*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Huyền Ca
“Lăng Xu là con trai duy nhất của nhà họ Lăng.”
★•˚。* 。* 。* 。˚•★
Lúc xe hơi ngừng tại cổng dinh thự nhà họ Nhạc, cây kim của đồng hồ quả quýt vừa khéo điểm vào vạch mười hai giờ đêm.
Tài xế bước vội tới, mở cửa xe.
Má phải bất chợt hơi buốt, Nhạc Định Đường đưa tay lên chạm, là tuyết. Ánh lên trước đèn xe, từng hạt tuyết li ti lất phất rơi, thi thoảng có cơn gió thổi tuyết bay vào cổ, tài xế rụt cổ theo phản xạ, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Sao tuyết lại rơi nữa rồi?”
Song khi bước vào cửa rồi lập tức cảm thấy ấm hẳn lên.
Hơi ấm phả vào mặt quyện cùng hương hoa mai, lạnh nóng đột ngột giao nhau gây ngứa mũi, tài xế không kìm được cúi đầu đánh cái hắt xì.
“Em trai!”
Một bóng người xinh đẹp đi xuống từ lầu hai, cô đi đôi giày cao gót cùng xường xám mà vẫn có thể như một cơn lốc cuốn đến, nom một vẻ vô cùng hào hứng.
Nhạc Định Đường chả cần nhìn mặt của đối phương cũng có thể cất lời không nghĩ ngợi: “Chị Ba, sao chị lại về rồi?”
Nhạc Xuân Hiểu mỉm cười: “Sao, không muốn gặp chị à? Anh rể của em theo công sứ về nước. Chị không muốn đi Nam Kinh, bèn về thăm nhà một chút.”
Nhạc Định Đường: “Nam Kinh có Tưởng phu nhân ở đó, ngày nào cũng có vũ hội yến hội, không phải chị thích lắm ư?”
Nhạc Xuân Hiểu bĩu môi: “Chị thích đi những nơi náo nhiệt chứ không phải thích đi luồn cúi chịu tội, không đến Nam Kinh không biết quan nhỏ, đám hoàng thân quốc thích chất đống ra đấy, còn khuya chị mới thèm đi chào hỏi hầu hạ bọn chúng, về nhà chẳng thoải mái dễ chịu biết bao? Vả lại, những người đó cứ tự cho rằng xuất ngoại là công việc nhàn hạ, chắc chắn sẽ xúm lại hỏi đủ thứ chuyện này nọ, tưởng rằng anh rể em vớt được nhiều béo bở lắm!”
Nhạc Định Đường gật gật đầu: “Tính tình vẫn gắt gỏng như xưa.”
Nhạc Xuân Hiểu giơ tay toan đánh hắn, hắn tức thì vội tránh đi, tay Nhạc Xuân Hiểu vung giữa đường đổi bàn tay thành ngón tay, nhéo lỗ tai hắn.
Nhạc Định Đường kêu oai oái: “Nhẹ thôi!”
Nhạc Xuân Hiểu: “Có phục không?”
Nhạc Định Đường: “Phục sát đất.”
Nhạc Xuân Hiểu hài lòng buông tay: “Chị có cán mì và gói một ít sủi cảo, em muốn ăn gì, canh sủi cảo*? Mì trộn mỡ hành*?”
Nhạc Định Đường: “Mì trộn mỡ hành.”
Nhạc Xuân Hiểu la rầy: “Cứ một món đó ăn mãi, từ nhỏ đến lớn vẫn không đổi.”
Nói xong lại hí hửng đi chuẩn bị.
Mì trộn mỡ hành làm rất nhanh, chờ hành trong chảo dầu nóng đến khi đoạn hành đổi màu, lấy mì đã luộc xong ra là có thể cho dầu hành nóng hổi vào. Một bát mì trộn mỡ hành bởi vậy trở thành món ruột của đại đa số người dân thành phố này từ quan lại quyền quý cho tới người dân lao động.
Nhạc Xuân Hiểu không chỉ làm mì trộn mỡ hành, trên bàn còn đặt cả nấm hương nhưỡng* và tiểu thang bao*. Hai thứ này không chỉ trong thời gian ngắn là có thể làm ra được.
Nhạc Định Đường hơi giật khoé miệng: “Đã nói là ăn khuya mà, chị không sợ em ăn vỡ bụng chết à.”
Nhạc Xuân Hiểu không nhờ người giúp việc, đích thân bưng mì trộn mỡ hành đặt ngay ngắn trước mặt hắn.
“Vốn tưởng rằng anh Hai em sẽ về ăn, ai dè đúng lúc ăn thì anh ấy có việc chạy đến Bắc Bình* mất rồi.” Nhạc Xuân Hiểu ngồi xuống đối diện hắn, than thở, “Ở nhà vẫn là tốt nhất, chị nhìn chỗ nào cũng ưng hết cả mắt, đến cả cái tủ bị thiếu mất một ngăn trong phòng cũng đẹp bỏ xa bên ngoài.”
*tên gọi cũ của Bắc Kinh.
Nhạc Định Đường cúi đầu ăn mấy miếng mì, đoạn cười nói: “Gặp phải khổ đau gì rồi mới than thành thế này? Không phải trước kia chị cứ đinh ninh mấy nước phương Tây tốt hơn quê cha đất tổ nhiều sao, vừa tiên tiến vừa đẹp đẽ, có nhà cao tầng, lễ nghi văn minh, có phải là do chị nói không đấy?”
Nhạc Xuân Hiểu nguýt hắn một cái: “Lúc trước là chị đi lưu học, lưu học và trú ngoại có thể giống nhau hả? Em chỉ biết ngồi đây nói móc, phải cho em đi xem tận mắt một lần, biết thì nói đó là sứ quán, không biết còn tưởng đó là nhà ma lâu năm không tu sửa!”
Nhạc Định Đường kinh ngạc: “Dẫu gì các chị cũng là thể diện đại biểu của một quốc gia, chính phủ Nam Kinh không cấp phát kinh phí sao?”
Nhạc Xuân Hiểu cười gượng: “Thể diện? Nam Kinh vốn phải phát tiền lương cho bọn anh rể em, thế mà khất từ hơn nửa năm trước đến nay vẫn chưa trả. Những người may mắn như chúng ta còn có chút của cải để quay vòng vốn, chứ vài người gia cảnh bần hàn hơn, đến cả quần áo đông cũng không mua nổi! Tu sửa sứ quán à, mỗi khi trời mưa trần nhà sẽ bị dột, phòng làm việc của anh rể em thì càng khỏi phải nói, cửa sổ bị hỏng không đóng lại được, trời mưa nước giội thẳng vào trong thành một vũng nước trên sàn nhà, thời gian một lâu sẽ thành ẩm mốc. Nói muốn đổi chỗ đấy, nhưng tiền lương còn khất thì đào đâu ra kinh phí?”
Bàn tay ban đầu gắp mì không ngơi, nhưng dần dà, động tác chậm hẳn lại.
Quãng lặng thinh vây lấy hai người.
“Vậy Nam Kinh nói thế nào, Công sứ Trần gửi điện báo rồi phải không?”
“Gửi rồi, cách vài ngày lại gửi một lần, giục tiền lương, giục kinh phí, bên Nam Kinh cứ bảo đang khó khăn khó khăn luôn, để cho bọn họ tự mà tìm đường xoay xở. Chị nói thật chứ cái chức quan ngoại giao giẻ rách này không làm cũng chả sao!”
“Thể diện là tự mình kiếm chẳng phải người khác cho, ngay cả chính quốc gia mình cũng không coi thể diện của một quốc gia ra gì thì bọn anh rể em tội gì phải ra ngoại quốc chịu khổ chịu nhục chứ!”
“Em không hiểu được đâu, trước khi bọn chị về nước, sứ quán nước Anh có một cuộc vũ hội, anh rể em cũng đưa chị đi. Lúc ấy tên tham tán* nước Pháp dám ngay trước mặt tham tán bí thư các nước khác, hỏi anh rể em rằng, nghe nói bên ngoài mưa đã tạnh, duy chỉ trong sứ quán Trung Quốc mưa mãi không ngừng, có thể gọi là cảnh lạ hiếm thấy, có thật vậy không?”
*tham tán: chức vụ ngoại giao ở sứ quán, sau đại sứ, công sứ và trên các bí thư, thường phụ trách một công tác quan trọng của sứ quán, như chính trị, văn hoá, thương vụ, quân sự, v.v. (từ điển Soha)
Cô ôm một bụng oán giận, chẳng còn một mống đắc ý nào của trước khi xuất ngoại.
Nhạc Định Đường: “Sao anh rể lại về?”
Nhạc Xuân Hiểu: “Anh rể em nói, bây giờ thế giới chưa thái bình, người Trung quốc chúng ta thích sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, từng giây từng phút nhắc nhở bản thân không thể quên gian khổ mới có thể vì quốc dân làm chút chuyện ý nghĩa.”
Nhạc Định Đường cười đáp: “Câu trả lời này không tồi.”
Nhạc Xuân Hiểu cả giận: “Em còn cười được! Nếu đổi lại anh rể em là nhân viên sứ quán nước Mĩ hay nước Anh, đối phương dám thở ra lời cợt nhả như vậy sao?!”
Nhạc Định Đường: “Đây vốn chỉ là một câu trêu chọc trong trường hợp không chính thức, loạn trong giặc ngoài, chẳng trách bị người bên ngoài kinh thường.”
Nhạc Xuân Hiểu: “Cho nên chị tuyệt không đi Nam Kinh. Bọn anh rể em ở bên ngoài hứng gió táp mưa sa, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đám người ở Nam Kinh kia thì suốt ngày ngợp trong vàng son, chị sợ chị đi rồi sẽ không kiềm chế nổi đập bàn chửi bọn chúng ngay tại trận, hại đường làm quan của anh rể em trắc trở, chẳng bằng ở nhà cho thoải mái, đi dạo phố, gặp bạn cũ.”
Cô lải nhải oán thán một tràng dài, Nhạc Định Đường cực kì kiên nhẫn nghe chẳng sót một chữ. Dẫu sao nếu về sau hai vợ chồng họ lại muốn xuất ngoại, cả nhà sẽ chẳng biết đến năm tháng nào mới có thể gặp mặt nhau.
“Đúng rồi,” Nhạc Xuân Hiểu dùng đũa chọc thủng thang bao, nước nóng chảy ra, mùi thơm dậy khắp phòng, “hôm nay chị đi uống trà chiều có gặp lại Lăng Diêu, em còn nhớ chứ? Chị gái của Lăng Xu bạn cũ em đấy.”
Bàn tay Nhạc Định Đường nâng bát hớp canh chợt khựng lại.
“Chị ấy thế nào rồi?”
Nhạc Xuân Hiểu: “Không có gì, lần này chị về nước mới biết cô ta gả cho một tên khoa viên nhỏ ở Chính quyền thành phố, người thì chẳng thay đổi mấy. Có điều lần gặp lại này, ái chà, nhớ năm đó nhà họ Lăng phong quang khí thế biết bao, giờ thì cũng phải xuống dốc, nhưng cô ta vẫn muốn duy trì cái vẻ phu nhân giàu có đó trước mặt chị, bị chị đâm thủng chẳng chút lưu tình.”
Nhạc Định Đường: “Em nhớ trước kia tình cảm của các chị rất tốt mà?”
Nhạc Xuân Hiểu mỉm cười: “Em thật chẳng hiểu con gái gì cả, đây là kiểu tình cảm cô ta chèn ép chị một đầu, chị chèn ép cô ta một đầu, có hiểu không?”
Nhạc Định Đường đưa ra kết luận: “Tình cảm giả tạo.”
Nói xong lẹ nghiêng đầu, kịp thời tránh được móng vuốt của bà chị Ba xẹt qua.
Nhạc Xuân Hiểu tiếp tục thở than: “Chị vẫn nhớ lúc đi học, mỗi ngày Lăng Diêu đổi một bộ trang phục, mỗi ngày mỗi bộ không trùng nhau, lúc đó trong nước chưa có túi xách và nước hoa, cô ta đã có người xách tay từ phương Tây về. Nhưng bây giờ thì sao, bộ xường xám ca-rô trên người cô ta chỗ viền đã sờn xù lông thấy rõ, cô ta vẫn còn mặc cho được, có thể mường tượng được hiện tại Lăng Diêu phải sống thế nào! Nói đi cũng phải nói lại, bạn học cũ Lăng Xu đó của em thế nào rồi, em không liên lạc với em ấy sao?”
Nhạc Định Đường: “Rất ít.”
Nhạc Xuân Hiểu: “Tục ngữ có câu, tình hữu nghị của bạn học cũ là quý giá nhất, nếu em rảnh rỗi thì gọi em ấy đến nhà ngồi chút nha, trò chuyện gắn kết tình cảm, tâm sự tháng năm xưa kia. Đứa bé đó từ nhỏ chị vừa nhìn đã thích, vừa xinh xắn vừa lanh lợi, nếu không phải gia cảnh sa sút nói không chừng bây giờ trải đời tốt hơn cả em đấy!”
Nhạc Định Đường: “Chị thế này là có tật gì đấy, bên thì ghét chị người ta, bên lại bảo em mời người ta tới nhà ngồi.”
Nhạc Xuân Hiểu cười ha ha nói: “Mâu thuẫn lắm à, chị ghét chị em ấy chứ đâu phải ghét em ấy.”
Nhạc Định Đường buông chén canh xuống.
“Vậy e rằng, phải khiến chị thất vọng rồi.”
Nhạc Xuân Hiểu không hiểu.
Nhạc Định Đường: “Lăng Xu bị cuốn vào một vụ án giết người, cậu ta là nghi phạm lớn nhất.”
Vẻ mặt Nhạc Xuân Hiểu nhuốm đầy kinh hãi: “Vậy Lăng Diêu…”
Nhạc Định Đường: “Hẳn chị ấy vẫn chưa biết chuyện này, trước mắt tin tức đã bị chúng em áp chế, tạm thời không cho phép báo chí phát tán tin tức. Nếu không bằng vào thân phận của người chết e là sẽ ầm ĩ đến lật trời.”
Nhạc Xuân Hiểu: “Không thể nào, lúc Lăng Xu đi học là đứa bé rất ngoan ngoãn, chị vẫn còn nhớ…”
Nhạc Định Đường: “Người chết là Đỗ Uẩn Ninh, chị Ba chị cũng biết, là bạn học cũ của em và Lăng Xu.”
Nhạc Xuân Hiểu không nói nữa.
“Em ăn xong rồi.”
Nhạc Định Đường đứng dậy chuẩn bị lên lầu về phòng.
“Em trai.”
Nhạc Xuân Hiểu gọi hắn lại.
“Lăng Diêu, tuy rằng chị không thích cô ta nhưng cũng không có thù hằn gì, vả lại mọi người còn là bạn học cũ, nhà họ Lăng đã như bây giờ, Lăng Xu là con trai duy nhất của nhà họ Lăng, chuyện này, có thể có nhầm lẫn gì không?”
Nhạc Định Đường: “Vụ án phát sinh tại Công cộng Tô giới, em sẽ đi theo giúp Smith, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thu thập chứng cứ.”
Nhạc Xuân Hiểu kinh ngạc, lại thở dài.
“Em nói xem, đây là chuyện gì vậy chứ, sắp Tết đến nơi rồi, Lăng Diêu mà biết chỉ sợ trời trên đỉnh đầu cũng phải sập xuống.”
Nhạc Định Đường bước lên cầu thang ngoảnh đầu trông lại một lần cuối cùng, là đầy bàn thức ăn hãy còn vương hơi nóng và Nhạc Xuân Hiểu đương chau mày ngồi cạnh.
Về đến phòng rửa mặt xong xuôi, vốn nên lên giường nghỉ ngơi, ngày mai hắn còn phải đến trường phê chữa luận văn, nhưng Nhạc Định Đường trăn trở mãi vẫn không tài nào ngủ nổi.
Trong đầu hãy văng vẳng câu “Lăng Xu là con trai duy nhất của nhà họ Lăng”.
Hắn vớ lấy đồng hồ quả quýt trên đầu giường, kim đồng hồ đã điểm ba giờ sáng.
Nhạc Định Đường xoa xoa chóp mũi, lần nữa ngồi dậy. Hắn cởi áo ngủ tơ lụa nhăn nhúm ra, chậm rãi đổi sang bộ Âu phục rồi gọi người hầu đến.
“Cậu Tư, cậu có gì sai bảo ạ?”
“Gọi tài xế dậy, tôi phải ra ngoài một chuyến.”
“Muộn thế này?”
“Ừm, đi đi.”
…
Vừa bước vào sở cảnh sát, Thẩm Nhân Kiệt lập tức vội vàng chào đón. Nhạc Định Đường đã có ấn tượng với tên Hoa bộ* hơi mập này.
*Tuần bộ người Hoa của Tô giới.
“Ngài Nhạc, muộn thế này rồi sao ngài còn đến đây?” Trên mặt Thẩm Nhân Kiệt chẳng còn nét vui vẻ nịnh bợ như lần trước, khoé miệng miễn cưỡng lắm mới kéo lên được.
Bỗng lòng Nhạc Định Đường dấy lên chút nghi ngờ.
“Về vụ án của Đỗ Uẩn Ninh, tôi nhớ đến một vài chi tiết muốn hỏi nghi phạm, anh giúp tôi đưa Lăng Xu đến đây.”
“Chuyện này…” Thẩm Nhân Kiệt ra vẻ khó xử.
Nhạc Định Đường: “Thế nào, không được?”
Thẩm Nhân Kiệt: “Không không, ngài xem, đã muộn thế này, hơn nửa đêm rồi, hay là đợi ngày mai ạ? Ít nhiều gì cũng phải cho nghi phạm ngủ ngon giấc, ngày mai nhớ lại cũng sẽ rõ ràng hơn phải không?”
Về thủ đoạn phòng tuần bộ đối đãi nghi phạm, Nhạc Định Đường đã nghe qua rất nhiều. Mặc dù chưa từng thấy tận mắt nhưng Nhạc Định Đường biết, đại bộ phận là thật.
Muốn khiến cho một người khuất phục, có thể có vô số thủ đoạn… Khiến người đó muốn chết, khiến người đó muốn sống, và cả, khiến người đó muốn sống không được, muốn chết không xong.
“Tôi thế mà không biết từ bao giờ phòng tuần bộ đối đãi nghi phạm khoan dung như vậy luôn đấy, thẩm vấn còn phân ngày sáng đêm tối.”
Trước ánh nhìn sắc bén như chim ưng của hắn, giữa mùa đông khắc nghiệt, chóp mũi của Thẩm Nhân Kiệt vã mồ hôi hột.
“Vậy, vậy xin ngài chờ một lát, tôi lập tức đi gọi bọn họ đưa người đến đây ngay!”
“Không cần.”
Hắn sải bước lướt qua Thẩm Nhân Kiệt tiến thẳng đến nhà giam phía sau.
“Tôi tự đi đưa cậu ta ra!”
Lời tác giả:
Đến đây đến đây, mì trộn mỡ hành đúng giờ bưng lên nè.
Chú thích:
*Canh sủi cảo
*Mì trộn mỡ hành: >Video hướng dẫn nấu<
*Tiểu thang bao (ngoài ra tiểu thang bao với tiểu long bao là 2 loại khác nhau, đại thang bao như tiểu thang bao nhưng to bằng bàn tay, phải cắm ống hút vào để hút nước canh)
*Nấm hương nhưỡng
Tớ nói bộ này bị thiếu tag ẩm thực mà, dự là còn nhìn đồ ăn dài dài hihi. ƠwƠ