*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Huyền Ca
“Như có ma vậy.”
★•˚。* 。* 。* 。˚•★
“Cô nhìn thấy gì vậy?”
A Lan không thể đáp, chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ không hiểu được.
Nhưng trên mặt cô lại mồn một hiện rõ nỗi sợ hãi khôn tả, toàn bộ nội dung không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt viết hết thành biểu cảm, vì thế cả cơ thể tựa cái rây không ngừng run rẩy.
Cô siết chặt góc áo, run lẩy bẩy vội vã móc khăn tay từ trong túi ra lau mồ hôi, song bởi vì quá hoảng hốt nên mấy thứ chìa khoá linh tinh tuôn hết cả ra, lăn leng keng từ cầu thang xuống vãi ra đầy đất.
Cô loạn xì ngầu làm thủ ngữ, toan miêu tả rõ ràng cho mọi người nhưng chỉ mỗi quản gia có thể hiểu.
“Cháu nói bậy gì đấy!” Quản gia cũng biến sắc.
“Xảy ra chuyện gì?” Nhạc Định Đường hỏi.
Quản gia ngập ngừng đáp: “Nó, thần trí nó hồ đồ, ngài đừng để ý đến nó…”
Nhạc Định Đường sầm mặt: “Nói!”
Quản gia bất đắc dĩ đáp: “Nó nói nó vừa trông thấy bà chủ, sao có thể chứ! Bà chủ đã qua đời rồi, huống chi đang giữa ban ngày ban mặt!” Ngoài miệng thì nói thế nhưng ông vẫn không kìm được biểu lộ vẻ kiêng kị.
Tuần bộ còn đương do dự, Lăng Xu đã ba chân bốn cẳng leo lên cầu thang trở lại căn phòng đó.
Trong phòng đương nhiên chẳng có một ai.
Vừa rồi bọn họ không đóng kĩ cửa sổ cho nên nó lại bị gió thổi bật ra lần nữa. Tấm màn mỏng đong đưa, nhẹ nhàng phấp phới, có lẽ đây là nguyên nhân vừa nãy cô hầu gái nảy sinh ảo giác.
“Chẳng có gì cả, cô nhìn nhầm rồi.” Lăng Xu nói.
Nhưng A Lan vẫn trốn sau lưng quản gia, sống chết không dám đi vào thêm lần nữa.
“Đây là của cô à?” Nhạc Định Đường đi tới, đưa thứ trên tay ra.
Chìa khoá, khăn tay, son môi.
A Lan vội vàng nhận lấy, bỗng lỡ tay không nắm chặt, son môi lại rơi xuống sàn nhà, loáng một cái đã lăn vào gầm giường.
Lăng Xu khom người nhặt giúp cô. Khi đứng thẳng dậy, ngoại trừ thỏi son, trong tay anh còn có thêm một nắm tro đen xì. Song cũng không phải màu đen thuần, bên trong có lẫn một chút màu vàng xám, thoạt nhìn có vẻ giống xỉ than đá, nhưng chắc chắn không phải.
Nhạc Định Đường: “Công ban thổ*?”
* ‘Thổ’ là thuốc phiện sống chưa chế biến; ‘Công ban’ là biệt danh chỉ dòng thuốc phiện đến từ Bangladesh và Chennai (tên cũ là Madras, một trong các thủ phủ lớn nhất Ấn Độ).
Lăng Xu nhìn quản gia và A Lan: “Khi còn sống bà chủ các người hút thuốc phiện?”
Quản gia bị hỏi bất giác ngẩn ra, A Lan lại hơi bối rối vội khoa tay múa chân tạo thủ ngữ.
“A Lan nói, khi trước bà chủ ghét cay ghét đắng chuyện ông chủ hút thuốc phiện, nhưng bỗng một hôm dạo gần đây bảo nó đi mua một ít thuốc phiện để cô ấy nếm thử, A Lan khuyên thế nào cũng không được, đành phải đi mua. Nhưng nó thấy bà chủ cũng không hay hút cho lắm, chỉ đôi lúc tâm trạng không tốt mới làm một hơi thôi, nên không dám nói với người khác.”
Thuốc phiện cũng chia thành nhiều loại tốt kém, Công ban thổ là hàng cao cấp.
Những người trí thức thời nay, ai ai nghe tới chữ thuốc phiện mà chẳng ghét cay ghét đắng, ấy nhưng thế thời hỗn loạn, có lệnh nhưng chẳng cấm nổi thì cũng chỉ thành vô nghĩa.
Con nghiện rỗng túi, chực hết việc là chui vào ống khói, mà bọn giàu sang, hiển nhiên là ngồi nhà nuốt khói nhả mây.
Lăng Xu: “Gần đây là khi nào?”
Quản gia: “A Lan nói chừng một tháng trước.”
Một tháng, chưa đến nỗi nghiện, đương nhiên không thường xuyên hút, nhưng đây đã là bước đầu tiên giẫm vào vực sâu. Chỉ cần xem tình trạng hiện tại của Viên Băng thôi là biết thuốc phiện có thể khiến một người biến thành một con cầm thú thế nào.
Ai có thể ngờ, Đỗ Uẩn Ninh năm nào hát hay múa đẹp được biết bao bạn học ái mộ sẽ rơi vào kết cục như bây giờ đây? Nào những tiếng vui cười rộn rã, nào những tình cảm thuở thiếu niên, tất thảy tựa như đã là câu chuyện của kiếp trước.
Lăng Xu: “Thỏi son này là của cô à?”
A Lan khua tay đáp.
Quản gia: “Nó nói, thỏi này khi còn sống bà chủ không dùng nữa nên đưa cho nó.”
A Lan gật đầu, chỉ chỉ ngăn kéo bàn trang điểm.
Lăng Xu bước đến kéo ra, bên trong đủ kiểu đủ loại son môi chiếm hơn nửa cái hộp, có nhãn hiệu nhập từ phương Tây, cũng có hãng mới ra của nội địa.
Thời buổi này đám phu nhân giàu sang tranh nhau săn đồ hiệu, từ khi hàng hoá phương Tây du nhập vào thị trường Trung Quốc, các loại áo mũ mĩ phẩm như CHANEL, LV đã nhìn mãi thành quen, giữa các bà cũng ngấm ngầm so bì lẫn nhau. Thật ra thì nửa hộp son môi này của Đỗ Uẩn Ninh chưa đến nỗi xa xỉ, nhưng với tình trạng ngày một lụn bại của nhà họ Viên bây giờ thì không khỏi có chút mỉa mai.
Quản gia nói: “Bà chủ vung tay hào phóng, có đôi khi đi chơi về sẽ mang bánh ngọt cho chúng tôi. Có một người giúp việc già A Phượng đã làm mấy chục năm ở nhà họ Viên muốn cáo lão về nhà, cô ấy không những gửi mấy tháng tiền lương mà còn mua mấy bộ quần áo mới tặng cho A Phượng.”
…
Anh và Nhạc Định Đường lại đi ra phía sau lầu nhỏ, hỏi thăm từng người nhà họ Viên một, tiếc rằng một xíu tin tức hữu dụng cũng chẳng moi ra.
Từ sau khi nhà họ xuống dốc, có khi tiền lương của bọn họ Viên Băng còn kì kèo mãi không trả, ngoại trừ người già như quản gia, hiển nhiên những người khác thấp thỏm không yên đã lo lén lút tìm công việc ở nơi khác, chỉ chờ cho cái cây cuối cùng đổ xuống là bầy khỉ sẽ tan ngay.
Nhưng nếu nói là phản bội, cấu kết với người ngoài giết nữ chủ nhân thì hẳn họ không có can đảm này.
Sợ bóng sợ gió mấy hôm nay, người nhà họ Viên bị cấm ra ngoài, cả bọn bị doạ cho khiếp vía, người của phòng tuần bộ đã nhiều lần gặng hỏi, gần như hỏi hết những điều có thể hỏi luôn rồi.
Lăng Xu: “Bên phía Viên Băng đáp thế nào?”
Nhạc Định Đường biết anh đang hỏi chuyện gì, lắc đầu bảo: “Điều cần hỏi chúng tôi đều đã hỏi, gã và Đỗ Uẩn Ninh chia phòng đã lâu, thường ngày hai người ở chung một mái nhà vậy mà cả ngày chẳng nhìn nhau được mấy lần. Hôm đó xảy ra chuyện, Viên Băng đến lầu Kim Phấn tìm kĩ nữ, buổi tối cũng ngủ luôn ở bên đó, quả thật chưa từng trở về, có nhân chứng. Còn nữa, lúc chúng tôi thẩm vấn gã thì đúng lúc gã lên cơn nghiện thuốc, hoàn toàn chẳng hỏi ra manh mối nào.”
Người lên cơn nghiện thuốc, mất hết tính người, miệng mũi chảy dãi, hoàn toàn không nhận rõ địch ta thân sơ chớ nói chi trao đổi gặp trở ngại.
Lăng Xu: “Viên Băng có từng nghe nói thường ngày Đỗ Uẩn Ninh qua lại thân thiết với ai không?”
Nhạc Định Đường: “Có.”
Lăng Xu: “Ai?”
Nhạc Định Đường: “Cậu.”
Lăng Xu: …
Nhạc Định Đường: “Con dâu quân phiệt tử vong kì lạ, con trai ông ta chỉ thẳng mặt gã gian phu trong lời đồn chính là hung thủ, tôi chả cần nghĩ cũng biết mấy tên nhà báo đó sẽ viết cái gì, đây tuyệt đối là tin tức có sức bùng nổ cực lớn. Thậm chí, nhiều tờ báo vì hấp dẫn ánh mắt người đọc mà bỏ quách luôn ba chữ ‘trong lời đồn’ ấy chứ.”
Lăng Xu cất giọng than vãn: “Vì cái mạng nhỏ quý giá của tôi, tôi muốn sớm ngày phá được án hơn bất kì ai.”
Nhạc Định Đường vỗ vỗ bờ vai anh: “Gánh nặng đường xa.”
Lăng Xu: “Họ hàng của Viên Băng đâu? Tôi nhớ nhà họ Viên là đại gia tộc mà, sau khi Viên Bỉnh Đạo chết, mặc dù gia sản để lại cho Viên Băng nhưng Viên Băng còn có mấy bà cô, khi ấy kiện tụng ầm ĩ hết cả lên, mấy người này cũng có động cơ giết người.”
Nhạc Định Đường: “Viên Bỉnh Đạo có ba bà em gái. Người em lớn lấy chồng ở nước Mĩ xa xôi, em thứ ở Hương Cảng (HongKong), em út cũng chính là người kiện tụng với Viên Băng khi ấy, năm ngoái đã mắc bệnh qua đời, bà ta không có con cái, không có khả nghi.”
Đương lúc nói chuyện, hai người xuống lầu ra cửa, chuẩn bị lên xe.
Nhạc Định Đường ngẩng đầu, nhìn lên ban công lầu hai. Nơi đó chính là căn phòng của Đỗ Uẩn Ninh bọn họ vừa mới đi qua.
Trước cửa ngựa xe như nước, người đến người đi, biết bao ngày đêm, Đỗ Uẩn Ninh nhìn ngắm nhân gian phồn hoa từ nơi đó. Còn linh hồn của cô, đã sớm bị giam cầm trong chiếc lồng giam hoa lệ này rồi.
Cô khát khao ngắm nhìn thế giới ngoài kia, lại không có dũng khí trốn thoát. Cô ao ước đôi cánh tự do, lại không nỡ từ bỏ niềm vui thích trong cuộc sống xa hoa lãng phí. Xem ra, kết cục của cô đã được định sẵn từ năm ấy vâng theo lời mẹ cha gả vào nhà họ Viên rồi.
Bỗng!
Nhạc Định Đường biến sắc!
Lăng Xu đương chuẩn bị bảo với Nhạc Định Đường rằng mình muốn đi về ngủ, bất thình lình một luồng lực mạnh ập tới từ phía Nhạc Định Đường, tức thì cả người anh bị đẩy ngã nhào, đập mạnh xuống đất. Ngay cả thời gian để phản xạ cũng không có, bả vai đập xuống mặt đất, ngã tỉnh cả ngủ.
“Cái đ…”
Lời còn chưa ra khỏi mồm, một tiếng “xoảng” dội thẳng vào tai!
Nơi bọn họ mới vừa đứng có thêm một cái chậu hoa. Cái chậu gốm vỡ thành mấy mảnh, đất cát và cành lá lả tả đầy đất tan nát hết cả. Đoá hoa hồng yếu ớt không còn bùn đất chở che, đột tử tại chỗ, chết không nhắm mắt.
“Ngài Nhạc! Các ngài không sao chứ!” Vẻ kinh hồn bạt vía giăng đầy mặt tuần bộ.
Vừa rồi nếu Nhạc Định Đường không nhờ quỷ thần sai khiến ngẩng đầu trông lại, nếu phản ứng hắn mà chậm nửa giây, chậu hoa này đập vào, hậu quả khó mà lường được.
“Không sao.” Nhạc Định Đường phủi phủi bụi đất bám trên áo khoác, bình tĩnh tự tin đứng dậy.
Lăng Xu nghiến răng nén đau che bả vai, một bụng chửi thề miễn cưỡng nín nhịn, khỏi phải nói có biết bao khó chịu. Một cánh tay vươn đến, Nhạc Định Đường nhìn anh nhướng mày. Lăng Xu chẳng chút khách khí kéo một phát mạnh, mượn lực đứng lên.
“Ơn cứu mạng, phải dốc hết sức báo đáp.” Nhạc Định Đường cố ý nhằm chỗ đau vỗ mấy phát thật lực, suýt vỗ cho Lăng Xu nằm bò ra lần nữa.
“Tôi lên đó xem thử!” Không đợi Nhạc Định Đường lên tiếng, tuần bộ đã chạy vào nhà họ Viên.
Nhạc Định Đường: “Vừa rồi không có gió.”
Lăng Xu: “Trong phòng cũng không có ai.”
Bọn họ mới vừa xem kĩ rồi, cả ngoài lẫn trong cộng thêm quản gia, A Lan và tuần bộ, năm người mười con mắt, trừ phi có một người sống sờ sờ biết tàng hình, bằng không họ không thể nào không nhìn thấy.
Như có ma vậy.
Rất nhanh sau đó, tuần bộ thở hồng hộc chạy về.
“Trong phòng không có ai cả! Cả lầu chính không một bóng người!”
Đương nhiên là không có ai, lúc họ rời đi còn cố ý khoá cửa lại, chìa khoá đang trong tay tuần bộ, sao có thể có người trong đó. Nhưng đương giữa ban ngày ban mặt không gió không mưa, một cái chậu hoa đang êm đẹp đặt trên ban công sao tự dưng rơi xuống chứ?
Hiển nhiên tuần bộ cũng nhận ra điều kì dị, vẻ mặt không nén nổi toát ra chút sợ hãi. Hơn nữa ban nãy A Lan còn nói cô ấy trông thấy bóng dáng bà chủ nhà mình, không khỏi khiến người ta suy nghĩ linh tinh.
“Đưa chìa khoá cho tôi đi, trở về tôi sẽ báo với sếp của các anh.” Nhạc Định Đường chìa tay.
Tuần bộ không chút do dự giao chìa khóa cho hắn. Bây giờ vừa nghĩ tới ban đêm còn phải ở lại đây canh gác, gã đã cảm thấy hơi sờ sợ rồi.
Thoắt cái, bọn họ đã nán lại nhà họ Viên gần một buổi chiều.
Ánh chiều tà đỏ rực mặc ý vẽ nên từng dòng phong tình diễm lệ thoát tục trong lời thơ của thi nhân phái Tân Nguyệt.
Nhưng Nhạc Định Đường và Lăng Xu lại có cảm giác hai người họ y sì hai con ruồi đứt đầu bị bịt trong lưới bay mòng mòng, mà họ lại chẳng thể nhìn thấy người giữ tấm lưới đó. Có thể đối phương chính là hung thủ sát hại Đỗ Uẩn Ninh. Quán mì Tiêu Kí bốc cháy, có khả năng cũng chẳng phải ngẫu nhiên.
Cứ như vậy, Lăng Xu sẽ trở thành cái đích cho ngàn người chỉ trỏ.
Một khi dư luận bùng nổ…
“Số báo đặc biệt! Số báo đặc biệt! Danh viện nổi tiếng khắp Thượng Hải Đỗ Uẩn Ninh chết oan chết uổng!”
“Số báo đặc biệt đây! Danh viện Đỗ Uẩn Ninh bị sát hại, rốt cuộc hung thủ là ai!”
“Bán báo bán báo! Báo nóng hổi mới in hai tiếng trước, nội dung chấn động, số lượng có hạn, tới trước được trước!”
Giọng thằng nhỏ bán báo vang dội khắp con phố, nó phóng như bay qua bọn họ. Nhạc Định Đường lẹ tay níu nó lại.
“Bao nhiêu đó, tôi muốn hai tờ!”
“Được ạ!”
Thằng nhóc bán báo mặt mày hớn hở, rút hai tờ từ tập báo không còn nhiều lắm trong khuỷu tay ra, nhét vào trong tay Nhạc Định Đường.
“Số này bán chạy lắm à?” Nhạc Định Đường đưa tiền cho nó, thuận miệng hỏi.
“Bán chạy lắm luôn, ngài nhìn này, mới một lát thôi mà chỉ còn lại nhiêu đây, nếu hai ngài mà trễ xíu nữa là không còn đâu!”
Bến Thượng Hải có không ít lều báo nhỏ, không nổi tiếng như “Báo Thân” và “Báo Đại Công”, bọn họ chỉ có thể đi theo lối riêng, dựa vào các tin đồn và câu chuyện tình cảm li kì hư cấu sặc mùi chém gió trên phố để kiếm lượng tiêu thụ.
Thí dụ như tờ “Báo mới Hoàng Bộ” trước mặt đây, Nhạc Định Đường sống hai mươi mấy năm cuộc đời chưa từng nghe thấy cái tên này.
Hắn cầm tờ báo, tiêu đề to chà bá thình lình đập vào mắt chính là…
Danh viện Thượng Hải Đỗ Uẩn Ninh chết oan chết uổng!
Bên dưới còn chêm hai dòng đề phụ…
Từ tài nữ Dân Quốc đến phu nhân hào phú, cớ sao danh viện táng mệnh suối Vàng?
Từ thanh mai trúc mã đến con trai quân phiệt, vạn người mê vòng quanh bên trong để rồi cuối cùng chơi với lửa có ngày chết cháy?
Đủ giật tít, hút mắt đấy.
– Mẩu chuyện nhỏ không liên quan đến chính truyện –
Lăng Xu: Ơn cứu mạng…
Nhạc Định Đường nhướng mày: Cậu xem đó mà làm.
Hôm sau, Lăng Xu thả một con chó becgie đi cắn Nhạc Định Đường, con chó rượt người ta chạy ba con phố, cuối cùng cậu ta ung dung dùng cục xương dẫn con chó ra, cứu Nhạc Định Đường.
Lăng Xu nhướng mày: Ơn cứu mạng, tớ trả rồi nhá.