm.”
Lăng Xu: “Là nam hay nữ?”
“Nam nam,” ông chủ vỗ đùi, “tôi nhớ rồi! Là hai người! Mỗi lần cô ấy chỉ hẹn một người, nhưng đến rồi lại đi hình như là hai người, một người trong đó, ầy tôi nói chứ, vóc người có hơi giống ngài! Vị còn lại thấp hơn ngài một chút, khoảng chừng nửa cái đầu ấy, với cả hay mặc một bộ Âu phục màu đỏ sậm!”
Lăng Xu: “Bác chắc chứ?”
Ông chủ: “Đương nhiên, có một lần vị đó đến cửa hàng bên cạnh mua kem trang điểm, tôi vừa lúc bắt gặp, trông rất anh tuấn lịch sự, còn mang một cặp mắt kính, thoạt nhìn cũng là người trí thức như hai người các vị.”
Từ biệt ông chủ tiệm trà, khi Lăng Xu và Nhạc Định Đường bước vào quán cà phê, sắc trời đã ngả một màu xanh đen sâu thẳm, hệt như bất chợt sẽ bị hắt một nghiên mực lên nhuộm thành màu đen kịt ngay vậy.
Cơn gió rét cuốn theo cái giá lạnh vô tình của mùa đông đi khắp Thượng Hải rộng lớn, nó quẩn quanh trên ánh đèn huỳnh quang, băng qua phố lớn ngõ nhỏ, giày vò tên ăn mày áo rách quần manh đến độ co ro cuộn siết thân thể, cuối cùng bị cánh cửa dày dặn nặng nề của quán cà phê ngăn trở bên ngoài.
Bước vào trong, là một sắc hoa mai ấm áp ập đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.