Cốc, cốc, cốc.
“Mời vào.” Đổng Thạc ngồi dậy, duỗi người, dụi con mắt hơi lóa vì chợp mắt ngủ trên bàn.
Người đến là Tể Phong, “Hết giờ nghỉ trưa rồi.”
“Ồ, đội trưởng Tể.”
“Nằm mơ à, mơ gì mà đau khổ thế?” Tể Phong kéo ghế ra ngồi xuống đối diện với Đổng Thạc.
“Ừm.” Đổng Thạc cố gắng nhớ lại, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp được một cây bút.
Phòng giải phẫu, hai thi thể nữ, bọn họ lần lượt là… ký ức đứt đoạn ở đây.
Cũng may Tể Phong leo lên lầu bốn không phải để hỏi anh mơ thấy gì, “Cậu còn có thời gian ngủ trưa, xem ra đội điều tra đặc biệt gần đây rất rảnh nhỉ, dù sao không có giới hạn thời gian, các cậu chỉ điều tra những vụ án cũ chưa phá, hỗ trợ kỹ thuật phá án, tiếp tục một số nghiên cứu kỳ quái. Thế nào…” Hai tay chắp lại rồi đặt lên bàn, “Có tra được gì về thi thể nữ đã chết khoảng bảy, tám năm, dạt vào bờ gần đây không?”
“Không nhiều lắm, dù sao cũng đã ngâm dưới nước quá lâu rồi, trừ xác định được tuổi của nạn nhân khoảng tầm 15 tuổi, rất khó xác minh nguyên nhân chết và thân phận của nạn nhân. Trích xuất DNA thì không khó, nhưng cơ sở dữ liệu của hệ thống gia phả không đủ dùng, cố gắng lắm mới phân tích hết dữ liệu gen mười tám đời tổ tiên mà dân cư lưu vực sông Thúy từng cung cấp mới miễn cưỡng xác định được quê quán của nạn nhân nằm ở vùng phía tây nam tỉnh ta.”
“Chương trình tổng hợp dự liệu.” Tể Phong xoa cằm, “Không phải cấp trên không muốn để cậu làm, mà là do bọn họ có quá nhiều băn khoăn và lo lắng. Nếu làm được, lỡ đâu tạo ra dữ liệu bạch kim (*) thì sao?”
(*) ‘Dữ liệu bạch kim’ của Higashino Keigo. Chuyện kể rằng, án mạng xảy ra tại một khách sạn tình yêu thuộc khu vực Shibuya. Hung thủ sau khi gây án đã rất cẩn thận, xóa sạch gần như mọi dấu vết. Nhưng việc vô tình để sót lại lông, tóc tại hiện trường đã khiến hắn nhanh chóng bị sa lưới trước hệ thống phân tích DNA được Viện nghiên cứu đặc biệt thuộc Tổng cục cảnh sát quốc gia đưa vào thử nghiệm trong công tác điều tra, truy vết thủ phạm. Từ đó, hoạt động điều tra, phá án ngày càng trở nên thuận lợi nhờ sự truy quét chính xác thông tin hung thủ, đặc biệt là sự khắc họa chân dung và danh tính thủ phạm hết sức chính xác qua ngân hàng DNA, ngày càng mở rộng. Cho đến một ngày, các án mạng liên hoàn xảy ra với những phụ nữ trẻ. Nhưng dù có phân tích DNA t*ng trùng hung thủ để lại trên người nạn nhân thì kết quả trả về vẫn là NOT FOUND. Và mẫu DNA này, đã được kí hiệu bằng cái tên: NF13. (Nguồn: reviewsach.net)
“Đúng vậy,” Đổng Thạc gật đầu, “Nếu kho dữ liệu đầy đủ, thông qua hệ thống gia phả học của pháp y, có thể tra được mười tám đời tổ tiên và họ hàng ở cách nửa vòng trái đất chỉ với một đoạn DNA, nhưng như thế tương đương với việc công khai tất cả mặt mũi của mình dưới ánh mặt trời, ai mà chịu chứ? Ai tình nguyện để người khác phát hiện ra mình là chú của hung thủ giết người? Đây là dưới tình huống ngân hàng gen không được dùng cho các mục đích sinh hóa phi pháp.”
“Thôi, được rồi, nói về người vừa được vớt lên từ sông Thúy đi.” Tể Phong gõ hai cái xuống bàn, “Cậu lén điều tra về người đó có phải không?”
“À…” Cứ như vậy bị vạch trần.
“Sợ cái gì, em gái cậu suýt chút xảy ra chuyện lớn, nếu cậu ngoan ngoãn ngồi yên không nhúng tay vào, tôi sẽ nghi ngờ liệu có phải cậu có vấn đề gì không, yên tâm đi, có người cấp trên tốt bụng như tôi, cậu sẽ không gặp phiền phức gì đâu.”
“Hầy…” Nghĩ đến thảm cảnh bị Lư Linh Vận lừa bằng chai nước ngày hôm đó, Đổng Thạc buồn bực không nói nên lời. Lần đầu tiên giao thiệp với một nữ sinh đại học, chủ động cung cấp nhiều tin tức như thế, chẳng những vừa đấm vừa xoa mà ngay là chiêu bài tình thân cũng lôi ra sử dụng, ai ngờ kết quả vẫn là dã tràng xe cát. Trái tim của cô ấy làm bằng sắt đá hay sao vậy? Mất trí nhớ? Hai nhân cách? Cô ấy nghĩ anh ngốc lắm hay sao hả? Trả lời kiểu đấy chẳng phải tương đương với việc loại bỏ hoàn toàn khả năng cô ấy không ở đó đêm đó sao? Rốt cuộc cô ấy đang che giấu điều gì?
“Nhìn bộ dáng của cậu, có lẽ là tốn công vô ích rồi.” Chẳng biết tại sao, giọng điệu của Tể Phong thoạt nghe có chút hả hê, “Chuẩn bị đầy đủ để đối phó với một bé thỏ trắng đa sầu đa cảm, ai ngờ gặp rồi mới biết đó là một con cáo nhỏ khó chơi.”
“Không phải, là bánh trôi nước nhân ớt.”
“Hả?”
“Không có gì.”
“...” Tể Phong ho hai tiếng rồi khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, “Bên tôi vừa tra được vài thứ, nói không chừng có thể giúp chứng minh suy đoán của cậu.”
“Thứ gì?”
“Trước tiên, đừng nhục chí. Tôi biết cậu nhất định chẳng moi được thông tin gì từ cô ấy. Hơn nữa, cái gọi là tự sát của cô ấy, đoán chừng còn có điều kỳ quặc.”
“Hả?” Nghe Tể Phong nói, rồi lại nhớ đến câu chuyện phiếm em gái mình kể hôm qua, lông mày của Đổng Thạc nhíu chặt lại.
“Cô ấy là trẻ mồ côi.” Tể Phong dừng lại một chút, như thể chờ Đổng Thạc từ từ tiêu hóa, “Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ sống với ông ngoại, sau khi ông ngoại qua đời lúc cô ấy 12 tuổi thì được đưa đến cô nhi viện. Lúc đến cô nhi viên thì tuổi đã lớn, nên không có gia đình nào nhận nuôi. Sau đó không biết vì sao lại rời cô nhi viện lúc 15 tuổi, tự mình đi làm kiếm tiền ăn học.”
“Một đứa trẻ lớn lên như thế, gặp chuyện gì cũng không muốn nói ra, không tin tưởng cậu cũng là chuyện bình thường. Tương tự, một người tự mình kiếm tiền để học trong một trường đại học trọng điểm cũng không có khả năng sẽ tự tử.” Tể Phong dừng một chút, “Sau khi biết những điều này, tôi nghĩ suy đoán của cậu có lẽ không sai, cho nên đã phái người kiểm tra kỹ lưỡng sườn núi kia, thậm chí còn điều động chuyên gia điều tra và một ít thiết bị công nghệ cao bên chỗ của cậu.”
“Kết quả…” Cố tình ra vẻ thần bí. “Cậu đoán thử xem?”
“Thế nào?”
“Bọn họ sử dụng công nghệ đang trong quá trình nghiên cứu chưa được xét duyệt của cậu để phân tích bằng chứng. Trên sườn núi bọn họ tìm được dấu vết hơn 75% là máu, sau đó tính toán đo lường lượng mưa ngày hôm đó và ngày hôm sau, đồng sử dụng thuật toán đo nồng độ chất lỏng mà bọn họ nghi ngờ là máu, cuối cùng phát hiện lượng máu ít nhất là 2000cc. Nói cách khác, vụ án này rất có thể còn có một người chết thứ ba mà chúng ta chưa tìm được thi thể.”
Người chết thứ ba.
Đổng Thạc nhớ đến giấc mơ vừa rồi, dường như lần này anh nhìn thấy rõ khuôn mặt của hai thi thể trên bàn giải phẫu.
Tháng bảy nóng bức, trong phòng cũng mở điều hòa, nhưng chẳng biết vì sao, Đổng Thạc lại rùng mình một cái.
“Tôi đã hỏi bọn Tiểu Trần, bọn họ nói không thể tiến hành giám định DNA thông qua vết máu không rõ này được. Chúng ta không có cách nào đoán được vết máu kia là của ai, hoặc rột cuộc có người chết thứ ba hay không, hay hung thủ có bị thương hay không. Ngược lại, Lư Linh Vận đã trở thành một người quan trọng trong cuộc.”
Lư Linh Vận…
“Ba người chết là một vụ án nghiêm trọng, tôi đã trao đổi với cấp trên, đem vụ án này giao cho đội điều tra đặc biệt xử lý. Nguyên tắc tránh né hay gì đó cậu không cần quan tâm, nếu có người nói khó nghe, cậu chỉ cần dùng tên tôi làm bình phong là được.” Nói đoạn, Tể Phong đứng lên, vỗ vai Đổng Thạc, “Tôi đã nhờ người mang hồ sơ vật chứng đến, rất xin lỗi, những ngày thong dong tự tại của các cậu đã chấm hết rồi.”
Cạch ~, cánh cửa khép lại, người cũng đã đi.
Đổng Thạc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt ấy rất lâu, anh luôn cảm thấy cảnh tượng vừa rồi quen thuộc đến mức khó diễn tả bằng lời.
Déjà vu… sao?
***
Đêm khuya, tuyết rơi dày đặc. Chap mới luô𝗻 có tại ⩶ T 𝐫 ù m T 𝐫 u 𝗒 ệ 𝗻﹒𝓥𝐍 ⩶
Màn đêm lúc tuyết rơi không phải đen như mực mà ngược lại chỉ có sắc trắng nhàn nhạt, nhưng sắc trắng này chẳng những mang đến sợ hãi và rét lạnh mà còn cướp đi chút hi vọng ít ỏi cuối cùng. Nhưng may mắn, Lư Linh Vận biết đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ có kết cục không thể thay đổi, giống như trong hiện thực vậy.
Tuyết rơi dày đặc, màu trắng bao la như nuốt trọn những tòa nhà xung quanh, Lư Linh Vận ăn mặc rất mỏng manh, cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ của nam, áo rất rộng và dài, thắt nút trên bờ vai gầy gò, che phủ đi làn da tím xanh của cô, dài đến tận đầu gối. Gió lùa vào chiếc áo rộng thùng thình, giống như miếng vải rách mà người ta bỏ quên bị gió thổi tung bay.
Lúc đầu, cơ thể bé nhỏ của Lư Linh Vận không tự chủ được mà run lên, nhưng bây giờ, tay chân bị đông cứng ngắt khiến cô chẳng thể run lên được nữa. Cô cảm thấy mình đã biến thành một bức tượng đá, khí lạnh xộc vào mũi khiến cô thở không nổi, máu trong cơ thể giống như bị đóng băng, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thủng mạch máu của chính mình, cô chẳng thể cảm nhận được gì ngoài cái lạnh cắt da cắt thịt này.
Dù thế, cô vẫn gõ cánh cửa đang đóng chặt trước mặt theo bản năng, động tác yếu ớt đến mức khó lòng nhìn thấy. Mặc dù cô biết rõ cánh cửa này vĩnh viễn cũng sẽ không mở ra. Người ở bên kia cánh cửa, sẽ khóc, sẽ cười, khóc trong điên loạn, cười trong điên cuồng, nhưng tuyệt đối sẽ không mở cánh cửa này ra, sau này cũng sẽ không vì thế mà hối hận. Cô biết rõ những điều này, cũng như biết mười phút sau cô sẽ chết cóng ngay tại cánh cửa này.
Chết cóng rồi tỉnh mộng, thế là hết rồi phải không? Cô còn mong đợi gì ngoài điều này nữa?
Người bên trong cánh cửa kia chỉ đang lấy lại tất cả những thứ bà ấy cho mình mà thôi, bà ấy không sai. Sau khi chết cóng mình không còn nợ bà ấy nữa. Phải, không sai, không hận, không trách, không trách bà ấy. Muốn trách thì trách người đàn ông kia… Không, không phải, muốn trách thì phải trách chính mình.
“Vận Vận?”
Mở choàng mắt ra.
“Sao người em lạnh thế? Ôi, sao lại ngủ trên bàn? Mặt đè lên sổ tay đen của em này, không đau à?” Nói đoạn, định cầm lấy quyển sổ màu đen kia lên, ai ngờ bị Lư Linh Vận nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy trước.
“Chị Toa.” Lư Linh Vận ngáp một cái, giấu quyển sổ màu đen vào người.
“Chỉ đụng vào quyển sổ kia của em chút thôi mà, làm gì mà quá thế. Suốt ngày ghi chép chuyện từ lớn đến nhỏ vào sổ, giống hệt một bà cụ non.” Bành Toa hậm hực rút tay về.
“Không có cách nào khác, trí nhớ của em không tốt, chuyện làm hôm qua, ngày hôm nay liền quên.”
“Em thuộc họ cá vàng (*) sao?” Cô ấy vỗ vỗ vai Lư Linh Vận, “Sao em còn làm ổ ở đây vậy hả? Nghỉ hè khách nhiều nhân viên ít, không phải em không biết, ngay cả sếp cũng đích thân đến khu leo núi để giúp đỡ, vậy mà em còn nhàn rỗi ngủ ngon lành ở đây.”
(*) Chỉ những người trí nhớ kém hay quên.
Không để ý đến lời nói của người được xem là một nửa sếp của cô - Bành Toa, Lư Linh Vận uể oải chỉ vào máy tính. “Mấy ngày trước chạy thử thì phát hiện có mấy cái bug, phải sửa đi sửa lại nhiều lần. Còn nữa, chẳng phải chị bảo muốn cập nhật hệ thống thành viên, trang chủ website, vân vân mây mây sao, em đang làm nè.”
“Chậc, chậc, quả nhiên là Vận Vận, có em quả thật có thể giảm đi một phòng kỹ sư phần mềm mà bọn chị đã thuê đó. Chẳng biết sếp nghĩ gì, có bảo tàng lớn như em mà không tận dụng, thế mà muốn ký hợp đồng quảng cáo với giải trí Quần Tinh. Em nói xem,” Bành Toa ghé vào tai Lư Linh Vận, “Đến khi em trả hết nợ rồi bỏ chạy, chẳng phải bọn chị sẽ rất thiệt thòi sao?”
Lư Linh Vận chớp mắt, “Vẫn chưa đàm phán xong với giải trí Quần Tinh à?”
“Sao có thể? Sếp đích thân ra mặt mà, sao có thể không đàm phán được. Chẳng qua là quá trình đàm phán hơi khó chịu chút mà thôi. Chẳng biết ông chủ của giải trí Quần Tinh nghĩ thế nào mà dẫn vợ đến tiệc tối bàn chuyện làm ăn. Bà ta giọng khách lấn giọng chủ nói chêm chọc cười, mới nói vài ba câu đã chuyển đề tài, bắt đầu khoe khoang về đứa con trai bảo bối của bà ta.”
“Khoe đứa con trai kia ngoan ngoãn thế nào…, chăm chỉ ra sao… chọn đúng con đường tương lai dưới sự dạy bảo từ nhỏ của bà ta…, mặc dù thi đại học không vào được trường đại học như ý, nhưng dưới sự dạy bảo của bà ta mà nằm gai nếm mật bốn năm đại học, dựa theo kế hoạch cuộc đời mà bà ta vạch ra sẵn, thuận lợi trúng tuyển chương trình thạc sĩ tiến sĩ của một giáo sư nổi tiếng nào đó của một trường đại học, hiện tại là thành viên của một nhóm nghiên cứu của quốc gia, sau đó còn có một người bạn gái là hoa khôi giảng đường, tương lai tươi sáng đồ đó. Suýt chút nữa chị tưởng rằng mình không phải đang đi bàn chuyện làm ăn mà là đang tham dự một buổi tọa đàm giáo dục đấy.”
“Ừm…” Lư Linh Vận tùy tiện đáp lại, “Đại học nào bị xem thường thế? Dù sao cũng là 985 (*) mà.”
(*) Đề án 985, hay còn gọi là ‘Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới’ một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường.
“Trọng điểm của em lạ vậy?” Bành Toa vỗ xuống bàn, nói tiếp, “Đúng rồi người hướng dẫn luận án tiến sĩ của anh ta hình như là giáo sư gì đó của em. Là giáo sư rất tốt với em vừa từ nước ngoài về đấy.”
“Giáo sư Viên?”
“Đúng đúng đúng, chính là ông ấy, lúc trước nghe nói ông ấy trở thành cố vấn chuyên ngành của em, chị còn cảm thấy ông ấy có mắt nhìn người, nhưng hiện tại chị không còn cảm thấy như thế nữa. Mắt của ông ấy mù hay gì mà nhận một học trò như vậy? Dốc lòng vì nhân sinh? Ví dụ điển hình về giáo dục thành công của cha mẹ? Rõ ràng là con trai cưng của mẹ (*) thì có.” Thấy Lư Linh Vận không có phản ứng gì, rõ ràng không quan tâm đến lời châm biếm của cô ấy, Bành Toa đành phải đổi chủ đề: “Thôi, kệ chuyện bên này đi, em sang bên kia phụ giúp sếp đi.” Nói xong thì vỗ lưng Lư Linh Vận.
(*) Chỉ những đứa con trai nghe lời mẹ quá mức, luôn cho rằng mẹ luôn đúng, luôn làm theo ý của mẹ, coi mẹ là trung tâm; ngoài ra còn chỉ những đứa con bị mẹ chiều quá hóa hư.
“Em đi hả?” Lư Linh Vận chỉ vào mũi của mình.
“Ừa, không thì sao? Chẳng lẽ em đang tiếc cho kỹ năng hai ba bước đã leo lên đỉnh núi của mình, không muốn đứng ở dưới làm huấn luyện viên vừa hét vừa kéo dây?”
“Không phải.” Lư Linh Vận đứng lên, chỉ vào chính mình, “Em, nữ, dưới mét bảy, chưa tới 60kg, da trắng, làm huấn luyện viên leo núi? Nhìn không có chút cảm giác an toàn nào, chị không sợ khách khiếu nại sao?”
“Sợ cái gì? Chị thường hay làm thế mà, em có kỹ thuật chuyên môn, người ta sẽ phục thôi.” Bành Toa chống nạnh, nhúng vai.
“Em với chị sao mà so sánh với nhau được chứ?” Lư Linh Vận bước đến bên cạnh Bành Toa, dùng tay đo chiều cao của hai người, cô chỉ đứng đến mũi của cô ấy thôi, “Một gương mặt lai giữa Trung Quốc và Phương Tây, cao gần mét tám, em sao có thể so với chị?”
“Cút, không đi thì không đi, còn tấn công cá nhân nữa. Ủa…” Bành Toa cụp mắt xuống, lúc này mới thấy một gọng kính trên mặt của Lư Linh Vận, “Tạo hình mới gì đây?” Sau đó mặc kệ Lư Linh Vận có đồng ý hay không, cô ấy giơ tay gỡ kính xuống, rồi đeo lên mắt mình, “Kính không độ mà.” Nhìn thoáng qua quần áo của Lư Linh Vận: “Áo trắng váy dài, hôm nay là phong cách Trung Hoa Dân Quốc nhã nhặn à?”
“Cũng không hẳn là vậy.” Lư Linh Vận biết mình không trốn khỏi bàn tay của Bành Toa, nên cũng lười lấy lại mắt kính, “Chẳng qua là mơ thấy ác mộng, để tránh ác mộng trở thành thật nên đề phòng chút thôi.”
“Ác mộng gì vậy?”
“Một con dao,” Làm động tác cầm dao, “Phốc phốc,” chỉ vào mắt phải của mình, “Đâm xuyên qua.”
“À…” Bành Toa há to miệng, cung kính đeo lại mắt kính cho Lư Linh Vận, “Đắc tội đắc tội, xem ra hôm nay là phiên bản dân quốc kinh dị.” Cô ấy ngó nghiêng khắp phòng, nhìn thấy một chai nước khoáng đặt trên bàn của Lư Linh Vận và mấy cái chai rỗng trong thùng rác. “Ủa, rồi cái gì nữa đây, sao tự dưng uống nước đóng chai vậy, không lẽ là đồ tài trợ hả? Sao chị không biết gì hết thế?”
“Không phải, cơn ác mộng kia vẫn còn một nửa, em tạm thời không muốn đụng vào dòng nước đang chảy.”
“Còn nữa hả?”
“Đoạn sau là,” Chỉ dây thừng leo núi ném ở một góc phòng, “Trói tay chân vào một tảng đá,” Cô chỉ về hướng sông Thúy bên ngoài cửa sổ, “Ném xuống.”
“Ờm… Xem ra là phiên bản dân quốc kinh dị thâm thù đại hận rồi. Tội lỗi, tội lỗi, em muốn uống thì cứ việc uống đi.” Nói xong, Bành Toa lấy chai nước khoáng trên bàn nhét vào tay Lư Linh Vận, “Tiền mua nước, công ty trả cho em.”
“Ồ, cảm ơn bà chủ.”
“Nín, nín, bà chủ cái rắm, sếp lớn hơn chị không chỉ có một chút thôi đâu nha.”
Đang muốn nói gì đó, điện thoại của Lư Linh Vận chợt vang lên.
“Xin chào.”
“Chào, xin hỏi có phải Lư Linh Vận không? Tôi là Đổng Thạc, anh trai của Đổng Sương, vài ngày trước chúng ta vừa gặp nhau đó.”
“Ừm…”
“Tôi muốn gặp cô lần nữa, không biết khi nào thì cô rảnh.” Bên kia điện thoại, Đổng Thạc đợi thật lâu cũng không nghe Lư Linh Vận trả lời, vì thế anh liền đánh bài thương lượng, “Chúng tôi tìm thấy vết máu trên sườn núi, hiện tại đã đem vết máu đi giám định DNA.”
Phát hiện vết máu? Giám định DNA? Có thể sao, mưa lớn đến thế cơ mà.
“Được.” Lư Linh Vận liếm môi, “Xế chiều ngày mai sau khi đội điền kinh kết thúc luyện tập có được không? Ngày mai là thứ hai, Đổng Sương biết tôi ở đâu.”
“Được, mai gặp.”