Đánh giá: 8.5/10
từ 19220
lượt
Thể loại: Khoa học viễn tưởng, khủng bố, hiện đại, hư cấu, huyền nghi, trinh thám.
Editor: Edelweiss
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (103 chương + 1PN)
Văn án
Từ ngày đó trở đi, trong mắt của cô, thế gian này đột nhiên tĩnh lặng vô cùng, mà thời gian lại chảy ngược, chảy ngược trên cơ thể cô.
“Đừng dây vào cô ta, ánh mắt kia…Là ánh mắt của người đã nhìn “cái chết” tới quen rồi!”
————Phần trước thiên hướng huyền nghi, phần sau thiên hướng khoa học viễn tưởng
————Đoạn trích 1:
“Thần tiên.”
“Hả?” Đổng Thạc vừa định thần lại, không biết là do ảo giác của mình, hay Lư Linh Vận đang nói chuyện.
“Tôi đang nói về bộ phim này.” Lư Linh Vận chỉ vào TV tinh thể lỏng treo sau lưng Đổng Thạc, “Nếu như trên thế giới này thật sự có thần tiên, thần tiên thật sự điều khiển được vận mệnh của người phàm, như vậy, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về những bộ phim tiên hiệp kể về bọn họ? Buồn cười? Ngu xuẩn?”
“Có khi sẽ cảm thấy thật dễ thương cũng nên. Giống như khi cha mẹ nhìn thấy bài văn kể về mình của con cái vậy.” Đổng Thạc trả lời.
“Cha mẹ? Vì sao thần tiên từ trước đến nay luôn gắn liền với bốn chữ ‘sáng tạo ra con người’?”
“Cá nhân tôi cho rằng, thần thánh trong truyền thuyết cổ đại, phần lớn là bởi vì con người muốn truy tìm nguồn gốc của mình, cho nên họ cảm thấy, là thần tiên tạo ra bọn họ, là thần tiên viết lên vận mệnh của bọn họ. Còn ở thời hiện đại, thần tiên đại diện cho khát cầu đối với những thứ không thể có được của nhân loại, cho nên các tác phẩm phim truyền hình và điện ảnh thường lấy đề tài về thần tiên có những năng lực mà con người không thể có được, lên trời xuống đất không gì không làm được.” Đổng Thạc nói.
“Làm được những chuyện nhân loại không làm được thì gọi là thần tiên, lên trên xuống đất không gì không làm được.” Lư Linh Vận nhìn bàn tay trái giấu dưới gầm bàn của mình, lẩm bẩm nói, “Nhưng thực tế, đối với người cổ đại mấy ngàn năm trước, người hiện tại chúng ta có khác gì thần tiên đâu? Những thứ hiện tại không thể thực hiện được, nhưng có lẽ khoa học kỹ thuật tương lai có thể hiện thực hóa chúng. Như thế, đối với chúng ta, loài người trong tương lai, có phải là thần thánh không?”
Loài người trong tương lai, thần thánh.
Đổng Thạc nhận ra anh chưa bao giờ nghĩ theo cách này. Nói cách khác, loài người nhìn nhận về lịch sử và tương lai dựa trên quan điểm của chính mình, rất ít khi đặt mình ở góc độ “lịch sử” để nhìn lại từ “tương lai”. Nhưng mà sao đột nhiên Lư Linh Vận lại nói về điều này? Bộc lộ cảm xúc khi xem phim thôi sao?
Đoạn trích 2:
Lúc Lư Linh Vận đang xem bước tranh, Tô Nguyện đã tiến thêm nửa bước. Một phần ba bàn chân đã giẫm lên bên ngoài mái nhà, dưới cơn gió mạnh trên sân thượng, thân hình gầy yếu của cô ấy lung lay như sắp ngã xuống. Ánh mắt của cô ấy nhìn xuống con đường tấp nập người qua lại bên dưới. Lư Linh Vận nhìn thấy, khi thực hiện hành động này, lưng của cô ấy run lên theo phản xạ, nhưng vẫn không hề có ý muốn lui về sau.
Muốn nhảy xuống sao? Kết thúc cuộc đời buồn cười này? Lư Linh Vận dịch người sang một bên, nhưng vẫn thờ ơ như cũ.
Tô Nguyện nhắm mắt lại.
Nhắm mắt nhảy xuống sẽ bớt sợ sao? Lư Linh Vận lắc đầu. Khi cảm giác không trọng lượng ập đến toàn thân, sự hoảng sợ tột độ tràn vào tâm trí dưới khả năng tự bảo vệ của cơ thể không phải là thứ mà tinh thần nhắm mắt lại có thể điều khiển được. Hơn nữa, với độ cao của tầng cao nhất của thư viện này, giữa lúc nhảy và rơi sẽ có một khoảng thời gian, khoảng thời gian này sẽ không khiến cô ấy cảm thấy dễ chịu. Tuy nhiên, rơi càng lâu, cũng đồng nghĩa với việc có thể chết ngay lập tức khi vừa chạm đất, không cần nửa sống nửa chết được đưa vào bệnh viện.
Chỉ có thể nói, một số thứ sẽ mất đi.
Nhưng... Dù thế nào đi nữa, cảm giác sắp chết có lẽ sẽ khiến cô ấy hối hận về quyết định trước đó của mình.
Đáng tiếc là trên đời này thường không có thứ gọi là “thuốc hối hận” và trong thế giới rộng lớn này, không phải ai cũng sẽ dốc hết sức mình, hao phí tinh thần, hao phí sức lực, hao phí miệng lưỡi để ngăn cản một người đang muốn tự sát. Huống chi, dùng “miệng lưỡi” để ngăn cản, nếu bọn họ đã quyết tâm, thì đều vô ích thôi.
Ít nhất, Lư Linh Vận nghĩ thế.
Lư Linh Vận biết rõ, từ trước đến nay cô chẳng phải người tốt lành gì, cho đến nay vẫn thế. Cho nên cô không nằm trong hàng ngũ “hao phí miệng lưỡi” kia.
Cô cúi đầu nhìn thời gian: Ngày 12 tháng 9, 16 giờ 24 phút.
Chà, lúc này dưới lầu không có nhiều người, sẽ không liên lụy người vô tội, muốn nhảy thì nhảy nhanh lên. Lư Linh Vận đứng dậy, đi về phía thang máy, bỏ lại sân thượng và người đứng trên sân thượng kia.
Khi thang máy đến, Lư Linh Vận bước vào mà không hề ngoái đầu nhìn lại.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Tô Nguyện nghiêng người nhảy xuống, tựa như ngọn lửa hi vọng cuối cùng đã bị dập tắt hoàn toàn...
- --
...
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, Lư Linh Vận cũng không nhịn được mà thở dài. Cô ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà trước mặt, không biết nghĩ đến cái gì, rồi sau đó cúi người ngồi xuống bên cạnh thi thể.
Cô giơ tay lên, ngón tay chạm vào phần đầu đã không còn nguyên vẹn của thi thể. Đầu ngón tay vẫn cảm nhận được ấm áp, đáng tiếc, dưới sự ấm áp này đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa.
“Thuốc hối hận.” Lư Linh Vận nhàn nhạt nói ra ba chữ này.
Cô liếc nhìn đồng hồ điện tử cực lớn treo ở lối vào thư viện: Ngày 12 tháng 9, 16 giờ 32 phút.
Ngay lập tức, cô ấn đầu ngón tay dính máu của mình vào thi thể: “Trở về ý thức, mười lăm phút trước.”
Thời gian đảo ngược.
- --