Bắc Đẩu

Chương 3:




Biên tập: Huyền Ca
“Nghênh đón anh chính là một đêm tàn khốc.”
★•˚。* 。* 。* 。˚•★
Lăng Xu xác định, mình đã bị hãm hại rồi. Nhưng anh không hiểu nổi, tại sao có người muốn vu vạ cái chết của Đỗ Uẩn Ninh lên người mình.
Anh chỉ là một chú cảnh sát quèn mới nhậm chức được vài năm biểu hiện rất chi là bình thường. Hằng ngày điều tra báo cáo, đến giờ tan ca, không phải dạo chợ búa ngõ hẻm tìm đồ ăn thì cũng đi khắp chốn nghe hí khiêu vũ.
Về phần người nhà họ Lăng, thì càng đơn giản.
Cha mẹ Lăng Xu mất sớm, không thù không oán. Chị gái Lăng Diêu đã kết hôn, là một phụ nữ nội trợ. Anh rể Chu Tạp làm chủ nhiệm khoa viên tại Chính quyền thành phố, ngộ nhỡ có một hai đồng nghiệp ngứa mắt anh ấy đi nữa cũng không đến nỗi phải cố tình đi đường vòng hãm hại em vợ nhằm bôi đen anh ấy được.
Lăng Xu chẳng rằng chẳng nói, Nhạc Định Đường cũng không giục anh. Nom hai người cứ như đang ganh xem ai kiên định hơn ai vậy.
Cây đèn tròng trành treo bên trên, gió lạnh lùa vào từ khe cửa sổ len lỏi khắp phòng thẩm vấn, hòng vét chút ấm áp còn sót lại trên cơ thể mấy người ở đây đi.
Về phần cảnh sát hỏi cung Thẩm Nhân Kiệt…
Gã đã đói đến độ da bụng dính da lưng luôn rồi.
Nếu là khi trước, gã đã chẳng buồn thừa lời quẳng thẳng Lăng Xu vào nhà giam, phóng ra ngoài ăn bữa khuya rồi chờ người nhà đối phương đến nộp tiền bảo lãnh thôi.
Nhưng bây giờ gã không dám.
Thứ nhất, vụ án quá lớn, sức ảnh hưởng mãnh liệt, thân phận người bị hại quá đặc biệt.
Thứ hai, Smith đích thân quan tâm can thiệp, Nhạc Định Đường còn giám sát bên cạnh.
Thẩm Nhân Kiệt không rõ chức vị cụ thể của ngài Nhạc này lắm, nhưng từ thái độ của Smith, tốt nhất là gã vẫn không nên đắc tội đối phương.
“… Ngài Nhạc?”
Hai người bọn họ vẫn rảnh rỗi âm thầm đấu nhau nhưng Thẩm Nhân Kiệt đã đói không chịu nổi nữa. Gã không khỏi khe khẽ run giọng hỏi.
Nhạc Định Đường liếc mắt nhìn gã đáp: “Anh có thể đi trước.”
“Không sao không sao, ngài cứ tiếp tục!” Thẩm Nhân Kiệt đau khổ không kể xiết, Nhạc Định Đường chưa đi, gã nào dám đi?
Nhạc Định Đường chuyển ánh nhìn sang Lăng Xu: “Sắp đến Tết rồi.”
Lăng Xu:???
Nhạc Định Đường: “Tôi đoán cậu nhất định không mong được ăn Tết ở trong tù.”
Lăng Xu: “Chị tôi sẽ nghĩ cách nộp tiền bảo lãnh tôi ra.”
Nhạc Định Đường: “Vụ án này có sức ảnh hưởng rất lớn, chưa chắc chị ấy có thể nộp tiền bảo lãnh cậu ra ngoài được. Hiện giờ cậu chỉ có thể hợp tác với chúng tôi, thành thật khai báo mới có thể có đường sống.”
Lăng Xu: “Tôi vẫn luôn rất tò mò mục đích anh đột nhiên nhúng tay vào chuyện này đấy. Là vì năm đó Đỗ Uẩn Ninh chọn tôi, mà không phải anh à?”
Nhạc Định Đường không đáp.
Thẩm Nhân Kiệt cảm thấy hình như mình nghe thấy thứ gì không nên nghe, bèn vội ngẩng đầu nhìn chăm chăm ngọn đèn điện đáng thương treo trên kia, tưởng tượng nó thành một cục đùi gà to bự nóng hôi hổi.
Đùi gà mới ra lò được hấp đến chín nhừ, hơi nước trong thịt gà bốc lên ngưng tụ thành từng giọt nước đậu trên nắp nồi, đoạn rỏ xuống thịt gà lần nữa. Ta chỉ cắn vào một phát thôi, toàn bộ vị giác sẽ được lấp kín đầy thoả mãn.
Dù rằng Thẩm Nhân Kiệt là cảnh sát, nhưng nhà gã cũng phải vào ngày lễ ngày Tết mới được một bữa ăn thịnh soạn, nhất là mấy ngày giáp Tết này, nhà nhà rước ông rước bà đương nhiên không thể thiếu đồ cúng, không phải đùi gà thì cũng là bánh gạo vừa hấp ra lò…
Gã tưởng tượng đủ thứ, mặt nghệch cả ra, ấy thế mà nhất thời không để ý hai người bọn họ đang nói gì thật.
Lăng Xu cũng đói.
Nhưng anh không như Thẩm Nhân Kiệt ngẩng đầu ngồi nhìn bóng điện thế kia. Bởi có nhìn bao lâu đi nữa bóng điện cũng chẳng biến thành đùi gà được. Anh biết Nhạc Định Đường đang chờ anh nhượng bộ chịu thua. Tên quỷ nhiều chuyện này từ xưa tới giờ vẫn chưa từng thay đổi.
Lăng Xu lựa chọn tốc chiến tốc thắng.
“Nếu như tôi có hiềm nghi, vậy Viên Băng và người ở dinh thự nhà họ Viên cũng có.” Anh nói.
Nhạc Định Đường: “Đương nhiên, dinh thự nhà họ Viên đã bị phong toả, tất cả mọi người không được ra vào, Viên Băng cũng đã bị bắt giữ. Nhưng trong tất cả, hiềm nghi của cậu là lớn nhất.”
Nói đoạn hắn đứng dậy.
“Thật đáng tiếc, lời khai của cậu không thể cung cấp manh mối quan trọng nào để rửa sạch hiềm nghi cả. Thân làm bạn học cũ, tôi rất muốn giúp cậu, nhưng bó tay.”
Thẩm Nhân Kiệt thở phào một hơi, cũng vui vẻ đứng dậy theo.
Cuối cùng có thể ăn cơm rồi, gã nghĩ bụng, đoạn đẩy quyển tập ghi khẩu cung trong tay qua.
“Kí tên đi.”
Lăng Xu nhìn lướt mấy hàng, cầm bút lên, lại chợt ngẩng đầu.
“Đêm nay tôi phải qua đêm trong tù hả?”
Nhạc Định Đường nhìn tay cầm bút của anh, trả lời một nẻo: “Tôi nhớ cậu không thuận tay trái.”
Lăng Xu thoáng nhếch khóe miệng, ngoáy bút kí tên: “Từng tập cho vui ấy mà, chuyện lâu lắm rồi. Bạn học cũ, hi vọng tí giao tình này của chúng ta có thể đổi một bữa khuya trong tù cho tôi.”
Ba người ra khỏi phòng thẩm vấn.
Đối diện là Viên Băng bị người ta dẫn ra từ một phòng thẩm vấn khác.
Bốn mắt nhìn nhau, oan gia ngõ hẹp.
Viên Băng quát lớn một tiếng, nhào về phía Lăng Xu! Gã ta phi ra quá đỗi đột ngột, người bên cạnh giữ chẳng kịp.
“Thằng chó ma cà bông mày…”
Lăng Xu duỗi chân. Tiếng gào thét nín bặt.
Khí thế quay ngoắt xuống dưới, Viên Băng lăn ra đất ôm cẳng chân la oai oái.
“Đánh người rồi! Giết người rồi! Cứu mạng!”
Một người hút thuốc phiện quanh năm, lực nhào tới chẳng có bao lớn, nhưng một cước này của Lăng Xu chơi khá là ác. Theo Nhạc Định Đường thấy, dù Viên Băng không gãy xương cũng phải bị tổn thương rất nặng.
Còn kẻ đầu sỏ đã trốn ra sau lưng Nhạc Định Đường, trưng bộ mặt chuyện này không liên quan đến mình.
Viên Băng vẫn rên rỉ quằn quại trên đất, chửi thề cũng chẳng chửi trôi chảy.
Nhạc Định Đường lạnh lùng nói: “Đưa hai người họ vào.”
Thân phận của Viên thiếu gia đặc biệt quá, mọi người không đủ gan ra tay, song có câu nói này của hắn rồi, họ lập tức kéo gã ta lên.
“Họ Lăng kia, đồ chó mày, giết vợ tao, còn muốn giá hoạ cho tao, mày chết không yên lành đâu!”
Lăng Xu chẳng để bụng: “Viên Băng, tôi thấy chú nên sớm ngày nhận tội đền tội đi, đỡ cho phải vào tù không có thuốc để hút, khó chịu cỡ nào chứ?”
Viên Băng bị kéo ra ngoài, giọng mỗi lúc một xa.
Cảm xúc không cam lòng và nỗi phẫn nộ vang vọng khắp cục cảnh sát, khiến Thẩm Nhân Kiệt cũng không khỏi thở dài.
Gã từng cách ngoài xa ngắm nhìn Đỗ Uẩn Ninh một lần, đó là khi đối phương còn sống. Lúc ấy Đỗ Uẩn Ninh vận một bộ xường xám hồng đào, viền thêu tơ bạc, sắc màu tục diễm dường ấy lại được cô vận thành một loại quyến rũ khó thể cưỡng. Đưa mắt dõi hơn nửa cái bến Thượng Hải, mĩ nhân sánh ngang Đỗ Uẩn Ninh chẳng được bao người.
Tiếc lắm thay, hồng nhan bạc mệnh.
Vụ án này đã định sẵn sẽ chấn động toàn bến Thượng Hải.
Mắt thấy hai người đều đã đi, Thẩm Nhân Kiệt nhỏ giọng xin chỉ thị: “Ngài Nhạc, vừa nãy Lăng Xu nói muốn ăn, có cho không?”
Việc này vốn không tới phiên Nhạc Định Đường quyết định, cơ mà vừa rồi Smith đối đãi hắn có vẻ kính trọng, Thẩm Nhân Kiệt đương nhiên phải nhân cơ hội lấy lòng đôi chút.
Nhạc Định Đường: “Theo lệ cũ của các anh thì có cho không?”
Thẩm Nhân Kiệt cười hề hề: “Chuyện này…”
Nhạc Định Đường lập tức hiểu ngay, ý là, đưa tiền thì cho, không đưa tiền thì đất để cạp cũng chẳng có.
Thượng Hải được xưng là trung tâm Viễn Đông*, điển hình của Dân quốc, song sau lớp màn phồn hoa cũng rặt một đám nhơ nhuốc đến vậy.
*Viễn Đông: Người Châu Âu chỉ phần đông Châu Á.
Chung quy, hiện tại cách nhà Thanh mục nát chỉ vừa mới qua hai mươi năm.
“Vậy thì không cho!” Vẻ mặt hắn rất chi quang minh chính trực.

Lăng Xu thân là cảnh sát, đương nhiên biết tình cảnh của nhà tù là thế nào.
Một dãy phòng gạch ngói, kẽ nứt vách tường bám đầy rêu, nước đọng đen ngòm loang lổ.
Dưới mái hiên mở một cửa sổ nhỏ, đó chính là nguồn sáng duy nhất. Ban ngày còn tạm nhìn thấy một chút ánh sáng, đến ban đêm, giám ngục tuyệt chẳng có chuyện lãng phí đèn cầy đèn điện cho phạm nhân, thành thử họ chỉ có thể chìm vào giấc ngủ trong màn đêm tối mịt.
Sang đông càng khó sống hơn, trên đất đá lạnh lẽo lồi lõm cứng cỏi hoạ may lắm mới được trải một lớp rơm rạ lên. Nếu lúc vào tù trên người chỉ mặc áo quần phong phanh, thì chẳng tới dăm ba hôm sau cơ thể sẽ bị đông lạnh chịu không nổi, một vài trọng phạm hơi yếu thậm chí còn chẳng đợi được đến ngày phán quyết.
Song thân thể Lăng Xu thì ấm áp lắm, cả người được bọc bằng áo khoác thật dày, chiếc áo đó chị anh mới mua ở cửa hàng Vĩnh Yên cho anh hồi tháng trước. Vốn dĩ để Lăng Xu mặc đi ăn Tết, nhưng tối nay anh lén lấy ra đi chơi, đâu ngờ rằng sẽ có tác dụng thế này.
Lạnh lẽo, ẩm ướt, u ám, là tất cả ấn tượng của Lăng Xu đối với nhà tù. Bất luận là nhà tù ở nơi nào, về cơ bản đều giống nhau cả.
Nơi cuối bóng tối, tiếng khóc lóc tỉ tê và tiếng lẩm bẩm thấp thoáng vẳng đến, chợt xa chợt gần, khi có khi không, chúng dễ dàng khoáy vào nỗi sợ hãi sâu trong lòng người.
Nguồn sáng duy nhất đến từ chiếc đèn điện công suất rất thấp trên đỉnh đầu, chùm ánh sáng yếu ớt này chẳng sinh ra một tí ấm áp nào mà trái lại tạo thành những mảng sáng tối giao nhau khiến khung cảnh càng thêm âm u khó lường.
Đứng trước cửa tù, mùi khai nước tiểu và mùi ẩm thấp xộc vào mặt khiến anh hơi hơi chần chừ. Giám ngục phía sau không nặng không nhẹ đẩy anh bước lên phía trước.
Leng keng một tiếng, cửa tù một lần nữa khóa lại.
“Thành thật chút đi!”
Bỏ lại một câu cảnh cáo nghe cũng như không, giám ngục đi xa.
Nhà tù là một thế giới khác.
Bốn bề đen kịt, tiếng hít thở không đồng đều, có thể nghe ra căn phòng tù này có ít nhất năm sáu người. Vì đương ở nơi sáng sủa bỗng đến nơi tối tăm, mắt vẫn chưa kịp thích ứng, Lăng Xu không nhìn rõ chung quanh.
Nhưng những người ở đây lại có thể mượn chút ánh sáng nhạt nhoà ngoài cửa sổ, tỉ mỉ quan sát anh.
Người trẻ tuổi da mịn thịt mềm, vóc người rất cao nhưng không cường tráng lắm, vừa nhìn đã biết là cậu ấm xuất thân rất tốt, thường ngày chẳng mấy khi chịu cực khổ. Người như vậy vào nhà tù, không khác nào dê lạc vào đàn sói, là bia ngắm di dộng, đom đóm trong đêm đen, chỉ thiếu điều viết lên mặt “mau tới bắt nạt tôi bóc lột tôi” thôi.
Tầm mắt trong bóng tối không bỏ sót một tấc nào trên người anh, nhất là chiếc áo khoác nhung cừu được tròng chắc nịch trên người anh đó.
Lăng Xu không nhúc nhích.
Anh biết, dã thú cũng nên xác nhận được nhược điểm của con mồi rồi hẵng động thủ, chỉ cần anh hơi động đậy một tí thôi, vô số ánh mắt trong bóng tối ấy sẽ nhìn ra điều e ngại của anh ngay.
Những năm này, người có thể bị giam vào đây không chỉ có mỗi nghi phạm như anh và Viên Băng.
Từ phần tử Thanh Bang* đến hạng liều mạng, từ hãm hại lường gạt đến giết người phóng hỏa, kẻ yếu đuối dễ bắt nạt chẳng chịu nổi mấy ngày ở đây, chỉ có hăm doạ bạo lực, tay láu cá lão luyện mới có thể sống sót.
*Thanh Bang: tên một tổ chức phản động ở vùng nam bắc Trung Quốc.
Một cơn gió lạnh thổi đến, mũi của anh có hơi ngưa ngứa. Lăng Xu cố nén, không nén được, đoạn há miệng, cúi đầu đánh cái hắt xì nho nhỏ.
Đương lúc anh nhấc tay xoa mũi, bỗng bên bả vai thò ra một cái tay. Chưa kịp phản ứng, cả thân thể Lăng Xu đã bị đập lên cửa sắt một cú thô bạo! Một tiếng leng keng dội to, lưng va vào cửa sắt, âm thanh vang vọng trong nhà tù trống trải, chấn động chói tai.
Có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân giám ngục chạy tới từ nơi xa, nhưng rất chóng gã ta lại quay về, biến mất chẳng còn tăm tích.
Ở chốn này, chỉ cần không gây chết người, bình thường sẽ chẳng mấy ai đến quản. Mà nhỡ có gây chết người đi chăng nữa, chỉ cần người chết không có thân phận bối cảnh quá cứng thì chưa đến nỗi tạo ra hậu quả nghiêm trọng.
Thời buổi loạn lạc mạng người như cỏ rác, dẫu là nơi phố thành Viễn Đông phồn hoa nhất cũng vẫn như vậy.
Có thể đoán rằng, nghênh đón anh, chính là một đêm tàn khốc.
Anh chỉ muốn ăn một bữa khuya mà thôi, cớ sao lại khó đến thế?
Cõi lòng Lăng Xu tràn ngập bi thương.
Lời tác giả:
Lăng Xu: Tôi khổ quá mà.jpg
Bữa khuya đêm nay mọi người ăn gì?
Hậu trường động kinh:
Độc giả đặt câu hỏi: Có chút thắc mắc, vậy Lăng là cảnh sát quèn bên ngoài, thẩm vấn ổng là cảnh sát trong Tô giới, Nhạc là cố vấn trợ giúp cục cảnh sát Tô giới, thuộc về hai cục cảnh sát khác nhau sao?
Đáp: Tiện đáp ở đây một tẹo.
Thượng Hải lúc bấy giờ chia làm 3 khối, 1 khối là Tô giới Pháp, 1 khối là Công cộng Tô giới (Anh Mỹ Nhật), 1 khối là Chính phủ Dân quốc.
Lăng Xu là thuộc cục cảnh sát khu Giang Loan dưới quyền Chính phủ Dân quốc.
Vụ án phát sinh tại Công cộng Tô giới, thẩm vấn ổng cũng là người Công cộng Tô giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.